Trước đây, Tiêu Chính Văn cũng từng nói những lời tương tự, nhưng không ai để tâm đến những lời Tiêu Chính Văn nói.
Còn bây giờ, với thực lực giết cường giả cảnh giới Nhân Vương, không chỉ người bình thường mà ngay cả năm đại danh sơn cũng không thể coi thường lời nói của Tiêu Chính Văn.
Nhất Thời, cả nước vô cùng tĩnh lặng, toàn bộ Hoa Quốc rơi vào trầm mặc.
Đặc biệt là người của võ tông và năm đại danh sơn càng sợ hãi hơn.
Vua Bắc Lương hùng mạnh một thời đã quay trở lại. Hơn nữa lần này còn mạnh mẽ hơn, không hề có ý định thỏa hiệp hay thương lượng nào cả!
Cho dù vật đổi sao dời, năm đại danh sơn đã có cao thủ làm chủ, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Trong một ngày, giết hai vị cường giả Bán Bộ Nhân Vương và cường giả cảnh giới Nhân Vương.
Trong năm đại danh sơn, ai dám đứng lên đấu lại với Tiêu Chính Văn đây?
Ban đầu, ai cũng cảm thấy bây giờ không còn là thời đại của vua Bắc Lương nữa.
Ngay cả khi Tiêu Chính Văn trở về thì cũng không thể kiểm soát được tình hình.
Dù sao trong năm năm này, linh khí đã khôi phục, cường giả vùng ngoài lãnh thổ trở lại, thế lực của năm đại danh sơn ngày càng lớn mạnh, nhưng kết quả thì sao?
Tiêu Chính Văn vừa trở lại, anh đã giết vị cường giả cảnh giới Nhân Vương duy nhất trong năm đại danh sơn ở Long Kinh.
Tin tức Nhân Vương bị giết nhanh chóng truyền khắp mọi nơi.
Các thế lực lớn vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Chính Văn vẫn mạnh mẽ y như lúc một mình đánh Âu Lục năm đó. Bây giờ, anh càng đứng trên đỉnh thế giới.
Đây là thực lực của Hoa Quốc, là uy lực của Tiêu Chính Văn.
Đặc biệt, những người cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của các thế lực lớn càng sợ hãi đến mức đổ mồ hôi hột.
Tiêu Chính Văn trở về lần này, chắc chắn sẽ tiến hành xử lý một loạt. Đặc biệt, phía Vy Hào càng thêm phần lo lắng.
Năm đó, sau khi Tiêu Chính Văn giết gần một nửa người Vy Hào, anh đã từng nói rằng nếu còn tái phạm thì cả nước sẽ diệt vong.
Khi tin tức về việc Tiêu Chính Văn giết cường giả cảnh giới Nhân Vương truyền đến Vy Hào, cả Vy Hào rơi vào cảnh hỗn loạn.
“Tiêu Chính Văn thực sự rất xuất sắc, còn tài giỏi hơn cả chú năm!”
Quý Sương Nhi đứng yên lẩm bẩm một mình.
Đã có lúc, cô ta cho rằng Tiêu Chính Văn chỉ là một tên hư danh, bất luận là về thực lực hay là hiểu biết thì đều không thể so sánh với chú năm của cô ta.
Nhưng bây giờ, Tiêu Chính Văn đối mặt với kẻ địch hùng mạnh, chỉ dùng một chiêu đã giết được Nhân Vương.
Thực lực này, nhận thức này, làm sao chú năm của cô ta có thể sánh bằng?
Ông cụ Quý cũng nở nụ cười gượng gạo.
Lúc đầu, khi đại trưởng lão tìm đến nhà họ Quý, cụ ta còn cho rằng thế hệ trẻ ở Hoa Quốc đã không còn ai nữa, nên chỉ có thể dựa vào nhà họ Quý.
Nhưng không ai ngờ rằng Hoa Quốc chưa bao giờ cần đến nhà họ Quý cả.
Tiêu Chính Văn luôn sống ẩn dật, âm thầm quan sát mọi hành động của năm đại danh sơn và võ tông.
Tính cách này không hề phù hợp với độ tuổi của Tiêu Chính Văn.
Phải kiên nhẫn rất nhiều mới có nhẫn nhịn trong năm năm.
Từ sự kiên nhẫn này có thể thấy Tiêu Chính Văn đứng đáng là người đứng đầu trong thế hệ trẻ.
“Ngay cả ở vùng ngoài lãnh thổ, dáng vẻ của vua Bắc Lương cũng đủ để lãnh đạo một phương!”
Ông cụ Quý lạc giọng nói.
Tần Vũ và Đại trưởng lão nhìn nhau cười.
Cho dù nhà họ Quý đánh giá về Tiêu Chính Văn thế nào thì chỉ cần Tiêu Chính Văn bình an vô sự trong trận chiến này đã là phúc của giới chính trị rồi.
Trong sân nhà họ Trương ở Thiên Sơn, Trương Lăng Phong vô cùng hoảng sợ. Kiếm Tiên Thiên Sơn - Âu Dương Nghi đáng sợ đến thế nào chứ?
Trương Lăng Phong đã từng có vinh dự được gặp người này.
Ở trước mặt cụ ta, Trương Lăng Phong còn không dám ngẩng đầu.
Nhà họ Trương ở Thiên Sơn hiếm khi đối xử lịch sự với ai như vậy, nhưng ở trước mặt Âu Dương Nghi, nhà họ Trương cũng không dám gây chuyện.
Một người mạnh mẽ như vậy đã chết dưới tay Tiêu Chính Văn thật sao?
Cũng may lúc đó nhà họ Trương không đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn, nếu không lúc này nhà họ Trương sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này, năm đại danh sơn vội vàng tập hợp, tổ chức cuộc họp khẩn cấp.
Bởi vì ý của Tiêu Chính Văn đã rất rõ ràng, đó là khiến người của năm đại danh sơn và võ tông phải tuân thủ pháp luật.
Ở đây vẫn còn một ẩn ý chưa được nói rõ đó là đến Long Kinh nhận tội.
Mấy năm nay, có bàn tay của đệ tử môn phái nào mà chưa từng dính máu?
Có đệ tử của danh sơn nào mà chưa từng có tội?
Cũng không thể tống tất cả người của năm đại danh sơn vào tù được, vậy thì uy tín ở đâu?
Mặt mũi ở đâu?
Lúc này, trên đỉnh núi Hoa Sơn có một người đàn ông trẻ mặc áo bào đỏ đang ngồi ngay ngắn.
Gã là Nhạc Dương!
Người của nhà họ Nhạc thời Nam Tống, cũng là chắt đời thứ mười sáu của Nhạc Võ Mục.
Nhìn mấy trăm người xung quanh làm loạn, sắc mặt của Nhạc Dương vô cùng lạnh lùng.
Ngoại trừ người của Huệ Mi không tới, thì bốn đại danh sơn và hàng trăm tông chủ võ môn đều đã tụ tập ở đây.
Có thể nói, sau cái chết của Âu Dương Nghi, chỉ còn lại Lý Chính Đạo nhà họ Lý và Nhạc Dương nhà họ Nhạc mới đủ tư cách lãnh đạo những người này.
Nhưng khi bọn họ tìm Lý Chính Đạo, nhà họ Lý đã thẳng thừng nói rằng bọn họ không muốn dính líu đến việc lần này.
Lý Chính Đạo không hề đếm xỉa đến việc này.
Lúc này, chỉ còn lại Nhạc Dương có thể đứng lên làm chủ cho bốn đại danh sơn, làm chủ cho võ tông.
Cường giả Hoa Quốc không chịu quay trở về giới thế tục, không phải là vì bọn họ không muốn, mà là khi ở ngoài lãnh thổ, các cường giả Hoa Quốc đang bắt đầu một cuộc chiến lớn với cường giả các nước khác.
Mục đích đấu tranh giành quyền lên tiếng sau khi trở về giới thế tục.
Từ xưa đến nay, sự trỗi dậy của bất kỳ đế quốc vĩ đại nào cũng không phải là ngẫu nhiên.
Chỉ có những người chinh phục được vùng ngoài lãnh thổ mới có thể lãnh đạo thế giới.
“Cậu Nhạc, hàm ý trong lời nói của Tiêu Chính Văn là bảo người của năm đại danh sơn đến Long Kinh nhận tội, nếu không sẽ có kết cục như Kiếm Tiên Thiên Sơn, chuyện này...”
Người đại diện môn chủ của Hoa Sơn nhìn Nhạc Dương với vẻ mặt đau khổ.
Hoa Sơn và Hằng Sơn là lo lắng nhất, bởi vì Cái Tử Anh và Nhiếp Tri Cổ bị giết lúc trước chính là người của bọn họ.
Lần này, nếu Tiêu Chính Văn muôn xử lý tất cả thì cũng sẽ bắt đầu từ Hoa Sơn và Hằng Sơn.
“Sao thế, mới đến bước này mà các người đã hoảng sợ rồi sao? Một tên Tiêu Chính Văn nhỏ bé mà đã làm các người mất bình tĩnh đến vậy à?”
“Các người không cảm thấy mình đang làm mất mặt sư môn sao?”
Nhạc Dương đập bàn, tức giận đứng dậy, dùng ánh mắt dữ tợn quét qua mặt mọi người.
“Cậu Nhạc, có lẽ cậu không biết, lúc trước Tiêu Chính Văn đã cảnh cáo năm đại danh sơn rồi, hơn nữa không ít đệ tử của năm đại danh sơn đã chết trong tay Tiêu Chính Văn!”
“Ngay cả học viện kiếm thuật... Thiên Sơn cũng bị Tiêu Chính Văn xóa sổ rồi!”
Lúc này, giọng nói của người Hoa Sơn đều lạc đi.
Phương thức xử lý của Tiêu Chính Văn rất đơn giản và thô thực đó là xóa sổ luôn học viện kiếm thuật Thiên Sơn. Nếu đến lượt Hoa Sơn thì e rằng cả Hoa Sơn sẽ không thể tồn tại được nữa.
Bao nhiêu năm qua, người có mối thù sâu nặng nhất với Tiêu Chính Văn chính là Hoa Sơn.
“Ông Nghiêm, ông suy nghĩ nhiều quá rồi. Cho dù Tiêu Chính Văn có hung hăng đến đâu thì cũng không dám làm gì năm đại danh sơn chúng ta đâu, hắn không thể hủy diệt năm đại danh sơn được!”
“Võ tông Hoa Quốc bắt nguồn từ năm đại danh sơn, hủy diệt bất kỳ danh sơn nào cũng tương đương với việc cắt đứt cơ nghiệp của Hoa Quốc. Hắn gánh vác nổi trọng trách lịch sử này sao?”
“Chiến sự ngoài lãnh thổ tuy rằng nguy cấp, nhưng có lẽ đã đến lúc ác liệt nhất, sẽ kết thúc nhanh thôi. Đến lúc đó, càng có nhiều cao thủ trở về, Tiêu Chính Văn có thể giết Kiếm Tiên Thiên Sơn, nhưng hắn có thể giết nhiều cao thủ như vậy không?”
Đại diện chưởng giáo Hằng Sơn lạnh lùng nói.
“Chưởng giáo Lư nói đúng, Tiêu Chính Văn không dám nặng tay với năm đại danh sơn đâu, hơn nữa, lời này của hắn cũng không rõ ràng, hắn chỉ bảo mọi người tuân thủ pháp luật, vì vậy chúng ta không đi thì hắn làm gì được chúng ta?”
Nhạc Dương chế nhạo.
Nhưng gã còn chưa kịp dứt lời, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn lại vang lên giữa trời: “Trong vòng ba ngày, tất cả đệ tử tông môn của năm đại danh sơn và võ tông!”
“Tất cả những ai làm việc phạm pháp đều phải đến Long Kinh nhận tội! Những ai quá hạn vẫn không đến thì sẽ giết chết không thương tiếc!”
Giọng nói này vừa vang lên, tất cả mọi người đều chìm vào im lặng.
Nhạc Dương nhíu mày, nhìn ai cũng toát mồ hôi hột.
“Sở Hồng Thiên đâu?”
Nhạc Dương đột nhiên nhướng mày, lạnh lùng hỏi.