Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 786: Thương Mãng, chiến khu Tây Mãng


Nghe vậy, khóe mắt Long Lân hiện lên vẻ điên cuồng kích động, gật đầu nói: “Vâng!”


Cứ như vậy đợi đến khi trời tối, Tiêu Chính Văn cũng không nhìn thấy bóng dáng của Thương Mãng đâu cả!


Thậm chí, ngay cả tổng tham mưu trưởng trước đó cũng không xuất hiện nữa.


Giống như hai người bọn họ hoàn toàn bị lãng quên.


Nhìn sắc trời bên ngoài, Long Lân xoay người cung kính nói với Tiêu Chính Văn: “Long Vương, ở bên ngoài có hai đội lính tuần tra, hai mươi người, trên đài cao một trăm mét hướng chính bắc có hai xạ thủ bắn tỉa”.


Tiêu Chính Văn gật đầu, đứng dậy nói: “Hành động!”



Trong nháy mắt, hai người bước nhanh ra khỏi phòng khách, nhân lúc trời tối đánh giết về phía hai đội lính tuần tra xen kẽ!


Tiêu Chính Văn nhắm chuẩn vị trí của một tên lính cuối cùng trong số đó, giống như báo đen xông thẳng lên, một tay che miệng tên lính kia, dùng sức bẻ cổ, rắc một tiếng, tên lính kia bất tỉnh!


Tiêu Chính Văn kéo cơ thể hắn, nhanh chóng thay quần áo của đối phương, sau đó trà trộn vào đội ngũ tuần tra!


Từ đầu đến cuối, khoảng chừng hai phút, hơn nữa trong lúc hành động không hề phát ra bất cứ âm thanh nào!


Đến mức đám lính tuần tra kia cũng không hề phát hiện có gì khác thường!


Cùng lúc đó, Long Lân cũng đã thay đồng phục chiến đấu của một tên lính, trà trộn vào trong đội ngũ tuần tra!


Cứ như vậy, Tiêu Chính Văn và Long Lân hành động đan xen, đánh ngã hết tên lính tuần tra này đến tên lính khác!


Lúc này dường như hai tên xạ thủ bắn tỉa trên đài cao một trăm mét, đã phát hiện có gì đó khác thường, chúng đưa ống kính ngắm chuẩn vào phòng khách.


Đột nhiên bọn chúng phát hiện binh lính ngã dưới đất, vừa định hét lên thì một bóng người phía sau nhảy thẳng lên, vang lên tiếng bốp bốp, đánh ngất toàn bộ bọn chúng!


Long Lân đứng trên đài cao, làm động tác tay với Tiêu Chính Văn bên dưới, đồng thời nhấc súng bắn tỉa của hai tên xạ thủ bắn tỉa kia lên, nhanh chóng quét nhìn bố cục chiến lược gần đó một vòng thông qua ống nhòm, báo cáo chi tiết cho Tiêu Chính Văn.


Sau đó anh ta nhanh chóng vác súng bắn tỉa từ trên đài cao chạy xuống, ném một cây súng bắn tỉa trong số đó cho Tiêu Chính Văn, nói: “Long Vương, tiếp theo chúng ta làm gì?”


Tiêu Chính Văn nhận lấy súng bắn tỉa, nhanh chóng lên đạn, sau đó vác trên lưng, đồng thời tay cầm một cây súng trường, súng lục, mấy quả thủ pháo, lạnh lùng nói: “Phòng tổng chỉ huy! Nếu Thương Mãng đã không gặp chúng ta thì chúng ta sẽ đi tìm ông ta!”


Vừa nghe mục tiêu là phòng tổng chỉ huy, mặt Long Lân đầy vẻ phấn khởi, nói: “Tôi cũng có ý này!”


Dứt lời, hai người kiểm tra trang bị, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng khách, theo vị trí hiển thị của bản đồ điện tử, lần mò trong bóng tối, đi về phía phòng tổng chỉ huy của chiến khu Tây Mãng!


Trên đường đi, Tiêu Chính Văn và Long Lân gặp phải mấy đội ngũ tuần tra, đều có vũ trang đầy đủ, súng đạn sẵn sàng!


Để tránh bứt dây động rừng, bọn họ đều cố gắng giết bằng tay, không nổ súng!


Hai mươi phút trôi qua, binh lính ngã dưới đất phía sau Tiêu Chính Văn và Long Lân toàn bộ đều chết ngất!


Lúc này, ba trăm mét trước mặt bọn họ chính là phòng tổng chỉ huy của chiến khu Tây Mãng, đèn đuốc sáng choang, gần đó còn kéo lưới điện và rất nhiều pháo đài súng máy!


Hơn nữa, ở vị trí quan trọng còn có đại bác, xe tăng, xe vận tải chuyên dụng, xe hỏa tiễn và xe radar thăm dò.


Gần đó còn có một lực lượng lính canh hùng hậu canh giữ!!!


Khoảng chừng hơn ba trăm người!


Nhất là trong phòng tổng chỉ huy kia được phòng thủ hoàn toàn kiên cố.


Tiêu Chính Văn và Long Lân nấp trong bụi cây rậm rạp phía xa, liếc nhìn lực lượng phòng thủ gần đó một lượt.


“Long Vương, lực lượng phòng thủ này hơi khó giải quyết, không dễ lẻn vào lắm”, Long Lân nói, sắc mặt cứng đờ.


Đương nhiên Tiêu Chính Văn cũng không hiểu, muốn xông vào phòng tổng chỉ huy, buộc phải phá bỏ phòng tuyến phía trước!


Đợi một hồi, Tiêu Chính Văn nói với Long Lân: “Cố gắng đừng làm người vô tội bị thương”.


Long Lân gật đầu trả lời.


Tiếp sau đó, hai người nhanh chóng xông ra!


“Đùng đùng!”



Tiếng súng bỗng vang lên bên ngoài phòng tổng chỉ huy!


Khắp nơi đều là màn đạn dày đặc!


Trong phòng tổng chỉ huy, sắc mặt của Thương Mãng u ám, tức giận hỏi với giọng lạnh lùng: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”


Lúc này tổng tham mưu trưởng xông vào, hét lớn: “Chủ soái, phát hiện một thế lực không rõ, đang chiến đấu ác liệt với binh lính canh gác!”


“Thế lực không rõ? Ở đây là bộ tổng chỉ huy chiến khu Tây Mãng, các người phòng thủ kiểu gì thế?”


Thương Mãng gào thét, bừng bừng lửa giận!


Khuôn mặt của tổng tham mưu trưởng kia cũng đầy vẻ hổ thẹn, nói: “Chủ soái! Ông yên tâm, binh lính canh gác đã bắt đầu phản kích rồi, có thể tiêu diệt ngay lập tức…”


“Ầm!”


Còn chưa dứt lời!


Cửa của phòng tổng chỉ huy chiến đấu kia bị người ta đá mạnh ra!


Hai bóng người xuất hiện ở cửa!


Tất cả binh lính trong phòng toàn bộ đều giơ súng, nhắm thẳng vào hai người bước vào từ ngoài cửa!


Trong nháy mắt tổng tham mưu trưởng cũng rút súng, chỉ vào hai bóng người ở cửa, tức giận quát: “Các người là ai! Cả gan tự ý xông vào bộ tổng chỉ huy chiến khu Tây Mãng của tôi!”


Bụi mù tản ra, Tiêu Chính Văn và Long Lân một trước một sau đi thẳng vào.


“Sao thế, giờ mới bao lâu không gặp đã không biết bản soái là ai rồi à?”


Lúc này Tiêu Chính Văn nhướng mày, gỡ mũ sắt xuống ném trên bàn, sắc mặt lạnh lùng.


Tổng tham mưu trưởng kia nhìn thấy Tiêu Chính Văn, bỗng nhiên khuôn mặt cứng đờ, đưa mắt nhìn sang Thương Mãng phía sau.


Từ đầu đến cuối Thương Mãng đều chắp tay sau lưng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, mở miệng nói với vẻ lạnh lùng: “Vua Bắc Lương, cậu xông vào tổng bộ chiến khu của tôi như vậy có phải là có hơi càn rỡ quá rồi không?”


Câu nói này khiến cả phòng tổng chỉ huy đều yên lặng!


Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt!


Tiêu Chính Văn cười nhạt, cởi đồng phục chiến đấu trên người xuống, lạnh lùng nhìn Thương Mãng, nói: “Thương Mãng, đã lâu không gặp. Nếu ông không đến gặp tôi thì tôi đích thân đến tìm ông, như vậy không quá đáng nhỉ?”


Thương Mãng nghe vậy, chân mày nhíu chặt lại, nháy mắt với tổng tham mưu trưởng, nói: “Cho người rút lui đi!”


“Rõ!”


Tổng tham mưu trưởng nhanh chóng sắp xếp.


Đồng thời cấp tốc tập kết hàng loạt binh lính gần tổng chỉ huy quân đội!


Xe tăng, xe hỏa tiễn, xe bọc thép, cả mấy chục chiếc cùng lao đến.


Cả bộ tổng chỉ huy chiến khu Tây Mãng trong phạm vi ba kilomet, đều được binh lính vây kín!


Trong phòng tổng chỉ huy, Thương Mãng và Tiêu Chính Văn đứng thẳng mặt đối mặt.


Thương Mãng lên tiếng: “Vua Bắc Lương, nói đi, mục đích cậu đến đây là gì?”


Tiêu Chính Văn thản nhiên nói: “Nhận lệnh của Thiên Tử, đến thị sát chiến khu Tây Mãng trước”.


Nghe vậy sắc mặt Thương Mãng đanh lại, nhưng sau đó lại bật cười ha ha, nói: “Vua Bắc Lương, cậu nói cậu nhận lệnh của Thiên Tử, đến thị sát chiến khu Tây Mãng trước, nhưng tại sao bản tướng không nhận được bất kỳ thông báo nào của Long Kinh thế?”


“Thiên Tử ra mật lệnh, nghi ngờ chiến khu Tây Mãng có chiều hướng phản quốc nên bảo tôi qua xem thế nào”, Tiêu Chính Văn nói.


Câu nói này khiến cả phòng tổng chỉ huy như chết lặng!


Chiến khu Tây Mãng, phản quốc… Mặt Thương Mãng cứng đờ đầy vẻ khó coi, nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm, tức giận nói: “Vua Bắc Lương! Cậu phải biết là cậu đang nói gì! Cậu đang sỉ nhục chiến khu Tây Mãng chúng tôi, sỉ nhục bản soái! Bản soái là chủ soái Hoa Quốc, trước nay chưa hề có mưu đồ phản quốc!!!”


Tiêu Chính Văn nhún vai, cười hờ hững: “Thương Mãng, đừng kích động, chính vì Thiên Tử tin ông, mới kêu tôi qua xem sao”.


Sắc mặt Thương Mãng cứng đờ, nhìn khóe miệng Tiêu Chính Văn nở nụ cười khẩy, lạnh lùng hỏi: “Vậy vua Bắc Lương, đã nhìn thấy gì rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK