Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong vô thức Tiêu Chính Văn mơ hồ cảm nhận được có vẻ như Thương Lĩnh chôn giấu một bí mật rất lớn.

Ngay cả anh cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi và bất an khi nghe đến hai chữ Thương Lĩnh này.

Vì thế Tiêu Chính Văn phải đến đó để tìm hiểu rốt cuộc là thế nào.

Sau khi dặn dò Khương Vy Nhan vài câu, Tiêu Chính Văn mới lên máy bay bay đến Thương Lĩnh.

Thương Lĩnh chỉ là một ngọn núi hoang dã, đến nay vẫn chưa được khai phá nên Tiêu Chính Văn chỉ có thể đáp máy bay ở thành phố Giang Hải, sau đó liên lạc với Long Ngao.

Không lâu sau, một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại trước mặt Tiêu Chính Văn.

Cửa xe hạ xuống, Long Ngao thò đầu ra nói với Tiêu Chính Văn: “Long Vương lên xe đi!”

Tiêu Chính Văn mở cửa xe ra ngồi vào trong, Long Ngao lập tức khởi động xe.

“Long Vương, tình hình bên Thương Lĩnh hơi lạ, nhiều anh em của chúng ta vào Thương Lĩnh đều bị lạc không rõ lý do, thậm chí có người còn mất tích khoảng một tuần sau mới xuất hiện ở nơi cách đó năm mươi kilomet”.

“Tôi không kịp nói cụ thể những chi tiết này với anh qua điện thoại, nhưng cũng may không có ai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn”.

Long Ngao nhíu mày nói.

Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện giống như vậy.

Chính Long Ngao cũng từng bị lạc ở gần Thương Lĩnh.

Đây là chuyện không có khả năng, dù không có la bàn, không có các thiết bị chỉ phương hướng thì dựa vào kinh nghiệm của mình, Long Ngao cũng có thể một mình đi xuyên qua khu rừng rậm nguyên sinh.

“Hả? Bị lạc ư? Ý cậu là Thương Lĩnh có gì đó…”

“Phải, siêu tự nhiên!”

Long Ngao cực kỳ chắc chắn với suy đoán của mình.

Năm ngày trước Long Ngao bị lạc thì hai ngày sau anh ta lại xuất hiện trong một ngọn núi lớn bên cạnh thành phố Giang Hải, cách thành phố Giang Hải không đến hai mươi cây số.

Nhưng Thương Lĩnh lại cách thành phố Giang Hải gần ba trăm kilomet.

Nếu không phải trong tình huống gấp rút hành quân thì Long Ngao tuyệt đối không thể đi bộ được mấy trăm kilomet, chạy đến thành phố Giang Hải.

“Ừ, tôi biết rồi, đêm nay chúng ta thẳng tiến đến Thương Lĩnh”.

Tiêu Chính Văn càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình.

Chỉ là anh chưa từng tiếp xúc với những hiện tượng tương tự như vậy, càng không có bất kỳ tin tức có giá trị nào, chỉ còn cách đến khu vực người Vy Hào khai phá để tìm kiếm manh mối.

“Trong đám người Vy Hào đó có cao thủ, ít nhất tôi không phải là đối thủ của người đó. Mặc dù không tiếp cận quá gần nhưng tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của đối phương”.

Long Ngao nghiêm mặt nói.

Đó là một sức mạnh đáng sợ, dường như mọi cử động của anh ta đều nằm trong lòng bàn tay đối phương.

Cho dù lúc nào đi chăng nữa cũng có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm.

Chỉ là đối phương chưa ra tay với anh ta và người của điện Thần Long thôi, đến giờ không có ai bị thương, cũng không ai mất tích hay chết chóc gì.

Nhưng cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm chẳng hề dễ chịu chút nào.

Thế nên từ đầu đến cuối mấy người Long Ngao không dám tiếp cận quá gần với đám người Vy Hào đó.

“Chưa đến lượt bọn người Vy Hào làm mưa làm gió trên lãnh thổ Hoa Quốc”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế xe nghỉ ngơi.

Người Vy Hào tự xưng mình là đế quốc Đại Linh.

Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn chúng chỉ là bọn Đại Linh xấu xa.

Đồng thời anh cũng thầm suy đoán về khả năng có thể xảy ra trước khi anh đến.

Tổ Long!

Long tộc?

Lẽ nào Thương Lĩnh có liên quan đến di tích của Long tộc?

Thứ những người Vy Hào này muốn tìm không phải là Tổ Long gì đó mà là đất tổ của Long tộc?

Nhưng lại bị phiên dịch nhầm thành Tổ Long?

Nghĩ đến khả năng này, Tiêu Chính Văn mở mắt ra nói với Long Ngao: “Nhanh lên! Tăng tốc đi!”

“Vâng!”

Long Ngao đáp, sau đó lập tức tăng tốc.

Chiếc xe như mũi tên phóng nhanh về hướng Thương Lĩnh với vận tốc gần ba trăm kilomet trên giờ.

Lúc xe chạy đến sườn núi, Long Ngao mới tắt máy, bất lực nói: “Long Vương, xe chỉ có thể chạy đến đây thôi, phía trước còn khoảng ba mươi lăm cây số đường núi nữa”.

Tiêu Chính Văn đẩy cửa ra rồi bước xuống xe.

Xung quanh yên ắng không một tiếng động, thậm chí không nghe thấy tiếng côn trùng, chỉ có thể nhìn thấy một màn sương mờ ảo phía trước.

Sương mù này làm tăng thêm sự bí ẩn cho khu rừng nguyên sinh này.

“Nơi này thường xuyên có sương mù sao?”

Tiêu Chính Văn vừa đi theo Long Ngao vào sâu trong Thương Lĩnh vừa thờ ơ hỏi.

“Không, chỉ có dạo gần đây mới như vậy, hơn nữa từ sau khi đám người Vy Hào đó đến, hình như thú rừng của khu vực này cũng biến mất”, Long Ngao trầm giọng đáp.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến mấy người Long Ngao chú ý đến.

Dù không có thú rừng thì cũng phải có tiếng côn trùng và tiếng chim gì đó chứ, nhưng khu rừng nguyên sinh này yên tĩnh hệt như đã chết, chắc chắn trong đó có chuyện gì rồi.

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, chuyện này không cần hỏi cũng biết chắc chắn có người cố ý làm vậy.

Cường giả cảnh giới Thiên Vương, bắt đầu từ cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao đã có một năng lực đặc biệt đó là có thể sử dụng tất cả sức mạnh trên thế giới.

Trận chiến của anh và Độ Thiên Chân Nhân càng chứng minh rõ điều này.

Nhưng Độ Thiên Chân Nhân từng nói, vì tính lĩnh ngộ của mỗi người khác nhau nên cường giả cảnh giới Thiên Vương ở cùng một cấp bậc sẽ có sự khác biệt một trời một vực.

“Long Vương, anh nhìn thung lũng phía trước kia đi”.

Hai người sải bước đi nhanh như gió, chưa đến nửa tiếng đã đi hết mấy chục kilomet đường núi.

Khi đi qua một sườn núi nhỏ, Long Ngao vội vàng ấn Tiêu Chính Văn xuống rồi chỉ về phía trong thung lũng dưới sườn núi.

Trong thung lũng có một nơi đóng quân rất sơ sài.

Bên trong có mười mấy ngọn đèn mờ ảo được thắp sáng.

Cách đó không xa có một cánh cửa ra vào được đào nhân tạo.

Nhìn từ những tảng đá lớn bên cạnh, hẳn là vừa mới được đào xong.

“Vù”

Soạt!

Cả người Long Ngao không khỏi run rẩy, cảm giác bị nhìn chằm chằm lại ập đến.

Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được, dường như có một đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào mình.

“Người xưa Hoa Quốc có câu quá tam ba bận, hôm qua đã là lần thứ tư rồi, lẽ nào đến lúc chết các người mới chịu dừng lại?”

Một giọng nói quái gở vang lên, dường như âm thanh đó phát ra từ bốn phía.

Tiêu Chính Văn càng xác định phỏng đoán của mình, đối phương là cao thủ cảnh giới Thiên Vương.

“Nếu đã đến thì đều là khách, xin mời!”

Chủ nhân giọng nói đó hệt như một vị thần nhìn xuống một đám tép riu.

“Long Vương!”

Trán Long Ngao lập tức ướt đẫm mồ hôi.

Anh ta đã điều tra xung quanh đây không có thiết bị giám sát nào.

Hơn nữa trên núi không một bóng người, đừng nói là người, đến cả một sợi lông chim cũng không có.

Làm sao đối phương có thể phát hiện ra anh ta và Tiêu Chính Văn được chứ?

Không phải Long Ngao nhát gan mà là bất kỳ ai đều sẽ có cảm giác sợ hãi theo bản năng với những thứ mình không biết.

“Đi thôi, chúng ta bên đó gặp ông ta!”

Tiêu Chính Văn thoải mái đứng lên đi về hướng nơi đóng quân dưới núi.

Long Ngao cũng cảnh giác đi theo phía sau Tiêu Chính Văn, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn xung quanh.

“Đừng tìm nữa, trong rừng cây không có mai phục, không thể bỏ lỡ dịp tốt gặp cao nhân được, lần này xem như chúng ta cùng mở mang kiến thức vậy”.

Tiêu Chính Văn rất thoải mái, bình tĩnh, không hề có cảm giác căng thẳng.

“Vâng!”

Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang lên khiến Long Ngao bình tĩnh lại, cảm giác sợ hãi đó cũng dần biến mất.

Lời ngỏ: Góp gạo đọc truyện chung​

Vì kinh phí mua bộ truyện này khá cao nên bạn nào có dư giả thì ủng hộ tụi mình một ít nhé, có thì quý còn không thì thôi k sao :big_smile:
https://nhantien.momo.vn/vietwriter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK