“Thế này đi, hôm nay tôi sẽ thanh toán tất cả mọi chi phí, coi như tôi chuộc lỗi với mọi người! Tôi cũng sẽ đền bù cho các bạn học bị thương ban nãy, hy vọng mọi người có thể tha thứ cho tôi”.
Trong cái xã hội này quả nhiên tiền vẫn có thể giải quyết được tất cả, nghe Tưởng Đào nói sẽ đền tiền, mấy bạn học bị thương kia cũng không so đo thêm nữa.
Hơn nữa, nghe nói anh ta sẽ trả hết toàn bộ chi phí của buổi tiệc hôm nay, những bạn học vốn có chút ý kiến cũng nguôi bớt lửa giận.
“Nếu ông chủ đã nói như thế rồi thì chúng tôi cũng không khách khí nữa. Phục vụ, mang lên đây cho chúng tôi ba mươi chai rượu ngon nhất của quán, dù gì ông chủ Tưởng của chúng tôi cũng có tiền mà, đúng không?”
Tiêu Chính Văn gọi nhân viên phục vụ tới, gọi liền một lúc ba mươi chai rượu đắt đỏ.
Sau đó, nhân viên phục vụ mang lên ba mươi chai rượu Mao Đài, chúng đều là những chai đã được ủ rất lâu năm, giá tiền phải lên tới vài chục nghìn tệ!
“Anh gọi nhiều rượu như thế, một mình anh có thể uống hết không?”
Tưởng Đào không nhịn được liền quát lớn.
Tiêu Chính Văn này rõ ràng đang muốn chơi xỏ anh ta.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Không phải anh vừa nói một phút mình có thể kiếm được trên dưới mấy trăm nghìn tệ sao? Dù gì anh cũng kiếm tiền dễ như thế, cho mấy người chúng tôi uống vài chai rượu thì có nhằm nhò gì đâu”.
“Đúng thế, tôi cũng chưa được uống chai rượu nào có giá mấy chục nghìn tệ, hôm nay đúng là phải cảm ơn lớp trưởng rồi”.
“Ông chủ đúng là hào phóng, mời chúng tôi bữa cơm cả triệu tệ, các món ăn trên bàn này đủ để mua một căn nhà, một chiếc xe hơi rồi đấy nhỉ?”
Nghe những bạn học cũ tâng bốc mình, Tưởng Đào cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Dù sao, anh ta cũng vì muốn giả bộ và hoà hoãn cơn giận của các bạn học mới đưa ra đề nghị mời cơm, lời đã nói ra rồi thì không thể nuốt vào lại được.
Mặc dù hiện tại gia cảnh của Tưởng Đảo quả thực có phần dư giả, nhưng một lúc phải bỏ ra hơn một triệu tệ mời cơm người khác thì vẫn hơi đau lòng.
Hơn nữa số tiền này tiêu không đáng chút nào!
Không những chẳng thể khiến người đẹp vui vẻ mà còn phải chịu ánh mắt khinh thường và cười cợt trên nỗi đau của những bạn học khác!
Quá đáng nhất là rõ ràng số rượu này do anh ta bỏ tiền ra nhưng đám bạn học được uống rượu kia lại quay ra cảm ơn Tiêu Chính Văn, dùng rượu quý anh ta mua để mời Tiêu Chính Văn.
Anh ta giận đến mức muốn phun một ngụm máu vào thẳng mặt Tiêu Chính Văn!
Khương Vy Nhan thấy những bạn học khác đã chấp nhận Tiêu Chính Văn, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Dù sao cũng là chồng của cô, mặc dù không cần người khác phải chấp nhận nhưng cô cũng không muốn bị người ta chê cười.
Trương Vũ thấy tình hình xoay chuyển như vậy, trong lòng chỉ có thể cảm thán một tiếng, xem ra giấc mộng “xe sang” của mình tan thành mây khói rồi.
Bởi vì có thêm mấy chục chai rượu ngon nên mọi người đều uống tới điên cuồng, không ít người đã say đến mức phải ngồi trên sofa nghỉ ngơi.
“Tôi đi vệ sinh một lát”.
Hồ Thanh Mặc ra ngoài một lúc, sau khi trở về thì nói với bạn trai: “Chồng ơi, có người bắt nạt em! Hắn ta động chạm vào người em!”
Giang Dân lập tức đứng dậy nói: “Sao thế?”
“Vừa nãy em tới nhà vệ sinh thì gặp phải một gã đàn ông bỉ ổi tự nhiên sờ vào mông em, em tức tới mức tát cho hắn một bạt tai, đối phương lại hống hách nói muốn tìm em tính sổ!”
“Mẹ kiếp, dám động vào bạn gái của anh à? Đi! Anh giúp em dạy cho hắn một bài học!”
Sau khi uống chút rượu, Giang Dân cũng hơi bốc đồng.
Hơn nữa ban nãy nhìn thấy Tiêu Chính Văn “tàn sát tứ phương”, bản thân lại trốn phía sau không dám ra mặt, sau đó còn bị Hồ Thanh Mặc quở trách một hồi, trong lòng vốn đã rất khó chịu.
Bây giờ đã có cơ hội để bản thân thể hiện, Giang Dân cầm lấy chai rượu bước ra phía cửa.
Một lúc sau, Giang Dân đắc ý ôm vợ trở lại phòng.
Hồ Thanh Mặc còn nói với vẻ khoa trương: “Vừa nãy chồng giỏi thật đấy, chỉ dùng một chai rượu thôi mà có thể khiến đối phương ngất xỉu luôn!”
“Đương nhiên rồi! Nói thế nào đi nữa thì chồng em cũng đã từng tập luyện!”, Giang Dân vô cùng đắc ý.
Lúc những người khác đang hỏi bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cửa phòng bao bị đẩy ra.
Mấy chục vệ sĩ đã trải qua huấn luyện từ ngoài cửa xông vào, động tác dứt khoát, đồng loạt, ánh mắt lạnh băng, dù là cơ thể hay là thực lực thì cũng cao hơn gấp mấy bậc so với đám côn đồ ban nãy!
Đúng lúc này, tiếng gậy gõ xuống mặt đất vang lên cộp cộp cộp.
Một ông cụ cầm gậy Long Đầu trong tay bước ra từ phía sau đám vệ sĩ.
“Lúc nãy ai đã đánh con trai tôi thì mau đứng ra đây!”
Ông cụ đó nói với giọng trầm thấp.
“Gậy Long Đầu? Ông ấy…ông ấy là ông Trần của nhà họ Trần!”
“Nhà họ Trần? Nhà họ Trần của quân đội? Tiêu rồi, năm đời nhà họ Trần bọn họ có đến ba người làm tướng, trong số ba người con trai của ông Trần, có hai người đều có chức vị trong quân đội…”
Sau khi nhận ra thân phận của ông cụ, tất cả mọi người đều sợ tới mức tỉnh cả rượu!
“Ồ? Xem ra mấy người vẫn nhận ra tôi, vậy thì tôi không phí lời thêm nữa”.
Ông Trần chống gậy, ngồi xuống ghế sofa.
Không một ai đang có mặt ở đó dám lên tiếng.
Đây không phải là người cùng đẳng cấp với đám côn đồ ban nãy, trước mặt họ là ngọn núi cao sừng sững và uy nghiêm!
Vừa nhìn đã biết mấy người đang đứng ở cửa kia là binh lính đã giải ngũ.
Khí thế uy nghiêm và ánh mắt sắc lẹm đó khiến mọi người thật sự sợ hãi, đừng nói là lên tiếng, ngay cả thở mạnh bọn họ cũng không dám.
Bọn họ thậm chí không cần làm bất cứ động tác gì, chỉ cần đứng ở đó, nhìn chằm chằm đối phương.
Là đủ để khiến những người bình thường kia không dám có bất kỳ ý nghĩ gì.
“Nhà họ Trần có là gì đâu, Giang Dân chồng tôi còn quen cả người bên kho vũ khí đạn dược”.
Hồ Thanh Mặc thường ngày kênh kiệu thành quen, vẫn chưa biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Đối diện với ông Trần, cô ta không những không nhận sai mà còn giở giọng khiêu khích.
“Con trai của ông dám sờ mông tôi, tôi bảo chồng mình dạy dỗ hắn đấy, sao nào?”, Hồ Thanh Mặc hỏi ngược lại.
“Ồ? Phẩm chất con trai tôi đoan chính, thường ngày như một thân sĩ, sẽ không tuỳ tiện động tay với phụ nữ”.
“Ban nãy nó nói với tôi chỉ là không cẩn thận đụng vào cô một chút, cô liền tát nó một bạt tai, nhưng lúc đó nó không hề đánh trả, kết quả là bạn trai cô lại dùng chai rượu đánh vào đầu nó từ phía sau, thế là có ý gì?”
Ông Trần bắt đầu truy cứu trách nhiệm.
“Tôi…vừa nãy tôi uống say, không nhớ đã làm gì, dù sao tôi nhìn hắn thôi cũng thấy khó chịu!”
Lúc này những người khác mới biết hoá ra không phải vấn đề từ người nhà họ Trần mà là ban nãy sau khi uống say thì Hồ Thanh Mặc nổi cơn “điên rượu”.
“Hừ! Hay cho cái câu nhìn thôi cũng thấy khó chịu! Bây giờ nó đã nhập viện rồi, mấy người định bồi thường sao đây?”
Ông Trần gõ cây gậy xuống sàn, phát ra âm thanh nặng nề, sau đó mấy binh lính giải ngũ kia liền tiến lên phía trước.
Trong lòng Giang Dân biết mình gặp rắc rối lớn rồi, liền đứng một bên không dám lên tiếng.
Trái lại, Hồ Thanh Mặc hống hách nói: “Bạn trai tôi còn quen biết với người của kho vũ khí đạn dược, có giỏi thì cứ thử động vào chúng tôi đi?”
“Giang Dân, gọi điện thoại bảo mấy người bạn của anh tới đây, để bọn họ biết được sự lợi hại của anh!”
Giang Dân đầm đìa mồ hôi lạnh, nói: “Em đừng gây chuyện nữa được không? Đây là ông Trần của nhà họ Trần đấy! Không phải là người chúng ta có thể động vào đâu!”
Hắn cũng không ngờ bản thân lại làm con trai của ông Trần bị thương, ban nãy uống mấy ly rượu nên hơi bốc đồng, căn bản không hề suy nghĩ kỹ nguyên nhân hậu quả.