Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này hàng chục chiến hạm bỗng xuất hiện trên mặt biển Nhân Huệ, rẽ thuyền lướt sóng tiến thẳng đến vùng biển Hoa Quốc.

“Tướng quân Từ, một lượng lớn tàu chiến hạm của Mễ Quốc bỗng xuất hiện trong khu vực phòng thủ của quân ta. Làm sao đây, có kịp chặn đánh không?”

Trong phòng chỉ huy tác chiến ở chiến khu Đông Nguyên, một sĩ quan thượng tá chỉ vào vô số điểm đỏ hiển thị trên màn hình rađa, căng thẳng nói.

Từ Kiêu Long chắp hai tay ra sau lưng đi qua đi lại.

Mười phút trước, ông ta vừa nhận được điện thoại của Tiêu Chính Văn bảo hãy để ý đến vùng biển Nhân Huệ.

Lẽ nào…

“Tướng quân Từ, đối phương có cả một đội hình đông đảo, số lượng tàu chiến hạm mà quân ta có thể điều động đến bây giờ vẫn không bằng một nửa bên đối phương”.

Nghe thế Từ Kiêu Long nhíu chặt mày.

Lúc này không phải là vấn đề về quân số mà là một khi ông ta đối phó quá khích thì sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng không thể cứu vãn.

“Mau lên, gửi báo cáo cho chiến bộ, đồng thời báo cáo tình hình của chúng ta cho trưởng lão chiến bộ, để chiến bộ quyết định”.

Từ Kiêu Long bỗng ngẩng đầu lên lớn tiếng nói với tham mưu tác chiến bên cạnh: “Thông báo cho toàn bộ chiến khu Đông Nguyên, toàn bộ hải quân vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một”.

“Bắt đầu từ giờ phút này cho đến khi không còn cảnh báo, bất kể giờ phút nào, đèn không được tắt, binh sĩ thế nào, tổ chức đạn dược ra sao, đều phải báo cáo”.

Nếu chiến đấu!

Mặc dù Từ Kiêu Long không nắm chắc nhưng cũng phải gây nhiều thiệt hại cho quân địch.

Đây là sức mạnh của quân đội Hoa Quốc.

Nếu hòa thì phải đuổi đối phương ra khỏi vùng biển Hoa Quốc.

Đây là thanh danh của Hoa Quốc.

“Vâng!”

Cả chiến khu Đông Nguyên lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo thời chiến.

Cùng lúc đó trong khu vực Bắc Lương, đại quân hàng trăm nghìn người đang tập trung lực lượng quân sự ở biên giới.

Thượng tướng nước Hùng tên là Roy đích thân dẫn đoàn quân áo giáp ba trăm nghìn người đối đầu với quân Bắc Lương bốn trăm nghìn người do Long Nhất dẫn đầu ở bên kia sông.

Chỉ trong thoáng chốc, rất nhiều tin tức quân sự được gửi về Long Kinh.

Không khí chiến tranh bao trùm như thể sắp diễn ra một trận chiến thế kỷ.

Báo cáo của tiền tuyến liên tục gửi đến Thiên Tử Các như bông tuyết.

Thiên Tử đọc từng lá thư tình báo quân sự trước mặt, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

Đông Tây Nam Bắc, nơi nào cũng đang trong trạng thái chuẩn bị cho một trận chiến lớn.

Đây là tình cảnh nguy hiểm mà trước giờ Hoa Quốc chưa từng gặp phải.

“Các vị có chiến lược tốt nào không?”

Thiên Tử nhìn các quan chức đang đứng dưới đài Cửu Long, sắc mặt u ám hỏi.

Chiến lược tốt?

Mọi người đều lắc đầu.

Lúc này còn ai có thể nghĩ ra được chiến lược gì hay ho nữa đây?

Đại quân áp sát, không đánh thì đầu hàng.

Nhưng vấn đề là ai bước ra chiến đấu đây?

Đánh như thế nào?

Một tháng trước toàn bộ quân Phá Long hai trăm nghìn người đều bị biên chế lại.

Cho dù trong tay Long Nhất có quân Bắc Lương bốn mươi nghìn người thì cũng chỉ có vài nghìn người là trụ cột của quân Phá Long mà thôi.

Đại quân ba trăm nghìn người của nước Hùng sắp áp sát đến nơi, đánh thế nào đây?

Tất cả tàu chiến ở chiến khu Đông Nguyên cộng lại cũng chỉ hơn bốn mươi chiếc.

Đối mặt với đội ngũ đẳng cấp bảy, tám mươi chiếc tàu chiến hạm cực lớn của Mễ Quốc, có thể thắng được sao?

Rất nhiều nước nhỏ ở phía Nam đang gấp rút muốn đánh vào.

Hiện giờ đang rơi vào tình thế cực kỳ nghiêm trọng.

Lúc này một đám quan chức lo sợ mình nói nhiều thêm một chữ thì sẽ gặp tai họa.

“Các vị đều là các quan chức trụ cột của Hoa Quốc, bây giờ đất nước gặp khó khăn, các vị không có ý kiến gì sao?”

Sắc mặt Thiên Tử càng trở nên khó coi.

“Thiên Tử, Hoa Quốc ta không thiếu binh sĩ, nhưng tướng sĩ có thể chiến đấu, thiện chiến thì lại…”

Lúc này một sĩ quan cấp tá của quân đội bước ra từ hàng cuối cùng thấp giọng nói.

Thật ra trong lòng các võ tướng đều tỏ như gương.

Với cục diện phức tạp như vậy thì chỉ có một người mới có thể khiến Hoa Quốc đứng vững.

Tiêu Chính Văn!

Tiếc là Tiêu Chính Văn đã thề rằng sau này nếu Hoa Quốc có chiến sự cũng không còn liên quan đến anh nữa.

Ngoài Tiêu Chính Văn ra, còn ai dám đảm đương trách nhiệm này?

“Hỗn láo!”

Thiên Tử còn chưa lên tiếng, ông Lạc đã quay đầu lại nhìn sĩ quan cấp tá đó nói: “Cậu dám ám chỉ Thiên Tử vô dụng sao?”

“Thiên Tử, tôi… tôi tuyệt đối không có ý đó, tôi chỉ nói sự thật thôi. Nếu không đón Tiêu Chính Văn về thì e là không ai có thể giải quyết được cục diện này”.

“Người đâu!”

Thấy sĩ quan cấp tá đó vẫn cãi lại, ông Lạc lớn tiếng gọi cảnh vệ quân bên ngoài đại điện.

Hơn hai mươi cảnh vệ quân cùng bước đến kéo sĩ quan cấp tá đó ra ngoài.

Trong khi mọi người còn đang rất ngạc nhiên thì bên ngoài vang lên vài tiếng súng càng khiến các quan chức cảm thấy ớn lạnh.

Ông Lạc đang muốn thay Thiên Tử trừng trị sao?

“Ông… ông Lạc, ông, ông làm thế là có ý gì?”

Một quan chức già bỗng chỉ vào ông Lạc lớn tiếng chất vấn.

Cho dù vừa nãy sĩ quan cấp tá đó có nói gì không đúng, thì xử phạt thế nào cũng phải do Thiên Tử quyết định.

Nhưng ông Lạc chỉ ra lệnh một tiếng đã giết quan chức ngay trước mặt Thiên Tử?

Đây không phải là đang vượt quá bổn phận mà là đang thăm dò thái độ của các quan chức.

“Tôi có ý gì ư?”

Ông Lạc cười khẩy, sau đó xoay lưng về phía Thiên Tử chắp tay sau lưng nói: “Bây giờ mọi người đang bàn chuyện, người này lại dám nói bóng nói gió bênh vực cho Tiêu Chính Văn thì đáng chết!”

“Lẽ nào các vị phản đối sao?”

Ông Lạc híp mắt nở nụ cười cực kỳ đáng sợ nói. Đọc nhanh tại Vietwriter

Lúc này cảnh vệ quân ở cả Long Kinh này đều đã nằm trong tầm kiểm soát của ông Lạc.

Hơn nữa bốn Thiên Vương thiên cấp bốn sao đã đến, các nước cũng đã áp sát đến biên giới.

Thật ra ông Lạc và người đứng đằng sau ông ta đang đợi tin tức này.

Khi Hoa Quốc đối mặt với vô số nguy hiểm rình rập từ bốn phía, thập lão chiến bộ, trưởng lão tông miếu còn có thể xử lý nổi sao?

Chỉ dựa vào mấy quốc lão đó à?

Bốn vị Thiên Vương thiên cấp bốn sao ở ẩn nhiều năm đủ để đối phó với sáu vị quốc lão.

“Chuyện này…”

Các quan chức gần như cùng lúc ngước mặt lên nhìn Thiên Tử đang ngồi trên ghế rồng.

Lúc này sắc mặt Thiên Tử cũng trắng bệch, hai mắt sắc bén nhìn ông Lạc một hồi lâu vẫn không lên tiếng.

“Ông Lạc, ông đang dò xét giới hạn cuối cùng của tôi đấy à?”

Một lúc sau, Thiên Tử mới trầm giọng nói.

“Thiên Tử, cậu hiểu lầm ý tôi rồi, tôi đang thay cậu loại bỏ những người không trung thành thôi”.

Ông Lạc không hề sợ hãi xoay người lại nhìn thẳng vào Thiên Tử đắc ý nói.

“Phản rồi… phản rồi…”

Ông lão vừa mới nói hai câu, ngoài cửa đã có mười mấy cảnh vệ quân bước vào cưỡng chế lôi ông lão ra khỏi Thiên Tử Các.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều đã hiểu rõ mưu đồ của ông Lạc.

“Thiên Tử, Hoa Quốc cần một vị thủ lĩnh sáng suốt chứ không phải một tên hôn quân. Thế nên tôi nghĩ cậu không hợp làm Thiên Tử của Hoa Quốc, từ cổ chí kim có câu, người có đức mới tồn tại được”.

Thấy sự việc đã đến nước này, ông Lạc cũng không giấu giếm thêm nữa, lớn tiếng nói trước mặt tất cả các quan chức.

“Họ Lạc kia, lẽ nào ông…”

“Cướp ngôi ư? Tôi cho rằng mình vẫn trung thành với Hoa Quốc, cũng trung thành với hoàng thất. Nhưng vị Thiên Tử này quá bảo thủ cố chấp, nếu Hoa Quốc rơi vào tay cậu ta không chừng sự cố gắng cả đời của Thiên Tử cũ sẽ trôi theo nước mất”.

Ông Lạc chắp tay sau lưng đĩnh đạc nói.

“Tôi không hợp làm Thiên Tử thì ông nghĩ ai mới là người thích hợp?”

Thiên Tử nhìn chằm chằm vào ông Lạc.

“Tôi!”

Lúc này ngoài Thiên Tử Các bỗng vang lên một giọng nói như tiếng chuông đồng.

Ai cơ?

Các quan chức không khỏi quay đầu lại nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy ông Tăng cao ngạo dẫn theo một ông lão cùng bước vào Thiên Tử Các.

Khi nhìn rõ mặt của ông lão phía sau ông Tăng, mọi người đều kinh ngạc, sửng sốt.

“Tần Vương!”

Mọi người đều đồng thanh nói.Chương 1164: Ông Lạc làm phản, ủng hộ Tần Vương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK