Hắn hoàn toàn không tin trên đời này có sức mạnh nào có thể tiêu diệt binh đoàn lính đánh thuê lãng khách và gia tộc Miyamoto trong vòng ba mươi phút!
Gia tộc Miyamoto là một trong tám gia tộc lớn của đế quốc Đại Linh!
Nắm trong tay quyền kiểm soát quân khu Đông Dương của đế quốc Đại Linh!
Tuy nhiên.
Tiêu Chính Văn lại cười khinh, gọi người mang tới một chiếc ghế, sau đó ngồi xuống trước mặt người đàn ông đó.
Thời gian trậm rãi trôi qua.
Hai mươi phút sau.
Điện thoại của Tiêu Chính Văn vang lên, anh bật loa ngoài, Long Ngao nói: "Long Vương! Binh đoàn lính đánh thuê lãng khách đã bị tiêu diệt hoàn toàn! Gia tộc Miyamoto cũng gần như bị giết sạch, cơ bản rất khó để có thể trở mình lần nữa! Vì gia tộc Miyamoto còn có một số cường giả chủ soái nên chúng tôi đã không thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo".
Tiêu Chính Văn nói: "Cứ như vậy đã, coi như dạy cho gia tộc Miyamoto một bài học".
Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại, sau đó nhìn người đàn ông ngã trên mặt đất nói: "Binh đoàn lính đánh thuê lãng khách và gia tộc Miyamoto đã bị tiêu diệt. Bây giờ mày còn thấy nực cười không?"
Người đàn ông lúc này đờ đẫn, rống lên: "Mày nói bậy! Mày chỉ đang giở trò trước mặt tao thôi! Tao không tin! Bọn người Hoa Quốc chúng mày là xảo quyệt nhất!"
"Không tin sao?"
Tiêu Chính Văn nở nụ cười lạnh lẽo, anh dùng điện thoại di động tra tin tức nóng hổi nhất về đế quốc Đại Linh rồi ném cho người đàn ông.
Người đàn ông nhìn lướt qua bản tin trên điện thoại di động liền bị doạ sợ mất mật, cả người đổ mồ hôi hột!
Trong các bản tin, trụ sở của binh đoàn lính đánh thuê lãng khách đã biến thành một biển lửa!
Gia tộc Miyamoto cũng bị tiêu diệt bởi một thế lực bí ẩn!
Ngay cả bức tượng điêu khắc thờ tổ tiên của gia tộc Miyamoto cũng bị vỡ tan tành!
Hiện trường hết sức tan hoang, thương vong nhiều vô kể!
Nhìn thấy cảnh tượng này, người đàn ông hoàn toàn hoảng sợ.
Trong tích tắc, hắn quỳ xuống đất không ngừng quỳ lạy Tiêu Chính Văn: "Xin anh rộng lượng tha mạng, tôi ngu dốt quá, sau này tôi không bao giờ dám nữa... Toàn bộ đều là kế hoạch của gia tộc Miyamoto, không liên quan gì tới tôi cả... Xin anh tha mạng cho tôi với..."
Tuy nhiên.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, đứng dậy nói: "Ở trên mảnh đất Hoa Quốc này, bất cứ ai còn sống cũng sẽ không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi của người đế quốc Đại Linh chúng mày! Đối với chúng mày, chỉ có dùng mạng sống của mình mới có thể trả được món nợ máu trăm năm trước! Chẳng phải đế quốc Đại Linh chúng mày rất có tinh thần võ sĩ sao? Tự sát đi!"
Dứt lời, Tiêu Chính Văn ném một con dao găm về phía đối phương.
Người đàn ông nhìn con dao găm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo rơi trên mặt đất, không khỏi run lên bần bật.
Ngay lập tức!
Khóe mắt hắn loé lên vẻ lạnh lùng, cầm dao găm định đâm Tiêu Chính Văn!
Nhưng ngay giây tiếp theo, một tiếng súng vang lên, xạ thủ bắn tỉa từ xa đã nổ sung, viên đạn xuyên thẳng qua huyệt thái dương của tên lính đánh thuê.
Phịch một tiếng, tên lính đánh thuê ngã trong vũng máu.
Tiêu Chính Văn dửng dưng nhìn cảnh tượng này, thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời nói: "Người Hoa quốc không cách nào thay mặt các vị liệt sĩ và các anh hùng đã khuất nhận lời xin lỗi của chúng mày! Muốn xin lỗi thì chúng mày chỉ còn đường xuống địa ngục thôi!"
Lúc này, hai bố con Vương Thiên Hành và Vương Ngọc Sương thấy nguy hiểm đã được giải quyết, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi dặn dò vài lời, Tiêu Chính Văn liền lên đường rời khỏi Tây Sa.
Hắc Long tạm thời rời khỏi chiến khu Nam Lĩnh, ra nước ngoài tham gia cuộc thi liên hợp của quân đội.
Vì vậy, Tiêu Chính Văn đã điều động Long Nhị từ Bắc Lương chuyển sang chiến khu Nam Lĩnh, tạm thời tiếp quản vị trí của Hắc Long.
Điều đáng nói là sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, Vương Ngọc Sương và Đới Tịch Dao ngày nào cũng nghĩ về anh.
Một người bị mắc kẹt trong hố sâu không thể tự giải thoát.
Một người chỉ đơn thuần là sùng bái.
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn lại không hề biết.
Lúc này anh đã về tới Giang Trung và nghỉ ngơi trong biệt thự hai ba ngày.
Trong suốt thời gian đó, anh vẫn ở bên Na Na, nhân tiện huấn luyện Khương Vy Nhan.
Tuy nhiên, ba ngày sau, Tiêu Chính Văn bất ngờ nhận được mệnh lệnh của thủ trưởng quân đội Hoa Quốc, yêu cầu anh đến Mễ Quốc tham gia hội thảo quân sự mười hai quốc gia.
Nội dung cuộc họp liên quan đến những bí mật quan trọng.
Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không biết tí gì về bí mật này.
"Thủ trưởng, rốt cuộc đây là cuộc họp gì mà thần bí như vậy chứ?”
Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
Thủ trưởng ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Tiêu Chính Văn, đã đến lúc cậu nên biết một số chuyện rồi".
Nghe thấy lời này, Tiêu Chính Văn im lặng.
Thủ trưởng tiếp tục nói: "Cậu có biết bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ không?"
Bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ sao?
Tiêu Chính Văn nhíu mày, vẻ mặt căng thẳng, nói: "Tôi chưa tìm hiểu, là nơi nào vậy?"
Thủ trưởng nói: "Đó là bốn chiến trường Tu La, là nơi chỉ có tàn sát, chỉ có máu chảy, chỉ có sự sống và cái chết! Bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ là bốn chiến trường bí mật nhất trên thế giới! Ở đó có thể giao chiến nhau bằng vũ khí lạnh, hoặc cũng có thể tàn sát nhau bằng vũ khí nóng! Trong bốn chiến trường lớn, chiến đấu không ngừng và tồn tại mới là mục tiêu cuối cùng! Bất cứ ai còn sống sót từ bốn chiến trường lớn đều là cường giả vô địch đã từng tắm trong biển máu!"
Khi nghe được những lời này, vẻ mặt của Tiêu Chính Văn càng trở nên u ám và nghiêm nghị hơn.
Anh chưa từng nghe nói đến bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ!
“Thủ trưởng, tại sao tôi chưa từng nghe nói đến khu vực đó chứ?”, Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.
Thủ trưởng trả lời: "Bởi vì đây là bí mật được giữ kín bởi cả mười hai cường quốc hàng đầu thế giới! Ngoại trừ một số nhân vật hàng đầu của các quốc gia, những người còn lại đều không biết! Nói chính xác, bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ này và thế giới cậu đang sống có vài phần khác nhau. Để tránh gây ra những hoảng loạn không cần thiết, mười hai quốc gia đã quyết định cùng nhau giữ bí mật này!"
"Cứ năm năm một lần, mọi người sẽ cử một loạt các cường giả hàng đầu được lựa chọn bởi các quốc gia khác nhau để tham gia chiến trường ngoài lãnh thổ, bắt đầu tàn sát lẫn nhau, tiến hành một cuộc huấn luyện tàn khốc nhất!"
"Chỉ những người sống sót trở về từ chiến trường ngoài lãnh thổ mới có thể trở thành người bảo vệ các quốc gia!"
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn đã hiểu được phần nào.
Hay nói cách khác, bốn chiến trường ngoài lãnh thổ này là nơi rèn luyện, thông qua tàn sát lẫn nhau để chọn ra cường giả.
Nhưng cũng đâu cần phải thần thần bí bí như vậy chứ?
Có lẽ bởi vì biết Tiêu Chính Văn đang suy nghĩ gì, thủ trưởng lại dặn dò thêm: "Tiêu Chính Văn, tôi không thể nói chi tiết hơn về chiến trường ngoài lãnh thổ. Tuy nhiên, ông nội cậu năm xưa cũng đã từng tham gia, hơn nữa còn rèn luyện trong đó những ba năm. Ba năm sau, ông ấy từ chiến trường trở về đã là cường giả Thiên Vương rồi".
"À đúng rồi, sau khi ông nội cậu trở về từ chiến trường ngoài lãnh thổ, ông ấy còn quay lại đó thêm một năm nữa. Ông ấy chính là người đầu tiên trong lịch sử của Hoa Quốc có thể trở về từ chiến trường ngoài lãnh thổ rồi tiếp tục trở lại chiến trường. Ông nội cậu rất mạnh mẽ! Mạnh hơn nhiều so với những gì mà cậu và chúng tôi nghĩ!"
Khi nghe thấy những lời này, trái tim Tiêu Chính Văn khẽ run lên.
Không ngờ, ông nội cũng đã từng đặt chân đến chiến trường ngoài lãnh thổ.
Hơn nữa, còn đến đó những hai lần.
“Vậy còn cuộc họp này thì sao?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Thủ trưởng nói: "Thời hạn năm năm đã đến, bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ sắp mở ra để chào đón cường giả mới trở lại! Khi đó, mười hai quốc gia chúng ta sẽ một lần nữa lựa chọn ứng cử viên mới tiến vào chiến trường này! Lần này cậu đến Mễ Quốc chính là để đại diện cho Hoa Quốc tham gia buổi lễ nghênh đón sự trở lại của cường giả ngoài lãnh thổ".