Sau khi nói xong, Thạch Ngưu lập tức ngắt máy.
Gã đang muốn Tiêu Chính Văn phải nóng lòng.
Tiêu Chính Văn vừa bước ra khỏi phòng họp liền nhận được tin này, anh lập tức bảo người lái xe đưa anh trở về.
Đoạn đường vốn mất nửa tiếng, Tiêu Chính Văn chỉ mất mười phút đã đến nơi.
Bởi vì vội vàng nên Tiêu Chính Văn cũng không mang theo bất cứ vũ khí gì, cứ thế lao thẳng đến công ty.
Anh vừa vào cửa đã bị một tên lính ở sau cửa tấn công bất ngờ.
Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy bên tai có tiếng gió rít, sau đó anh giơ tay lên đỡ, chặn được cây gậy sắt của đối phương.
Tiêu Chính Văn nghiêng đầu nhìn kẻ địch, tung một nắm đấm ra.
Nắm đấm hung hãn đánh thẳng vào cằm đối phương, tên lính đầu tiên giao đấu với Tiêu Chính Văn lập tức ngã xuống đất.
Mấy người còn lại thấy Tiêu Chính Văn hung dữ như vậy, chỉ một chiêu đã xử lý xong đồng đội, đều lần lượt xông tới.
Bọn họ dùng cơ thể người tạo thành xiềng xích, nhào vào người Tiêu Chính Văn, định khóa chặt hai tay của anh.
Đây là kĩ xảo bắt người mà quân đội dùng để khống chế kẻ địch, thông thường được sử dụng trong tình huống đông địch ít.
Nhưng Tiêu Chính Văn lợi hại hơn bọn họ nhiều, tuy hai bên bị đối phương bao vây, nhưng mũi chân anh dùng sức, nhún người nhảy lên, lộn một vòng, xuất hiện phía sau hai kẻ địch.
Sau đó, hai đầu gối của anh thúc mạnh vào chỗ xương cụt của đối phương, tiếng xương gãy liền vang khắp văn phòng.
Hai kẻ định khống chế Tiêu Chính Văn không những không hạ được anh, mà còn bị anh đá gãy xương cụt.
Tên còn lại thấy không đánh lại được, đang định chuồn mất thì Tiêu Chính Văn đã nhảy lên, tung một cú đá vào trán gã.
Tên lính kia không kịp chuồn đã bị đá bay, đầu va vào tường, sau đó ngã xuống đất ngất xỉu.
“Chồng ơi… Cuối cùng anh cũng đến rồi…”
Lúc này Khương Vy Nhan mới nhìn rõ người đến là Tiêu Chính Văn.
Trận chiến vừa rồi của Tiêu Chính Văn xảy ra trong chớp mắt, thậm chí còn không đến một phút, anh đã đánh bại bốn kẻ trong nhóm.
Lúc này chỉ còn mỗi Thạch Ngưu còn đứng tại chỗ.
Trong lòng gã cũng vô cùng hoảng sợ, tuy gã biết Tiêu Chính Văn có bản lĩnh, nhưng không ngờ anh lại mạnh đến như vậy.
Chỉ trong chớp mắt đã đánh bại bốn thành viên của đội gã rồi.
Sức chiến đấu đáng sợ này, đừng nói là gã, cho dù là Lạc Thiên Lang đích thân đến đây thì cũng chưa chắc có thể đánh bại bốn binh lính đặc chủng trong vòng một phút.
Giờ phút này, gã vô cùng hối hận.
Đây đâu phải là lính xuất ngũ, cho dù là người vẫn trong quân đội thì cũng chẳng bằng anh ta.
Thạch Ngưu đang định bỏ chạy thì bị Tiêu Chính Văn đuổi kịp, anh túm lấy vai gã.
Thạch Ngưu xoay người lại, tung một cú đấm về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn duỗi tay ra, ôm trọn nắm đấm của đối phương, sau đó dùng sức xoay cổ tay, vặn rời cánh tay của Thạch Ngưu.
“Rắc!”
Tiếng khớp xương bị tháo rời vang lên, sau đó cánh tay của Thạch Ngưu bị vặn đến một góc độ con người không thể làm được, vẹo hẳn sang một bên.
“A…”
Nỗi đau đớn khủng khiếp khiến Thạch Ngưu không nhịn được kêu lên thảm thiết.
Gã mới kêu được một nửa thì Tiêu Chính Văn lại đấm cú nữa thẳng vào mặt gã, khiến tiếng kêu của gã im bặt.
Đồng thời, Thạch Ngưu cũng bị cú đấm này của Tiêu Chính Văn đánh bay, ngã ra phía sau, phun ra một ngụm máu có lẫn chiếc răng màu trắng.
“Nói cho tôi biết, là ai cử các anh tới?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Thạch Ngưu không nói gì.
Tiêu Chính Văn lại để ý thấy dấu bàn tay trên mặt Khương Vy Nhan, thế là anh lại tức giận giơ chân lên, giẫm lên tay của Thạch Ngưu.
“Bất kể là ai cử anh tới, anh dám đánh vợ tôi thì tôi chắc chắn không thể tha thứ!”
Bàn chân Tiêu Chính Văn dùng sức, giẫm lên xương cánh tay của Thạch Ngưu như giẫm một chiếc bánh nướng, khiến nó vỡ vụn.
“A…”
Thạch Ngưu lại hét lên thảm thiết.
Tiêu Chính Văn lên gối trúng trán gã.
Thạch Ngưu ngã xuống đất ngất đi.
Tiêu Chính Văn lại giẫm chân lên cánh tay gã, dưới chân dùng sức, khiến xương cánh tay còn lại của gã cũng nát vụn.
“A…”
Nỗi đau đớn khiến Thạch Ngưu phải tỉnh lại.