Tiêu Chính Văn hơi cau mày, lắc đầu nói: “Có chuyện gì vậy?”
Gần đây Hoa Quốc không có chiến sự gì mà nhỉ.
Hơn nữa ở Long Kinh cũng không có chuyện gì đáng để chú ý.
Do đó, mỗi ngày Tiêu Chính Văn đều toàn tâm toàn ý tập trung nghiên cứu cuốn Thiên Sơn Thư Lục.
Sau trận đánh ngày hôm qua, cảnh giới của Tiêu Chính Văn đã tăng lên rất nhiều.
Vì vậy, suốt cả đêm hôm qua, Tiêu Chính Văn ở trong phòng sách, lẳng lặng ngồi thiền, cảm nhận lại những tuyệt kỹ mà anh đã học lỏm được trong trận giao đấu.
Mặc dù hiệu quả sau khi Độ Thiên Chân Nhân sử dụng không mấy lý tưởng, nhưng qua sự điều chỉnh của Tiêu Chính Văn, uy lực của các chiêu thức vẫn khiến Tiêu Chính Văn rất hài lòng.
“Nhà họ Viên đã thông báo trên các kênh truyền thông lớn, nghe bảo cụ tổ Viên Hỗn Thiên của nhà họ Viên đã gửi lời khiêu chiến tới anh!”
Long Nguyệt hơi tức giận nói.
Vốn dĩ khiêu chiến thì không thành vấn đề, nhưng giọng điệu của nhà họ Viên lại quá ngông cuồng!
“Ừ, được, tôi biết rồi!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại.
Ơ?
Long Nguyệt hoang mang nhìn điện thoại đang báo âm thanh máy bận.
Có vẻ như Tiêu Chính Văn hoàn toàn không hề quan tâm tới chuyện này.
Thật ra không phải Tiêu Chính Văn không quan tâm, mà căn bản là anh không quan tâm tới lời khiêu chiến gì đó của Viên Hỗn Thiên.
Sau trận đánh ngày hôm qua với Độ Thiên Chân Nhân, Tiêu Chính Văn luôn có cảm giác mặc dù bản thân anh đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, nhưng còn kém xa so với sức mạnh mà Võ Thí Thiên thể hiện lúc trước!
Chẳng lẽ cùng cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao mà lại chênh lệch lớn đến vậy?
Lúc Tiêu Chính Văn đang nghi hoặc, một cấp dưới tiến tới bẩm báo: “Anh Tiêu, có một ông lão mặc áo đạo sĩ muốn gặp anh!”
Ông lão mặc áo đạo sĩ?
Là Độ Thiên Chân Nhân!
Tiêu Chính Văn không cần đoán cũng biết, ngoại trừ cụ ta thì anh hoàn toàn không có người bạn nào là đạo sĩ.
“Bảo ông ta vào đi!”
Tiêu Chính Văn gật đầu.
Không lâu sau, Độ Thiên Chân Nhân cung kính bước tới gần Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, hành lễ với Tiêu Chính Văn và nói: “Kính chào chủ thượng!”
Tiêu Chính Văn xua tay với cụ ta, rồi đáp lời: “Không cần hành lễ phức tạp như vậy, chỉ cần ông không làm chuyện gì xấu thì chúng ta cũng có thể nói chuyện như bạn bè, ngồi đi, ông ăn sáng chưa?”
“Sặc…”
Đột nhiên, Độ Thiên Chân Nhân lúng ta lúng túng.
Hôm nay, Tiêu Chính Văn hoàn toàn khác so với Tiêu Chính Văn liều mạng với cụ ta tối hôm qua.
Ngược lại, khiến Độ Thiên Chân Nhân không biết phải trả lời Tiêu Chính Văn thế nào.
“Ngồi xuống cùng ăn cơm đi”.
Thấy Độ Thiên Chân Nhân sững sờ tại chỗ, Tiêu Chính Văn chỉ tay vào ghế bên cạnh và nói.
“Vâng, cảm… cảm ơn!”
Độ Thiên Chân Nhân dè dặt ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhận lấy chén cháo từ tay Tiêu Chính Văn rồi húp một ngụm nhỏ.
Cụ ta liếc nhìn Khương Vy Nhan, liếm môi định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Em ăn xong rồi, có chuyện gì thì hai người cứ từ từ nói”.
Khương Vy Nhan nhìn thấu tâm tư của Độ Thiên Chân Nhân nên đặt chén đũa xuống, cầm chiếc túi nhỏ lên rồi đi ra ngoài.
Tiêu Chính Văn căn dặn cô vài câu rồi mới quay lại chỗ ngồi, quay đầu nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Tìm tôi có việc gì?”
Độ Thiên Chân Nhân khẽ gật đầu, vẻ mặt niềm nở nói: “Thưa chủ... chủ thuợng, chuyện nhà họ Viên khiêu chiến, cậu định đối phó thế nào?”
“Viên Hỗn Thiên ư? Cứ để ông ta thích làm gì thì làm, dạo gần đây tôi rất bận, không rảnh quan tâm đến ông ta!”
Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.
Không rảnh?
Vậy mà Tiêu Chính Văn lại không hề coi Viên Hỗn Thiên ra gì!
“Chủ thượng, tuy thực lực của người này không mạnh, nhưng lại vô cùng nham hiểm, tàn độc, cậu phải hết sức cẩn thận mới được!”
Hôm nay Độ Thiên Chân Nhân tới là để lập công chuộc tội.
Thật ra Viên Hỗn Thiên cũng không lợi hại như trong lời đồn, nếu Tiêu Chính Văn thấy khó khăn thì bản thân cụ ta sẽ có cơ hội để thể hiện.
Sau trận thua Tiêu Chính Văn vào tối qua, Độ Thiên Chân Nhân vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để tìm lại sự tự tin
Nhưng đối thủ bình thường căn bản không đủ giúp cụ ta lấy lại sự tự tin, khi cụ ta thấy tin tức Viên Hỗn Thiên khiêu chiến Tiêu Chính Văn, mắt của cụ ta đã lóe lên một tia sáng!
Đừng nói đến việc Viên Hỗn Thiên bế quan hai mươi năm, cho dù có bế quan thêm năm mươi năm nữa thì cũng không phải là đối thủ của Độ Thiên Chân Nhân!
Dùng Viên Hỗn Thiên để tìm lại sự tự tin thì đúng là không có gì tốt bằng!
“Tôi thấy hình như cậu không sợ ông ta lắm, ngược lại…”
Tiêu Chính Văn cau mày, cân nhắc trong chốc lát, rồi nói: “Ngược lại còn giống như con hồ ly đói ba ngày chợt nhìn thấy một con gà đúng không?”
Mặc dù kiểu hình dung này không hay ho gì nhưng lại cực kỳ phù hợp.
Mặc dù ngoài miệng Độ Thiên Chân Nhân khuyên Tiêu Chính Văn cẩn thận, nhưng ánh sáng trong mắt cụ ta lại mang đến cho người ta cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống Viên Hỗn Thiên.
“À… lần này… tôi có một yêu cầu nho nhỏ, chủ thượng có thể cho tôi xung phong đánh trận đầu được không? Tôi sẽ dốc hết sức mình vì chủ thượng, nếu tôi thua thì chủ thượng ra tay cũng không muộn!”
Nghe Độ Thiên Chân Nhân nói vậy, Tiêu Chính Văn càng khẳng định chắc chắn suy nghĩ vừa nãy của mình.
Đúng vậy, ông già này đúng là có dự định như vậy!
“Theo tôi thấy, ông vì muốn xử lý ông ta nên mới tìm tới tôi đúng không?”
Tiêu Chính Văn nheo mắt, đánh giá Độ Thiên Chân Nhân.
“Chủ thượng anh minh, nói thật thì sau trận chiến ngày hôm qua, trái tim võ đạo tôi bị tổn thương, sự tự tin cũng giảm đi nhiều, mà Kiếm Cảnh lại có yêu cầu rất cao về sự tự tin, do đó, nếu tôi không tìm được một đối thủ có thực lực tương đương thì e rằng cả đời này, tôi không thể tiến thêm nửa bước nữa!”
“Vẫn mong chủ thượng xem xét”.
Độ Thiên Chân Nhân sắp khóc tới nơi, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Chuyện này tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, nhưng có thể cho ông đứng ngoài quan sát trận đấu, cái gọi là Kiếm Cảnh là xem trọng về ý chí chứ không phải sự tự tin, nếu là Kiếm Cảnh thật thì hôm qua sao ông lại thua?”
Bởi vì cách thức lĩnh ngộ Kiếm Cảnh không giống nhau nên kết quả cũng sẽ hoàn toàn khác.
Trong Thiên Sơn Thư Lục có nói, trước hết cần có Kiếm Tâm, sau đó cần có Kiếm Ý, cuối cùng mới là Kiếm Cảnh!
Nhưng hiển nhiên, Độ Thiên Chân Nhân không lĩnh ngộ theo thứ tự này.
Do đó, Kiếm Cảnh của cụ ta sẽ có chỗ sai lệch.
Kiếm Cảnh!
Đao Cảnh!
Thương Cảnh!
Đều theo thứ tự như vậy.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang trong quá trình lĩnh ngộ Thương Cảnh.
Do đó, dù Độ Thiên Chân Nhân chỉ đến quan sát trận đấu thì đối với ông ta cũng có lợi ích rất lớn.
Nghe vậy, Độ Thiên Chân Nhân khẽ cau mày.
Quả thật cụ ta không phải đối thủ của Tiêu Chính Văn, nhưng còn trẻ tuổi như vậy mà Tiêu Chính Văn lại có thể hiểu được Kiếm Cảnh là gì ư?
“Ý của chủ thượng là Kiếm Cảnh mà tôi lĩnh ngộ được có vấn đề sao?”
Độ Thiên Chân Nhân cũng không ngốc, ngay lập tức hiểu được ẩn ý thâm sâu trong lời nói của Tiêu Chính Văn.
“Cứ coi là vậy đi, tất cả sự tự tin của ông đều chỉ là phù phiếm chứ không phải là Kiếm Tâm thật sự, ngay cả Kiếm Tâm cũng không có thì Kiếm Cảnh của ông có thể mạnh đến mức nào chứ? Chẳng qua chỉ là chút bản lĩnh ngoài mặt, chẳng có uy lực gì!”
Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa cầm một chiếc đũa lên, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn sâu vào chiếc đũa trong hai giây, sau đó chậm rãi đưa nó cho Độ Thiên Chân Nhân.
Hành động này có hiệu quả kỳ diệu như Kiếm Cảnh mà Độ Thiên Chân Nhân dùng tối qua.
Bỗng nhiên Độ Thiên Chân Nhân cảm thấy như có thanh kiếm dài bất khả chiến bại đâm vào giữa trán của mình!
“A!”
Trong lúc kinh ngạc, cơ thể Độ Thiên Chân Nhân nghiêng sang một bên rồi ngã phịch xuống đất.
“Thấy rồi chứ, đây mới là Kiếm Cảnh, Kiếm Cảnh của ông có uy lực lớn như vậy không?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.
“Cái này…”
Độ Thiên Chân Nhân kinh sợ đánh giá Tiêu Chính Văn, không ngờ anh thật sự đã lĩnh ngộ được cảnh giới này!
“Nếu ông giao đấu với Võ Thí Thiên thì nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”
Tiêu Chính Văn bỗng nhiên đặt câu hỏi.
Độ Thiên Chân Nhân trầm ngâm một lúc lâu, Võ Thí Thiên là nhân vật ở cấp bậc nào chứ?
Quả thật Độ Thiên Chân Nhân từng may mắn có cơ hội so tài với Võ Thí Thiên, mặc dù Võ Thí Thiên không dám đối đầu trực tiếp với tuyệt kỹ thành danh của cụ ta.
Nhưng Độ Thiên Chân Nhân lại không chống đỡ được quá mười chiêu!
Nghĩ tới đây, Độ Thiên Chân Nhân khẽ lắc đầu, nói: “Chưa tới hai mươi phần trăm, thật ra tôi cùng cảnh giới với ông ta, nhưng cảnh giới Thiên Vương và cảnh giới chủ soái hoàn toàn khác nhau”.
“Sự cảm nhận về tự nhiên, mức độ nắm giữ sức mạnh và cả tính lĩnh ngộ! Đúng vậy, tính lĩnh ngộ mới là quan trọng nhất! Do đó dù cảnh giới hoàn toàn giống nhau, nhưng nếu tính lĩnh ngộ không giống nhau thì cũng sẽ phân chia cấp bậc cao thấp!”
“Hai mươi phần trăm?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, trong lòng cảm thấy hết sức kinh ngạc.