Ngô Giai không hề do dự, ra lệnh cho nhân viên phục vụ mang đồ uống có chứa thuốc độc tới trước mặt Tiêu Chính Văn.
Ngô Giai tận mắt chứng kiến Tiêu Chính Văn một hơi uống cạn.
Trong lòng gã vui sướng phát điên, thành công rồi, thành công rồi.
Gã đã không còn tâm trí gì để quan tâm đến các sản phẩm tại buổi triển lãm sản phẩm dược, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay.
Ba phút đếm ngược.
Trong vòng ba phút nếu Tiêu Chính Văn sẽ trúng độc mà chết thì nhiệm vụ thành công mỹ mãn.
Trong vòng ba phút nếu Tiêu Chính Văn không chết thì nhiệm vụ thất bại.
Từng giây từng phút trôi qua, buổi triển lãm cũng bắt đầu đi đến những sản phẩm đấu giá cuối cùng.
Món đồ đấu giá cuối cùng – Thanh Thần Thảo đã được đưa lên quầy triển lãm.
Tiêu Chính Văn lên tiếng: “Một triệu rưỡi”.
Không gian lặng ngắt, không một ai tranh giành với Tiêu Chính Văn, một mình Tiêu Chính Văn đút hết toàn bộ các món đồ đấu giá vào trong túi.
Thái Văn cười nói: “Chúng tôi xin được chúc mừng anh Tiêu Chính Văn, hôm nay, một mình anh ấy đã mua hết toàn bộ sản phẩm đấu giá, không còn nghi ngờ gì nữa, người thu hoạch được nhiều nhất trong ngày hôm nay chính là anh Tiêu đây!”
Cái tên Tiêu Chính Văn vừa được xướng lên, Tiêu Chính Văn liền đứng dậy, sau đó ngã quỵ xuống.
Ba phút, không hơn không kém, vừa tròn ba phút.
Ngô Giai nhìn đồng hồ, phát hiện ra không sai lệch dù chỉ một giây.
Khương Vy Nhan hoảng hồn, ôm lấy Tiêu Chính Văn, khóc lóc thảm thương: “Tiêu Chính Văn, anh tỉnh lại đi, anh đừng doạ em mà!”
Khương Vy Nhan ấn mạnh vào huyệt nhân trung của Tiêu Chính Văn, nhưng anh vẫn không hề tỉnh lại. Lúc này, Tiêu Chính Văn đã không còn thở nữa, hoàn toàn rơi vào trạng thái chết lâm sàng.
Ôn Bất Lâm vứt bỏ cây gậy, chạy như bay về phía Tiêu Chính Văn.
Không thể nào, nếu như anh Bạch chết ở trung tâm triển lãm sản phẩm dược thì hiệp hội Dược Đô sẽ không ngóc nổi đầu lên được nữa.
Thế nhưng, khi Ôn Bất Lâm bắt mạch cho Tiêu Chính Văn thì anh thật sự đã không còn mạch đập.
“Cậu ấy chết rồi!”
Ôn Bất Lâm đứng dậy, nhà đầu tư của hiệp hội Dược Đô đã chết rồi, chết ở trung tâm triển lãm sản phẩm dược một cách kỳ lạ.
Ngô Giai vẫn đứng trong đám người, nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt không hề lay động.
Mãi đến khi Tiêu Chính Văn được xe cứu hộ đưa đi, Ngô Giai mới dần yên tâm.
Ngô Giai tiến vào trong góc, lén báo cáo tình hình cho Đồ Hiêu.
“Tướng quân, nhiệm vụ thành công mỹ mãn. Tiêu Chính Văn chết rồi, vua Bắc Lương chết rồi, chết ở trung tâm triển lãm sản phẩm dược, hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh gì, chết tức tưởi rồi”.
“Cậu chắc chứ?”
Mặc dù Đồ Hiêu vẫn hơi hoài nghi nhưng sự vui vẻ trong giọng điệu thì không có cách nào che giấu nổi.
“Chắc chắn, Ôn Bất Lâm đích thân bắt mạch, con nhỏ Khương Vy Nhan khóc lóc rất thương tâm, căn bản không hề giống như đang diễn trò”.
“Tốt! Giờ tôi sẽ bảo Ngô Kỳ truyền tin Tiêu Chính Văn chết ở trung tâm triển lãm sản phẩm dược, chết trong tay hiệp hội Dược Đô. Để Ngô Kỳ thông báo cho năm mươi nghìn binh lính của Tiêu Chính Văn. Cậu tiếp tục ở lại trung tâm triển lãm sản phẩm dược, theo sát Ôn Bất Lâm. Nếu như bọn họ có động tĩnh gì bất thường thì phải lập tức thông báo”.
“Rõ!”
“Tút tút tút!”
Cúp điện thoại.
Ngô Giai nở nụ cười tươi rói, giết chết được một kẻ không ai bì nổi như chủ soái Bắc Lương, công lao này đủ để Ngô Giai nổi tiếng cả đời.
Thế nhưng, vào khoảnh khắc mà Ngô Giai quay đầu lại, nụ cười trên mặt gã hoàn toàn lụi tắt.
Gã nhìn thấy người mà cả đời này mình không nên gặp lại nữa.
Tiêu Chính Văn!
Vậy mà lại là Tiêu Chính Văn.
Ngô Giai chỉ vào Tiêu Chính Văn đang sống sờ sờ trước mắt, nói với vẻ kinh ngạc: “Anh… anh…”
Tiêu Chính Văn nhếch mép cười khẩy, nhìn Ngô Giai.
Ngô Giai sợ hãi: “Sao anh lại ở đây?”
Đáy mắt Tiêu Chính Văn loé lên tia sáng sắc bén, nói: “Tôi nên ở địa ngục sao?”
Ngô Giai vội vàng rút điện thoại ra, bấm số điện thoại của Đồ Hiêu.
Thế nhưng, Ngô Giai cảm thấy tay của mình trở nên vô cùng nặng nề, căn bản không thể ấn nổi bàn phím điện thoại.
Một giây sau, gã cảm thấy ngực đau nhói, giống như có một ngụm máu tươi chặn lại ở yết hầu.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng: “Gậy ông đập lưng ông, anh cũng cảm nhận một chút mùi vị thuốc độc của mình ra sao đi!”
“Khụ khụ!”
Ngô Giai ôm lấy yết hầu, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dần dần, hai mắt Ngô Giai tối sầm lại, ngã xuống mặt đất, trở thành một cái xác lạnh ngắt.
Long Ngao xuất hiện tại trung tâm triển lãm sản phẩm dược, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn: “Chủ soái, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Bây giờ Đồ Hiêu đang ở trong biệt thự của mình, bất di bất dịch, tình hình bên trong biệt thự không rõ ra sao, nhưng ông ta không thể chạy thoát được”.
Tiêu Chính Văn hỏi: “Ba Long Tôn khác đang ở đâu?”
“Long Hình và Long Nguyệt canh giữ bên ngoài biệt thự của Đồ Hiêu, còn Long Lân thì ở bên ngoài Dược Đô cùng với năm mươi nghìn binh lính, hiện giờ đang đợi Đồ Hiêu tự mở cổng để năm mươi nghìn binh lính tiến vào.
Tiêu Chính Văn lên tiếng: “Tốt, bây giờ mấy người cứ canh giữ biệt thự của Đồ Hiêu, hôm nay tôi phải lấy được đầu của ông ta”.
“Rõ!”
Long Ngao tuân lệnh.
Tiêu Chính Văn trở về trung tâm triển lãm sản phẩm dược, ở đó có người mà anh quan tâm nhất, trước trận đại chiến này, không thể để cô ấy phải chịu bất kỳ tổn hại nào.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bình an trở về, tất cả mọi người đang có mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiêu Chính Văn này không phải vừa chết rồi hay sao?
Sao bây giờ lại trở về đây như không bị gì vậy.
Ngay cả Ôn Bất Lâm đã bắt mạch cho Tiêu Chính Văn cũng không thể tin nổi, phải biết rằng, y thuật của ông Ôn là đỉnh cao nhất trong toàn bộ Dược Đô.
Nếu như ông Ôn khẳng định người này đã chết thì e rằng không một ai có thể cứu nổi.
Thế nhưng, Tiêu Chính Văn lại đang bình thản đứng tại nơi này.
Ôn Bất Lâm hỏi: “Cậu Tiêu, cậu…?”
Tiêu Chính Văn khẽ cười: “Ban nãy cảm ơn ông Ông đã giúp đỡ kiểm nghiệm!”
Ôn Bất Lâm vẫn không hiểu đầu đuôi thế nào cả.
Thật ra với y thuật của Tiêu Chính Văn, loại chất độc cỏn con này không lọt qua nổi mắt thần của anh.
Gần như ngay trong ánh mắt đầu tiên, Tiêu Chính Văn đã nhìn thấy đồ uống có vấn đề.
Tiêu Chính Văn sử dụng phép đánh tráo, đổi đồ uống của mình và Ngô Giai cho nhau, bởi thế mới khiến cho Ngô Giai trúng độc chết.
Còn về việc làm sao để giấu được Ôn Bất Lâm thì vô cùng đơn giản.
Chỉ cần nín thở một lúc, quá là đơn giản rồi.
Khương Vy Nhan nhìn thấy Tiêu Chính Văn thì chạy ngay về phía anh, vừa ôm chặt lấy anh vừa khóc: “Em còn cho rằng anh không còn trên đời này nữa”.
Khương Vy Nhan khóc sướt mướt, ánh mắt nhìn Tiêu Chính Văn ngập tràn đau thương.
Tiêu Chính Văn nhìn thấy vậy thì đau lòng không thôi.
Anh lau sạch nước mắt của Khương Vy Nhan, dịu dàng an ủi: “Không sao, không phải anh vẫn đang yên ổn đứng ở đây sao?”
Khương Vy Nhan nói: “Sau này, nếu như anh lại có hành động đặc biệt thì nhất định phải nói với em, đừng để cho em phải lo lắng vì anh nữa”.
“Ừ ừ”, Tiêu Chính Văn gật đầu: “Sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, anh bảo đảm với em!”
Tiêu Chính Văn giơ ba đầu ngón tay lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan bật cười rồi nắm chặt lấy bàn tay của Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn dẫn Khương Vy Nhan đi đến trước mặt Ôn Bất Lâm, trịnh trọng nói: “Ông Ôn, tôi giao vợ mình cho ông chăm sóc, đợi tôi trở về, hiệp hội Dược Đô sẽ trở thành bạn của Tiêu Chính Văn tôi”.
Chỉ cần một câu nói này cũng là quá đủ rồi.
Ôn Bất Lâm gật đầu nói: “Cậu Tiêu yên tâm, hiệp hội Dược Đô còn thì cô Khương còn. Hiệp hội Dược Đô mất thì cô Khương vẫn sẽ còn ở đó”.
Tiêu Chính Văn quay lưng rời đi.
Ôn Bất Lâm nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, vẻ mặt mong đợi.
Tương lai của hiệp hội Dược Đô có lẽ đã ở ngay trước mắt rồi.
Người này từ lâu đã không ai có thể chống đối lại được!