Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy... mặc dù mấy người bọn họ đã... quay về con đường chính, nhưng tôi nghĩ, vẫn còn không ít thiên tài của Chư Thiên Thần Giới sẽ đi qua thành Huyền Thiên, cậu xem... tôi có thể ở lại chỗ này, chỉ cần có người đi qua đây thì tôi sẽ đưa bọn chúng đến gặp cậu, được không?”

Ánh mắt Tiêu Chính Văn liếc nhìn hai người Thiên Trần Tử và Tố Ngọc, lại nhìn mấy người Kiếm Ma đi một bước quay đầu bảy lần, khẽ mỉm cười nói: “Đương nhiên là được!”

“Đa tạ đại ân của cậu Tiêu!”

Thiên Trần Tử như được đại xá, trong lòng Tố Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi mấy người Kiếm Ma rời đi, nhìn thấy Tiêu Chính Văn đã bị bọn họ bỏ xa ở đằng sau, Hoa Phi Thiên mới lao về phía mấy người kia nói: “Hừ, mặc dù đánh một mình, chúng ta không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, nhưng mấy người chúng ta...”

Không đợi hắn nói hết lời, Liệt Diệm vội vàng khoát tay nói: “Những chuyện như này, tôi khuyên anh tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ nữa! Anh đừng quên, chúng ta đều đã bị Tiêu Chính Văn động tay chân. Không ai có thể cam đoan rằng những lời mưu đồ bí mật của chúng ta bây giờ có truyền đến lỗ tai của hắn hay không!”

Nói rồi, ánh mắt Liệt Diệm rơi trên người Kiếm Ma.

Ai cũng biết, giờ khắc này Kiếm Ma đã không còn ý chí của chính mình, hắn gần như là tai mắt của Tiêu Chính Văn!

Lời như vậy lại nói ra ngay trước mặt Kiếm Ma, có khác gì đang cùng nhau bàn bạc tạo phản trước mặt Tiêu Chính Văn đâu?

“Ý của tôi là chúng ta tìm cơ hội thích hợp chạy trốn! Còn chuyện muốn đánh bại hắn, với thực lực của mấy người chúng ta thì vẫn hơi yếu!” Hoa Phi Thiên thở dài nói.

Với tư cách là thiếu tông chủ Cẩm Tú Thiên Cung, đây là lần đầu tiên hắn nói ra lời nói chẳng ra làm sao như vậy, nhưng hiện thực bày ra trước mắt, hắn cũng không thể không thừa nhận, đời này của hắn không thể vượt qua được Tiêu Chính Văn!

Trong nháy mắt, mọi người xung quanh đều rơi vào trầm mặc.

Trốn ư?

Bọn họ trốn thế nào đây?

Chỉ cần một ý nghĩ, Tiêu Chính Văn cũng có thể làm cho bọn họ tan thành mây khói, bọn họ có thể trốn nhanh hơn ý nghĩ của Tiêu Chính Văn sao?

Thấy mọi người trầm mặc không lên tiếng, Hoa Phi Thiên cũng chỉ đành khoát tay nói: “Thôi bỏ đi!”

“Kỳ thực chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác, muốn trách chỉ có thể trách chúng ta quá chủ quan, trúng gian kế của Thiên Trần Tử! Nếu không... nếu không...”

Thiếu tông chủ nói đến đây, trong mắt gần như sắp phun ra lửa.

Tên Thiên Trần Tử đáng chết, vậy mà ăn cây táo rào cây sung, giúp đỡ Tiêu Chính Văn lừa bọn họ!

“Cách tốt nhất bây giờ là ngoan ngoãn đi theo hắn, đợi sau này tìm cơ hội, chí ít trước mắt, ngay cả suy nghĩ chạy trốn cũng không được phép có!”

Sắc mặt Lãnh Hàn Thiên hết sức lạnh lùng thở dài nói.

Không bao lâu sau, mấy người họ đã tới bầu trời Tử Vong Cốc.

Nơi này danh xứng với thực, vừa mới đi vào Tử Vong Cốc, bọn họ đã cảm nhận được một luồng khí tức chết chóc cực kỳ mãnh liệt!

Trên bầu trời, mặt trời chói chang, trên mặt đất, khắp nơi đều là hài cốt của các loại thú và chim!

Phía trên nham thạch xung quanh cũng đầy những vết máu pha tạp!

Ở giữa mảnh đất chết chóc này, lại có một tòa thành cao lớn tọa lạc!

Bên ngoài cửa thành, có một bia đá cực lớn, trên đó khắc ba chữ “Tử Vong Cốc”!

Trên tòa thành cao có một người đàn ông tóc trắng, mặc đồ đen, tay cầm thanh kiếm dài, cười như không cười nhìn về phía đám người bọn họ.

Hắn là chủ nhân thật sự của thành Huyền Thiên: Đông Hoàng Thái Nhất!

Mấy người bọn họ đều biết rất rõ lai lịch của Đông Hoàng Thái Nhất!

Có thể nói xuất thân của hắn tuyệt đối không thua kém bất cứ ai trong số họ, bởi vậy, họ đều ôm quyền cúi đầu khi nhìn thấy Đông Hoàng Thái Nhất.

Ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất đảo qua bọn họ, khẽ mỉm cười nói: “Các vị, mời vào trong!”

Mấy người họ trước giờ luôn cao ngạo, lúc này trên mặt đều nở nụ cười gượng gạo, liên tục gật đầu với Đông Hoàng Thái Nhất.

Ở sau lưng bọn họ không xa, mấy người Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào cũng đi vào địa giới của Tử Vong Cốc.

Xa xa nhìn thấy bóng dáng Võ Anh Hào, mặc dù trong lòng Đông Hoàng Thái Nhất hoàn toàn không bằng lòng, nhưng nể mặt nhà họ Võ, hắn vẫn đứng ở cửa thành nghênh đón!

Hắn chỉ chào hỏi Võ Anh Hào, phớt lờ nhóm người Tiêu Chính Văn, sau đó nhanh chóng đuổi kịp đám người Kiếm Ma, sóng vai đi cùng năm người bọn họ.

Đông Hoàng Thái Nhất vừa đi, vừa giới thiệu tình hình ở Tử Vong Cốc, đồng thời, cử người chuẩn bị tiệc rượu thịnh soạn.

Đến khi tiến vào trong đại sảnh trung tâm tiệc rượu, mấy người Võ Anh Hào mới gặp lại mấy người Kiếm Ma lần nữa.

Lúc mọi người thấy Tiêu Chính Văn sau lưng Võ Anh Hào, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

“Các vị, chẳng lẽ là tôi chiêu đãi không chu đáo sao?”, thấy nụ cười trên mặt họ biến mất trong chốc lát, Đông Hoàng Thái Nhất hơi buồn bực hỏi.

“Không không không, anh nhiệt tình tiếp đãi, chúng tôi vô cùng cảm kích!”, trên mặt Liệt Diệm đầy vẻ lúng túng cười nói.

Dù sao Tiêu Chính Văn đang ngồi đối diện bọn họ, một ánh mắt của Tiêu Chính Văn cũng đủ khiến cho bọn họ hãi hùng khiếp vía, ai còn tâm trạng ăn uống gì nữa chứ?

“Nhưng tôi thấy hình như mọi người không hài lòng với tiệc rượu hôm nay!” Đông Hoàng Thái Nhất nhíu mày hỏi, đồng thời liếc nhìn về phía đám người Tiêu Chính Văn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK