Nghe Thiên Minh Tử nói vậy, đám người võ tông liền vỗ tay tán thưởng.
Nếu Tiêu Chính Văn thật sự dập đầu xin lỗi Ngụy Nguyên Cát thì không chỉ Tiêu Chính Văn mất mặt, mà sau này bọn họ đều có thể cưỡi lên đầu Tiêu Chính Văn.
Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, đám người võ tông vô cùng hào hứng.
Vì vậy, trong bữa tiệc, mọi người lần lượt nâng ly kính Thiên Minh Tử, Thiên Minh Tử cũng cư xử dễ gần, không hề khách khí.
Ngay cả một người bình thường như Lâm Đàm đến kính rượu, Thiên Minh Tử cũng đứng lên chào hỏi, đối xử lịch sự hơn với Lâm Đàm.
Lâm Đàm cầm ly rượu, cảm thán nói: “Đây mới là phong phái của nhân vật lớn, không giống như tên Tiêu Chính Văn ngông cuồng ngạo mạn kia, ngày thường không coi chúng tôi ra gì!”
Trước đây Lâm Đàm đã đích thân đến chào hỏi Tiêu Chính Văn, nhưng chuyện đó lại là lịch sử đen tối đối với Lâm Đàm.
Nguyên nhân của sự việc bắt đầu từ việc Lâm Đàm công khai kêu gọi, nên để Vy Hào xây dựng trường học ở Hoa Quốc, hơn nữa Hoa Quốc cũng không nên can thiệp vào trường tư của người ta.
Ông ta còn gọi một cách hoa mỹ đây là tinh thần khế ước!
Lời nói của ông ta lập tức bị mọi người trong Hoa Quốc mắng chửi. Nếu ông ta là một thương nhân bình thường thì không sao, mấu chốt là Lâm Đàm còn là ông trùm truyền thông hàng đầu của Hoa Quốc.
Dựa vào thế lực của mình, Lâm Đàm không chỉ điên cuồng trấn áp tiếng phản đối, mà còn bí mật phái người đi ám sát vài người chính nghĩa!
Sau khi Tiêu Chính Văn biết được tin này, anh đã bảo Hắc Băng Đài ra tay xử lý. Ngay khi Lâm Đàm nghe tin Hắc Băng Đài muốn xử lý ông ta, ông ta đã chạy đến chỗ Tiêu Chính Văn để giả vờ đáng thương.
Bởi vì lúc đó Tiêu Chính Văn đang vội đi Âu Lục, cho nên mới không hỏi lại chuyện này, Lâm Đàm cũng thoát một mạng.
Ở phía bên kia, trong phòng họp trên tầng cao nhất của khách sạn Vạn Long, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đang ngồi đối diện với Chu Chấn Long.
Khương Vy Nhan đích thân đứng lên, rót một tách trà cho Chu Chấn Long: “Ông Chu, mời dùng trà!”
Chu Chấn Long vội vàng đứng dậy, hai tay cầm tách trà, nịnh nọt nói: “Tiêu phu nhân khách khí quá! Không ngờ cô không chỉ xinh đẹp mà còn dễ gần như vậy!”
“Không dám, ông Chu, mời ngồi!”
Khương Vy Nhan nói xong rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng cười nói với Chu Chấn Long: “Chuyện ngày hôm nay vất vả cho ông Chu rồi, ông hãy thay tôi gửi lời cảm ơn đến gia chủ nhà họ Chu!”
Chu Chấn Long gật đầu nói: “Cậu Tiêu, đây là việc chúng tôi nên làm. Nhưng tôi thật sự không hiểu, tại sao cậu Tiêu lại để Thiên Minh Tử ra mặt như vậy?”
“Gia chủ vốn có ý để cậu Tiêu đích thân ra tay đánh bại cao thủ huyết tộc!”
Thực ra trong lòng Chu Chấn Long cũng không phục, Thiên Minh Tử là cái thá gì chứ?
Nếu so về thực lực thì Chu Chấn Long nhường ông ta hai tay cũng có thể đánh bại ông ta.
Mỗi khi nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi của Thiên Minh Tử, Chu Chấn Long hận đến mức không thể xé xác ông ta thành trăm mảnh.
“Thực ra lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng những lời nói của ông Chu tối qua đã khiến tôi từ bỏ ý nghĩ này!”
“Ồ?”
Chu Chấn Long ngạc nhiên, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ khó hiểu, ông ta chưa từng khuyên Tiêu Chính Văn điều gì.
“Dù là Thiên Minh Tử hay là Thiên Cung Bắc Cực thì đều là thế lực nhà họ Khổng, nói cách khác, đây là cuộc chiến giữa Nho gia và Pháp gia!”
“Nếu đã vậy thì không thể xem nhẹ được. Hơn nữa, Thiên Minh Tử và Ngụy Nguyên Cát năm lần bảy lượt làm náo loạn Hoa Quốc, sao bản soái có thể dễ dàng tha cho bọn họ được!”
“Tôi đã không màng đến danh sợ ở giới thế tục từ lâu rồi. Nếu không, với thực lực của tập đoàn Vy Nhan, chúng tôi sớm đã đứng đầu Hoa Quốc rồi, thậm chí là giàu nhất thế giới!”
“Nhưng dù sao tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, có nước mới có nhà, có nhà mới có mọi người, mới có trăm triệu người dân Hoa Quốc!”
“Đám người bọn họ sinh ra ở Hoa Quốc, được nhà nước nuôi dạy, nhưng vì lợi ích cá nhân mà phá rối tình hình chính trị và pháp luật của đất nước, đúng là chết cũng không hết tội!”
Giọng nói của Tiêu Chính Văn càng ngày càng lạnh, trong mắt hiện lên tia sát khí.
Dù là Ngụy Nguyên Cát hay Thiên Minh Tử, mục tiêu chính của bọn họ đều là vì quyền lợi của Hoa Quốc.
Chương 1694: Thanh toán
Thực chất, bọn họ chỉ là chó tay sai của Thiên Đạo Minh Ước mà thôi. Bọn họ vì một chút lợi ích vụn vặt Thiên Đạo Minh Ước ban cho, mà không màng đến lợi ích quốc gia, lợi ích dân tộc, cam tâm tình nguyện trở thành chó tay sai của Thiên Đạo Minh Ước.
Sao Tiêu Chính Văn có thể để loại người này sống lâu được?
“Nếu đã vậy thì cậu Tiêu càng nên đích thân ra tay, thay vì giao phần thắng vào tay kẻ khác!”
Chu Chấn Long cau mày nói.
“Không, hành động lần này của Thiên Minh Tử còn có mục đích khác!”
Tiêu Chính Văn lắc nhẹ ngón tay và chế nhạo.
“Mục đích gì?”
Chu Chấn Long bối rối hỏi.
“Nguyên lực!”
Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi rồi nói: “Khổng Tuyên không chiếm được vận khí Âu Lục, nếu muốn bù đắp thì cách tốt nhất là lấy được nguyên lực của người dân Hoa Quốc!”
“Nếu ông ta đã muốn có được nguyên lực, vậy thì tôi sẽ khiến ông ta không có được một tia nguyên lực nào cả!”
Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
Lúc này Chu Chấn Long mới nhận ra: “Cậu Tiêu quả nhiên cao minh, càng trấn áp trước thì bọn họ càng thua thảm hại!”
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó cau mày nói: “Chỉ là, điều nằm ngoài dự liệu của tôi là trong huyết tộc cũng có cao thủ. Đối phương phối hợp với chúng ta như vậy, rõ ràng là muốn hai bên chúng ta cá chết lưới rách, còn huyết tộc ngồi yên thu lợi!”
“Thủ đoạn vô cùng xảo quyệt!”
“Cậu Tiêu, cậu không cần lo về huyết tộc. Bây giờ không chỉ có Thiên Đạo Minh Ước bị khống chế, mà ngay cả huyết tộc cũng sứt đầu mẻ trán, bây giờ bọn họ đang ngoài mạnh trong yếu”.
“Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì huyết tộc sẽ không đủ sức lực nữa!”
Chu Chấn Long vừa cười vừa uống trà.
“Lúc trước ông nói nhà họ Chu và huyết tộc cũng có giao tình sâu nặng?”
Tiêu Chính Văn đột nhiên hỏi.
Chu Chấn Long gật đầu nói: “Đúng vậy, nhà họ Chu ngay từ đầu đã có quan hệ tốt với huyết tộc. Thực ra huyết tộc cũng không phải là tấm thép lớn!”
“Như cậu Tiêu đã nói, Nho gia và Pháp gia đã đấu đá nhau mấy chục nghìn năm rồi. Trong huyết tộc cũng chia thành hai phe. Giống như bất hòa chính trị trong thế tục, huyết tộc cũng vậy!”
“Hai phía bọn họ đều muốn tiêu diệt đối phương, cho nên cần trợ giúp bên ngoài. Vì vậy tình hình ở vùng ngoài lãnh thổ càng thêm hỗn loạn. Mọi người đều phải dựa vào nhau!”
Thực ra nhà họ Lục nhà một trong những gia tộc có giao tình tốt với nhà họ Chu, chỉ là Lục Tiểu Thiến còn quá trẻ, nên vẫn chưa biết nhiều bí mật của nhà họ Lục.
Lần này có thể xếp Chu Chấn Long đứng bên phía huyết tộc, nhà họ Lục mới thực sự là phía có thế lực lớn, hơn nữa nhà họ Lục giống quả thực giống như Tiêu Chính Văn nghĩ, ngay từ đầu đã có suy nghĩ ngư ông đắc lợi!
Dù sao khi hai thế lực lớn cạnh tranh, người được lợi nhất thường là người đứng ngoài cuộc.
Tiêu Chính Văn nghe vậy khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Thì ra là vậy, xem ra huyết tộc muốn thu lợi nhất. Nhưng đáng tiếc là chỉ cần bản soái ở đây thì bọn họ đừng hòng được như mong muốn!”
Chớp mắt đã là mười giờ tối, tiệc ăn mừng bên phía Thiên Minh Tử đã kết thúc.
Khổng Thiên Thu thấy Thiên Minh Tử có vẻ mệt mỏi, nên nói với nhân viên phục vụ ở cửa: “Đi gọi quản lý đến đây thanh toán!”
Vốn dĩ bữa tiệc ăn mừng này là ý kiến nhất thời của mọi người, không nói rõ là ai thanh toán, hành động này của Khổng Thiên Thu lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Ông trùm kinh doanh giữa những người bình thường như Lâm Đàm lại càng muốn thử sức, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội lấy lòng Thiên Minh Tử.
Những người có địa vị cao đương nhiên biết rõ ngày tháng sau này, Hoa Quốc sẽ là thiên hạ của Thiên Minh Tử.
Ai lấy được lòng Thiên Minh Tử, tương đương với việc nhận được một vé vào cổng của sự giàu có.
Không lâu sau, một người đàn ông mặc vest bước tới trước mặt Khổng Thiên Thu: “Xin chào, tổng đơn của các ông là ba mươi tư triệu tệ!”
Nghe thấy con số này, không ít người thầm chậc lưỡi, nhưng điều này cũng hợp tình hợp lý vì chỉ riêng phía võ tông đã có hàng nghìn người, cộng thêm những nhân vật lớn trong giới thế tục, tổng số người ít nhất cũng hơn mười nghìn người.
Trong một khách sạn cao cấp như vậy, mức tiêu thụ bình quân đầu người là hơn ba nghìn tệ, đây đã là mức tiêu dùng dân sự.
Lâm Đàm lấy thẻ ngân hàng ra chuẩn bị thanh toán thì ông Tần đứng bên cạnh nháy mắt với Khổng Thiên Thu, Khổng Thiên Thu lập tức hiểu ý, nói với quản lý: “Cậu là quản lý ở đây à?”
Quản lý gật đầu nói: “Vâng, ông còn có căn dặn gì sao?”
“Căn dặn thì không dám. Cậu xem bữa tiệc hôm nay chúng tôi mời được tiền bối Thiên Minh Tử, có lẽ cậu cũng biết về sự tích tiền bối Thiên Minh Tử đánh thắng huyết tộc trên Hoa Sơn!”
“Có thể bảo ông chủ của các cậu thể hiện thành ý, bữa cơm hôm nay coi như ông chủ khách sạn này mời tiền bối Thiên Minh Tử được không?”
Chương 1695: Không lịch sự
Khổng Thiên Thu vừa nói thế ngay cả quản lý cũng sửng sốt.
Bảo ông chủ của họ mời khách ư?
Cả Hoa Quốc, người dám nói những lời này còn chưa ra đời đâu.
“Cậu còn ngây ra đó làm gì? Đây là cơ hội tốt để ông chủ của các cậu thể hiện”.
“Đúng đấy, nếu không nhờ tiền bối Thiên Minh Tử giúp thì khách sạn này của các cậu có thể đã bị huyết tộc chiếm đóng rồi, bảo ông chủ mời khách một hôm đã là cho cậu ta cơ hội đến”.
“Phải đó, chúng ta đến nhiều người như thế đều là để chúc mừng cho tiền bối Thiên Minh Tử, ông chủ của các cậu cũng chẳng thèm lộ mặt, bảo cậu ta mời một bữa chắc không quá đáng đâu”.
Quản lý nhìn đám người ở đó, sắc mặt khó coi cắn răng.
Dĩ nhiên anh ta biết người trước mặt này là ai, càng biết rõ đám người này không phải là người anh ta có thể đắc tội.
Chỉ đành miễn cưỡng cười nói: “Các vị, tôi phải báo việc này với chủ tịch của chúng tôi, xin các vị đợi một lát”.
Nói rồi quản lý vội vàng xoay người đi vào văn phòng trên tầng cao nhất.
Sau khi quản lý đi khỏi, các ông lớn trong giới kinh doanh Long Kinh bước đến nhỏ giọng nói: “Nơi này là tài sản của tập đoàn Vy Nhan đó”.
Mặc dù giọng người kia không lớn nhưng nghe thấy bốn chữ tập đoàn Vy Nhan, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Một hai năm gần đây cũng không có ai dám làm loạn ở khách sạn dưới trướng của tập đoàn Vy Nhan chứ đừng nói là quay ngược lại năm năm.
“Hừ, tập đoàn Vy Nhan thì có làm sao?”
Một ông lão tóc bạc võ tông vuốt râu không cho là đúng nói.
“Không thế nào cả, nhưng chủ tịch tập đoàn Vy Nhan là Khương Vy Nhan, vợ của Tiêu Chính Văn”.
Lúc này không biết là ai lên tiếng nói.
Nghe thế, ông lão vừa nói lúc nãy không khỏi hít khí lạnh, vội lui vào trong đám đông.
“Đừng nói là tài sản của vợ Tiêu Chính Văn, dù có là khách sạn của Tiêu Chính Văn thì thế nào?”
“Đúng thế, nếu hôm nay không nhờ tiền bối Thiên Minh Tử ra mặt thì Tiêu Chính Văn còn mạng không?”
“Nói có lý lắm, hôm nay tiền bối Thiên Minh Tử đã đánh bại ba cao thủ huyết tộc, dù có Tiêu Chính Văn ở đây cũng phải mời tiền bối Thiên Minh Tử”.
Chỉ thoáng chốc mọi người trong sảnh lớn đều nhao nhao nói.
Lúc này quản lý đó đã đến phòng họp tầng cao nhất, đẩy cửa ra đã thấy Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đang tiếp khách, anh ta không dám bước đến mà nháy mắt ra hiệu cho Khương Vy Nhan.
Thấy quản lý có điều muốn nói, Khương Vy Nhan bèn nói với Tiêu Chính Văn: “Chồng à, em có chút việc phải đi giải quyết, mọi người cứ nói chuyện trước, em đi rồi quay lại sau”.
Nói rồi Khương Vy Nhan dẫn quản lý đến hành lang nhỏ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Sếp Khương, bên dưới có một nhóm khách, họ nói muốn cô mời một bữa, thật ra… thật ra là muốn ăn quỵt”.
Sắc mặt quản lý hơi khó coi nói.
Hả?
Khương Vy Nhan không khỏi nhíu mày nói: “Khách thế nào, dẫn tôi đi xem thử”.
Từ khi Vạn Long đi vào hoạt động đến nay chưa từng có chuyện như vậy.
Khương Vy Nhan biết tính tình Tiêu Chính Văn nên cũng không muốn làm lớn chuyện này.
Chỉ cần đối phương đừng quá đáng thì dù chỉ thu về giá vốn cũng có thể để họ rời đi.
Nên cô mới đi theo quản lý xuống sảnh lớn tầng một.
Cửa thang máy mở ra, Khương Vy Nhan bước ra khỏi thang máy sau quản lý, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Không ít các ông lớn võ tông đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Vì họ nghĩ Khương Vy Nhan chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, mặc dù Tiêu Chính Văn danh tiếng lừng lẫy nhưng Khương Vy Nhan lại không được họ xem trọng.
Cho đến khi nhìn thấy Khương Vy Nhan, họ mới thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
Cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp hai!
Người ở đó có thể so sánh cấp bậc với Khương Vy Nhan có lẽ cũng chỉ có một mình Thiên Minh Tử.
Khương Vy Nhan sải bước đến trước mặt đám người Thiên Minh Tử, mỉm cười nói: “Chào mọi người, tôi là chủ của khách sạn này, xin hỏi các vị có gì cần tôi giúp không?”
Sở dĩ cô không nhắc đến mấy yêu cầu của Khổng Thiên Thu là muốn cho đối phương một bậc thang đi xuống, phòng trường hợp cả hai bên đều cảm thấy khó xử.
Nhưng cô vừa dứt lời, Lâm Đàm nhíu mày nói: “Sếp Khương, cô nói thế là không lịch sự rồi đấy”.
Nghe ông ta nói thế Khương Vy Nhan nhíu mày nói: “Ồ? Sếp Lâm nói thế là sao?”
Chương 1696: Ăn quỵt
Lâm Đàm chắp hai tay sau lưng, chỉ vào ông Tần và Không Thiên Thu nói: “Hai vị họ đều là lão làng của năm đại danh sơn, còn người ở giữa chính là anh hùng của Hoa Quốc hôm nay đã đánh bại huyết tộc, tiền bối Thiên Minh Tử”.
“Cô là chủ tập đoàn Vy Nhan, sao còn không gọi một tiếng tiền bối?”
“Thật xin lỗi, tôi chỉ là một doanh nhân hợp pháp, không phải người trong võ thuật, tôi chỉ đến đây giải quyết vấn đề với thân phận là chủ khách sạn, lẽ nào lời nói của tôi có gì không ổn sao?”
Khương Vy Nhan vẫn mỉm cười từ tốn nói.
“Sao cô có thể nói như thế? Tiền bối Thiên Minh Tử…”
Ông ta còn chưa nói hết câu, Khương Vy Nhan đã ngắt lời: “Sếp Lâm, xin hỏi ông có thể làm chủ được cho bọn họ sao?”
Vừa nghe nói thế, khuôn mặt già của Lâm Đàm đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi hung hăng trợn mắt nhìn Khương Vy Nhan.
Ông ta không dám tiếp lời câu này, đừng nói đến làm chủ, ông ta chẳng có tư cách làm con chó sai vặt cho người ta nữa kìa.
“Quả nhiên là người phụ nữ của Tiêu Chính Văn, miệng mồm đanh đá lắm”.
Khổng Thiên Thu nhe răng, mặt mày sa sầm lại, môi nhếch lên, chậm rãi đứng dậy.
Ông ta chắp hai tay ra sau lưng, đi vòng quanh trước mặt Khương Vy Nhan mấy vòng mới không khách sáo nói: “Hôm nay chúng tôi muốn tổ chức tiệc mừng cho tiền bối Thiên Minh Tử ở khách sạn của các cô”.
“Mọi người chỉ là muốn mọi thứ suôn sẻ nên muốn cho cô một cơ hội thể hiện, bữa tiệc hôm nay dù khách sạn các cô có mời tiền bối Thiên Minh Tử, cô có ý kiến gì sao?”
“Thật xin lỗi, khách sạn chúng tôi thu lợi rất ít nên không thể miễn phí, mong các vị thanh toán theo hóa đơn”.
Khương Vy Nhan mỉm cười nói.
“Gì cơ?”
Nghe cô nói thế, ông Tần đập bàn đứng dậy, chỉ vào Khương Vy Nhan nói với mọi người: “Mọi người đã nhìn thấy rồi chứ”.
“Tiêu Chính Văn không chịu giúp Hoa Sơn cũng đã đành, bây giờ bảo họ mời khách một bữa, họ cứ đưa đẩy từ chối”.
“Đúng thế, tiền bối Thiên Minh Tử đã chiến đấu vì Hoa Quốc, chỉ bảo các cô mời khách thì có gì to tát chứ”.
“Đúng vậy, tiền bối Thiên Minh Tử vất vả cống hiến, huống gì cô còn là vợ của vua Bắc Lương, dĩ nhiên phải tạo điều kiện cho mọi người chứ”.
Mấy ông lớn trong giới kinh doanh ở Long Kinh bên cạnh cũng hùa theo.
“Ồ? Ý ông là vì cống hiến cho Hoa Quốc mà được ăn uống miễn phí, có đặc quyền ở Hoa Quốc sao? Chồng tôi cũng từng tắm máu vì Hoa Quốc đấy”.
“Nhưng cả nhà tôi chưa từng lấy một đồng một xu nào của người dân”.
Cô vừa nói thế, ngay cả Thiên Minh Tử cũng đối sắc.
“Cô! Cô dám bôi nhọ tiền bối Thiên Minh Tử”.
Ông Tần như chó bị giẫm phải đuôi, mặt mày sa sầm lại, trong mắt hiện lên tia sáng như sát khí.
Nhưng Khương Vy Nhan lại chẳng hề có cảm xúc gì với ông ta, người như ông Tần thì Khương Vy Nhan chỉ cần giơ tay lên là có thể giết chết ông ta rồi.
Còn Thiên Minh Tử, chỉ cần ông ta dám ra tay, thậm chí không còn Tiêu Chính Văn lộ diện, Chu Chấn Long cũng có thể tiễn ông ta về lại trong bụng mẹ bất cứ lúc nào.
“Thật ra tiền bối Thiên Minh Tử chưa từng nói các cô mời khách, cô cũng thấy rồi đấy, ở đây không biết có bao nhiêu ông lớn trong giới kinh doanh Long Kinh, họ đều đang xếp hàng đợi”.
So sánh ra thì Khổng Thiên Thu bỏ xa ông Tần mấy con phố, chỉ mấy câu ngắn ngủi đã hóa giải nguy cơ.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ý của sếp Khương có phải là không xem tiền bối Thiên Minh Tử ra gì không, hay nói cách khác có ý muốn đối địch với tiền bối Thiên Minh Tử?”
Đúng lúc này, Lạc Trường Sinh cũng bước ra khỏi đám người.
Lời nói của gã khiến sảnh lớn lập tức nổ ra một trận cãi vã, có những lời chỉ trích Khương Vy Nhan không biết đối nhân xử thế, bất kính với tiền bối v.v...
Khương Vy Nhan hít sâu một hơi, vừa muốn cãi lại thì đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng bước ra khỏi thang máy.
Vừa rồi còn có người lớn tiếng trong sảnh lớn lập tức im bặt.
Tất cả mọi người đều ngừng thở, ánh mắt dời sang nhìn Tiêu Chính Văn.
Bóng cây vạn người mê, lúc này mọi tin đồn về Tiêu Chính Văn đều chỉ là tin đồn mà thôi.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng chưa từng bị ai đánh bại, hơn nữa trước giờ đã để lại uy danh chém giết rất quyết đoán.
Nếu nói họ không sợ Tiêu Chính Văn thì ngay cả bản thân họ cũng không tin.
“Ăn quỵt đến chỗ tôi luôn rồi à?”
Giọng Tiêu Chính Văn cực kỳ lạnh nhạt, lạnh lùng nhìn đám người xung quanh.