Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2486: Uy thế ngút trời

Tư Không Phàm lúc này vốn dĩ nên ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ. Bởi vì trước đó xảy ra chuyện hai người Nguỵ Vinh Kỳ và Triệu Thắng liên thủ công kích Điền Văn nên ông ta mới phải trở về từ chiến trường vùng ngoài vũ trụ, để ra mặt giúp cho Điền Văn!

Mặc dù hai cao thủ Tử Cống và Tử Dư của nhà họ Khổng đã ra mặt, thế nhưng dẫu sao cũng là thái độ của nhà họ Khổng, Nguỵ Thị cũng buộc phải lấy ra con át chủ bài của mình, nếu không hai cậu chủ Điền Tề đâu còn uy nghiêm nữa?

Hơn nữa, chuyện trên núi Bách Long lần trước cũng khiến cho bên phía Tề Quốc không thể không đề phòng, lỡ như lại có người âm thầm nhúng tay vào thì các thế lực đều sẽ không dễ dàng bỏ qua!

Tới lúc đó, nhà họ Điền của Tề Quốc cũng buộc phải tỏ rõ thái độ của mình!

“Ngân Nhi tham kiến tiền bối!”, cô gái trẻ chắp tay chào hỏi Tư Không Phàm, rõ ràng hết sức kính nể!

“Ôi, lão quỷ Huệ Xương, nhìn cháu gái của ông xem, lễ phép biết bao nhiêu, hai chúng ta đã đấu đá cả năm trăm năm rồi, ông nhìn tôi chướng mắt, tôi nhìn ông cũng chẳng hợp gì, cứ như vậy tiếp có ý nghĩa sao?”

“Có điều tôi thật sự không ngờ ông lại có một cô cháu gái xinh đẹp tới vậy, đúng là khiến cho tôi phải ước ao! Những lời ban nãy, ông có thể suy xét lại cẩn thận một chút!”

“Lúc nào nghĩ thông thì tôi có thể đại diện chuyển lời tới cậu chủ nhà chúng tôi!”

Tư Không Phàm quan sát Huệ Ngân Nhi, nói với ánh mắt lấp lánh.

“Tiền bối Tư Không, nếu như tiện thì ông có thể giúp tôi chuyển lời tới Tiêu Chính Văn rằng…”

Huệ Ngân Nhi mới nói được một nửa thì đã bị Thiên Quỳnh Tử ngắt lời, nói: “Câm miệng!”

“Lão quỷ Tư Không, trẻ con nói chuyện không thể coi là thật, hy vọng không đừng truyền ra bên ngoài! Nếu không dù có phải liều cái mạng già này thì tôi cũng phải đòi lại lẽ phải với ông!”

Thiên Quỳnh Tử vẫn không quên uy hiếp Tư Không Phàm một câu.

Tư Không Phàm lại nói với vẻ mặt chẳng sao hết: “Lão quỷ Huệ Xương, ai lại coi lời con trẻ là thật chứ? Có điều vẫn phải nói rằng tên Tiêu Chính Văn kia quả thực không tầm thường!”

“Nếu như không phải bốn cậu chủ Chiến Quốc trở về thì chắc chắn cậu ta còn có thể dấy lên sóng to gió lớn hơn!”

“Chỉ đáng tiếc là dù cậu ta có không tầm thường thế nào thì so với bốn cậu chủ vẫn còn kém quá xa!”

“Xa thì không nói, chỉ nói về biển Sao Trời này thôi, dù có cho cậu ta thêm mười lá gan thì e rằng cậu ta cũng không dám bay qua biển này nhỉ? Thậm chí ngay cả dũng khí tới quan sát học hỏi, cậu ta cũng chẳng có!”

Tư Không Phàm cười khẩy, quay đầu nhìn về phía biển Sao Trời!

“Hừ, lỡ như người ta căn bản khinh thường…”

Huệ Ngân Nhi vẫn chưa nói xong, đột nhiên trên mặt biển Sao Trời dâng lên một con sóng cao ngút trời!

“Ầm!l

Một tia sét từ trên không giáng xuống, từ xa nhìn lại, trên mặt biển Sao Trời đã bộc phát trận đại chiến có một không hai!

“Ai dám ra tay trên biển Sao Trời vậy?”

Lúc này, không ít người đều đồng loạt nhảy lên trên không và nhìn về địa điểm xảy ra chuyện!

Lúc mọi người đặt chân lên khoảng không mới phát hiện ra điểm xảy ra sự việc thật sự cách biển Sao Trời chỉ có chưa đầy một trăm dặm, chỉ là dư âm cường đại ảnh hưởng tới biển Sao Trời mà thôi!

Cùng lúc này, hòa thượng Tanaka đang nhắm mắt ngồi thẳng trên một mỏm núi đá cực lớn, bên dưới ông ta còn có một khoảng sân, bên trong khoảng sân có một nam thanh niên đang ngồi xếp bằng!

Đúng vào lúc này, một luồng máu tanh đột nhiên bay tới không ngừng!

Hòa thượng Tanaka không khỏi mở to hai mắt rồi nhìn xuống bên dưới sườn núi!

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái mà hòa thượng Tanaka đã trợn trừng hai mắt!

Chỉ thấy nam thanh niên đang ngồi xếp bằng dưới sườn núi đã chết thảm bên dưới một tia sét, lúc này đã hoá thành tro bụi!

Bên cạnh ông ta, một người đàn ông mặc đồ đen đã che đậy hết bụi máu và huyền quang chỉ trong nháy mắt, bên ngoài thậm chí còn chẳng hề phát giác!

“Cậu là ai?”

Hòa thượng Tanaka phẫn nộ gầm lên một tiếng.

Nam thanh niên kia là một trong số những thế tử mà Thánh Giáo Đình đặc biệt uỷ thác cho ông ta dạy bảo!

Nhìn thấy thế tử này sắp đột phá lên cảnh giới Đại Đế nhưng lại bị người ta hoá thành tro bụi ngay tại chỗ, ông ta đâu thể nhẫn nhịn được?

Vừa dứt lời, chỉ thấy hòa thượng Tanaka giơ tay lên, một tia sét phóng thẳng về phía người đàn ông mặc đồ đen kia.

Ngay lập tức, trên bầu trời tia sét chằng chịt, mây đen che kín, sát khí cường đại thậm chí còn tác động cả tới biển Sao Trời, làm dâng lên con sóng ngút trời bên trên biển Sao Trời!

Đây chính là điểm đáng sợ của hòa thượng Tanaka, chỉ cần một khoảnh khắc đã có thể khiến cho đất trời một phương tuân theo ý niệm của ông ta, hình thành nên uy thế ngút trời!
Chương 2487: Xảy ra chuyện lớn rồi

Thật ra Tiêu Chính Văn không muốn gây ra bất kỳ động thái nào quá lớn để tránh khi những người quanh biển Sao Trời phát hiện, nhưng cuối cùng vẫn bị hòa thượng Tanaka phát hiện.

Đối mặt với sấm sét như biển, Tiêu Chính Văn chỉ vung Tịnh Châu Đỉnh trong tay lên bảo vệ.

Tịnh Châu Đỉnh là vũ khí thời xưa do Đại Vũ chế ra, lúc này vì cảm nhận được sự tấn công dữ dội sấm sét, càng như đánh thức thần lực.

Va chạm vào với biển sét tuyệt thế đó, đồng thời vô số ký tự từ cổ chí kim đều hiện ra.

Rất nhiều ánh sáng màu vàng phản chiếu cả bầu trời thành màu vàng.

Giữa những ánh điện và đá lửa, vô số tia sét bị Tịnh Châu Đỉnh hấp thụ như một chất dinh dưỡng, khiến Tịnh Châu Đỉnh càng tăng thêm quyền năng của vũ khí thượng cổ.

“Cho dù cậu là thần thánh phương nào thì hôm nay cũng đừng hòng thoát khỏi tay tôi”.

Mặc dù hòa thượng Tanaka cảm thấy khá ngạc nhiên, nhưng lúc này ông ta đã tức giận đến cùng cực, dù buông tay chịu trói cũng phải giết chết Tiêu Chính Văn.

Hơn nữa trước đây ông ta cũng từng nghe nói anh em đồng bào họ Triệu – Triệu Xá bị một người đồ đen giết chết ở giữa đường khi hắn đang quay về.

Hơn nữa trên núi Bách Long, cũng là người đàn ông đồ đen này đánh tất cả thế tử và cậu chủ Chiến Quốc bị thương nặng, cuối cùng còn cướp mất tượng rồng vàng.

Thân phận của người đàn ông đồ đen này luôn là câu đố chưa được giải đáp ở vùng ngoài lãnh thổ.

Lúc này người đồ đen này lại dám ra tay hành hung ngay trước mắt ông ta, ông ta đâu thể buông tha.

Chính vì anh đột ngột ra tay nên ánh sáng đen sau khi các thế tử Đế Cảnh chết thảm lao thẳng lên trời.

Thoáng chốc trong vòng hàng ngàn mét trong cả biển Sao Trời đều bị ánh sáng màu đen che phủ như ban ngày.

Chỉ chớp nhoáng hầu như tất cả mọi người đều đoán được bên này đã xảy ra chuyện gì.

Những người nhảy lên không trung đó đều hoảng sợ nhìn về nơi hòa thượng Tanaka đang ở.

Khí tức đáng sợ và ánh sáng màu đen chói mắt đó đều chứng tỏ bên Thánh Giáo Đình có cao thủ vừa chết.

“Hướng đó chắc là ranh giới của Thánh Giáo Đình, theo tôi được biết chẳng phải hòa thượng Tanaka đang ở Thánh Giáo Đình sao? Lẽ nào là ông ta làm?”

Lúc này có người ngờ vực nói.

“Không thể nào! Hòa thượng Tanaka và Thánh Giáo Đình, Âm Dương Giáo có quan hệ khá tốt, không thể là ông ta ra tay”.

“Nếu không phải hòa thượng Tanaka thì là…”

Lúc này ngay cả đệ tử của Cái Nhiếp, ông lão tóc bạc cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Thiên Quỳnh Tử và Tư Không Phàm cũng nhìn về hướng Thánh Giáo Đình.

“Thế mà lại có cao thủ cảnh giới Đại Đế chết? Số lượng cao thủ cảnh giới Đại Đế có thể đếm trên đầu ngón tay…”

Nói rồi Thiên Quỳnh Tử nhìn về phía người Thánh Giáo Đình, tất cả cao thủ cảnh giới Đại Đế lớn tuổi đều được liệt kê ra, chỉ có một thế tử bên Thánh Giáo Đình chưa đến.

“Là một thế tử khác, ngoài Caseus bị giết”.

Tư Không Phàm nói.

Hắn vừa nói thế, người xung quanh đều không khỏi ngạc nhiên thốt lên.

“Nếu đúng là thế thì xảy ra chuyện lớn rồi”, sắc mặt Thiên Quỳnh Tử trắng bệch.

Giết thế tử được Thánh Giáo Đình dốc lòng bồi dưỡng chẳng khác nào đang khai chiến với Thánh Giáo Đình.

Cho dù là thế lực nào, ít nhất với Tây Vực đều không thể một mình chống lại Thánh Giáo Đình.

Lúc này ngay cả trong thành Thiên Đô cách đó hàng chục ngàn mét cũng có thể thấy rõ ánh sáng đen chói mắt dẫn thẳng đến chân trời.

“Đó chắc hẳn là thế tử Thánh Giáo Đình”.

Ngước nhìn cây thánh giá vô cùng linh thiêng trên bầu trời, ông lão Thiên Tinh thở dài.

Trong phủ thành chủ, Thanh Liên cũng cực kỳ sợ hãi nhìn ánh sáng chói mắt trên bầu trời, trong lòng vô vàn cảm xúc xen lẫn.

Đã nói ngày bốn cậu chủ Chiến Quốc trở lại chính là lúc loạn thế đến, ban đầu bà ta vẫn còn hơi nghi ngờ.

Nhưng bây giờ Thanh Liên tin chắc vào truyền thuyết này.

Không lâu sau, trận pháp Thiên Cảnh chiếu thẳng đến phía Thánh Giáo Đình, một thi thể đã bị sấm sét đánh thành tro xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Mọi người không còn nghi ngờ nữa, thậm chí ngay cả bên thế tục cũng lập tức nhìn thấy cảnh tượng thê thảm này.

“Tôi nghĩ tám chín mươi phần trăm là do anh Tiêu làm rồi”.

Trong thế tục có không ít người ủng hộ Tiêu Chính Văn nói.

Họ luôn đợi tin tức Tiêu Chính Văn ra tay, nhưng điều mà họ đợi lại là cảnh tượng Tiêu Chính Văn mấy lần chịu thua bốn cậu chủ Chiến Quốc, những người này đã không còn bình tĩnh được nữa, chỉ ước gì Tiêu Chính Văn có thể lập tức đánh bốn cậu chủ Chiến Quốc mới có thể giải tỏa cơn giận.
Chương 2488: Biến mất

“Dù là cậu Tiêu làm thật thì cũng không thể nói bừa mấy lời này ra, huống hồ còn không có chứng cứ là do cậu Tiêu làm”.

Không ít người cũng đứng ra ngăn lại.

Dù sao càng ít người biết chuyện giết thế tử càng tốt, dù có chứng cứ thật cũng không thể thừa nhận dễ dàng.

“Tần Vũ, lập tức điều động Hắc Băng Đài phong tỏa mọi tin tức liên quan, nếu có thể dám nói là Tiêu Vương làm thì diệt tộc ngay”.

Trong Thiên Tử Các, sau khi đọc được những bình luận trên mạng, Thiên Tử lạnh lùng dặn dò.

Mặc dù Thiên Tử cũng mong chuyện này là do Tiêu Chính Văn làm như mấy người này, nhưng càng tin tưởng quá thì càng hỏng chuyện.

Những người giống họ chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhưng lại không quan tâm đến hậu quả nghiêm trọng của việc này, chắc chắn sẽ làm hại đến Tiêu Chính Văn, cũng hại đến Hoa Quốc.

Lúc này trên bầu trời biển Sao Trời, ngay cả bốn cậu chủ Chiến Quốc đều ngơ ngác nhìn về phía Thánh Giáo Đình.

Họ biết rõ hòa thượng Tanaka đến thẳng Thánh Giáo Đình khi tạm biệt họ, lúc này vị thế tử của Thánh Giáo Đình phải được hòa thượng Tanaka bảo vệ mới đúng chứ.

Nhưng dù là thế, vị thế tử của Thánh Giáo Đình vẫn bị giết hại tàn độc, hơn nữa tình trạng chết còn thê thảm.

Điền Văn và Điền Khải nhìn nhau, đều nhìn thấy cảm giác không ổn trong mắt đối phương.

“Chắc không phải là hắn đâu nhỉ”.

Điền Văn nhíu mày lắc đầu.

Cho dù thế nào hắn cũng không tin là người mà hắn nghĩ đó.

Điền Khải ngẩng đầu lên nhìn Điền Văn, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Ở một bên khác, hòa thượng Tanaka lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn hỏi: “Cho dù cậu là Điền Văn hay Điền Khải, hôm nay đều phải nói rõ cho tôi”.

Hòa thượng Tanaka gần như có thể chắc chắn là một trong hai anh em họ, những cái khác có thể giấu được nhưng khí tức thuộc về bốn cậu chủ Chiến Quốc lại không thể che giấu.

Trên thế giới này người có thể tùy ý điều động ý chiếu trời đất có thể đếm trên đầu ngón tay, mà bốn cậu chủ Chiến Quốc lại có khả năng này.

Hai người Điền Văn và Điền Khải đã từng thể hiện thủ pháp này trước mặt mọi người.

Ngoài họ ra, cả vùng ngoài lãnh thổ đã không tìm được người thứ ba.

“Hừ! Vậy sao?”, Tiêu Chính Văn chỉ hừ một tiếng, không hề để tâm đến hòa thượng Tanaka.

“Cho dù cậu là ai, hôm nay đều phải nợ máu trả bằng máu”, nói rồi hòa thượng Tanaka lại tung ra đòn tấn công.

Lần này thế tấn công của ông ta mạnh hơn trước đó, sấm sét dày đặc như mưa biến thành một trận sấm sét đánh xuống.

Lúc này ngay cả mỗi tấc đất dưới chân ông ta đều nổ tung vì sấm sét đầy trời này.

Tiêu Chính Văn chỉ lạnh nhạt khẽ cười, vừa vung tay chặn lại sấm sét vô tận đó vừa chậm rãi lùi ra khỏi phạm vi tấn công của hòa thượng Tanaka.

“Đường đường là cậu chủ Chiến Quốc, là đại diện của một nước, thế mà không dám đánh với tôi?”, hòa thượng Tanaka thấy Tiêu Chính Văn sắp thoát ra khỏi phạm vi khống chế của mình, không khỏi hét lên.

Nhưng Tiêu Chính Văn lười đáp lời ông ta chỉ tiếp tục lùi.

Mục đích đến đây hôm nay của anh là để giết thế tử và cậu chủ Chiến Quốc, còn hòa thượng Tanaka không nằm trong kế hoạch của Tiêu Chính Văn.

Thế nên Tiêu Chính Văn không ham chiến với ông ta mà càng lùi càng xa.

Bên biển Sao Trời đã sớm rơi vào tình thế hỗn loạn, không ít người đang bàn tán sôi nổi về chuyện này, đồng thời cũng đang lo lắng cho an nguy của bản thân.

Nhất là bên Thánh Giáo Đình đã không còn nhịn được nữa, dù sao thế tử nhà mình cũng đã bị ám sát.

Thế nên mọi người đều đang đợi khoảnh khắc hỗn chiến.

Khi mọi người cùng đề phòng lẫn nhau, một bóng đen đi vào trong biển Sao Trời, thoáng chốc đã biến mất.

Lúc này không ít người đều lộ vẻ lo lắng, biển Sao Trời rộng lớn nhường nào, người đồ đen đó xâm nhập vào biển Sao Trời nếu chỉ là chạy trốn thì còn yên ổn, nhưng nếu hắn lại giết thêm người, tấn công người xem xung quanh thì hậu quả…

Ngay khi mọi người đều cực kỳ lo lắng, chỉ có sắc mặt của Caseus hiện lên vẻ vui mừng.

Lúc này gã mặc áo giáp màu bạc, ngồi trên lưng ngựa, trong tay cầm thanh kiếm dài, sáng chói, nhìn từ xa thật giống như một vị thần giáng thế.

Khác với những người khác, ngay khi bóng dáng của Tiêu Chính Văn vừa biến mất trong biển Sao Trời, Caseus ngay lập tức bắt được khí tức của Tiêu Chính Văn.

Ngay sau đó, gã nhảy xuống ngựa, chạy thẳng theo khí tức khủng khiếp của Tiêu Chính Văn.
Chương 2489: Huyết Thập Tự

Trước đây, Caseus đã từng tiến vào biển Sao Trời, nhưng cho dù là vậy, gã cũng không hề có bất kì lợi thế nào!

Dù sao biển Sao Trời cũng quá rộng lớn, cho dù gã đi trước người khác một bước thì cũng chưa chắc đã tìm ra dấu vết khí tức của rồng trong biển Sao Trời.

Nhưng lúc này trên mặt gã lộ ra vẻ vui mừng. Lúc Tiêu Chính Văn lẻn vào trong biển Sao Trời, gã dường như cảm nhận được một luồng khí tức dao động mạnh mẽ.

Vì vậy, gã mới nóng lòng đuổi theo.

Sự dao động xuất hiện từ hướng đó cực kỳ mạnh, bất kỳ ai đều sẽ lập tức nghĩ đó chính là khí tức của rồng rải rác trong biển Sao Trời.

Khi gã càng đến gần luồng khí tức dao động kia, cảm giác cũng dần trở nên mãnh liệt, đồng thời, một làn sương mù dày đặc bao phủ cả biển Sao Trời.

Làn sương mù này vô cùng kỳ lạ, cường giả mạnh mẽ như Caseus cũng bị che khuất tầm nhìn, không nhìn rõ cả mọi vật cách đó năm mét.

“Hả?”

Caseus đề cao cảnh giác theo bản năng, do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn đuổi theo.

Lúc đến gần luồng khí tức đó, Caseus không kìm được sự vui mừng, bật ra tiếng cười lớn.

Sau đó, gã tăng tốc, tay cầm kiếm kỵ sĩ, lao lên với tốc độ cực nhanh.

Khi gã lao về phía luồng khí tức đó, nó lại chuyển động, hơn nữa còn lao về phía gã với tốc độ nhanh hơn.

Cảm nhận được sự khác thường, trong lòng Caseus lập tức dâng lên dự cảm không lành.

Nhưng tốc độ của luồng khí tức đó quá nhanh, rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước, gần như trong nháy mắt, một luồng ánh sáng đã phóng đến trán Caseus.

Luồng ánh sáng đó khiến gã không dám nhìn gần, gã vội vàng lùi lại theo bản năng.

Nhưng khí luồng ánh sáng đó tản đi, một người đàn ông đeo mặt nạ đen đang nhanh chóng phóng đi. truyện

“Tách!”

Một giọt máu tươi rơi lên bộ giáp trắng bạc của Caseus, nếu không phản ứng kịp với đòn tần công vừa rồi, có lẽ gã đã chết trong tay đối phương.

Luồng khí tức mạnh mẽ đó không phải khí tức của rồng, mà là một cái tát của Tiêu Chính Văn.

Da thịt trên mặt Caseus co giật vài cái, cảnh tượng vừa rồi là một sự xúc phạm lớn đối với gã.

Cho dù là ai thì đều không thể xúc phạm thế tử Thánh Giáo Đình bằng cách này.

“Bùm!”

Caseus vô cùng tức giận, khí tức dưới chân gã bốc lên, nước biển của biển Sao Trời cùng với luồng khí tức cuồng bạo này tạo thành một vòng xoáy nước dưới đáy biển.

Một giây sau, Caseus vung thanh kiếm kỵ sĩ, đuổi theo với sát khí mạnh mẽ.

Chạm vào vết tát trên trán, đôi môi của Caseus không ngừng run rẩy.

Sau lưng gã xuất hiện một hình chữ thập đỏ như máu với sự tức giận tột độ.

Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng thuần khiết chiếu xuống, bỗng chốc, giống như có một quả bom siêu hạt nhân nổ tung trong biển Sao Trời, từng cơn sóng lớn lao về phía Tiêu Chính Văn.

Ngay cả đám người đứng xem cũng nhận thấy sự bất thường của Caseus lúc này.

“Đáy biển Sao trời xảy ra chuyện rồi!”

“Thế tử Thánh Giáo Đình nổi giận, dùng đến cả Huyết Thập Tự nữa!”

“Lẽ nào Caseus bị tấn công?”

Mọi người kinh ngạc nhìn trận pháp thiên kính trên bầu trời.

Huyết Thập Tự có thể coi là một trong những bí thuật tối cao trong Thánh Giáo Đình, để sử dụng nó không hề dễ dàng chút nào.

Hơn nữa, mỗi lần dùng Huyết Thập Tự sẽ gây ra tổn hại nhất định cho chính Caseus, ít nhất cũng phải mất vài tháng mới có thể khôi phục nguyên khí.

Có thể nói, một chiêu này khiến kẻ địch bị thương mười thì cũng khiến bản thân bị thương tám, trong tình huống bình thường, Caseus sẽ không dùng đến nó.

Trừ khi gặp phải một đối thủ mạnh mẽ. Nhưng bốn cậu tử Chiến Quốc và Hồng Ấn vẫn cách Caseus một khoảng nhất định, không thể có cơ hội tấn công gã mới phải.

Lúc mọi người còn đang hoang mang, một đám mây giông cực lớn nổ ra cách Caseus hàng chục kilomet, sau đó, sấm sét như mưa, tạo thành biển sét.

“Là hòa thượng Tanaka!”

“Chẳng phải ông ta đang ở Thánh Giáo Đình sao? Sao cũng chạy tới biển Sao Trời?

“Hòa thượng Tanaka cũng bị người ta khiêu khích sao? Lẽ nào người vừa tấn công Caseus là ông ta?”

Lúc này, mọi người đều vô cùng sững sờ.
Chương 2490: Lại bị đánh lén

Mọi thứ diễn ra trong giây phút thật khiến người ta cảm thấy khó tin.

Đầu tiên là thế tử của Thánh Giáo Đình chết, sau đó đến Caseus dùng chiêu thức liều mạng, mà lúc này, ngay cả hòa thượng Tanaka cũng xuất hiện trong biển Sao Trời.

Nhưng vì sương mù ngăn cản, ngay cả trận pháp Thiên Kính cũng không thể nhìn trong sương mù đã xảy ra chuyện gì.

Có tin đồn rằng năm đó Hạng Vương đã từng vượt qua biển Sao Trời, hơn nữa còn để lại một tia ánh sao trong biển Sao Trời. Chính vì vậy, bất cứ ai vượt qua biển Sao Trời thành công, đều sẽ bắt chước ông.

Cũng tạo thêm vài phần bí ẩn cho biển Sao Trời.

Thậm chí còn có tin đồn rằng sở dĩ biển Sao Trời tỏa sáng ánh sao là vì từ xa xưa, mỗi người vượt qua biển Sao Trời đều sẽ để lại một tia ánh sao, vì vậy mỗi khi màn đêm buông xuống, ánh sao sẽ tỏa sáng như vũ trụ bao la.

Lẽ nào người vừa đánh lén Caseus không phải người sống mà là khí tức của Hạng Vương và những đại tài khác để lại trong biển Sao Trời?

Mọi người có suy đoán như vậy cũng liên quan đến việc trăm năm qua, trong các thế lực đều có cao thủ chết trong biển Sao Trời.

Nếu chỉ là khí tức đáng sợ thì không thể khiến các nhân vật tài giỏi trong các thế lực chết ở đây.

Nếu đúng là như vật thì sự xuất hiện của Caseus và hòa thượng Tanaka cũng chẳng có gì là kỳ quái.

Đó dù sao cũng là khí tức mạnh mẽ mà Hạng Vương để lại, cộng thêm vô số cường giả khác cũng để lại khí tức của mình trong biển Sao Trời, những khí tức này đan xen vào nhau, tạo ra uy lực mạnh đến cỡ nào, mọi người đều không dám tưởng tượng.

Chẳng trách biển Sao Trời lại trở thành cấm địa trong hàng nghìn năm, đã không ai có thể vượt qua nó trong hàng trăm năm qua.

Hơn nữa, làn sương mù bí ẩn này càng khiến người ta càng thêm khó hiểu. Trong những người có mặt ở đây, có cả cường giả cảnh giới Đế Quân, nhưng ngay cả bọn họ cũng không thể nhìn thấu làn sương mù này, điều này thật khó hiểu.

“Tôi luôn cảm thấy sương mù trong biển Sao Trời không hề đơn giản. Nếu không cẩn thận, sẽ xảy ra chuyện lớn!” Thiên Quỳnh Tử nghiêm túc nói.

“Sương mù ngày càng dày, Nếu mấy cậu chủ…” nói đến đây, chân mày của Tư Không Phàm cũng giật vài cái.

Lúc Tư Không Phàm đang nói, Errdogan cách đó không xa cũng cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ, ngay sau đó, không đợi Tư Không Phàm nói xong, hắn đã lao vào trong biển Sao Trời.

Luồng khí tức đó rất giống với khí tức của rồng, hơn nữa ai có thể ngờ rằng luồng khí tức đó là khí tức của rồng mà Tiêu Chính Văn cố tình phóng ra?

Suy cho cùng, khí tức của rồng thật quá chân quý, đối với người bình thường, cho dù luyện được khí tức của rồng, cũng sẽ không dễ dàng phóng ra trong hoàn cảnh bình thường.

Mà lúc này, Errdogan đã vô cùng sốt ruột. Ngoài cậu chủ Chiến Quốc, còn có cao thủ như Hồng Ấn và Khổng Tề Thiên cũng thèm muốn khí tức của rồng. Ai có thể chiếm được khí tức của rồng trước thì người đó sẽ thắng!

Errdogan không cảnh giác như Caseus, mà lập tức đuổi theo với tốc độ nhanh nhất.

Nhưng khi hắn vừa đuổi kịp luồng khí tức đó, thứ chào đón hắn không phải là khí tức của rồng trong biển Sao Trời, mà là một cái tát của Tiêu Chính Văn.

“Bụp!”

Errdogan không chút phòng bị, cái tát của Tiêu Chính Văn đã hạ xuống người hắn.

Lần trước Errodogan suýt chút nữa bị Tiêu Chính Văn hạ gục bằng một đòn, còn lần này, cả lục phủ ngũ tạng của hắn gần như bị đảo lộn.

Sau khi ra tay, bóng dáng của Tiêu Chính Văn lập tức biến mất, tiếp tục đi vào trong biển Sao Trời.

“Phụt!”

Cho đến khi bóng dáng của Tiêu Chính Văn biến mất trước mặt hắn, Errdogan mới phun ra một ngụm máu lớn, đôi mắt trở nên đỏ ngầu, tỏa ra sát khí, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn về hướng bóng dáng Tiêu Chính Văn biến mất, giận dữ gầm lớn.

Đây là lần thứ hai hắn bị đánh lén, lần trước đã bị người này đánh trọng thương, lần này lại tiếp tục như vậy, suýt chút nữa còn mất mạng dưới biển Sao Trời, sao hắn có thể không tức giận được!

“Điền Văn! Điền Khải! Các người đúng là ức hiếp người quá đáng!”

Errdogan giận dữ gầm lớn, nghe thấy tiếng hét của hắn, Caseus cũng lập tức lao tới.

Cả người Errdogan đầy máu, như vừa bị tấn công, ánh mắt đằng đằng sát khí: “Điền Văn?”

“Anh em họ Điền!”

Errdogan cầm thanh kiếm dài trong tay, nói với giọng đầy phẫn uất.

“Giết!”

Cơn lửa giận của Caseus lại nổi lên, gã rút kiếm, gầm lên mạnh mẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK