Họ không giống với người thường, hoàn toàn có thể thông qua loại khí tức đáng sợ này mà cảm nhận được sức mạnh của đối phương!
Cho dù là một đòn tấn công ngẫu nhiên cũng có thể xóa sổ hoàn toàn Sơn Thành trong tích tắc!
Nhìn thấy những đám mây đỏ như máu đã bao phủ toàn bộ thành phố, trên mặt Lục Tiểu Thiến lộ ra vẻ tự mãn!
Bây giờ, Thiên Minh Tử và những người khác đã bị giam lỏng ở Điểm Thương Sơn, hoàn toàn không thể giúp được gì, mà những môn phái gần Sơn Thành đều vô danh trong võ tông Hoa Quốc!
Bọn họ sao có thể ngăn được cuộc tấn công của hầu tước huyết tộc?
Chỉ cần dám phản kháng, bọn họ sẽ lập tức hóa thành tro bụi!
Về phần Tiêu Chính Văn, anh thực sự có khả năng đấu với hầu tước của huyết tộc sao?
Phải biết rằng mỗi vị hầu tước của huyết tộc đều là một cao thủ Nhân Vương cấp năm.
Trình độ này có thể là không là gì ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng trong giới thế tục, lại là đỉnh cao đứng trên mọi thứ!
Cho dù nhà họ Lục hay nói cách khác là lãnh đạo cao cấp của huyết tộc đã đạt được thỏa thuận gì đó với nhà họ Chu, thì cũng không thể ngăn cản được cô ta báo thù!
Bất luận thế nào thì người nhà Chu cũng phải chết, hơn nữa còn phải diệt môn!
Đây là ân oán ngàn năm giữa nhà họ Lục và nhà họ Chu, cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến lần này Lục Tiểu Thiến đích thân đến giới thế tục!
Chính lúc này, người đàn ông áo đen ở trên bầu trời Sơn Thành lạnh lùng nhìn ông lão áo trắng, lập tức xuất một chưởng!
Một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ phủ xuống người ông lão, ông lão cũng là một vị cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, trước đây từng giao chiến với huyết tộc!
Vì vậy, ngay khi đám mây máu lần đầu tiên xuất hiện, ông lão đã chủ động đứng dậy.
Tuy nhiên, đối thủ lần này ông phải đối mặt lại là cao thủ Nhân Vương cấp năm, sao một Bán Bộ Nhân Vương như ông ta có thể chống lại được?
"Ầm!"
Trên bầu trời Sơn Thành, đột nhiên nổi lên một cơn sóng, luồng khí kình mãnh liệt ấy bị áp chế lại hơn phân nửa.
Nhưng nó vẫn đánh ông lão từ trên cao ngã sõng soài dưới mặt đất.
"Phụt!"
Ông lão phun ra một ngụm máu lớn, vô cùng hoảng sợ nhìn người áo đen trên không trung!
Uy lực này quả thật là thiên hạ vô địch!
Khi ông lão áo trắng bị đánh trọng thương, gần như cả thành phố Sơn Thành đều rơi vào tuyệt vọng!
Đến cả Lục Tiểu Thiến cũng không thèm nhìn tình hình bên Sơn Thành nữa, cao thủ Bán Bộ Nhân Vương duy nhất có thể ngăn chặn được thì bây giờ cũng đã bị đánh trọng thương, còn ai có thể cứu nhà họ Chu?
Theo cô ta thấy, mọi thứ đã được định sẵn rồi!
Nhưng chính vào lúc mọi người hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, Tiêu Chính Văn chậm rãi bước ra, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặc đồ đen trên không trung!
Một tia sáng vàng vô cùng chói mắt phóng thẳng lên cao, đồng thời bốn phía dưới mặt đất rung chuyển dữ dội!
Cùng lúc đó, Độ Thiên Chân Nhân vung tay rút kiếm ra, một tia sáng lập tức từ phía Sơn Thành hướng thẳng lên trời!
Trong nháy mắt, trên bầu trời xuất hiện một vầng sáng cực lớn, bao bọc toàn bộ Sơn Thành bên trong!
Nhìn thấy vầng sáng này dâng lên, người đàn ông áo đen trong đám mây máu không khỏi sửng sốt!
Vầng sáng này gần như không yếu hơn Hộ Sơn Đại Trận của các đại danh sơn, ngay cả cao thủ Nhân Vương cấp năm cũng không thể phá giải Hộ Sơn Đại Trận của các đại danh sơn!
Người có thể bày ra loại trận pháp phòng như thế này, nhất định là một cao thủ tuyệt đỉnh!
Ngay khi hắn còn đang sững sờ, một bóng dáng cao lớn đột nhiên bay thẳng lên trên bầu trời, chân giẫm lên hòa quang, sau lưng là ánh sao lấp lánh vô hạn!
Chỉ là một đám sương mù đã che khuất khuôn mặt của người này, hoàn toàn không nhìn rõ đường nét khuôn mặt.
Khi bóng dáng cao lớn ấy bay lên trên không, cảm giác áp lực đáng sợ lúc trước cũng dần biến mất, Sơn Thành lại hồi phục sự yên bình!
"Không biết ngài là thần thánh phương nào, nhưng mong ngài đừng vì hiểu lầm mà hại thân, vì lũ sâu bọ này mà mất mạng, mất nhiều hơn được!"
Người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, khí tức lập tức khóa chặt trên người Tiêu Chính Văn.
"Hiểu lầm mà hại thân?"
Tiêu Chính Văn lạnh lùng bật cười, khinh thường nói: "Ai cho anh dũng cảm và tự tin mà phát ngôn ngông cuồng như vậy?"
Vừa dứt lời, các ngôi sao trên bầu trời lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, như thể một thiên hà đều đang đổ xuống!
Thiên Minh Tử vốn đang bí mật theo dõi tình hình ở Sơn Thành, nhìn thấy cảnh này, không khỏi tái mặt vì kinh ngạc!
Loại khí tức này, loại bí thuật này, không phải chính là Thiên Tinh Thiểm Diệu của Thiên Cung Bắc Cực bọn họ sao?
Cùng lúc này, nụ cười trên mặt Lục Tiểu Thiến chợt đông cứng lại, cô ta quay đầu lạnh lùng nhìn Thiên Minh Tử nói: "Chẳng trách ông lại dễ dàng đồng ý đến vậy".
Chương 1716: Bông sen máu
Thiên Minh Tử nghe Lục Tiểu Thiến chất vấn liền sững sờ.
Dù sao ông ta và huyết tộc đều đến từ vùng ngoài lãnh thổ, hai bên đều quen biết.
Đương nhiên Lục Tiểu Thiến biết rất rõ về thuật bí mật của Thiên Cung Bắc Cực.
Thiên Minh Tử thật sự không thể chối cãi sự thật này.
Nhưng ông ta thật sự không nhận được tin tức nào của Thiên Cung Bắc Cực, càng chưa nghe đến việc phái thêm người tới đây.
“Cô Lục, hình như có hiểu lầm gì đó rồi. Thiên Cung Bắc Cực chúng tôi thật sự không phái thêm người tới đây!”
Thiên Minh Tử sự tới mức mặt không còn một giọt máu.
Trước đó, ông ta luôn tự cho rằng mình là người đã lên kế hoạch kỹ lưỡng.
Đầu tiên là thầm phản bội nhà họ Chu, sau đó dùng kế sách dụ hổ rời núi, khiến Lý Chính Đạo rời khỏi nhà họ Lý, để huyết tộc ra tay tiêu diệt thế lực của hai gia tộc này trong giới thế tục.
Bằng cách này, Thiên Cung Bắc Cực sẽ có thể thống trị giới thế tục, đồng thời, có thêm uy lực đánh bại Tiêu Chính Văn.
Dù sau ngay từ đầu, Tiêu Chính Văn cũng đã nói trước mặt mọi người rằng sẽ bảo vệ nhà họ Lý và nhà họ Chu.
Đến cuối cùng hai nhà này đều bị huyết tộc quét sạch, vậy sẽ còn ai tin vào Tiêu Chính Văn đây?
Nhưng lúc này, cao thủ của Thiên Cung Bắc Cực đang mai phục ở Sơn Thành, rõ ràng là đang nhắm vào hầu tước huyết tộc, bản chất toàn bộ chuyện này đã thay đổi.
Đổi lại là ai thì cũng sẽ nghi ngờ Thiên Minh Tử.
Thậm chí còn cho rằng Thiên Minh Tử cố tình bày ra trò này để chống lại huyết tộc!
“Ồ? Hiểu lầm sao?”
Lục Tiểu Thiến chế nhạo: “Vậy muốn hỏi ông một câu, ngoại trừ người của Thiên Cung Bắc Cực các ông ra, còn ai biết loại trận pháp Thiên Tinh Thiểm Diệu này nữa!”
Sắc mặt Lục Tiểu Thiến vô cùng khó coi.
“Chuyện này... Cô Lục, nếu thật sự là do Thiên Cung Bắc Cực phái tới thì sao tôi dám tới đây dự tiệc chứ!”
Thiên Minh Tử vội vàng giải thích.
Tuy nhiên, ông ta vừa nói xong, trên bầu trời truyền đến một tiếng động lớn kinh thiên động địa.
Một chùm ánh sáng đỏ nổ trên bầu trời đầy sao, luồng ánh sáng chói lọi bắn ra.
Ngay cả Long Kinh, nơi cách xa hàng nghìn kilomet, cũng được chiếu sáng như ban ngày.
Khi tia sáng còn chưa kịp tiêu tan, bầu trời đột nhiên trở nên đỏ rực, như thể cả thế giới đều bị ngọn lửa nướng đỏ lên vậy!
Tiêu Chính Văn chỉ tay lên trời, sau chiêu thức Thiên Hà Đảo Tả lại đến Liệt Diệm Thiêu Thiên.
Ánh lửa vô biên dường như từ chín tầng trời rơi xuống, hướng thẳng tới hầu tước của huyết tộc.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Thiên Minh Tử càng thêm khó coi, trận pháp này cũng là một trong những thuật bí mật của Thiên Cung Bắc Cực, có rất ít người biết tới.
Chỉ có Hỏa Long Chân Quân của phái Huệ Mi là học được một chút về thuật này, còn lại trong giới thế tục không có truyền nhân.
Khi ngọn lửa từ trên trời đổ xuống, hàng nghìn kilomet xung quanh đột nhiên sáng như ban ngày.
Toàn bộ thành phố Sơn Thành bị bao trùm trong ánh lửa,
Nếu không phải Tiêu Chính Văn đã bảo Độ Thiên Chân Nhân bố trí trận pháp phòng ngự từ trước, thì giờ phút này, thành phố Sơn Thành đã biến thành biển lửa rồi.
“Trời ơi, thật không thể tin được!
“Đây là sức mạnh mà con người có thể có sao?”
Người tỉnh Xuyên nhìn lên bầu trời, ánh lửa vô biên cuồn cuộn lan tới kia kèm theo uy lực vô song.
Nhưng người mặc áo đen kia lại không hề tỏ ra vẻ yếu đuối, một tay chỉ lên trời, luồng ánh sáng đỏ rực phóng bên trời, khiến hỏa diễm trên đầu tản đi.
Tiêu Chính Văn thấy vậy, giơ cánh tay trái lên vẽ một mình cái cực bát quái trên không trung, hỏa diễm vốn đang rơi xuống đột nhiên dừng lại, lập tức hình thành một vòng xoáy lửa.
Lửa tụ lại trong lòng bàn tay Tiêu Chính Văn, đến cuối cùng, thành một bản đồ thái cực âm dương hỏa diễm.
“Hóa lửa thành thần?”
Tên huyết tộc áo đen nhíu mày.
Từ khi giao chiến đến nay, trận pháp Tiêu Chính Văn thể hiện đều bắt nguồn từ Thiên Cung Bắc Cực.
Hắn càng thêm nghi ngờ Tiêu Chính Văn là người do Thiên Cung Bắc Cực phái tới.
“Xem ra ông cũng có hiểu biết đấy, bản đồ bát quái này tặng cho ông!”
Nói xong, tay Tiêu Chính Văn chuyển động, bản đồ bát quái xoay tròn với tốc độ cực nhanh, đồng thời bay về phía tên huyết tộc mặc đồ đen.
“Hừ, chút tài vặt này mà cũng dám làm loạn trước mặt tôi!”
Tên hầu tước huyết tộc vừa nói vừa xòe bàn tay ra, một bông sen máu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Chương 1717: Đáng chết
Bông sen máu đó lớn gấp mười lần bản đồ thái cực hỏa diễm của Tiêu Chính Văn, hơn nữa khi nó nở ra, một luồng tử khí mạnh mẽ bao trùm lấy nó.
Bản đồ bát quái hỏa diễm kia như gặp phải khắc tinh, bị tử khí bao trùm, nhanh chóng trở nên chập tắt.
Nhìn thấy luồng tử khí đó, Thiên Minh Tử sững sờ, thông qua luồng tử khí này, ông ta có thể đoán ra thân phận của đối phương là thần chết của huyết tộc, đồng thời cũng là người có cấp bậc hầu trước, tên Trương Thiên Ngọc.
Ông ta là người mạnh nhất trong số những hầu tước của huyết tộc trở lại giới thế tục lần này.
Thực lực của ông ta tương đương với Thiên Tinh Mục Đương, một trong ba chấp sự của Thiên Cung Bắc Cực.
Quan trọng nhất là nghe nói, tử khí của Trương Thiên Ngọc đến từ Cửu U Minh, đó là thủ đoạn có thể tước đoạt mạng sống của cao thủ cùng cảnh giới ngay lập tức.
Ngay cả vài cao thủ cảnh giới Nhân Vương của Thiên Đạo Minh Ước cũng đã chết trong tay Trương Thiên Ngọc. Mà sau khi người của Thiên Đạo Minh Ước tìm thấy thi để thì phát hiện ra thi thể đã biến thành một bộ xương khô, không còn sinh khí nữa.
Cho dù người giao đấu lần này thật sự đến từ Thiên Cung Bắc Cực thì cũng không thể ngăn cản được Trương Thiên Ngọc.
Trừ khi đối phương là một trong ba chấp sự của Thiên Cung Bắc Cực, hai bên có cùng lực chiến.
Nếu không, chỉ có khả năng bị đối phương giết chết.
Nhìn thấy tử khí của Trương Thiên Ngọc, đã ăn mòn bản đồ bát quái hỏa diễm kia, thậm chí còn có rất nhiều tử khí hướng về phía Tiêu Chính Văn.
Tử khí từ trên trời giáng xuống, ngay cả đội trận pháp phòng ngự cũng không thể phong tỏa hoàn toàn, cây cối trong khu rừng gần Sơn Thành đều khô héo trong nháy mắt.
“Tử khí sinh sôi, tất cả đều chết, làm sao có thể xoay chuyển đây!”
Tiêu Chính Văn nhìn thấy tử phí phóng về phía mình, nhưng không hề căng thẳng mà ngược lại còn bình tĩnh nói một đoạn đạo cơ.
Tiêu Chính Văn nói xong, liền lật bàn tay, bản đồ bát quái hỏa diễm lập tức đảo ngược, cùng lúc đó, hỏa diễm cuồn cuộn, đôi âm dương trên bản hỏa diễm chuyển nhanh chóng.
Tử khí vốn đang bao trùm bản đồ bát quái bị bản đồ nuốt chửng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Khi bản đồ bát quái nuốt chửng càng nhiều tử khí, kích thước của nó không ngừng mở rộng.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Thiên Ngọc nở nụ cười châm biếm, đó là tử khí mà võ giả bình thường không thể luyện hóa được, càng hấp thụ nhiều thì sinh khí càng tiêu hao nhanh.
Cho đến khi sinh khí cạn kiệt, Tiêu Chính Văn cũng sẽ biến thành một bộ xương khô.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười trên mặt Trương Thiên Ngọc đột nhiên đông cứng lại.
Trong bản đồ bát quái đột nhiên sinh là sinh khí vô hạn, tốc độ nuốt chửng tử khí còn nhanh hơn gấp bội.
“Thiên Hà Đảo Tả!”
Lúc Trương Thiên Ngọc còn đang sững sờ thì Tiêu Chính Văn đột nhiên hét lớn, bản đồ bát quát phun vô số tử khí bị nuốt chửng lúc trước ra, phóng về phía Trương Thiên Ngọc.
Trương Thiên Ngọc vô cùng sợ hãi, nếu chạm vào tử khí này thì ông ta sẽ chết không toàn thây.
Ông ta không hề nghĩ ngợi nhiều mà lập tức lùi lại ra sau hơn trăm mét.
“Sao cậu có thể khống chế được tử khí chứ! Lẽ nào cậu là người của huyết tộc?”
Trương Thiên Ngọc không giữ được bình tĩnh nữa.
Thao túng tử khí là kỹ năng độc nhất vô nhị của ông ta, đồng thời cũng là một trong ba thuật bí ẩn nhất của huyết tộc.
Ông ta tự tin rằng trong thế tục, không thể có người nào giống ông ta.
Chỉ có một khả năng, đối phương là gian tế trong nội bộ huyết tộc.
“Ông quá kém cỏi, làm sao có thể lĩnh ngộ được thế giới này!”
Tiêu Chính Văn thấp giọng nói rồi phóng lên trước.
“Thật đáng chết!”
Trương Thiên Ngọc vô cùng tức giận trước lời nói của Tiêu Chính Văn.
Ông ta là người mạnh nhất trong năm hầu tước của huyết tộc, sao Tiêu Chính Văn dám khinh thường ông ta như vậy!
Đóa hoa sen màu đen trong tay Trương Thiên Ngọc nở rộ, sinh khí của tất cả sinh vật xung quanh dường như bị rút đi trong chốc lát, ngay cả chim muông và dã thú trong vòng trăm kilomet, cũng bị tiêu diệt trong chớp mắt.
“Chết đi!”
Trương Thiên Ngọc tức giận ném đóa hoa sen đen về phía Tiêu Chính Văn, đồng thời rút ra một con dao găm màu đen, nhanh như chớp phóng đến đâm vào ngực Tiêu Chính Văn.