Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1765: Tin đồn

Khoảng thời gian này Tiêu Chính Văn đã đắc tội với khá nhiều thế lực lớn, chỉ cần các thiên tài ngoài lãnh thổ quay về, e là Tiêu Chính Văn phải đối mặt với sự thanh trừng tàn khốc nhất.

Đến lúc đó dù là người thân, bạn bè của anh cũng sẽ bị liên lụy chứ đừng nói bản thân Tiêu Chính Văn.

Lúc này ai còn dám lôi kéo quan hệ với Tiêu Chính Văn chứ?

Những gì Trần Nguyệt Nhi làm chính là đâm đầu vào chỗ chết.

“Anh Tiêu, có vài người và vài việc không cần để ý đến quá nhiều”.

Trần Nguyệt Nhi đi đến chỗ bàn của mấy người Tiêu Chính Văn rồi ngồi xuống, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên nói.

Trần Nguyệt Nhi là nữ thần của biết bao thế tử, nhưng lúc này cô ta lại rộng lượng ngồi đối diện Tiêu Chính Văn, còn cười nói tự nhiên với anh lập tức thu hút vô số ánh mắt nham hiểm nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Dù sao với nhan sắc của Trần Nguyệt Nhi, dù ở thế giới có nhiều người đẹp như ngoài lãnh thổ cũng là cực phẩm trong số cực phẩm.

Quan trọng nhất là Trần Nguyệt Nhi không có lai lịch đáng sợ như Hàn Hương Nhi và Hứa Tinh Nhi, chẳng qua chỉ là một đệ tử đích truyền của Thiên Cung Bắc Cực mà thôi.

Điều này đã hạ thấp ngưỡng theo đuổi của nhiều vị hoàng tử này.

Thế nên hôm nay đến đây đa số đều nghĩ mình mới là người có cơ hội ôm được người đẹp nhất.

Lúc này Trần Nguyệt Nhi lại nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Ánh mắt đó của cô ta đã đủ khiến cho đám thế tử ghen tị rồi.

Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc lúc này Tiêu Chính Văn đã bị ánh mắt của họ làm cho bị thương không hề nhẹ.

Dù là Khổng Thiên Tường nãy giờ vẫn không lên tiếng cũng sầm mặt.

Ai mà không biết Khổng Thiên Tường vẫn luôn có ý với Trần Nguyệt Nhi, thậm chí có vài lần còn ngỏ ý tỏ tình với Trần Nguyệt Nhi, nhưng Trần Nguyệt Nhi không thích hắn, năm lần bảy lượt giả vờ ngốc nghếch không biết gì.

Nếu không phải e ngại thân phận thế tử của nhà họ Khổng, e là Trần Nguyệt Nhi đã nói thẳng ra rồi.

“Thế tử Khổng, xem ra người trong lòng của cậu đã có ý với người khác rồi”.

Hàn Hương Nhi ngồi xuống đối diện Khổng Thiên Tường, liếc nhìn về phía mấy người Tiêu Chính Văn, ý tứ sâu xa nói.

“Hừ!”

Khổng Thiên Tường buồn bực hừ một tiếng, đập nhẹ lên bàn nói: “Dù có cho tên họ Tiêu kia một trăm lá gan, hắn cũng không dám động vào một đầu ngón tay của Nguyệt Nhi”.

Hầu hết mọi người đều biết rõ tâm ý và tấm lòng của hắn dành cho Trần Nguyệt Nhi, nếu Tiêu Chính Văn tranh giành tình yêu ngay trước mặt hắn thì không chỉ đang sỉ nhục bản thân hắn, mà còn đang xem thường cả nhà họ Khổng.

Cho dù Tiêu Chính Văn có thực lực mạnh thế nào thì cũng chỉ có một mình thôi.

Nhưng nhà họ Khổng có căn cơ rất sâu, lai lịch lâu đời, sao có thể là gia tộc mà một mình Tiêu Chính Văn đủ sức đối đầu được chứ?

Huống gì nếu so về thực lực, Tiêu Chính Văn cũng thấp hơn mấy người họ một cảnh giới nhỏ.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng tại sao Lương Cảnh Long biết rõ thân phận của Tiêu Chính Văn mà còn dám chế giễu Tiêu Chính Văn, Long Nguyệt và Long Hình.

“Cậu đem cả kiếm Thất Sắc Hà Quang theo luôn à?”

Hàn Hương Nhi quay đầu nhìn trong biển mây ở lưng chừng núi, thấy chỗ trong biển mây đó dường như có vô số tia sáng phản chiếu xuất hiện nên ngờ vực hỏi.

Trong tia sáng đó còn chứa một luồng sát khí, chắc chắn không thể là phản ứng tự nhiên trong tầng mây được.

Hàn Hương Nhi vừa nói thế lập tức thu hút sự chú ý của Lương Cảnh Long.

Đây là bảo vật tuyệt thế đấy, không ngờ nhà họ Khổng lại yên tâm giao bảo vật tuyệt thế này cho Khổng Thiên Tường?

Phải biết mà thanh kiếm này là quà Bích Hà Cung tặng cho gia chủ nhà họ Khổng vào ngày lễ mừng thọ của ông ta mười năm trước.

Có thể nói trong mấy người chỉ có Lương Cảnh Long có cảm tình đặc biệt nhất với kiếm Thất Thái Hà Quang này.

Vốn dĩ Khổng Thiên Tường sẽ lấy kiếm Thất Thái Hà Quang này ra khoe khoang rước mặt Trần Nguyệt Nhi một chút, giành được sự ưu ái của Trần Nguyệt Nhi, nhưng hắn không ngờ rằng Trần Nguyệt Nhi sẽ chỉ ngồi vào bàn của Tiêu Chính Văn và phớt lờ hắn.

“Anh Tiêu, sau bữa tiệc hôm nay sẽ có người đến kiểm tra danh sách nhân viên của Huyền Thiên Đạo Cung, sau đó đưa cho lãnh đạo cấp cao của Huyền Thiên Đạo Cung”.

Trần Nguyệt Nhi nhỏ giọng nói với Tiêu Chính Văn.

Cô ta là người mong Tiêu Chính Văn cũng có thể cùng tham gia nhất, nhưng khi đăng kí danh sách này phải được sự cho phép của Tiêu Chính Văn mới được.

Để đến khi đó không khiến lòng tốt biến thành làm hỏng việc.

Trần Nguyệt Nhi giúp Tiêu Chính Văn báo tên, nhưng Tiêu Chính Văn lại không thích tham gia khiến Huyền Thiên Đạo Cung hiểu lầm, ngược lại sẽ vì thế mà đắc tội với Tiêu Chính Văn.

“Ừ!”

Tiêu Chính Văn chỉ khẽ gật đầu.

Tiêu Chính Văn ít nhiều gì cũng có tò mò với Huyền Thiên Đạo Cung, anh không ngại đi xem một chút.

Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu, Trần Nguyệt Nhi mới nói tiếp: “Anh Tiêu, thật ra lần này trước khi chúng tôi quay về thế tục thì vẫn luôn có một tin đồn, không biết là thật hay giả”.
Chương 1766: Nói bừa

“Nghe nói lần này Huyền Thiên Đạo Cung đặc biệt vì một người bí ẩn nên mới phá lệ cho phép người thế tục vào”.

Thật ra tin tức này đã lan truyền trong giới bọn họ khoảng một tháng trước khi quay về thế tục.

Chỉ là mọi người không ai để ý, dù sao danh tiếng của Huyền Thiên Đạo Cung vẫn ở đó, sao có thể tiếp nhận một con kiến bé nhỏ của thế tục chứ?

Đa số mọi người đều cho rằng đây chỉ là một lời bịa đặt, ngay cả Trần Nguyệt Nhi trước khi gặp Tiêu Chính Văn cũng từng có suy nghĩ như vậy.

Nhưng sau khi cô ta được chứng kiến sức chiến đấu kinh người của Tiêu Chính Văn thì lập tức có suy đoán khá bạo gan, người mà Huyền Thiên Đạo Cung muốn tìm chẳng lẽ chính là Tiêu Chính Văn?

Tiêu Chính Văn lại không có hứng thú với mấy lời Trần Nguyệt Nhi nói.

Tiêu Chính Văn không hề hay biết gì về Huyền Thiên Đạo Cung này.

Chỉ cần không làm hại đến lợi ích của người dân Hoa Quốc thì Tiêu Chính Văn cũng lười hỏi.

Hai người Long Nguyệt và Long Hình cùng lúc bị một luồng ánh sáng dần dâng lên thu hút tầm nhìn.

Chỉ thấy một luồng sáng bảy sắc dài vài thước đang dung nhập vào không trung như có trí tuệ, nhờ vào ánh nắng buổi trưa phát ra vầng sáng chói mắt.

Ánh sáng bảy màu liên tục chiếu xuống như đang nhảy múa trong không trung đầy màu sắc rực rỡ.

Ngay cả những người đến hiện trường khác cũng phải dời tầm mắt nhìn sang chứ đừng nói là Long Nguyệt và Long Hình bị thu hút ánh nhìn.

Mặc dù ngoài lãnh thổ từng nói kiếm Thất Thái Hà Quang là vật không may mắn, nhưng thần binh như thế rất hiếm thấy trên thế gian, không ít người vẫn nhìn về phía Khổng Thiên Tường với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Ngoài nhà họ Khổng, các gia tộc khác không xứng có được bảo vật hiếm thấy này.

“Mọi người nhìn kìa, đó chắc là kiếm Thất Thái Hà Quang nhỉ?”

Long Nguyệt chỉ vào một phía, hai mắt trợn to tò mò nhìn về phía không trung.

“Đúng thế, đây chính là kiếm Thất Thái Hà Quang. Điểm hơn người thật sự của thanh kiếm này nằm ở chỗ, thật ra nó là một tia sáng kỳ lạ nhưng lại không có thân kiếm thực chất nên cũng được gọi là Thiên Kiếm”.

Trần Nguyệt Nhi rất kiên nhẫn giải thích.

Nghe Trần Nguyệt Nhi nói thế, Long Hình không khỏi ớn lạnh.

Nếu trên thế giới này mà có thần binh như vậy thật thì chẳng phải là vô địch rồi sao?

Cho dù là bảo kiếm như thế nào cũng không thể chặn được ánh sáng.

Nói cách khác, cho dù trong tay anh có là vũ khí gì đi nữa, trong tay đối phương nắm lấy một luồng ánh sáng, làm sao mà đánh lại cho được?

“Nhưng thanh kiếm này cũng không phải là thứ mà ai cũng có thể tùy ý dùng, cho đến giờ vẫn không có ai có thể phát huy hết toàn bộ uy lực của nó”.

Trần Nguyệt Nhi như nhìn thấy suy nghĩ của Long Hình, lại bổ sung thêm một câu.

“Thật ra thanh kiếm này chỉ là vật bình thường không hề có giá trị gì”.

Tiêu Chính Văn chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn sang rồi không quan sát thêm nữa.

Nghe có vẻ thanh kiếm Thất Thái Hà Quang này trông rất ảo diệu.

Thật ra đó chỉ là một vũ khí bình thường mà nhân tài nào đó đã ngưng kết thành bằng trận pháp Không Gian mà thôi.

Giống như lúc trước khi Tiêu Chính Văn giao đấu với các cao thủ cũng từng sử dụng trận pháp Không Gian để ngưng tụ màn sáng màu vàng thành các loại vũ khí.

Chẳng qua bây giờ thực lực của Tiêu Chính Văn vẫn chưa đủ để làm đến mức ngưng tụ ánh sáng thành thực thể này.

Người nói vô ý nhưng người nghe có ý khác, câu nói này của Tiêu Chính Văn khiến xung quanh lập tức rơi vào im lặng.

Thậm chí ngay cả Khổng Thiên Tường ngồi trên ghế cũng đứng bật dậy.

“Hừ, vừa rồi anh Tiêu nói thanh kiếm này chỉ là một thứ bình thường, vậy tôi muốn xem thử anh Tiêu có vũ khí sắc bén lợi hại gì trong tay?”

Sắc mặt Khổng Thiên Tường vô cùng khó coi, lạnh lùng hỏi.

Hắn vốn dĩ còn muốn mượn cơ hội mọi người đều chú ý này để khoe khoang này nọ, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, Tiêu Chính Văn đã tạt một gáo nước lạnh.

Cảm giác này khó chịu cứ như đang ăn cơm thì lại phát hiện có nửa con ruồi trong bát.

“Thế tử Khổng, thật ra lúc nãy anh Tiêu cũng chỉ nói bừa thôi, đừng xem là thật”.

Trần Nguyệt Nhi thấy sắc mặt Khổng Thiên Tường khó coi đến thế bèn vội vã đứng dậy giải vây.

“Nói bừa? Không phải chứ, anh Tiêu thân là vua Bắc Lương, sao có thể ăn nói bừa bãi được? Đúng chứ anh Tiêu?”

Hàn Hương Nhi cũng không buông tha nhìn Tiêu Chính Văn.

“Sư tỷ Hương Nhi…”

“Nguyệt Nhi, tôi nghĩ chắc anh Tiêu có vũ khí bảo bối trong tay, nếu không chắc chắn sẽ không xem thường bảo kiếm tối thượng như kiếm Thất Thái Hà Quang này”.

Không cho Trần Nguyệt Nhi nói hết câu, Hàn Hương Nhi đã cười khẩy ngắt lời.
Chương 1767: Chiếu rọi

“Trong mắt Long Vương, món đồ vô dụng đó thật sự không đáng để nhắc tới, cho dù là thần binh, hay là tiên khí, cuối cùng vẫn là con người sử dụng nó!”

Tiêu Chính Văn hoàn toàn không thèm để ý đến những người này, nhưng Long Nguyệt lại không kìm được lửa giận trong lòng, lập tức đáp trả lại.

Nghe vậy, sắc mặt Hàn Hương Nhi lập tức thay đổi, ngay cả người bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng dám nói với cô ta bằng giọng điệu này ư?

“Anh Tiêu, anh quản thuộc hạ của mình như vậy sao?”

Sắc mặt Hàn Hương Nhi trầm xuống, lạnh lùng chất vấn.

“Đúng thế, hơn nữa, lời của cô ấy còn có thể đại diện cho tôi!”

Tiêu Chính Văn hờ hững nói.

Ngay khi lời nói này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng chết chóc.

Ngay cả Trần Nguyệt Nhi cũng không ngờ rằng Tiêu Chính Văn sẽ nói ra những lời như vậy.

Thậm chí ngay cả cô ta cũng không biết phải trả lời như thế nào cho phải, suy cho cùng người mà Tiêu Chính Văn phải đối mặt lúc này chính là người của Bát Cảnh Cung!

Hơn nữa, những lời nói này của Tiêu Chính Văn, không chỉ đã đắc tội với Bát Cảnh Cung, mà ngay cả tất cả những người có mặt ở đây, cũng sẽ vì những lời này, mà hoàn toàn đứng đối lập với Tiêu Chính Văn!

“Theo như những lời nói này, trong tay anh Tiêu chắc hẳn đang nắm giữ một binh khí lợi hại nào đó rồi? Anh không ngại lấy ra cho tất cả chúng tôi mở rộng tầm mắt chứ, thế nào?”

Lương Cảnh Long của Cung Bích Hà đứng lên, nhìn về phía Tiêu Chính Văn với ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói.

Rõ ràng, hắn đang ép Tiêu Chính Văn phải cúi đầu.

Trong thế tục, có thể có vũ khí lợi hại gì chứ?

Kể từ thời Lý Đường một ngàn năm trước, tất cả những cao thủ sau khi đạt đến cảnh giới Thiên Vương cấp bốn, cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để tiến vào vùng ngoài lãnh thổ!

Cũng có nghĩa là, tất cả những bảo vật hiếm có trên thế giới, cũng sẽ bị những người này mang đi khỏi thế tục!

Lương Cảnh Long chính là muốn nhân cơ hội này để khiến Tiêu Chính Văn bẽ mặt trước đám đông, rồi gán cái cớ phỉ báng thế tử, vây lại tấn công, giết Tiêu Chính Văn trên đỉnh Thái Sơn!

Ngay khi hắn thốt ra những lời này, hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Tiêu Chính Văn.

Tất cả mọi người đều thầm cười nhạo trong lòng, chờ xem Tiêu Chính Văn làm trò cười.

Long Nguyệt và Long Hình cười chế nhạo một hồi, sau đó đưa mắt về phía Tiêu Chính Văn!

Nói về binh khí lợi hại thực sự, bọn họ đã thấy tận mắt, đó chính là thanh kiếm Tần Vương!

Ngày đó, khi Tiêu Chính Văn lần đầu tiên sử dụng thanh kiếm Tần Vương, đã xuất hiện bóng dáng của Thủy Tần, hơn nữa, uy lực kinh thiên động địa kia, một binh khí bình thường tuyệt đối không thể so sánh được!

“Chát!”

Ngay sau đó Tiêu Chính Văn vung tay lên, một thanh bảo kiếm cổ xưa bằng đồng đã xuất hiện trong tay anh.

Trên bao kiếm nhìn trông có vẻ cũ kỹ, thậm chí còn có chút gỉ sét, nhìn từ xa, hoàn toàn không nhìn ra manh mối nào!

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, trên mặt họ gần như đồng thời lộ ra nụ cười khinh thường, chỉ là một thanh kiếm nát, đâu phải là binh khí lợi hại gì?

Đoán chừng nếu ném xuống đất, cũng không có ai nhặt lại!

“Nếu đã là thần binh, thì dĩ nhiên sẽ có chỗ hơn người, theo tôi thấy hay là chúng ta so tài thử, thế nào?” Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa nhìn thanh kiếm Thất Thái Hà Quang đang từ từ bay lên cao trên không trung!

“So tài? Anh đang nói đùa với tôi à?”

Khổng Thiên Tường nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ khinh thường.

Tất cả mọi người cũng lập tức phát ra một tràng tiếng cười lớn, dùng một thanh kiếm đồng rách nát để so tài với kiếm Thất Thái Hà Quang của Khổng Thiên Tường, Tiêu Chính Văn không phải là tên điên, thì cũng là một kẻ ngốc!

Ngay cả Hàn Hương Nhi bên cạnh cũng khinh thường lắc đầu.

Tuy rằng cô ta chưa từng thấy sức mạnh của thanh kiếm Thất Thái Hà Quang, nhưng suy cho cùng nó cũng là một thần binh mà tất cả mọi người ở vùng ngoài lãnh thổ đều biết!

Nếu không, với thân phận của Khổng Thiên Tường, sao có thể mang theo một món đồ rác rưởi để quay lại thế tục chứ?

Điều khiến cô ta cảm thấy buồn cười nhất là người không có môn phái như Tiêu Chính Văn, vốn không có nơi nào để tìm kiếm binh khí lợi hại thực sự, lại còn muốn khoe mẽ ở trước mặt mọi người, đúng là không biết sống chết!

Hơn nữa, Khổng Thiên Tường có thể mượn cơ hội thi đấu, để lấy mạng Tiêu Chính Văn bất cứ lúc nào!

Vì vậy, theo quan điểm của cô ta, những lời này của Tiêu Chính Văn, thật sự là chán sống!

Khổng Thiên Tường cười gằn mấy tiếng, khẽ gật đầu nói: “Đương nhiên là được, chẳng qua là thần binh thường luôn khát máu, lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh!”

Rõ ràng, Khổng Thiên Tường cũng muốn mượn cơ hội này để tiêu diệt Tiêu Chính Văn, một tình địch tiềm ẩn.

Ngay khi giọng nói của hắn vừa dứt, trên thân kiếm Thất Thái Hà Quang đang lơ lửng giữa không trung đột nhiên phát sáng, phóng ra hàng vạn ánh hào quang!

Vô số ánh hào quang đầy màu sắc chiếu rọi, ngay cả ánh nắng giữa trưa cũng mất đi màu sắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK