Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không thể không thừa nhận, võ giả thông thường căn bản chẳng thể so với thế tử.
Dù là kinh nghiệm hay là thủ đoạn thì đều bị thế tử bỏ xa mười mấy con phố!
Thế nhưng chính vì như vậy mà trận đại chiến trước mắt cũng là khảo nghiệm đối với hai người Long Nguyệt và Long Hình!
Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của Tiêu Chính Văn lại vang lên thêm lần nữa, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, rút điện thoại ra liếc nhìn, sau đó bấm nghe máy!
“Khụ!”
Ngay cả Thiên Hành cũng suýt bị cảnh tượng trước mắt làm cho tức tới độ hộc máu!
Mặc dù Tiêu Chính Văn thoát được một kiếp nạn, thế nhưng giờ cậu ta vẫn bị năm cao thủ bao vây tấn công mà.
Đã là lúc này rồi mà vẫn còn tâm trí nhận điện thoại sao?
“Tiêu Chính Văn, cậu dám coi thường chúng tôi!”
Ngay cả Thiên Hành cũng không nhẫn nhịn được mà gầm lên!
Ông ta là nhân vật ở đẳng cấp bá chủ bên trong thánh vực, mấy trăm năm nay, không biết đã có bao nhiêu cao thủ chết dưới lưỡi kiếm của ông ta rồi.
Hơn nữa, hiện giờ khoảng cách để ông ta tiến tới cảnh giới Nhân Vương cấp năm cũng chỉ còn một bước mà thôi!
Thế nhưng hôm nay ông ta lại bị Tiêu Chính Văn coi thường như vậy, dù tính khí ông ta có tốt tới đâu thì cũng không nhịn nổi cục tức này!
Thiên Hành vung tay lên, một tia sáng vô cùng chói mắt liền xuất hiện trong lòng bàn tay của ông ta!
Ngay sau đó, quả cầu ánh sáng đó ngày càng trở nên lớn hơn, thậm chí còn giống như một vầng mặt trời nhỏ trôi giữa khoảng không!
“Liệt Nhật Đương Không!”
Khi ông ta gầm lên đầy phẫn nộ, quả cầu ánh sáng đó giống như một vầng mặt trời diễm lệ từ từ nhô lên.
Thế nhưng thứ mà nó mang tới cho thế giới này lại không phải là ánh sáng và sự ấm áp mà là áp lực bất tận và sát khí cực kỳ khủng bố!
Lúc này, ngay cả mấy người Kiều Nhi cũng lộ ra vẻ phẫn nộ, dù bọn họ không có địa vị và danh vọng như Thiên Hành, thế nhưng đã từng có lúc nào bị người ta xem thường như thế?
Dù gì bọn họ cũng là cường giả đỉnh cao ở cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, hành động của Tiêu Chính Văn rõ ràng đang chà đạp lên trên lòng tự tôn của bọn họ!
Lúc này, bốn người còn lại cũng gần như ra tay cùng một lúc, sự áp bức vô biên san phẳng hết tất cả núi cao và những toà nhà cao tầng xung quanh chỉ trong nháy mắt!
Rõ ràng, mấy người bọn họ đã không còn khoanh tay đứng nhìn nữa.
Tất cả mọi người đều hận Tiêu Chính Văn thấu xương, chỉ muốn dùng một đòn xé xác Tiêu Chính Văn ra luôn thì mới có thể xả hết được sự căm phẫn trong lòng!
Tiêu Chính Văn lại giống như người ngoài cuộc, anh nói vào bên trong điện thoại: “Không sao, chỗ tôi giờ đang gặp phải chút vấn đề, anh nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa vung tay lên, con dao quân đội năm cạnh kéo theo một cái đuôi dài lao về phía nhát kiếm mà ông Đồng vừa mới chém ra!
Chỉ riêng kiếm khí của thanh kiếm đó đã có thể làm rung động cả sông núi, ngay cả mấy người Chu Thuỵ Chân đang chiến đấu kịch liệt cũng không thể không liên tiếp lùi ra sau trước sự mãnh mẽ của uy thế!
Thế nhưng đòn đánh này của ông ta, trong mắt Tiêu Chính Văn lại chẳng đáng để liếc nhìn!
Suy cho cùng, mặc dù cảnh giới của ông Đồng cao, thế nhưng sự lĩnh hội lại còn quá thấp.
Lúc này, ông ta vẫn còn đang cảm nhận và lĩnh hội ở tầng nguyên khí, nhát kiếm này của ông ta, thoạt nhìn có vẻ rất mạnh, thậm chí có thể khiến cho đất trời rung chuyển, thế nhưng sự thật thì không phải như thế!
Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Tiêu Chính Văn không chỉ lĩnh hội được vô cùng sâu sắc về chân khí mà thậm chí còn lĩnh hội ra được một chữ “nguyên”!
Thứ gọi là nguyên giả chính là khởi nguồn của thế giới nảy, tất cả trở về điểm xuất phát!
Cũng có thể nói, nguyên khí cũng được, chân khí cũng thế, hình thái cuối cùng chính là nguyên khí!
Đây vừa là điểm khởi nguồn của vũ trụ, cũng vừa là nền tảng cấu thành vạn vật!
Mặc dù Tiêu Chính Văn giờ cũng chỉ mới nhìn được một góc của núi băng, thế nhưng lại lĩnh hội được rất rõ một điểm từ bên trong, đó chính là chiêu thức công kích nhìn càng cường hãn thì càng đi ngược lại với tự nhiên!
Tất cả những thứ đi ngược lại với quy luật tự nhiên đều là biểu hiện của kẻ yếu!
Vậy nên, vào lúc con dao quân đội năm cạnh mà Tiêu Chính Văn ném ra đâm vào lưỡi kiếm kia của ông Đồng, khí kình cường đại cũng lao thẳng về phía ông Đồng!
Ông Đồng chưa kịp tháo chạy đã bị cú tát của Tiêu Chính Văn đánh ngã lăn xuống đất!
Khói bụi dâng lên xung quanh phải cao tới cả trăm mét, trên mặt đất cũng hình thành một cái hố lớn hình người sâu mấy chục mét!
Ông Đồng không chỉ không còn cánh tay mà ngay cả nửa thân bên trái cũng đều nát nhừ!
Ông Đồng bị trọng thương, lúc này chỉ có thể không ngừng co giật theo bản năng, máu tươi men theo khoé miệng ông ta chảy ra ngoài giống như suối!
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Thiên Hành cũng đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại!
Mặc dù ông Đồng còn kém xa ông ta, thế nhưng cũng là cao thủ Nhân Vương cấp bốn đấy!
Vậy mà đã bị Tiêu Chính Văn đánh tàn phế chỉ trong một chiêu!
Chương 1649: Nín thở
“Nhanh lên! Chúng ta cùng hợp lực giết cậu ta! Tuyệt đối không thể để cậu ta sống sót rời khỏi nơi này!”
Thiên Hành gầm lên, lao về phía Tiêu Chính Văn đầu tiên.
Đồng thời, đám người Kiều Nhi cũng lần lượt sử dụng những kỹ năng riêng của họ.
Nhất thời, hàng ngàn đòn tấn công mạnh mẽ phóng về phía Tiêu Chính Văn.
Một bóng hình màu trắng, giống như bóng ma đột nhiên xuất hiện sau lưng Tiêu Chính Văn, sau đó đánh một đòn vào vai Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn không nghĩ nhiều mà xoay người, dùng khuỷu tay chống đỡ.
“Bụp!”
Khuỷu tay của Tiêu Chính Văn đập mạnh vào lòng bàn tay của người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng bên cạnh Theodore, ngay sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng sóng khí bắn ra.
“Bùm!”
Luồng sóng khí kia thực sự đã xuyên thủng một hang động lớn cách đó hàng nghìn mét!
Còn người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng như một viên đạn pháo, đập mạnh xuống mặt đất.
Tiêu Chính Văn phóng đến trước mặt người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng nhanh như chớp, những gợn sóng lắc lư trong không trung.
Như thể cơ thể của Tiêu Chính Văn có thể tự do đi lại trong khoảng không!
Con ngươi của người đàn ông mặc áo choàng trắng đột nhiên co rút lại, ông ta không thể tưởng tượng được Tiêu Chính Văn làm sao có thể làm được điều này!
Vào lúc này, ông ta dường như nhìn thấy khí tức chết chóc mãnh liệt từ người Tiêu Chính Văn.
“Không!”
Trên trán người đàn ông mặc áo choàng trắng chảy đầy mồ hôi hột, mặc dù lúc này, Tiêu Chính Văn đang rất nhàn nhã, tay còn lại vẫn đang cầm điện thoại, bình tĩnh nói chuyện với đầu dây bên kia.
Nhưng mỗi khi Tiêu Chính Văn tiến lên một bước, ông ta lại càng cảm thấy mình càng tiến thêm một bước vào chỗ chết.
Ông ta còn chưa kịp định thần lại, bàn tay của Tiêu Chính Văn đã đặt trên vai ông ta.
“A!”
Ngay khi lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn đặt lên vai ông ta, dường như có một sức hút mạnh mẽ đang rút loại chất nào đó từ trong cơ thể ông ta ra!
Trong nháy mắt, ông ta đột nhiên cảm thấy không còn chút sức lực nào, người cũng không đứng vững nổi nữa.
Bàn tay Tiêu Chính Văn như một con dao, nhẹ nhàng hạ xuống, cơ thể ông ta như một tờ giấy, bị Tiêu Chính Văn khoét một lỗ thật lớn.
Ngay sau đó, nửa người ông ta như bị thối rữa, rơi xuống dưới.
Hình thái cực âm dương dưới chân Tiêu Chính Văn đột nhiên tăng nhanh tốc độ xoay tròn, người đàn ông mặc áo choàng trắng dường như nhìn thấy từng tia khí trắng, bị hình thái cực âm dương khổng lồ hút vào trong cơ thể Tiêu Chính Văn!
Bây giờ ông ta mới hiểu ra, thứ vừa rồi bị rút ra khỏi cơ thể mình chính là sinh khí của ông ta.
“Đừng… đừng mà…”
“Phụt!”
Người đàn ông mặc áo choàng trắng còn chưa kịp nói xong, cơ thể ông ra đã hóa thành một đám sương máu.
Nhưng đám sương máu đó không hề tiêu tan, mà nhanh chóng ngưng tụ lại trên không trung, ép chặt lẫn nhau.
Một đám sương máu hình người cuối cùng ép lại chỉ còn bằng hạt đậu, sau đó giọt huyết tinh đó dung hợp vào hình thái cực âm dương dưới chân Tiêu Chính Văn.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều nín thở.
Một vị cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, trong nháy mắt đã bị hình thái cực âm dương kỳ quái dưới chân Tiêu Chính Văn luyện thành huyết tinh.
Còn bị hấp thụ ngay lập tức!
Điều này thật quá đáng sợ. Tiêu Chính Văn lúc này trong mắt mọi người đã không còn là võ giả trẻ bình thường nữa, mà là ác quỷ đáng sợ!
Đó đều là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, nhưng trong nháy mắt đã có ba người bị hạ gục trong tay Tiêu Chính Văn vô cùng dễ dàng.
“Ừ, được thôi, tôi vẫn còn một hai phút nữa, không thành vấn đề!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
Giờ phút này, cả Thiên Hành cũng hóa đá, Tiêu Chính Văn sao có thể mạnh như vậy?
Ngay cả ông ta cũng không thể bình yên dưới sự bao vây tấn công của ba vị cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, hơn nữa còn luyện một người trong số họ thành thuốc bổ!
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn không hề dừng lại. Một làn sóng gợn lắc lư trong khoảng không, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện trước mặt Kiều Nhi.
Mặc dù Tiêu Chính Văn vừa đánh bại ba người trong số bọn họ, nhưng Kiều Nhi dường như không hề sợ hãi, ngược lại còn nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ giễu cợt.
Thực ra, từ thân pháp của Tiêu Chính Văn, Kiều Nhi đã có thể nhìn ra được Tiêu Chính Văn rất thành thạo điều khiển trận pháp không gian giống cô ta.
Nếu không, vừa rồi Tiêu Chính Văn không thể nhẹ nhàng phá vỡ cửa phong ấn như vậy.
Chính vì điều này mà Kiều Nhi là người duy nhất trong đám đông không sợ Tiêu Chính Văn.
Trận pháp không gian vừa có thể hấp thụ đòn công kích của đối phương, đồng thời còn có thể tùy ý thay đổi vị trí của mình.
Chương 1650: Nhân Vương chân chính
Có thể nói, người thực sự nắm vững trận pháp không gian hầu như rất thất thường, hoàn toàn không thể nắm bắt được.
Nhưng lúc sau lưng Kiều Nhi đột nhiên nổi lên một gợn sóng lắc lư, sắc mặt của cô ta liền thay đổi.
“Sao có thể!”
Trước khi cô ta kịp biến mất trong những gợn sóng, không gian phía sau cô ta dường như đã bị phong ấn.
Những gợn sóng chỉ lắc lư nhẹ rồi biến mất!
“Vù!”
Trong giây sau, một luồng ánh sáng vàng đột nhiên từ sau lưng bắn ra, xuyên thẳng qua bụng dưới của cô ta.
Kiều Nhi phun ra một ngụm máu tươi, luồng ánh sáng vàng kia không chỉ xuyên qua cơ thể cô ta, mà dường như còn lấy đi toàn bộ sức lực trong cơ thể cô ta.
“Chuyện này... không thể nào...”
Kiều Nhi không tin nổi, sau đó cơ thể rơi từ trên trời xuống đất. Sau khi phun ra một ngụm máu, Kiều Nhi mới ngước nhìn người đàn ông đang đứng kiêu hãnh trên cao với vẻ không cam lòng.
Tận mắt chứng kiến bốn vị cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn bị đánh thảm hại, ông lão tóc bạc bên cạnh Theodore sợ hãi đến mức hồn suýt lìa khỏi xác.
Đây không phải là đang vây giết Tiêu Chính Văn, mà là đang xếp hàng chờ chết!
Thực lực của đối phương gần như là vô địch!
Nghĩ đến đây, ông lão tóc bạc liền quay người bỏ chạy, không màng đến sự sống chết của Theodore nữa, ưu tiên trước mắt bây giờ là giữ lấy mạng sống của mình.
Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ liếc nhìn qua ông ta, sau đó vung tay, con dao quân đội năm cạnh phóng ra.
“Vù!”
Trong phút chốc, ông lão tóc bạc hóa thành một đám sương máu, chết ngay tại chỗ.
Lúc này, Lý Chính Đạo đang ngồi bên dưới theo dõi trận chiến, vô cùng kinh ngạc.
Mỗi đòn tấn công của Tiêu Chính Văn dường như rất bình tĩnh, không hề khoa trương.
Nhưng mỗi đòn đánh, mỗi chiêu thức, thậm chí là từng cú đấm, từng cú đá đều hợp với trời đất.
Nếu không, sẽ không có thần uy hủy diệt đến vậy.
Chẳng trách lúc trước Tiêu Chính Văn lại dám kiêu ngạo như vậy, dám một mình thách thức mấy thế lực lớn trong thánh vực.
Lý Chính Đạo vừa thở dài vừa cười khổ.
Với thực lực của Tiêu Chính Văn, không cần cụ ta phải lo lắng.
Người ta chỉ cần nâng tay lên liền có thể giết chết cao thủ Nhân Vương cấp bốn, sao cụ ta có thể sánh bằng?
Lý Chính Đạo càng cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến thân phận thế tử của mình.
So với Tiêu Chính Văn, cho dù cụ ta là con cháu của Tam Nguyên Lý Tịnh, hay là thế tử của nhà họ Lý mấy trăm năm trước có tiềm lực nhất, thì ngay cả tư cách xách dép cho Tiêu Chính Văn cũng không có.
Lúc này, người còn kinh ngạc hơn Lý Chính Đạo chính là Thiên Hành.
Nhìn thấy từng trợ thủ lần lượt chết dưới tay Tiêu Chính Văn, Thiên Hành vô cùng choáng váng.
Nếu cho ông ta một cơ hội nữa để lựa chọn, ông ta sẽ không khiêu khích vị thần chết này nữa!
Nhưng hiện giờ, ông ta đã không còn sự lựa chọn nào nữa.
Ông ta cũng nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng ông lão tóc bạc lúc nãy đã dùng mạng sống của mình để giải thích cho ông ta thấy hậu quả của việc chạy trốn.
“Tiêu Chính Văn! Hôm nay tôi sẽ liều mạng với cậu!”
Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi cầm thanh kiếm dài trong tay, đột nhiên cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu lên thanh kiếm.
Thanh kiếm lập tức bị máu đỏ bao phủ, thậm chí còn tỏa ra ánh sáng màu đỏ thẫm, trông vô cùng kỳ quái.
“Tiêu Chính Văn, vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng! Tất cả những chuyện này đều là do cậu ép tôi! Tôi phải thừa nhận rằng cậu thực sự rất giỏi, nhưng, tôi cũng sẽ không để cậu...”
“Bộp!”
Thiên Hành còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã giơ tay lên tát mạnh vào mặt ông ta.
Âm thanh giòn giã vang lên, cơ thể Thiên Hành vẹo sang một bên, bắn ra xa hàng trăm mét.
“Được rồi, đợi tôi về!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại, nhẹ nhàng đi về phía Thiên Hành.
Mặc dù bước đi của Tiêu Chính Văn rất nhàn nhã, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh.
“Cậu...”
Thiên Hành định đứng dậy, nhưng lại phát hiện ra rằng mình chẳng còn sức để đứng dậy nữa.
Chuyện quái gì vậy?
“A?”
Thiên Hành không hổ danh là người trải qua nhiều chuyện lớn khi ở vùng ngoài lãnh thổ, ông ta lập tức nhìn chằm chằm vào hình thái cực âm dương dưới chân Tiêu Chính Văn.
“Cậu... cậu chiếm đoạt sinh khí của tôi?”
“Ha ha ha...”
Thiên Hành đột nhiên cười khổ, thảo nào những người chống lại Tiêu Chính Văn đều gục ngã ngay lập tức.
Khi một người bình thường bị tước đoạt sinh khí, người đó sẽ biến thành một cái xác chết ngay tại chỗ.
Còn những cao thủ đã đạt đến cảnh giới Nhân Vương như bọn họ sẽ có thể sống thêm một thời gian, nhưng trong thời gian này, bọn họ sẽ giống như những người bình thường.
Chẳng trách chỉ bằng một chiêu, Tiêu Chính Văn đã có thể đánh đánh cao thủ Nhân Vương cấp bốn thành đám sương máu.
Bởi vì người mà Tiêu Chính Văn đối mặt lúc đó không còn là cao thủ Nhân Vương cấp bốn nữa, mà là một người bình thường.
“Giết tôi? Ông xứng sao?”
Tiêu Chính Văn chế nhạo: “Không phải cứ đạt đến cảnh giới Nhân Vương thì sẽ là Nhân Vương chân chính đâu!”