Ticha vừa nói vừa chỉ tay vào phần sau cùng của bức tranh trên tường, nơi có hình ảnh đầu người thân bọ cạp, nói:
“Chỉ có Titutankhamun từng có ước định với ác quỷ. Nghe nói ác quỷ cho cụ ta một quân đoàn bất tử, chính bởi vì có quân đoàn bất tử này nên cụ ta mới thống nhất được nước Lý, thế nhưng bắt đầu từ lúc đó, nước Lý dường như đã bị nguyền rủa!”
Những điều này cũng là một đoạn lịch sử mà Ticha nghe thầy của mình kể lại, cách ngày nay cũng cả mấy nghìn năm.
Thậm chí hiện nay rất nhiều người đều hoài nghi liệu thật sự có người tên là Titutankhamun hay không!
Không một ai có thể phát triển được thành dáng vẻ giống như cụ ta, lúc còn sống thì đầu người thân sư tử, sau khi chết đi lại là đầu người thân bọ cạp!
Bức tranh trong căn phòng đá đầu tiên ghi chép lại quá trình Titutankhamun thống nhất nước Lý ra sao, mà trong cả quá trình đều có quan hệ vô cùng mật thiết với người đầu sói thân người kia!
Tiêu Chính Văn xem xong, dựa theo một số phương pháp suy diễn văn tự cổ đại trong Thiên Sơn Thư Lục, về cơ bản có thể đưa ra được kết luận, đây là một căn phòng đá ghi chép lại tội ác của Titutankhamun.
Cũng có thể nói, lời nguyền mà Antira vừa mới nhắc tới cũng bắt đầu chính từ thời đại của Titutankhamun.
“Thế nhưng, nơi này không phải là điện Thần Minh sao? Sao lại có liên quan tới ghi chép của Titutankhamun?”
Tiêu Chính Văn suy nghĩ nát óc vẫn chưa hiểu ra được, liên tục lắc đầu nói.
“Cái này tôi cũng không biết, nói thật thì nếu như không có cậu Tiêu giúp đỡ thì tôi cũng chẳng thể đi tới nơi này!”
Ticha nói đúng sự thật.
Sau đó, hai người lại đi qua một đường hầm dài hơn, đi tới căn phòng đá thứ hai, nhiệt độ của nơi này rõ ràng thấp hơn nhiều so với căn phòng trước đó.
Trên vách đá là bốn bức tranh.
Lúc Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn về phía vách đá thì kinh ngạc tới mức con ngươi suýt rớt ra ngoài!
Chỉ thấy trên bức tranh là hình ảnh một người có hai trái tim bước vào trong một địa cung khổng lồ!
Cái này…
Đây không phải là Tiêu Chính Văn sao?
Vừa nghĩ tới điều này, trái tim của Tiêu Chính Văn không tự chủ được mà đập liên hồi!
“Hai trái tim!”
Mặc dù Ticha không hiểu nội dung trước mặt, nhưng người đầu sói thân người kia lại được vẽ hai trái tim ở vị trí ngực, có ngốc đến mấy cũng có thể đoán ra được đây là ý có hai trái tim! Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Cùng lúc này, Ticha cũng nghĩ tới câu hỏi đầu tiên mà Antira hỏi Tiêu Chính Văn, cậu có hai trái tim à?
“Cậu… cậu Tiêu, người… người này, hình như là cậu?”
Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng lờ mờ có một dự cảm chẳng lành.
Ngay từ lúc đầu, anh đã cảm thấy Antira sắp xếp mình vào là còn có mục đích khác nữa!
Nghĩ tới điều này, Tiêu Chính Văn vội vàng đưa mắt nhìn xuống dưới.
Bên trên hai bên cán cân lần lượt đặt hai quả tim, phía trước là tên đầu sói thân người, giống như đang cân trọng lượng của hai quả tim đó?
“Đây là lời tuyên án của Thần Minh, nghe nói lúc còn sống mà làm nhiều việc xấu thì trái tim sẽ càng nặng, làm nhiều việc tốt thì trái tim sẽ nhẹ hơn, không biết cậu Tiêu đã nghe nói tới truyền thuyết cổ này hay chưa?”
Ticha hỏi.
Tiêu Chính Văn lắc đầu phủ định: “Không, bức tranh kia không phải có ý này!”
Bởi vì hai trái tim đó, một trái tim màu bạc, một trái tim màu đen!
Trái tim rồng Ngân Long!
Trái tim rồng Hắc Long!
Lại phối hợp với bức hình hai trái tim khi trước, Tiêu Chính Văn lập tức sáng tỏ!
Vậy mà bức tranh này lại nói lên rằng trái tim Hắc Long đang ở nơi này!
Cán cân chỉ là một dấu hiệu cho thứ tự, cũng có thể nói, cần một người có trái tim Ngân Long tiến vào địa cung để lấy đi trái tim Hắc Long!
Mẹ kiếp!
Nếu như không vào được điện Thần Minh thì vĩnh viễn sẽ không có ai hiểu được ý nghĩa thật sự của bức tranh này!
“Cái chết ở nước Lý còn có cách giải thích gì nữa không?”
Tiêu Chính Văn vô thức hỏi.
“Chiến tranh, chiến hoả, tàn sát!”
Ticha điểm nhiên trả lời.
Trong ngôn ngữ của nước Lý cổ, chiến tranh, chiến hoả, tàn sát và cái chết có cùng một cách phát âm, hơn nữa ngay cả cách viết cũng hoàn toàn tương đồng!
Chỉ có chủ tế giống như Ticha mới biết được những ý nghĩa bên trong!
Nghe Ticha nói xong, Tiêu Chính Văn thầm gật đầu.
Vậy thì đúng rồi, trái tim Hắc Long thiên về chiến đấu, mà ở nước Lý, chiến tranh và tàn sát lại tượng trưng cho cái chết, cách gọi chính xác của trái tim rồng Hắc Long ở nước Lý chính là trái tim Thần Chết!
Vậy nên mới được thờ cúng bên trong điện Thần Minh!
Bên trong bức tranh trước mặt là một quái vật hình rắn rất lớn đang đè một người khổng lồ đầu người thân sư tử bên dưới.
Mà trên bức tranh phía sau là một quan tài lớn hình vuông, ở miệng quan tài rõ ràng có hai bàn tay đang đỡ lấy nắp, bên trên lại có một trái tim rất lớn đè xuống!
Ý nghĩa vô cùng rõ ràng, người đó chính là Titutankhamun.
Còn thứ đang đè lên trên người cụ ta có lẽ chính là Long tộc trong truyền thuyết của Hoa Quốc!
Mà người nước Lý lại vẽ cụ ta thành quái vật hình rắn!
Thứ đang đè lên trên quan tài của cụ ta chính là trái tim Hắc Long, chỉ cần lấy trái tim Hắc Long đi thì cụ ta sẽ được trả lại tự do!
Tiêu Chính Văn lập tức hiểu ra tất cả, hoá ra người đầu sói bước ra từ trong bóng tối kia chính là Titutankhamun, cụ ta là người phát ngôn của Hades Thần Minh trên trái đất này!
Mà người này vẫn chưa chết, chỉ bị trái tim Hắc Long nhốt ở bên trong quan tài, không có cách nào thoát ra được.
Sau này, trải qua mấy nghìn năm kể từ lúc cụ ta chết đi sẽ có một người dung hợp hai trái tim rồng, bước vào nơi này và lấy trái tim Hắc Long đi, khôi phục lại sự tự do cho cụ ta!
Bức tranh trong hai căn phòng đá, nếu được giải thích như vậy thì toàn bộ vấn đề đã hoàn toàn thông suốt.
Thế nhưng đây chỉ là một nửa, sau khi Titutankhamun sống lại thì sẽ thế nào?
Nghĩ tới đây, Tiêu Chính Văn lập tức dẫn đầu bước về phía đường hầm dẫn tới một căn phòng đá khác.
Ticha cũng vội vàng đi theo, nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, ban nãy sao cậu lại đột nhiên sững sờ như thế? Có phải nghĩ ra điều gì rồi không?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt nói: “Có lẽ chúng ta tới căn phòng đá tiếp theo là sẽ hiểu ra tất cả!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa rảo bước nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc, căn phòng đá tiếp theo cũng xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Đây chính là khung cảnh cuối cùng của bức tranh sử thi bên trong kim tự tháp.
Người sư tử lại đạt được ánh sáng mặt trời, đồng thời, vô số người đầu sói cũng giơ cao hai tay ở dưới ánh mặt trời, có lẽ là đang hoan hô chúc mừng.
Mà lúc này, người có hai trái tim đã biến thành năm trái tim!
Quả nhiên suy đoán không hề sai, bức tranh đó đang nói tới Tiêu Chính Văn!
“Quả nhiên không sai!”
Tiêu Chính Văn không khỏi lẩm bẩm.
Lúc này, trong lòng Tiêu Chính Văn ngược lại còn sản sinh ra vô số nỗi băn khoăn.
Trái tim của Long tộc đáng lý đều ở Hoa Quốc, vậy thì sao lại xuất hiện một trái tim Hắc Long ở nước Lý?
“Cậu vẫn muốn đi tiếp sao?”
Lúc này, một bóng người màu đen bước ra từ bên trong đường hầm tối om, người này chính là Antira vừa nãy đã từng xuất hiện.
“Phía trước chính là căn phòng bí mật đó sao?”
Tiêu Chính Văn nhìn Antira nói.
Antira không hề trả lời Tiêu Chính Văn, chỉ giơ tay lên, vô số ngọn đuốc lại sáng bừng lên lần nữa.
Lần này, không chỉ có đường hầm được chiếu sáng, căn phòng đá cuối cùng ở bên trong cũng bừng sáng dưới vô vàn ánh lửa.
Một quan tài bằng vàng khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người, mà phía trên người sư tử mặt người trên quan tài vàng đang có một vật thể phát ra ánh sáng màu đen, hơn nữa còn đang không ngừng dao động.
Quả nhiên, đó chính là trái tim rồng Hắc Long!
Thế nhưng!
Tiêu Chính Văn lại nhìn ra điểm khác thường!
Nơi đó chỉ có nửa trái tim rồng!
Ầm!
Tiêu Chính Văn không khỏi sửng sốt.
Lẽ nào trong tay Võ Thí Thiên chỉ có một nửa trái tim Hắc Long thôi sao?
“Nếu như cậu thật sự có hai trái tim, vậy thì nó thuộc về cậu! Cậu có thể mang nửa trái tim đã chết này đi bất cứ lúc nào!”
Antira nói bằng giọng điệu trầm thấp.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, nếu dựa vào thứ tự dung hợp tim rồng thì trái tim Hắc Long sẽ đứng cuối cùng!
Mặc dù nhìn vào trước mắt, đoạt lấy nửa trái tim Hắc Long đó dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng cả đời này Tiêu Chính Văn cũng không thể quên được cảnh tượng lúc dung hợp trái tim Kim Long.
Tim rồng không phải là thứ dễ dung hợp, một bước sai lầm thì muôn kiếp cũng không cứu vãn được!
Huống hồ nửa trái tim rồng thì dung hợp kiểu gì?
Bên trong có bao nhiêu mối nguy hiểm, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không biết rõ, vậy nên không thể tuỳ tiện hành động!
“E rằng khiến ông phải thất vọng rồi, trước khi trái tim rồng Hắc Long được lấy xuống, nơi này có lẽ sẽ rất yên bình, nhưng trái tim Hắc Long thiên về chiến đấu và chém giết, tuyệt đối không hề đơn giản như thế!”
Mặc dù lòng Tiêu Chính Văn cũng có một nỗi kích động khó có thể khống chế, chỉ muốn lập tức giơ tay bắt lấy nó nhưng cuối cùng lí trí vẫn chiến thắng được lòng tham!