Lúc này, Ngụy Võ Hầu chậm rãi ngước đôi mắt sắc bén lên nhìn về phía trên lầu gác nơi Tần Lương Ngọc đứng.
Xung quanh Tần Lương Ngọc chung quanh là các tỳ nữ, mấy tên cao thủ cảnh giới Đế Cảnh cấp tám đứng ở hai bên Tần Lương Ngọc, mắt nhìn thẳng nhìn về phía trước.
Như thể đang đợi Tần Lương Ngọc chủ động đi ra lầu gác, dâng tinh huyết của mình ra.
Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn chậm rãi đặt tách trà trong tay xuống, lạnh lùng nói: “Cho ông ta một cơ hội cuối cùng đi”.
So với những người khác, những gì Ngụy Võ Hầu trải qua lại có vài nét tương tự Tiêu Chính Văn, bước trên con đường này, anh cũng nhẫn nhịn vô cùng gian khổ.
Quan trọng nhất là thứ mà Ngụy Võ Hầu đại diện thật ra không phải là gia tộc ngoài lãnh thổ mà là thế tục.
Thế nên Tiêu Chính Văn mới cảm thấy thương xót.
Chỉ cần Ngụy Võ Hầu lầm đường lạc lối biết quay đầu, Tiêu Chính Văn vẫn đồng ý cho ông ta một cơ hội cầu xin được sống.
“Trương Sĩ Thành, tôi hỏi ông lần cuối, nhất định phải hấp thụ tinh huyết của tôi sao?”
Giọng nói lạnh như băng của Tần Lương Ngọc vang lên từ bên trong lầu gác.
Mọi người ở đó đều sửng sốt.
Nghe nói hôm nay là ngày vui của hai người họ, tại sao Tần Lương Ngọc lại hỏi những lời như vậy?
Chẳng lẽ không phải là chính bà ta muốn gả cho Ngụy Võ Hầu sao?
Nghe được Tần Lương Ngọc lời nói qua Thiên Kính, sắc mặt Điền Văn và Khổng Tề Thiên lập tức trở lên khó coi.
Chắc chắn Tần Lương Ngọc hỏi thế đã chọc thủng lời nói dối trước đó của họ, biết rõ mình sẽ trở thành tế phẩm của đối phương, có ai mà sẽ chủ động yêu cầu gả đâu?
Rõ ràng chính là bị người khác ép buộc.
Những nghĩ đến những lời đồn đại trước đó và cảnh tượng Điền Văn tự tay chém chết cảnh vệ của mình, tất cả mọi người lập tức hiểu hết mọi chuyện.
“Quả nhiên là nhà họ Khổng và Điền Văn khống chế ở đằng sau”.
“Hừ, tôi nói mà người nhà họ Khổng đều là đám ăn cháo đá bát, không thể biết được tri ân báo đáp, sao nào, bây giờ ứng nghiệm rồi chứ?”
“Tôi đã nhìn ra chuyện này khác có điểm kỳ lạ từ trước rồi, thì ra hài cốt Tiêu Chính Văn còn chưa lạnh, họ đã có ý đồ với điện Thần Long. Đám người này không bằng cầm thú”.
Mặc dù người bên dưới không dám lớn tiếng tức giận mắng nhưng tiếng bàn luận của họ vẫn bị Điền Văn và Khổng Tề Thiên nghe được.
“Tần Lương Ngọc chết tiệt!”
Điền Văn nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì Tần Lương Ngọc.
Suy cho cùng, bà ta đang ở nước thủ đô của nước Ngụy – thành Đại Lương, dù bây giờ hắn chạy tới cũng chỉ sẽ khiến cao thủ Thiên Cảnh mới – Ngụy Võ Hầu đánh giết không chút nương tay, hơn nữa, binh bộ tác chiến cả thành cũng sẽ lập tức nhắm vào hắn.
Lúc này Ngụy Võ Hầu cũng hơi nhíu mày, bình thản nói: “Tính kỹ ra thì tôi và bà cũng không có oán thù, thậm chí trước đây chưa bao giờ gặp nhau”.
“Nhưng tiếc là tôi và bà ai cũng đều làm vì chủ nhân, chuyện hôm nay không liên quan đến đúng sai, tất cả đều là thực lực”.
Hàm ý trong lời nói của Ngụy Võ Hầu đã quá rõ ràng, tất cả cũng chỉ có thể nói chuyện bằng thực lực, nếu có muốn trách chỉ có thể trách Tần Lương Ngọc lúc đầu chọn sai chủ nhân.
Nếu như bây giờ bà ta còn ngoan ngoãn đợi ở thành Đại Phong thì ai lại lấy tinh huyết của bà ta làm vật hiến tế chứ?
Chung quy lại thì vẫn là Tần Lương Ngọc sai, cũng là do Tiêu Chính Văn sai, mà chỗ sai duy nhất của họ là thực lực không đủ.
Hôm nay Ngụy Võ Hầu đã đột phá Thiên Cảnh, cho dù ông ta nói hết mọi chuyện trước mặt mọi người thì mọi người ở đây cũng chắc chắn không dám nói nửa chữ không.
Thế nên Tần Lương Ngọc đồng ý hay không cũng vậy thôi, bà ta không có quyền lựa chọn.
“Mong ông đừng hối hận”.
Giọng Tần Lương Ngọc vô cùng bình thản cứ như thể chuyện này không liên quan đến bà ta.
Ngay lúc này Ngụy Võ Hầu cũng sải bước ra khỏi bông hoa sen trắng, chân bước lên mây đi về phía lầu gác.
Ông ta muốn lập tức hấp thu tinh huyết của Tần Lương Ngọc để làm vững chắc cảnh giới của mình.
Nhưng khoảnh khắc ông ta đẩy cửa phòng ra lần nữa, một bóng người xa lạ xuất hiện trước mặt ông ta.
Ngụy Võ Hầu còn chưa kịp hoàn hồn, một sức mạnh vô hình đẩy ông ta văng té ra ngoài.
Không ai ngờ được khoảnh khắc cả người Ngụy Võ Hầu bước vào lầu gác sẽ văng ngược trở lại.
Hơn nữa còn đụng ngã toàn bộ cung điện sau lưng.
Sức mạnh cuồng bạo khiến mặt đất xuất hiện một vết nứt sâu một trăm mét, mặt đất chấn động rung lên, ở trung tâm quảng trường Thọ Xuân Cung lại xuất hiện một đường rãnh rất sâu.
Biến cố này quá đột ngột, nhất là đám người Ngụy Vinh Kỳ còn chưa kịp hoàn hồn, Ngụy Võ Hầu đã nặng nề đập cả người xuống đất.
“Ai đó?”
Ngụy Vinh Kỳ chợt nghiêng đầu nhìn về phía lầu gác, đồng thời mười mấy vị cao thủ Đế Cảnh cấp chín cũng đồng loạt rút kiếm ra.
Không để họ xông về phía lầu gác, chỉ thấy một luồng sáng màu vàng bay ra từ bên trong, mang theo một cái đuôi màu vàng đánh về phía bục cao của trung tâm quảng trường.
Chương 2547: Chỉ trong tích tắc
“Mau lui lại”.
Ngụy Vinh Kỳ vội vàng lắc mình lui về phía sau, người ngồi trên bục cao cũng đồng loạt bỏ chạy tán loạn.
“Ầm!”
Thoáng chốc bục cao chỗ đám người Ngụy Vinh Kỳ ngồi đã biến thành một cái hố sâu không thấy đáy.
“Cửu Châu Đỉnh? Bà…”
Ngụy Vinh Kỳ không khỏi sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt bỗng trở nên cực kỳ khó coi.
Ngay cả Ngụy Võ Hầu cũng không khỏi đổi sắc.
Vừa rồi bóng người đánh lén ông ta kia dường như là đánh bay ông ta ra ngoài trong tích tắc.
Theo lý ông ta đã là cường giả Thiên Cảnh, hoàn toàn không thể bị người khác đánh lén dễ dàng như vậy.
Nhưng ông ta vẫn bị đánh văng ra ngoài, chứng tỏ chắc chắn đối phương là cao thủ có cùng cảnh giới với ông ta.
Nhưng không để ông ta hoàn hồn, một luồng sáng vàng đập xuống.
Luồng sáng màu vàng kia có uy lực tuyệt đỉnh, cũng may ông ta đã chuẩn bị tâm lý trước nên mới thoát được một nạn.
Nhưng ngay sau đó một người che mặt, mặc đồ đen xuất hiện ngay gần ông ta, đấm vào một cú vào trên ngực của ông ta.
Bụp!
Sau khi trúng cú đấm đó, cả người Ngụy Võ Hầu lại văng ra xa, mà người đồ đen kia cũng lướt đến.
“Trận pháp phòng vệ!”
Ngụy Vinh Kỳ không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức cắn ngón tay giữa, gào lên một tiếng.
“Rào rào!”
Một gợn sóng như nước mở ra trong hư không.
Nhưng cũng Châu Đỉnh hơi rung lên, lại hút gợn sóng đó vào trong.
Vèo!
Thấy thế Ngụy Vinh Kỳ không khỏi hít khí lạnh.
Ngụy Võ Hầu cũng nhân cơ hội này lấy thở một chút, rồi sau đó nhìn chằm chằm về phía người đồ đen trước mặt.
Nhưng ngay sau đó, người đồ đen kia lại đánh tới chỗ ông ta lần nữa.
Hơn nữa, vừa ra tay là sát chiêu.
Một luồng sát khí mạnh mẽ lập tức tràn ra, luồng sáng màu vàng chấn động đến nỗi không gian xung quanh đều run rẩy.
Lúc này Ngụy Võ Hầu cũng hoàn toàn bị chọc giận, ông ta bị đối phương đánh lén liên tục, đã bị thương nặng.
Ông ta không ngờ lại có người dám đánh lén mình ở thành Đại Lương.
Hơn nữa mọi thứ đều chỉ xảy ra trong thoáng chốc, quá nhanh và quá bất ngờ.
Nhưng cho dù thế nào ông ta cũng không hiểu, nếu đối phương muốn giết mình thì tại sao đối phương không ra tay vào ngay lúc ông ta bước vào phòng của Tần Lương Ngọc?
Khi đó ông ta còn chưa bước vào Thiên Cảnh, là cơ hội tốt nhất để giết ông ta.
Nhưng đối phương hết lần này tới lần khác đi ngược đường, đến khi ông ta đột phá Thiên Cảnh rồi mới ra tay với ông ta.
Nhưng ông ta còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, sát chiêu mạnh mẽ đã đánh đến trước mặt.
“Giết!”
Ngụy Võ Hầu vung nắm đấm lên đánh về phía ánh sáng màu vàng kia.
“Đừng!”, Ngụy Vĩnh Kỳ thấy vậy cũng hô to lên một tiếng.
Bịch!
Cả người Ngụy Võ Hầu lại văng ra xa lần nữa, ông ta còn chưa rơi xuống đất đã nôn ra ngụm máu tươi.
“Chạy mau!”, Ngụy Vinh Kỳ không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng hô to với mọi người ở bên cạnh.
Mười mấy vị cao thủ Đế Cảnh cấp chín bên cạnh Ngụy Vinh Kỳ lập tức lui ra cách đó mấy mét.
Giờ phút này hầu hết mọi người nhìn thấy rõ, đối phương cũng là một vị cao thủ Thiên Cảnh.
Một khi hai cao thủ Thiên Cảnh đánh nhau, các bậc Đế Cảnh không có tư cách nhúng tay vào.
Ngụy Võ Hầu không dám tin vào mắt mình, ông ta chỉ mới vừa đột phá đã bị cao thủ Thiên Cảnh đánh lén.
Nói chuyện nói ra thì rất lâu nhưng thật ra chỉ là trong tích tắc mà thôi.
Khắp thành Đại Lương, mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, không một ai dám lên trước giúp đỡ cho Ngụy Võ Hầu.
Đó là Thiên Cảnh đấy, bất kỳ ai xông lên trước cũng chỉ có một con đường chết.
Ngụy Vinh Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm người đồ đen trước mặt, đã không cần giải thích thêm gì nữa.
Thiên Cảnh!
Bây giờ trong bốn khu vực, cao thủ Thiên Cảnh chỉ có năm người đếm được trên đầu ngón tay thôi.
Nhưng có thù oán với nước Ngụy, còn mong cho nước Ngụy bị tiêu diệt cũng chỉ có nhà họ Khổng, hay nên nói là chỉ có anh em Điền Văn.
Trước đó nhà họ Khổng còn lấy đủ lý do để chối bỏ trách nhiệm cho hai người họ, nhưng bây giờ đã không cần nói thêm gì nữa.
Ngụy Võ Hầu lau máu trên khóe miệng, nổi giận gầm lên với người đồ đen trước mặt: “Giết!”
Chương 2548: Không thể vượt qua
Mặc dù Ngụy Võ Hầu đã bị thương nặng, nhưng dù sao hôm nay ông ta đã đột phá Thiên Cảnh, muốn ông ta cam chịu số phận vào lúc này cũng không dễ dàng.
Lúc này Ngụy Võ Hầu gần như dùng đến chiêu thức liều mạng.
Nhưng trước mặt Tiêu Chính Văn, ông ta có phản kháng cũng chỉ tốn sức mà thôi.
Nửa năm qua, Tiêu Chính Văn đã sớm ở đột phá các cấp bậc Thiên Cảnh ở trong Minh Hà, thêm vào đó nửa trái tim rồng Bạch Long cũng đã bị Tiêu Chính Văn dung hợp hoàn toàn.
Tim rồng Bạch Long thiên về chủ binh, có được Tim rồng Bạch Long là có được sức chiến đấu giống chiến thần Xi Vưu, có thể càng đánh càng hăng, dù là thể lực hay sức mạnh, đều không bao giờ cạn.
Mặc dù chỉ là nửa trái tim rồng nhưng cũng không phải là thứ mà người khác có thể so được.
Nếu như không có tim rồng Bạch Long, có lẽ Tiêu Chính Văn muốn đánh thắng Ngụy Võ Hầu vẫn phải phế cả tay chân, nhưng lúc này Tiêu Chính Văn không chỉ không thua Ngụy Võ Hầu về cảnh giới, mà còn có tim rồng Bạch Long trợ giúp, có thể nói hoàn toàn nghiền ép Ngụy Võ Hầu.
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn thờ ơ đi tới, nhàn nhã hệt như đang ở trong sân nhà mình, mặt đất dưới chân anh dần dần nứt toạc theo từng bước chân của anh.
Sát khí như lao ra từ trong đất, thoáng chốc đã khiến hoa cỏ cây cối xung quanh đều khô héo.
Mặc dù cảnh tượng này trông không bắt mắt nhưng sát khí mạnh mẽ có thể cùng lúc khống chế khí tức trời đất.
“Haizz, e là Ngụy Võ Hầu khó giữ được mạng”.
Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo trắng, khẽ lắc đầu thở dài.
Hắn là một vị kiếm phó đến từ Vạn Kiếm Cốc, trong Vạn Kiếm Cốc chỉ là một đệ tử bình thường.
Nhưng đến bên ngoài lại có địa vị cực kỳ cao.
Dù sao bất kỳ một đệ tử nào của Vạn Kiếm Cốc đi đến thế giới bên ngoài đều đại diện cho Vạn Kiếm Cốc, lai lịch phía sau và thân phận mạnh như vậy mới khiến hắn dù đi đến đâu cũng sẽ được hưởng đãi ngộ cực cao.
“Cậu nói ông ta sẽ chết ư?”, người đàn ông đồ trắng bên cạnh nhíu mày, dĩ nhiên là không đồng ý với cách nói của vị đồng môn kia.
“Đương nhiên, số mệnh của ông ta đã tận, người áo đen kia sẽ không cho ông ta cơ hội sống”, người đàn ông đồ trắng nói chắc nịch.
“Sao có thể? Họ đều là Thiên Cảnh, muốn giết chết đối phương khó như lên trời”, một người đàn ông đồ trắng khác cau mày nói.
Sau khi đạt đến Thiên Cảnh thì có thể xem như là bất khả chiến bại, không dễ gì từ bỏ thân mình, dù sao mọi người cũng đều thọ cùng trời đất, huy hoàng cùng mặt trời, mặt trăng.
Đây cũng là điểm khác biệt giữa Thiên Cảnh và các cảnh giới khác.
Cho dù là cảnh giới Nhân Hoàng hay Đế Cảnh, chỉ cần hai bên khai chiến, bên có thực lực mạnh có thể giết được bên thực lực yếu dễ dàng.
Nhưng Thiên Cảnh thì không như vậy, cho dù là thân xác hay trận pháp, sức mạnh tinh thần, mọi người đều cùng một cấp bậc, chẳng qua là cấp bậc lĩnh hội hơi khác thôi.
Giống như hai hành tinh có thể tích khác nhau va chạm vào nhau, hoặc là ngọc đá cùng vỡ, hoặc là đôi bên đều bị thương, nhưng chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống một bên thì hoàn hảo không tổn hao gì, còn bên kia lại sắp tan thành mây khói.
Thật ra vào thời xa xưa Thiên Cảnh còn được gọi là Địa Tiên, nói cách khác đạt tới cấp bậc “Tiên” trong truyền thuyết.
Chẳng qua là sau đó khi Thiên Đạo Minh Ước nắm trong tay quyền lợi tuyệt đối ở ngoài lãnh thổ thì đã hủy bỏ cách nói này.
“Mặc dù Ngụy Võ Hầu đã bước vào Thiên Cảnh, nhưng tiếc là cảnh giới của ông ta vẫn chưa vững chắc, hơn nữa mới vừa đột phá chưa đến một tiếng đồng hồ, nói ông ta là Thiên Cảnh cũng được mà nói ông ta là Đế Cảnh đỉnh cao cũng chẳng sao”.
“Nhưng anh nhìn lại người đồ đen kia xem, cảnh giới cực kỳ vững chắc, ra tay xuất chiêu cũng rất độc, mỗi một chiêu đều là sát chiêu, thật ra với sức chiến đấu của hắn, thậm chí không hề kém cạnh trưởng lão Thanh Dương – một trong ba trưởng lão của Vạn Kiếm Cốc đâu”.
“Thế nên có thể đoán được ai thắng ai thua”.
Nói đến đây Kiếm Quy hít sâu một hơi, lắc đầu như đang cảm thấy tiếc nuối cho Ngụy Võ Hầu.
Kiếm Tâm bên cạnh hắn lại sửng sốt.
Trưởng lão Thanh Dương?
Thanh là đông, Dương là cực, hợp lại một chỗ là như kiêu ngạo như mặt trời mới mọc ở đằng Đông.
Riêng cái tên thôi đã có thể nhìn ra người này cực kỳ kiêu ngạo và ngang ngược.
Ở ngoài lãnh thổ, Vạn Kiếm Cốc là một ngọn núi cao mà đa số tông môn và gia tộc lớn không bao giờ có thể vượt qua được.
Mà trong mắt mấy chục ngàn đệ tử của Vạn Kiếm Cốc, Thanh Dương lại là sự tồn tại mà cả đời đều không cách nào với tới.
Nhưng lúc này Kiếm Quy lại so sánh người đồ đen kia với trưởng lão Thanh Dương là ngang nhau, dường như hơi xem trọng người đồ đen trước mặt này quá nhỉ?
Mấy ngàn năm trước, loạn thế cuối thời Tần, khi nhập thế trợ giúp Hạng Vũ đại phá quân Tần, trưởng lão Thanh Dương từng bị mấy ngàn tên cao thủ Đế Cảnh của Chương Hàm bao vây.
Nhưng kết quả thế nào?
Chường 2549: Dùng mạng đổi mạng
Một mình trưởng lão Thanh Dương ở trong vòng vây chỉ với một kiếm giết hết mười vòng vây, áo dính đầy máu, một mình ông ta làm rung chuyển càn khôn.
Mấy ngàn cao thủ Đế Cảnh gần như bị ông ta chém chết hết, hơn nữa mấy vị cao thủ Thiên Cảnh cũng chết dưới kiếm của ông ta.
Có thể nói trong thời đại đó, người duy nhất có thể so với ông ta chỉ có một mình Hạng Vũ.
Cho dù Hán Sơ xuất hiện Hàn Tín tuấn kiệt, sức chiến đấu hàng đầu cũng phải sợ.
Càng là nhân vật phái thực lực dẫn dắt cả một thời đại.
Năm đó Trần Khánh Chi hăm hở đến độ nào?
Áo trắng vô địch chiến tứ phương, một cây giáo bạc đánh cả thiên hạ.
Chiến tích rực rỡ cỡ nào?
Nhưng là trận chiến ở sườn núi bờ bên kia của Đông Vực đó, cuối cùng Trần Khánh Chi vẫn bại trận, bị thương nặng, cho đến sau này, vết thương cũ tái phát, không thọ được bao lâu.
Từ đó nhà họ Trần cũng sa sút không gượng dậy được.
Bây giờ Kiếm Quy lại đẩy người đồ đen kia ngang địa vị với trưởng lão Thanh Dương, cũng chỉ khó trách Kiếm Tâm lại nghi ngờ.
“Có phải sư huynh đánh giá người đồ đen kia cao quá rồi không”, Kiếm Tâm nhíu mày lại, không cho là đúng hỏi ngược lại.
“Có thể nhìn một phần mà đoán được toàn bộ. Từ Huy Tổ và Trần Huy Tổ được gọi là hai tổ ở Đông Vực, hơn nữa tốc độ tiến bộ đều rất thần tốc, cậu nói xem hai người họ ai mạnh hơn được không?”
“Nhìn bên ngoài thì Từ Huy Tổ đi khoe khoang khắp nơi, mà Trần Huy Tổ lại rất ít lên tiếng, dường như Từ Huy Tổ mạnh hơn một chút nhưng thực ra không phải vậy”.
“Từ khi Đế Khư bị chỉ trích, Từ Huy Tổ tranh giành vị trí hàng đầu ở khắp nơi, mà Trần Huy Tổ thì sao? Không để lộ bất kỳ tin tức gì, nhìn bề ngoài thì có vẻ ông ta bình tĩnh hơn, nhưng thực ra là thực lực khá mạnh”.
Mấy lời này của Kiếm Quy khiến Kiếm Tâm sửng sốt.
Đúng là từ sau khi vào Đế Khư, Trần Huy Tổ gần như chưa từng lộ mặt, thậm chí là ít khi lộ mặt.
Ngược lại Từ Huy Tổ góp mặt ở khắp nơi.
Thêm nữa khi xem người đồ đen đánh nhau với Ngụy Võ Hầu, người đồ đen vẫn cứ trầm tĩnh, chiếm hết cơ hội, đúng là khá giống trưởng lão Thanh Dương.
Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn đi đến gần Ngụy Võ Hầu, ánh mắt Ngụy Võ Hầu lóe sáng, bầu trời xuất hiện hiện tượng lạ.
Chỉ thấy một tay ông ta nâng kiếm lên, vẽ một đường trong không trung, rất kiếm hoa nở rộ đầy trời.
Kiếm hoa dày đặc như bông sen trắng âm thầm kết hợp với đại đạo trời đất, trông như vô cùng chặt chẽ, hàng ngàn kiếm khí càng giống bông sen trắng nửa khép nửa mở, bảo vệ bản thể của Ngụy Võ Hầu.
Nhìn lại Tiêu Chính Văn thì ngay cả không gian sau lưng anh cũng bị vô số kiếm khí chém tan tành.
Nhưng người tỉ mỉ một chút có thể nhận ra mặc dù thế tấn công của Ngụy Võ Hầu cực mạnh, nhưng cũng chỉ là phá được không gian sau lưng Tiêu Chính Văn mà thôi.
Tiêu Chính Văn từ tốn đi tới nhưng lại không hề hấn gì, chứng tỏ Tiêu Chính Văn tránh được tất cả sát chiêu của ông ta chỉ trong tích tắc.
“Cậu…”
Ngụy Võ Hầu trợn tròn hai mắt, không dám tới tin nhìn về phía Tiêu Chính Văn lẩm bẩm: “Sao có thể?”
Đây là kiếm trận hoa sen mà ông ta tiêu tốn tâm huyết cả đời mới nghiên cứu ra, có thể nói đây là lần đầu tiên ông ta sử dụng tuyệt học của mình trước mọi người.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại có thể dễ dàng hóa giải đòn tấn công đầy tính hủy diệt của ông ta, khiến Ngụy Võ Hầu hoàn toàn tuyệt vọng, càng cảm thấy hoảng sợ từ tận đáy lòng.
Tiêu Chính Văn không thèm đáp lời ông ta, mà thong thả đi tới.
Thấy Tiêu Chính Văn từng bước ép tới gần, cuối cùng Ngụy Võ Hầu cũng không chống cự nữa, ngửa mặt cười khổ nói: “Trương Sĩ Thành tôi khắc khổ chăm chỉ một trăm năm nay, vốn tưởng rằng có thể đến được bờ bên kia, nhưng không ngờ lại có trận đánh thất bại hôm nay”.
Từ khi Tiêu Chính Văn dễ dàng tránh được sát chiêu của ông ta, trận chiến này đã lại không còn gì để đánh nữa.
Thực lực giữa ông ta và đối phương chênh lệch quá lớn, đã không phải chỉ cần cảnh giới là có thể bù vào, dù ông ta dùng hết sức cả người thì cũng như vật vô hình với đối phương.
Ngay sau đó, Ngụy Võ Hầu bỗng điên cuồng bật cười, đôi mắt lóe lên vẻ hung ác quyết tuyệt.
“Cho dù phải chết cũng phải lấy mạng đổi mạng với cậu”.
Vừa dứt lời cơ thể Ngụy Võ Hầu bỗng phình to lên gấp mấy lần.
“Cho cơ thể nổ tung? Ông dám không? Loại người tham sống sợ chết như ông ấy à, tôi cược ông không dám”, Tiêu Chính Văn cười nhạo nói.
Chương 2550: Sửng sốt
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã biến mất trước mặt Ngụy Võ Hầu.
Ngay sau đó, khi Tiêu Chính Văn xuất hiện đằng sau Ngụy Võ Hầu lần nữa, ánh sáng vàng trong tay như một thanh kiếm cực kỳ sắc bén.
Sau khi ánh sáng vàng lướt nhẹ qua cổ Ngụy Võ Hầu, trên cổ ông ta lập tức xuất hiện một đường máu cực kỳ rõ.
“Không!”
Ngụy Võ Hầu bỗng hét lên một tiếng thảm thiết khó tả.
Tiếng hét của ông ta khiến nhiều người bị chấn động đến mức chảy cả máu mũi và tai.
Ngụy Võ Hầu lấy hai tay che cổ mình lại, trong mắt đầy vẻ không cam lòng ngã xuống.
Chỉ một luồng sáng, thậm chí không động đến một lá cây, một cành cây, chỉ là một luồng sáng thôi mà đã có thể giết được cao thủ Thiên Cảnh rồi.
Ngay sau đó bầu trời đổ một cơn mưa máu như thể ngay cả trời đất cũng đang bật khóc.
Đây cũng chính là hiện tượng lạ được tạo ra khi cao thủ Thiên Cảnh chết.
Cho đến khi mưa máu ngừng lại, thi thể của Ngụy Võ Hầu cũng trở nên teo lại như thể một thi thể khô héo.
Tiêu Chính Văn không thèm liếc nhìn thi thể Ngụy Võ Hầu một cái, anh sải bước đi đến chính giữa quảng trường trước ánh mắt chăm chú của hàng trăm ngàn người.
Anh khẽ giơ tay lên, Tịnh Châu Đỉnh biến thành luồng sáng màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay Tiêu Chính Văn.
Đến lúc này Tần Lương Ngọc mới từ trong lầu gác bước ra, đi đến phía sau Tiêu Chính Văn, kiêu ngạo đứng chính giữa quảng trường với anh.
Lúc này trong thành Đại Lương trở nên im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Ngụy Vinh Kỳ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc nhưng vẫn không lên tiếng.
Mặc dù nơi này là Đại Lương – thủ đô của nước Ngụy, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn giết Ngụy Võ Hầu trước mặt hàng trăm ngàn người thành Đại Lương.
Kế hoạch phục hưng Đại Ngụy mà hắn luôn nghĩ đến cũng tan thành mây khói khi Ngụy Võ Hầu chết.
Hôm nay Tiêu Chính Văn không chỉ giết chết một mình Ngụy Võ Hầu mà còn chặn ngang cả con đường tiến lên của nước Đại Ngụy.
Không hề thương tiếc giẫm đạp tôn nghiêm của nước Ngụy dưới chân.
Cả nước Ngụy, gồm cả Ngụy Vinh Kỳ cũng không còn uy phong nữa.
Cả nước Ngụy đều trợn mắt há miệng nhìn Tiêu Chính Văn, mặc dù họ có thể nào cũng không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, nhưng chuyện đã đến nước này cũng không thể không tin.
Ngụy Võ Hầu gánh vác biết bao hy vọng và khao khát về tương lai của người Ngụy, cái chết của ông ta khiến hơn một nửa người Ngụy mất đi ý chí chiến đấu.
Người mạnh như Ngụy Võ Hầu rất ít, dù họ có cố gắng đến đâu đi chăng nữa cũng có ý nghĩa gì?
Trăm ngàn năm nay, ông ta là thiên tài đầu tiên từ một người dân thường leo lên đến đỉnh cao, là cao thủ Thiên Cảnh đầu tiên có thể mang đến kỳ tích cho đất Ngụy, có thể nói trước đó Ngụy Võ Hầu rất là vinh quang.
Nhưng lúc này ông ta lại bị đánh chết ở thành Đại Lương của nước Ngụy.
“Đây…”, Kiếm Tâm nhìn về phía Kiếm Quy.
Hắn không ngờ sự thật đúng như Kiếm Quy nói, Ngụy Võ Hầu chết thật rồi.
Hơn nữa còn chết vô cùng thảm thương, chết không cam lòng.
Có thể nói cái chết của ông ta là cú sốc lặng thầm với bất kỳ ai sắp đột phá Thiên Cảnh.
Trăm ngàn năm nay vẫn luôn lưu truyền một truyền thuyết đẹp đẽ, đó là sau khi đạt đến Thiên Cảnh thì có thể không chết không bị diệt vong.
Nhưng kết quả thì sao?
Ngụy Võ Hầu đã đột phá rồi đấy nhưng vẫn bị giết chết đó thôi.
Vô hình trung ngay cả thần thoại Thiên Cảnh bất diệt cũng bị người mặc đồ đen phá vỡ.
Tiêu Chính Văn không chỉ đang đả kích vào lòng tin của nước Ngụy mà còn đả kích vào niềm tin của tất cả mọi người.
Khi ánh mắt Tiêu Chính Văn lướt qua từng khuôn mặt của người thành Đại Lương, hầu như mọi người đều cúi đầu xuống, không ai dám đối diện ánh mắt của anh.
Tiêu Chính Văn chỉ khẽ cười rồi dẫn theo Tần Lương Ngọc hiên ngang đi ra khỏi thành Đại Lương trước ánh mắt chăm chú của rất nhiều người.
“Lẽ nào Ngụy Vinh Kỳ không cản họ lại sao?”, Kiếm Tâm nhíu mày khó hiểu hỏi.
Kiếm Quy cười nhạo lắc đầu không nói gì.
Ngay sau đó ngay cả Kiếm Tâm cũng cảm thấy câu hỏi vừa rồi quá ngu ngốc.
Người mặc đồ đen giết Ngụy Võ Hầu ngay trước mặt mọi người, thậm chí ở trước mặt Ngụy Vinh Kỳ, mà hắn chẳng nói một câu hung dữ.
Đây không phải là tính cách của Ngụy Vinh Kỳ.
Nhưng sở dĩ hắn như thế không phải là hắn không muốn ngăn lại mà không có can đảm đó.
Ngay cả Ngụy Võ Hầu đã đột phá Thiên Cảnh cũng đã chết thì người khác còn có thể cản được sao?
Chẳng lẽ còn muốn bảo quân đội nước Ngụy chôn cùng Ngụy Võ Hầu nữa à?
“Kiếm Quy, anh nghĩ là ai làm?”, nhìn thi thể khô trên mặt đất, Kiếm Tâm bỗng nói.
Kiếm Quy lạnh nhạt cười đáp: “Đáng nghi nhất chỉ có năm người nhưng trong năm người này ai đã từng gây thù với Ngụy Vinh Kỳ? Điền Văn!”
“Ồ?”
Kiếm Tâm nhướng mày bỗng cười nói: “Xem ra từ nay về sau e là đại danh của Điền Văn sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ. Đúng là dũng cảm, dám chém Ngụy Võ Hầu trước mặt Ngụy Vinh Kỳ ở thành Đại Lương”.
Đây chẳng khác nào hung hăng tát cho Ngụy Vinh Kỳ và cả nước Ngụy một bạt tai.
Mãi đến khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc đi xa, Ngụy Vinh Kỳ mới lộ ra vẻ mặt u ám, lạnh lùng.
Hắn siết chặt nắm đấm, mái tóc đen tung bay trong gió, ánh mắt hiện lên sát khí ngút trời.
Tin tức này cũng nhanh chóng lan đến Đông Vực, ngày Ngụy Võ Hầu đột phá đã bị người đồ đen bí ẩn chém chết.
Có thể nói tin tức này như một quả bom nổ tung khiến cả Đông Vực rơi vào hỗn loạn trong thời gian ngắn.
Ông ta là cao thủ Thiên Cảnh đấy, thế mà lại bị người khác giết ư?
Lúc này, Điền Văn đang đợi tin tốt từ thành Đại Lương, hắn vẫn đang tính toán làm thế nào để lặng lẽ đuổi điện Thần Long ra khỏi Đế Khư, sau đó độc chiếm đất thánh với danh nghĩa nhà họ Khổng.
“Bên thành Đại Lương có tin tức chưa?”, Điền Văn vội vàng đặt tách trà trong tay xuống, nhìn về phía cậu bé bên cạnh nói.
“Hôn lễ đang được tiến hành như mong đợi, theo báo cáo của tai mắt bên Đế Khư, trong Đế Khư cực kỳ yên tĩnh, không có dấu hiệu làm loạn”, cậu bé cúi người đáp.
“Hừ! Làm loạn?”
Điền Văn cười nhạo nói: “Bây giờ Tiêu Chính Văn đã chết, chúng còn dám làm loạn ư? Nếu biết thức thời, chúng nên chủ động ra khỏi Đế Khư, giao Đế Khư lại cho tôi”.
“Nếu không vùng ngoài lãnh thổ không còn chỗ đứng cho chúng, thậm chí điện Thần Long sẽ bị giết sạch”.
Nói đến đây Điền Văn đắc ý bật cười.
Bên Điền Khải cũng đang bàn luận về quyền ở Đế Khư.
“E là Điền Văn muốn độc chiếm Đế Khư nên mới đưa Tần Lương Ngọc đến đất Ngụy, nhưng muốn độc chiếm Đế Khư e là phải hỏi chúng ta xem có đồng ý hay không đã”.
Điền Khải quay sang nhìn Khổng Tề Thiên đang thưởng thức trà, nở nụ cười nham hiểm.
“Đến lúc đó Tề Thiên Thư Viện sẽ phối hợp với hành động của cậu, nhưng Đế Khư phải có phần chia đều của tôi và cậu mới được”, Khổng Tề Thiên cũng nhấp một hớp trà nói.
Đúng lúc này một tin tức bùng nổ truyền đến nhà họ Bạch.
“Cái gì? Ngụy Võ Hầu… chết rồi hả?”, Bạch Thiên Khởi trợn to mắt.
Bạch Ngọc Trinh cũng đổi sắc.
Thân là con cháu nhà họ Bạch, có phong ba bão táp nào mà họ chưa từng thấy đâu?
Nhưng sau khi nghe được tin tức này, hai anh em họ cũng sửng sốt.
Họ không dám tin vào tin mình.
“Cái chết của Ngụy Võ Hầu chắc chắn gây ra sự thay đổi cực lớn, thậm chí có thể là một trận chiến đẫm máu”, Bạch Thiên Khởi nuốt nước bọt, vẫn chưa hoàn hồn nói.