Trần Phong đã lao đi được nửa đường liếc mắt qua nhìn, thấy Thiên Tuyệt đột nhiên tháo chạy thì không khỏi ngẩn ra!
Thiên Tuyệt lại chẳng buồn phí lời với Trần Phong, Trần Phong không biết tốt xấu, hắn thì không ngu như Trần Phong!
Vừa khéo Trần Phong ở lại ngăn cản cho hắn được một lúc, đợi Tiêu Chính Văn giải quyết xong Trần Phong thì hắn đã trở về Chư Thiên Thần Điện bình an vô sự rồi!
Nhìn thấy Thiên Tuyệt đã tháo chạy không thấy tăm hơi, Trần Phong thầm chửi rủa trong lòng, đồng thời vẫn chém ra một nhát kiếm kinh thiên động địa!
Thế nhưng Tiêu Chính Văn chỉ khẽ né người đã tránh được nhát kiếm kinh thiên này của hắn, cơ thể mạnh mẽ lao ra trước, chỉ trong nháy mắt đã đi tới phía trước người Trần Phong!
Thần hồn của Tiêu Chính Văn đã sở hữu thực lực Chuẩn Thánh, chẳng qua chỉ là thân xác của anh không thể chứa đựng nổi sức mạnh này mà thôi, điều này không nói lên rằng Tiêu Chính Văn không thể phát huy ra được chiến lực Chuẩn Thánh!
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ ngón tay ra khẽ búng một cái lên trên thanh kiếm dài của Trần Phong, một âm thanh nghe rất rõ truyền tới, ngay sau đó, thanh kiếm dài đó bắt đầu nát vụn!
“Keng!”
Một giây sau, khi Trần Phong lại nhìn về phía thanh kiếm dài trong tay mình thì chỉ có một nửa thân kiếm còn nằm trong lòng bàn tay.
“Sao…”
“Phập!”
Không để cho Trần Phong kịp thốt ra hoài nghi trong lòng, nửa phần thân kiếm còn lại đã cắm thẳng vào lồng ngực hắn!
“Soạt!”
Thân kiếm màu trắng bạc đâm xuyên qua cơ thể, Trần Phong kinh ngạc nhìn vết thương cực lớn phía trước ngực mình, đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Ầm!”
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn tung ra một cú đấm, đánh cho Trần Phong từ trên hư không rớt xuống đất!
Khi cái xác của hắn nặng nề rơi xuống mặt đất, khiến cho mặt đất dâng lên một tầng khói bụi, tất cả mọi người đều ngẩn ra!
“Hắn chính là thiên tài của Chư Thiên Thần Giới sao? Khả năng đánh lộn chả ra sao mà chạy thì lại nhanh quá!”, Tiêu Chính Văn quay đầu liếc nhìn Thiên Tuyệt đã tháo chạy ra khỏi thành Thiên Khu.
Lúc này, xung quanh lặng ngắt như tờ!
Hắn là thiên tài tới từ Chư Thiên Thần Giới, vậy mà lại bị Tiêu Chính Văn doạ sợ, chỉ còn biết tháo chạy mà thôi!
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người ở vùng ngoài lãnh thổ đâu còn sót lại chút ý định chiến đấu gì nữa?
Gần như xuất phát từ bản năng, tất cả mọi người lúc này đều chỉ có một suy nghĩ mau chóng chạy ra khỏi thành Thiên Khu!
Thật ra bọn họ đâu có gan giao đấu với Tiêu Chính Văn, chẳng qua chỉ là cho rằng mười người thiên tài tới từ Chư Thiên Thần Giới ai ai cũng có một không hai, có thể trở thành chỗ dựa của bọn họ mà thôi!
Thế nhưng hiện giờ, ngay cả chỗ dựa của bọn họ cũng tháo chạy rồi, bọn họ nào còn dám có ý định chiến đấu nữa?
Còn đánh tiếp thì Trần Phong sẽ chính là vết xe đổ của bọn họ!
Tiêu Chính Văn cũng không truy sát Thiên Tuyệt mà đưa ánh mắt nhìn về phía Mã Vương Gia!
Lúc này, Mã Vương Gia bừng bừng hoả chiến, mái tóc dài tung bay trong gió, thanh kiếm dài trong tay loé ra vô vàn tia sáng sắc lạnh, đang liều mạng chiến đấu với Tử Hoàn!
Hai người bọn họ đều là cao thủ ở cảnh giới Chuẩn Thánh, mặc dù Mã Vương Gia gặp phải một số sự kìm hãm, thế nhưng chiến lực vẫn khủng bố như cũ!
Dẫu sao bản thân Mã Vương Gia cũng là nhân vật lớn tới từ thời kỳ thượng cổ, hơn nữa còn từng giết vào âm phủ mấy lần, đối diện với trận đại chiến ở cấp độ này thì kinh nghiệm cũng cực kỳ phong phú!
