Lực va chạm cực lớn đến nỗi vài giây sau vẫn còn đang lan ra xung quanh.
Nước biển bị cuốn lên cao mấy chục mét.
Andre siết chặt nắm đấm, lúc nãy ông ta thế mà lại cảm thấy đau nhói.
Từ sau khi đạt đến cảnh giới Thiên Thần, Andre không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa từng cảm thấy đau.
Nhưng đòn tấn công vừa rồi Tiêu Chính Văn lại khiến ông ta cảm thấy đau đớn.
Mặc dù hai người đều phát huy thực lực vượt khỏi cực hạn của con người, nhưng suy cho cùng Tiêu Chính Văn chỉ là một thanh niên vừa đột phá cảnh giới Thiên Thần mà thôi.
Sao cậu ta lại mạnh đến thế?
Andre hơi ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn.
Lúc này Tiêu Chính Văn cũng không dễ chịu gì, cú đấm vừa rồi cũng tạo cho anh sức công kích cực mạnh.
Đây có lẽ là cú đấm mạnh nhất kể từ khi anh chào đời đến nay.
Nếu không phải cơ thể Tiêu Chính Văn đã trải qua thử thách của Lôi Hải thì bất kể thế nào Tiêu Chính Văn cũng không thể đỡ được cú đấm đó.
Thật ra cơ thể đã trải qua tôi luyện của Lôi Hải Côn Luân mạnh hơn Andre rất nhiều lần.
Chỉ là Tiêu Chính Văn vừa đột phá, không thể phát huy được hết toàn bộ sức mạnh của cơ thể.
“Chàng trai, cậu cũng khá lắm, thảo nào cậu dám khiêu khích với gia tộc Kyle. Cậu khiến tôi thấy kinh ngạc lắm đấy”.
Andre lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời đòn tấn công thứ hai của ông ta ập đến như một cái bóng.
Đòn tấn công này khiến cả mặt nước biến gần như bị gió mạnh thổi thấp xuống mấy chục mét tạo thành một xoáy nước hình tròn.
Thậm chí điểm tối dưới mặt biển đều đang đứt gãy.
Ít nhất động vật dưới nước mấy trăm mét gần như đều chết.
Một vũng máu trôi nổi trên mặt nước.
Ngay cả không trung cũng xuất hiện từng vết rạn.
Thấy cảnh tượng này, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.
Có thể nói cú đấm này của Andre có tác dụng tương đương với một loại võ thuật truyền thống của Hoa Quốc.
Nhìn bên ngoài thì cứ đánh qua đánh lại nhưng thật ra bên trong có bí ẩn.
“Lẽ nào đây chính là thần lực của cường giả cảnh giới Thiên Thần sao?”
Tần Vũ không khỏi than thở.
Mọi người xung quanh cũng thốt lên từng tiếng kinh ngạc.
Cú đấm này đừng nói là người, dù là xe tăng, chiến hạm cũng không đỡ nổi.
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh giơ cánh tay lên, sau đó ra nắm đấm đỡ đòn.
“Hừ! Cậu vẫn còn quá non trẻ, đòn tấn công này, cậu đỡ được à?”
Andre cười khẩy, ánh mắt hiện lên tia sát khí mãnh liệt.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn dám chính diện đỡ đòn thì ông ta có thể chắc chắn giết chết Tiêu Chính Văn không còn một manh giáp.
Lúc này trong không trung xuất hiện từng vết nứt, uy lực đã đạt đến cực hạn.
Thấy Tiêu Chính Văn giơ nắm đấm đánh tới, Andre không khỏi thầm cười nhạo.
Đây chính là sự cách biệt về kinh nghiệm thực chiến.
Kinh nghiệm chiến đấu cũng rất quan trọng với cường giả cảnh giới Thiên Thần.
Uy lực cú đấm này của Andre thì dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần cùng thời với ông ta cũng không ai dám cứng rắn đỡ đòn chính diện thế này.
Dù là cùng cấp bậc cũng sẽ bị thương nặng.
Trước đó Andre từng đánh bại một cường giả cảnh giới Thiên Thần ở đế quốc thứ ba với cú đấm này, mới làm cho Âu Lục giành chiến thắng trận chiến đó.
Lúc đó Andre mới vừa đột phá cảnh giới Thiên Thần chưa đến mười năm.
Bây giờ Andre đã được xem như là một cường giả cảnh giới Thiên Thần lão làng.
Đòn tấn công này so với năm đó không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần.
Thế nên đòn tấn công có vẻ đơn giản nhưng thật ra ẩn giấu rất nhiều sát chiêu.
Ông lão đứng trên boong tàu nhìn Tiêu Chính Văn giơ nắm đấm nghênh đón sát chiêu của Andre thì thầm cười nhạo.
Đây chính là sự cách biệt về kinh nghiệm.
Thường thì cao thủ dưới cảnh giới Thiên Thần sẽ không ra đòn sát chiêu khi vừa mới ra tay.
Thông thường đều sẽ giao đấu với nhau trong một khoảng thời gian rồi sau đó đột ngột đánh sát chiêu ra khi thể lực hai bên đã sắp cạn kiệt.
Nhưng cảnh giới Thiên Thần thì khác, thường sẽ giơ tay lên là ra sát chiêu.
Dù sao thể lực của cường giả cảnh giới Thiên Thần vượt xa cảnh giới Thiên Vương, nếu hai bên đánh nhau đến lúc sức lực cạn kiệt thì e là đánh đến ba mươi năm vẫn chưa kết thúc.
Thế nên một chiêu khống chế kẻ thù mới là tình trạng bình thường của cường giả cảnh giới Thiên Thần.
“Haizz, suy cho cùng vẫn còn quá trẻ”.
Ông lão khẽ lắc đầu thở dài.
Nhưng cú đấm này vừa tới, khoảnh khắc sắp chạm vào nắm đấm của Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn bỗng chuyển sang dùng chưởng ấn thẳng vào nắm đấm của Andre.
Hả?
Andre hơi khó hiểu nhìn Tiêu Chính Văn, lẽ nào sự thay đổi nho nhỏ này cũng giấu bí ẩn gì trong đó sao?
“Bốp!”
“Ầm!”
Khoảnh khắc hai đòn tấn công va chạm vào nhau, đầu tiên là vang lên một tiếng rõ to, sau đó là âm thanh như tiếng sấm.
Tiếng nổ cực lớn như một quả hạt nhân nổ trên mặt nước biển.
Cả mặt biển bỗng chốc sôi lên, thậm chí có thể thấy nước biển không ngừng nổi lên bọt nước, rất nhiều loài cá đều bị nấu chín bởi nước biển sôi sùng sục, sau đó trôi dạt trên mặt biển.
Một luồng sáng cực kỳ chói mắt khiến mọi người vội lấy tay che mắt lại.
Mãi đến nửa phút sau, ánh sáng mới dần biến mất.
Khi tất cả mọi người mở mắt ra rồi nhìn về phía Tiêu Chính Văn và Andre.
Người gia tộc Kyle đều nở nụ cười vui mừng khi mở mắt ra.
Không ai có thể thoát khỏi cú đấm mạnh mẽ như thế của Andre.
E là lúc này cơ thể của Tiêu Chính Văn đã biến thành bột hết rồi.
Nhưng khi mọi người nhìn rõ cảnh tượng trước mặt đều đồng loạt ớn lạnh.
“Chuyện… chuyện này không phải thật!”
Ông lão tóc bạc vịn lan can kinh ngạc nói.
Ngay cả những người xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.
Chỉ thấy trong đại dương Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng.
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía mặt biển cách đó mấy trăm mét, lúc này mái tóc dài của Andre xõa tung, trước ngực là vết thương đang chảy máu ròng ròng.
Hơn nữa trên tóc, trên lông mày xuất hiện không ít vết máu.
Ngay cả chính Andre cũng không dám tin mọi chuyện lại là thật.
Vừa rồi khi đụng phải lòng bàn tay Tiêu Chính VĂn, Andre cũng mơ hồ cảm nhận được chút khác thường.
Nhưng khiến ông ta không ngờ là bàn tay của Tiêu Chính Văn không hề dùng sức nhưng chỉ chạm nhẹ một cái đã tan nát.
Nói chính xác là dùng lực của cú chưởng để kéo nắm đấm của Andre về phía Tiêu Chính Văn.
Andre vừa thầm cảm thấy vui mừng thì lòng bàn tay Tiêu Chính Văn bỗng trượt xuống dưới, sau đó kéo nắm đấm của Andre giơ mạnh lên trên.
Andre chỉ cảm thấy cánh tay mình như không còn nghe lời mình nữa, đập một cú vào ngực mình.
Ánh sáng trắng đó chính là thứ đã phát ra lúc Andre đấm mạnh một cú vào ngực mình.
Có thể nói đòn tấn công này của ông ta không hề do dự đánh vào trên người mình.
Mẹ kiếp!
Đến lúc này Andre cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thật ra đây chính là Thái Cực – một trong số võ thuật của Hoa Quốc.
Dùng Bốn lượng đẩy nghìn cân, uy lực đòn tấn công của Andre càng mạnh thì ông ta sẽ bị thương càng nặng.
Ngay cả vết thương trước ngực của ông ta cũng là do sức mạnh đòn tấn công của ông ta gây ra.
“Chuyện… chuyện này sao có thể! Sao đòn tấn công của mình lại đánh lên người mình chứ?”
Sau khi hoàn hồn lại Andre lắc mạnh đầu.
“Không có gì là không thể cả, trong các kỹ năng võ thuật Hoa Quốc có một chiêu gọi là Bốn lượng đẩy nghìn cân, người Âu Lục các ông không bao giờ có thể biết được chiêu này”.
Tiêu Chính Văn bình thản nói.
Andre siết chặt nắm đấm, hai mắt gần như phun ra lửa.
“Nếu nói đây là thực lực của cường giả cảnh giới Thiên Thần thì ông đúng là làm mất mặt cường giả cảnh giới Thiên Thần”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chậm rãi bước đến chỗ Andre.
“Cậu! Chết tiệt!”
Từ sau khi đột phá cảnh giới Thiên Thần, Tiêu Chính Văn là người đầu tiên dám nói ông ta làm mất mặt cường giả cảnh giới Thiên Thần.
Lúc này hai mắt Andre tràn đầy lửa giận, sát khí mãnh liệt.
“Ai chết vẫn chưa biết được đâu”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó cả người dần mờ đi rồi biến mất hoàn toàn trước mắt mọi người.