So với Mã Vương Gia, Tử Hoàn cũng không hề yếu thế hơn chút nào!
Một cuộn trúc cổ được ông ta mở ra giữa không trung, ánh hào quang vô hạn chiếu xuống giống như thánh nhân giáng trần!
Tới được cảnh giới Chuẩn Thánh, năng lực nhận biết đã vượt xa so với người bình thường, dù chỉ là gió thổi cỏ lay thì cũng không qua nổi mắt của bọn họ!
Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn giết chết Trần Phong, ép lui Thiên Tuyệt, trong lòng Mã Vương Gia không khỏi kinh ngạc!
Ngay cả ông ta cũng chẳng thể ngờ Tiêu Chính Văn lại một thân một mình đánh cho ba người Dạ Ma Thiên thua thảm hại!
Phải biết rằng, cho dù là Dạ Ma Thiên, Trần Phong hay là Thiên Tuyệt thì đều là sự tồn tại có một không hai trong đám người!
Ba người bọn họ liên thủ, ngay cả Mã Vương Gia muốn đánh bại ba người họ trong vòng vài chiêu cũng gần như là chuyện không thể!
Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại làm được!
Vậy nên, trong lòng Mã Vương Gia không khỏi thầm nể sợ Tiêu Chính Văn vài phần!
Trước đây ông ta vì thân phận và địa vị của Tiêu Chính Văn trong âm phủ nên mới không dám khinh suất ở trước mặt Tiêu Chính Văn, mà hiện tại thì lại là vì thực lực của Tiêu Chính Văn!
Cảm giác cậu thanh niên này cho ông ta còn khủng khiếp hơn cả Bạch Khởi khi xưa!
Cho dù là Bạch Khởi của năm đó, ở vào độ tuổi như Tiêu Chính Văn cũng chưa có được thành tựu như vậy.
Thế nhưng khác với Bạch Khởi là cho dù Tiêu Chính Văn chỉ có một thân một mình đứng ở đó thì cũng giống như người thống trị đất trời một phương vậy!
Thấy Tiêu Chính Văn tiến ra trước và đi về phía mình, trên mặt Khổng Hằng lập tức loé lên vẻ hiểm ác!
Nói thật lòng thì hôm nay Tiêu Chính Văn có thể đánh bại ba người Dạ Ma Thiên chỉ trong khoảnh khắc quả thực có thể gọi là thiên tài tuyệt thế xưa nay hiếm có!
Vốn dĩ là ông trùm một phương ở vùng ngoài lãnh thổ thì Tử Hoàn nên cảm thấy vui mới đúng!
Thế nhưng từ một nghìn năm trước, nhà họ Khổng đã phản bội lại vùng ngoài lãnh thổ, trở thành tay sai của Chư Thiên Thần Giới!
Cả vùng ngoài lãnh thổ đều là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Khổng!
Vậy nên Tiêu Chính Văn càng có biểu hiện xuất chúng thì Tử Hoàn lại càng không thể dễ dàng bỏ qua cho Tiêu Chính Văn!
Kiểu người giống như Tiêu Chính Văn, nếu như hôm nay không giết thì sau này chắc chắn sẽ trở thành mối hoạ lớn của nhà họ Khổng!
“Cũng được! Nếu như tôi và cậu đã trở thành kẻ thù không đội trời chung, vậy thì hôm nay bản tôn đành làm kẻ ác một lần vậy!”, Tử Hoàn nói, khí tức đột nhiên biến đổi!
Chương 2826: Thế lực thần bí
Hôm nay, Tử Hoàn đã hạ quyết tâm phải giết Tiêu Chính Văn tại đây.
Nếu không cả nhà họ Khổng sẽ bị Tiêu Chính Văn hủy diệt trong tương lai.
“Bùm!”
Tử Hoàn phất tay, một sức mạnh vô hình giữa trời đất hội tụ về phía tay ông ta, sức mạnh đó mạnh như sức mạnh của trời.
Tất cả mọi người đều như bị rút đi sức mạnh, sững sờ trong chốc lát.
Đây là điều đáng sợ của cảnh giới Chuẩn Thánh.
Không chỉ có thể tùy ý sử dụng sức mạnh trời đất, mà còn có thể sử dụng sức mạnh của người khác.
Thấy Tử Hoàn nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ đằng đằng sát khí, Mã Vương Gia chế nhạo: “Đấu với tôi mà còn dám để ý đến người khác? Ông coi tôi là không khí chắc?”
Bỗng chốc, râu tóc của Mã Vương Gia tung bay, một luồng khí thế mạnh mẽ phía sau tỏa ra.
Giờ phút này, ngay cả trời đất cũng biến sắc, đó là sự hỗn độn khi bắt đầu có trời đất, cũng là sức mạnh của cực âm trong tám cực trong thế gian.
Một tia sáng huyền bí phóng về phía Tử Hoàn như thiên vũ một phương.
“Trấn!”
Tử Hoàn cũng không dám khinh thường, phóng cuộn trúc cổ trong tay ra, cuộn trúc khổng lồ chậm rãi thi triển trên bầu trời.
Một luồng sức mạnh thánh khiết từ thời xa xưa trấp áp xuống.
Mã Vương Gia thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, bởi vì trong đòn tấn công này đem theo sức mạnh cổ xưa, chứng tỏ cuộn trúc cổ này hoàn toàn khác so với những thứ ông ta từng thấy trước đây.
Ngay cả ông ta cũng phải kinh sợ sức mạnh này.
Vốn dĩ ông ta còn muốn đỡ đòn này cho Tiêu Chính Văn, nhưng lúc này lại không thể.
“Đại Đế!”
Mã Vương Gia hét lớn, định nhắc nhở Tiêu Chính Văn không được cố đỡ đòn tấn công này của Tử Hoàn.
Nhưng ông ta vẫn chậm một bước, Tiêu Chính Văn đã chém một kiếm, kiếm khí mạnh mẽ rung chuyển thiên vũ.
Nhưng dù sao đây cũng là đòn tấn công toàn lực của cường giả cảnh giới Chuẩn Thánh, sức mạnh đáng sợ đó như thiên hà trút xuống, không gì sánh bằng.
Chưa nói đến việc Tiêu Chính Văn vừa phải là Chuẩn Thánh thật sự, cho dù anh là cao thủ Chuẩn Thánh cấp một thì cũng không thể đỡ nổi đòn đáng sợ này.
Sự khác biệt lớn nhất giữa thánh nhân và người bình thường là thánh nhân có thể tùy ý sử dụng sức mạnh trong vũ trụ, còn người bình thường chỉ có thể điều động từ trường mà thôi.
Vì vậy, hai sức mạnh này không cùng một đẳng cấp.
Điều này giống như một trăm cân bông so với một trăm cân thép, đều là một trăm cân, nhưng kết quả của việc đánh người bằng một trăm cân bông và một trăm cân thép là hoàn toàn khác nhau.
Thánh nhân chính là thép, còn người bình thường là bông.
Nếu Tiêu Chính Văn đỡ đòn này, cơ thể anh có thể bị phá hủy, thậm chí thần hồn của anh cũng sẽ bị tiêu tan.
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề sợ hãi, đạo cảnh của anh đã vượt qua cảnh giới Chuẩn Thánh từ lâu rồi, vì vậy anh có đủ tự tin để tiếp đòn của Tử Hoàn.
“Bùm!”
Kiếm khí va chạm với đòn tấn công của Tử Hoàn, nhưng điều khiến Mã Vương Gia không thể tin nổi là Tử Hoàn lại bị kiếm khí của Tiêu Chính Văn đẩy lùi lại vài bước.
Trong kiếm khí đó không chỉ mang theo khí vận Đế Vương mà còn ẩn chứa sức mạnh thánh nhân.
Nhưng Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy không thoải mái, cánh tay cầm kiếm có cảm giác tê dại, kiếm Tần Vương suýt chút nữa văng ra khỏi tay.
Mã Vương Gia ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Lẽ nào đây mới là lực chiến thật sự của Tiêu Chính Văn?
Nói cách khác, ngày đó ở âm phủ, Tiêu Chính Văn có năng lực đấu với ông ta?
Không!
Tiêu Chính Văn có thể giết ông ta mới đúng!
Mã Vương Gia chết lặng!
Thứ mà Tiêu Chính Văn sử dụng lúc đó là cơ thể của Hạo Thiên, lại còn ở âm phủ, đương nhiên phải mạnh hơn cơ thể hiện giờ của Tiêu Chính Văn vài lần.
Nếu tính theo lực chiến bây giờ của Tiêu Chính Văn, Mã Vương Gia tin chắc rằng nếu lúc đó ông ta đấu với Tiêu Chính Văn thì chắc chắn ông ta không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn.
Thật ra, Tiêu Chính Văn không hề hài lòng với hiệu quả của đòn này, dường như cho đến bây giờ, bản thể của anh vẫn chưa thể dung hợp với cảnh giới Thần Hồn.
Nếu không, lần này, anh có thể phản lại đòn tấn công của Tử Hoàn.
Nhưng trong mắt Tử Hoàn, Tiêu Chính Văn đã đủ thu hút sự chú ý của ông ta.
Một tiểu bối Thiên Cảnh cấp bảy lại có thể đỡ đòn của ông ta, thậm chí còn khiến ông ta lùi vài bước, điều này thật khiến người ta kinh ngạc.
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi! Không ngờ cậu lại có thể đỡ đòn của Chuẩn Thánh!” Tử Hoàn nheo mắt, cẩn thận đánh giá Tiêu Chính Văn.
“Chuẩn Thánh thì tài giỏi lắm sao?” Tiêu Chính Văn chế nhạo.
“Thằng nhãi, cậu thật khiến tôi bất ngờ! Nhưng cậu càng mạnh thì tôi càng phải giết cậu!”
Tử Hoàn biết rõ Tiêu Chính Văn còn chưa đến ba mươi tuổi, nếu cho Tiêu Chính Văn thêm chút thời gian nữa thì có khả năng sẽ đạt đến cảnh giới Thánh Nhân.
Cả nhà họ Khổng chưa từng xuất hiện Thánh Nhân nào, nếu Tiêu Chính Văn đạt được điều đó trước thì nhà họ Khổng còn đường sống sót sao?
Điều đáng hận nhất là Tiêu Chính Văn biết rất rõ lịch sử của nhà họ Khổng, đây cũng là một trong những lý do khiến Tử Hoàn phải giết Tiêu Chính Văn.
Một Bạch Khởi đã đủ để khiến nhà họ Khổng đau đầu rồi, nếu có thêm một Tiêu Chính Văn nữa, nhà họ Khổng rất khó tiến lên trong tương lai.
Hơn nữa, Tử Hoàn biết rõ suốt chặng đường qua, Tiêu Chính Văn luôn chống lại tất cả, điều này chứng tỏ có vấn đề.
Một người bình thường sao có đi đến ngày hôm nay với khí thế mạnh mẽ như vậy?
Nói không chừng phía sau Tiêu Chính Văn còn có một thế lực thần bí nào đó.
Chương 2827: Cậu dám?
Ông ta không tin Tiêu Chính Văn không có chỗ dựa nào.
“Xẹt!”
Nghĩ đến đây, Tử Hoàn vươn tay ra trong hư không, một dải ngân hà bị nằm trong tay ông ta.
Đó là một dải ngân hà thật sự.
Chỉ là lúc ông ta nắm trong lòng bàn tay, đã bị thu nhỏ lại vô số lần.
Nhưng uy lực động trời không hề giảm đi chút nào.
“Vù!”
Tử Hoàn vung tay, dải ngân hà phiên bản thu nhỏ quét qua như một cây roi dài.
Thấy vậy, Mã Vương Gia vội vàng chắn trước mặt Tiêu Chính Văn.
Dù thế nào cũng không thể để Tiêu Chính Văn xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu không, một khi Tiêu Chính Văn chết, thì ông ta cũng sẽ chết.
Nếu Tiêu Chính Văn bị Tử Hoàn giết chết, thì Phù Kiên cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Đến lúc đó, ông ta sẽ trở thành mục tiêu truy sát của âm phủ, cho dù ông ta lên trời xuống đất thì cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Mã Vương Gia dang tay, diễn hóa ra vạn trượng tinh hà, tiếp đòn nặng nề của Tử Hoàn.
“Sao ông phải khổ vậy chứ? Ông đường đường là Mã Vương Gia, vậy mà lại quy phục trước một tên nhãi!” Tử Hoàn tức giận quát lớn.
“Hừ, mặc kệ ông có ý định gì, muốn giết U Minh Đại Đế thì phải bước qua xác tôi trước!”
Mã Vương Gia lạnh lùng nói.
“Sớm muộn gì Chư Thiên Thần Giới cũng sẽ phá vỡ kết giới vũ trụ, đây là thế cục mà chúng ta không thể ngăn cản nổi! Lẽ nào ông không thấy sao?” Tử Hoàn cố gắng thuyết phục Mã Vương Gia.
“Thế cục cái quái gì chứ! Các người chỉ là kẻ tham sống sợ chết mà thôi!” Mã Vương Gia châm chọc nói.
“Chắc ông cũng đã thấy toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ đều đã quy phục trước Chư Thiên Thần Giới, không có sự trợ giúp của Chư Thiên Thần Giới, sao bọn họ có thể đột phá nhanh như vậy? Phá vỡ ngàn năm xiềng xích!”
“Ông đang nghịch thiên đấy!” Tử Hoàn tức giận quát lớn.
Có Mã Vương Gia cản đường, ông ta không thể đả thương Tiêu Chính Văn, huống chi là giết Tiêu Chính Văn.
“Thật sao? Vậy thì tôi muốn xem xem các người thuận thiên ứng nhân là thế nào!” vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã đưa tay lên, ném một viên đá Tam Sinh Tam Thế về phía nhà chính của nhà họ Khổng.
“To gan!”
Con ngươi của Tử Hoàn đỏ ngầu, đó là đá Tam Sinh Tam Thế, ngay cả Chư Thiên Thần Giới cũng không thể chống lại nó, chỉ cần viên đá này rơi xuống thì toàn bộ nhà họ Khổng sẽ bị hủy diệt.
Với thực lực của mình, ông ta hoàn toàn có thể ngăn cản đá Tam Sinh Tam Thế, nhưng Mã Vương Gia đang chắn trước mặt ông ta, khiến ông ta không thể tiến lên nửa bước.
Uy lực của đá này vô cùng mạnh mẽ, người nhà họ Khổng không thể chống lại nổi.
Trong nháy mắt, viên đá Tam Sinh Tam Thế đã bay đến trên không nhà họ Khổng.
Lúc này, mọi người ở vùng ngoài lãnh thổ và giới thế tục đều nhìn viên đá Tiêu Chính Văn ném ra với vẻ mặt khó tin.
Viên đá nhỏ đó có thể gây tổn thất gì cho nhà họ Khổng?
Hơn nữa, nhà họ Khổng còn có Tử Cống bảo vệ, một viên đá nhỏ của Tiêu Chính Văn có thể làm gì?
Nhưng trong giây tiếp theo, viên đá nhỏ vốn chỉ to bằng quả táo tàu kia lại lớn lên khi gặp gió, vừa rơi xuống vài trăm mét, nó đã to như một ngọn núi.
Lúc này, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt.
“Không hay rồi!”
Tử Cống ngẩng đầu, nhìn đá Tam Sinh Tam Thế trên bầu trời, trong lòng dâng lên cảm giác chết chóc chưa từng có.
Khi đá Tam Sinh Tam Thế rơi xuống, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra!
Chỉ thấy móng nhà họ Khổng phát ra tiếng ầm ầm, sau đó khu nhà của nhà họ Khổng bao phủ cả ngàn dặm nứt ra khỏi mặt đất.
Còn đá Tam Sinh Tam Thế treo lơ lửng trên không trung giống như một cục nam châm khổng lồ, hút sạch khu nhà của nhà họ Khổng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Ngụy Vinh Kỳ cũng ngây người.
“Chẳng lẽ Tiêu Chính Văn định dùng khu nhà họ Khổng…”
Mã Vương Gia và Tử Hoàn cũng ngây người nhìn về phía khu nhà họ Khổng, không hiểu Tiêu Chính Văn định làm gì.
“Lên!”
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, khu nhà họ Khổng bay lên cùng đá Tam Sinh Tam Thế, bay về phía Tiêu Chính Văn.
“Xuống!”
Tiêu Chính Văn đưa một tay ra, đá Tam Sinh Tam Thế quay lại lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn, một giây sau, chỉ thấy Tiêu Chính Văn đỡ khu nhà họ Khổng, đi về phía Chư Thiên Thần Giới.
Cho đến bây giờ, mọi người đều đã hiểu ý định của Tiêu Chính Văn, anh muốn sử dụng khu nhà họ Khổng để lấp các vết nứt trên kết giới vũ trụ.
“Hồng Ấn! Mau ngăn cậu ta lại!” Tử Hoàn hét lớn.
Nhưng lúc này trong Chư Thiên Thần Điện, Hồng Ấn đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn với đôi mắt rực lửa.
Không phải ông ta không muốn cứu, mà là ông ta không dám rời khỏi Chư Thiên Thần Giới.
Mấy chục triệu âm binh đã bây vây nơi này, chỉ cần ông ta rời khỏi đây nửa bước thì sẽ bị âm binh xé thành trăm mảnh.
“Tiêu Chính Văn! Cậu dám!”
“Tôi có gì không dám chứ! Tôi muốn xem thử nhà họ khổng có thể chấn giữ kết giới vũ trụ này không!” nói xong, Tiêu Chính Văn đã đi tới trên không Chư Thiên Thần Điện.
Chương 2828: Tuyên chiến
“Tiêu Chính Văn!”
Hai mắt Hồng Ấn đầy tơ máu nhìn Tiêu Chính Văn đã đến trên bầu trời Chư Thiên Thần Giới.
Lúc này xung quanh có vô số âm binh, mười thiên tài của Chư Thiên Thần Giới cũng không dám mạo hiểm.
Thế nên đám người Hồng Ấn không thể ngăn được những gì Tiêu Chính Văn làm.
“Chẳng phải nhà họ Khổng các người muốn làm tay sai cho Chư Thiên Thần Giới sao? Vậy được, tôi sẽ cho các người được toại nguyện”.
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã ném nhà của nhà họ Khổng về phía Chư Thiên Thần Giới.
“Ầm!”
Chư Thiên Thần Giới và ngôi nhà của nhà họ Khổng va chạm vào nhau, thoáng chốc đất cát bay đầy trời.
Chư Thiên Thần Giới tỏa sáng nhưng cuối cùng kết giới phòng vệ vẫn bị ngôi nhà của nhà họ Khổng đụng vỡ, cuối cùng ngôi nhà đó va chạm vào Chư Thiên Thần Điện.
“Tiêu Chính Văn!”
Tử Hoàn tức giận quát.
Nhưng cho dù ông ta nổi giận thế nào cũng không có tác dụng.
Ngôi nhà của nhà họ Khổng đã rơi trên Chư Thiên Thần Điện, thoáng chốc núi sụp đất lở, đất đá bay tứ tung.
Cho dù Chư Thiên Thần Điện hay ngôi nhà của nhà họ Khổng cũng đều có trận pháp phòng vệ thời cổ đại, nhưng hai loại trận pháp va chạm vào nhau, cộng thêm hai mảnh đại lục va chạm cùng tấn công, thì quả thật là đại nạn có tính hủy diệt.
Mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, đám người Hồng Ấn đều hết sức kinh ngạc.
Nếu Chư Thiên Thần Điện bị sụp xuống, ngay cả những người trốn trong Chư Thiên Thần Điện cũng đừng hòng sống sót.
Nhưng không để họ hoàn hồn, Tiêu Chính Văn đã giơ tay lên kéo ngôi nhà của nhà họ Khổng về lại giữa không trung, như thể anh định khiến nó đâm sầm vào Chư Thiên Thần Điện lần nữa.
“Tiêu Chính Văn, cậu còn không mau dừng tay, nếu còn đâm vào lần nữa thì cả vùng ngoài lãnh thổ cũng bị ảnh hưởng, thậm chí là bị hủy diệt”, Tử Hoàn tức giận gào với Tiêu Chính Văn.
“Hủy diệt? Dù cả vùng ngoài lãnh thổ bị san bằng thì có liên quan gì đến tôi?”
Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn đã ra tay.
“Ầm!”
Bỗng chốc trời đất như sụp xuống, rất nhiều đỉnh núi ở vùng ngoài lãnh thổ đều bị dư chấn nghiền nát, mặt đất xuất hiện rất nhiều khe hở sâu không thấy đáy.
Thấy thế các thế lực vùng ngoài lãnh thổ đều hoảng sợ.
“Ầm!”
Không đợi họ hoàn hồn, ngôi nhà của nhà họ Khổng lại lần thứ ba đâm sầm vào trên Chư Thiên Thần Điện.
Hơn nữa lần này Chư Thiên Thần Điện bị đánh bay về bên ngoài kết giới vũ trụ, mà vết nứt trên kết giới vũ trụ kia cũng bị ngôi nhà của nhà họ Khổng chặn lại.
Cùng lúc đó, đại quân hàng triệu người đánh vào vùng ngoài lãnh thổ của Chư Thiên Thần Giới cũng bị vô số âm binh ở âm phủ giết sạch.
Mặc dù vết nứt của kết giới vũ trụ sẽ dần rộng ra theo thời gian, cuối cùng vẫn sẽ bị vỡ hoàn toàn nhưng ít nhất tạm thời Chư Thiên Thần Giới đã bị đuổi về vũ trụ.
Cảnh tượng này đã khiến cả thế giới lay chuyển.
Ai cũng không thể ngờ Tiêu Chính Văn lại đuổi người Chư Thiên Thần Giới ra khỏi vùng ngoài lãnh thổ thật, còn dùng cách bá đạo như thế để khiến các cao thủ Chư Thiên Thần Giới phải chịu tổn thất lớn.
Từ xưa đến nay, Tiêu Chính Văn là người đàn ông duy nhất có thể đánh bại được Chư Thiên Thần Giới ngoài thần vương Đế Tuấn.
“Bây giờ các người còn muốn gia nhập vào Chư Thiên Thần Điện không? Tôi có thể tiễn các người một đoạn”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn các thế lực vùng ngoài lãnh thổ.
Lúc này cả vùng ngoài lãnh thổ đều tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, ngay cả nhà họ Khổng và vài Hoàng tộc đều khiếp sợ không dám thở mạnh.
Tiêu Chính Văn đã không đơn giản là bá đạo nữa, có ai ngờ được Tiêu Chính Văn sẽ kết thúc trận chiến này bằng cách này đâu?
Đó là ngôi nhà của nhà họ Khổng đấy, lại bị Tiêu Chính Văn lấy đi lấp vào khe hở của kết giới vũ trụ.
Lúc này nhà họ Khổng đã không còn bất kỳ lựa chọn nào nữa, đồng thời cũng giống như nhổ bỏ toàn bộ miếu viện của nhà họ Khổng.
Ngay cả nhà họ Khổng còn bị như vậy, thì những thế lực khác nào dám gây thù với Tiêu Chính Văn.
Ngay cả Tử Hoàn ở cảnh giới Chuẩn Thánh cũng bó tay hết cách với Tiêu Chính Văn thì ai có thể ngăn được bước chân của Tiêu Chính Văn?
Bây giờ điều họ lo lắng nhất là bị Tiêu Chính Văn nhắm đến, trở thành mục tiêu tiếp theo của Tiêu Chính Văn, tạm thời chưa nói đến những cái khác, nếu nhà tổ bị nhổ tận gốc thì bảo mấy người họ sẽ ở đâu?
Nhất là một câu có thể tiễn họ đi một chuyến, càng khiến mấy người này chạnh lòng.
Tiêu Chính Văn chưa từng nuốt lời bất kỳ điều gì, nếu ném họ đến vùng ngoài vũ trụ thật, họ không dám tưởng tượng đến hậu quả.
“Cậu Tiêu, Chư Thiên Thần Giới dám xâm phạm vùng ngoài lãnh thổ, bọn tôi nhất định không cùng chiến tuyến với chúng. Các vị, tôi nghĩ chúng ta nên chiến đấu đến cùng, để Chư Thiên Thần Giới không dám có ý nghĩ nào với chúng ta nữa”.
Kiếm sĩ Hoàng Kim trước đó còn chế giễu Tiêu Chính Văn lại chủ động bước ra.
Sở dĩ ông ta đột nhiên thay đổi lập trường cũng là vì lo lắng Thánh Giáo Đình sẽ mất đi mảnh đất chiếm cứ cuối cùng ở vùng ngoài lãnh thổ.
Một khi bị Tiêu Chính Văn nhổ cỏ tận cùng địa bàn của Thánh Giáo Đình rồi ném vào chỗ khuyết đó, thế chẳng phải bảo họ trở thành người dân lưu lạc ở vùng ngoài lãnh thổ sao?
Đại diện gia tộc Zesis ở bên cạnh cũng lập tức hoàn hồn, vội vàng đứng thẳng người nói: “Gia tộc Zesis tuyệt đối không tha cho kẻ thù xâm phạm vào vùng ngoài lãnh thổ. Tôi đại diện cho cả gia tộc Zesis chính thức tuyên chiến với Chư Thiên Thần Giới”.
“Đúng thế! Kẻ nào dám ích kỷ quay về thế tục thì là kẻ thù của Thiên Vương Các. Thế tục là mảnh đất cuối cùng, tuyệt đối không thể cho bất kỳ ai khinh nhờn”.
Ngay cả đại diện của Thiên Vương Các cũng đã lên tiếng.
Bên Vy Hào cùng cam chịu, tỏ ý qua mười ngàn năm nữa Vy Hào cũng sẽ không về thế tục.
Chương 2829: Xóa sổ
Trong đám người chỉ có mấy gia tộc cổ đến từ Mỹ Lục tràn đầy nỗi căm hận nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, cậu bớt giở trò với bọn tôi đi”.
“Cậu có thể xóa sạch cứ điểm ở ngoài lãnh thổ của bọn tôi, tôi không tin cậu dám ra tay với thế tục”.
“Ồ? Ông không tin? Vậy được, dù sao thế tục đã quá đông đúc, tôi không ngại xóa sổ luôn cả đại lục Bắc Mỹ ra khỏi địa cầu”.
Vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Chính Văn toát ra sát khí ngút trời.
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên chỉ về hướng thế tục, trong thế tục vang lên âm thanh kinh thiên động địa.
Chỉ thấy vô số cơn mưa lửa rơi xuống, không thương tiếc rơi xuống Mỹ Lục.
“Cậu Tiêu, nơi đó dù sao cũng là Mỹ Lục, không cần thiết phải xóa sổ hàng trăm triệu người khỏi địa cầu”.
“Đúng thế, mặc dù Mỹ Lục trước giờ đều xâm lăng các nước trên thế giới bằng các thủ đoạn, nhưng…”
Thấy thiên hỏa rơi xuống Mỹ Lục thì vẫn có không ít người Hoa Quốc cảm thấy thương cảm.
“Hừ, chúng không đáng được thương cảm, các người vẫn nhớ Mỹ Lục năm lần bảy lượt có ý đồ phân chia Hoa Quốc, thậm chí còn khuyến khích các nước xung quanh xem Hoa Quốc là kẻ thù”.
“Đúng thế, chúng ta có biết bao anh em đồng bào đều chết trong biển lửa chiến tranh, mà kẻ đầu sỏ của mọi việc là Mỹ Lục”.
Bỗng chốc người dân khắp nơi của Hoa Quốc cũng lên tiếng.
Những khó khăn vất vả trước kia của Hoa Quốc đều có liên quan đến Mỹ Lục, bây giờ họ càng phải bán đứng thế tục, bán đứng Hoa Quốc.
Người xưa có câu rất hay, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với mình.
Thấy Tiêu Chính Văn vẫn khí thế bá đạo, thậm chí giơ tay lên đã có thể quyết định sống chết của tất cả mọi người trên đại lục, Tử Hoàn tức đến mức run rẩy.
Không phải ông ta có tình cảm không thể nói với Mỹ Lục mà là trước kia mọi chuyện như vậy đều chỉ có nhà họ Khổng làm được.
Đó là một trong các đặc quyền ở ngoài lãnh thổ của nhà họ Khổng.
Mỗi một mảnh đại lục, sự hưng thịnh của một đất nước chỉ có nhà họ Khổng họ mới có quyền quyết định.
Còn Tiêu Chính Văn là cái thá gì? Dựa vào đâu mà thay thế địa vị của nhà họ Khổng?
Sở dĩ nhà họ Khổng để ông ta lại ở ngoài lãnh thổ là vì bảo vệ sự bình an của nhà họ Khổng.
Nhưng kết quả thì hay rồi, ông ta không những không thể bảo vệ nhà họ Khổng, bây giờ nhà của nhà họ Khổng cũng bị Tiêu Chính Văn lấy đi lấp vào khe hở.
Trận chiến hôm nay đã khiến con cháu nhà họ Khổng bị thương vong, gần như sắp mất hết truyền thừa.
“Tiêu Chính Văn, hôm nay tôi phải khiến cậu trả giá”.
Tử Hoàn giơ tay lên vứt cuộn trúc cổ vào không trung, lao thẳng đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Nhưng cuộn trúc cổ đó còn chưa kịp rơi xuống, Mã Vương Gia đã nhân lúc này ra tay với Tử Hoàn.
Một luồng gió ập đến chỗ Tử Hoàn.
Tử Hoàn cũng lập tức cảm nhận được sự tấn công của Mã Vương Gia, vội vàng thu chiêu lại, đỡ một đòn của Mã Vương Gia.
Thấy cả đại lục Bắc Mỹ đều sắp chìm trong biển lửa, mấy gia tộc Mỹ Lục đó cũng buông bỏ sự cao quý xuống nói: “Dừng tay! Bọn tôi… bọn tôi sẵn lòng chiến đấu vì vùng ngoài lãnh thổ, không đứng cùng phía với Chư Thiên Thần Giới”.
“Mong cậu Tiêu nương tay, nếu không Mỹ Lục sẽ bị xóa sạch”.
Thật ra đây cũng chỉ là kế hoãn binh của họ thôi, chỉ cần Tiêu Chính Văn dừng lại, họ có làm đúng theo lời mình nói hay không thì phải dựa vào tâm trạng của họ.
Hơn nữa Thánh Giáo Đình và gia tộc Zesis cũng có suy nghĩ giống vậy.
Dù sao bây giờ con đường đến Chư Thiên Thần Giới cũng đã bị Tiêu Chính Văn chặn lại, những người Chư Thiên Thần Giới đánh đến vùng ngoài lãnh thổ cũng bị âm phủ giết sạch.
Bây giờ họ có muốn bày tỏ cũng không có cơ hội, chỉ cần tạm thời đứng vững chỗ Tiêu Chính Văn, sau này lại tính tiếp cũng còn kịp.
Nhưng bàn tính của họ làm sao qua mắt được Tiêu Chính Văn?
“Được! Đây là những lời các người nói, để tỏ lòng thành của các người, bây giờ tôi có thể cho các người một cơ hội để lập công chuộc tội”.
“Người đâu, mở con đường dẫn đến chiến trường ngoài vũ trụ”.
Tiêu Chính Văn vừa ra lệnh, Sở Giang Vương đánh một chưởng về phía Tây Nam.
Một luồng sáng vàng xoẹt qua bầu trời đêm, sau đó một kết giới như thời không loạn lưu xuất hiện trước mặt mọi người.
“Các vị, mời!”
Tiêu Chính Văn chỉ vào kết giới không gian đó nói.
“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu muốn bảo bọn tôi đi chịu chết sao?”, kiếm sĩ Hoàng Kim nói.
Những lời ông ta nói trước đó chẳng qua chỉ là vì muốn qua loa với Tiêu Chính Văn thôi, không phải muốn khai chiến với Chư Thiên Thần Giới thật.
Dù ông có có quyết tâm nhưng ông ta có thể đối phó được với ai trong đám người Hồng Ấn và Thiên Tuyệt?
Chuyến này mà đi chắc chắn chỉ là lấy trứng chọi đá, một đi không về.
“Còn chưa khai chiến mà, sao các người biết không thắng được? Một là chết trận, hai là bây giờ chết, các người không có lựa chọn thứ ba”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn mọi người.
“Vút!”
Vô số âm binh cầm đao kiếm nhắm chuẩn vào các thế lực vùng ngoài lãnh thổ.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn ra lệnh, các thế lực vùng ngoài lãnh thổ lập tức sẽ trở thành đối phương tiêu diệt của các âm binh.
Giống như đã giết đại quân hàng triệu người của Chư Thiên Thần Giới trước đó, trong thoáng chốc sẽ xóa sổ vĩnh viễn các thế lực vùng ngoài lãnh thổ.
“Tiêu Chính Văn!”
Lúc này đôi mắt Hồng Ấn vẫn luôn chú ý đến từng hành động của vùng ngoài lãnh thổ gần như sắp phun ra lửa.