Nghe thấy vậy, Khương Vy Nhan cũng không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý: “Vâng, ông nội, cháu đồng ý với ông”.
Lúc này, ông cụ mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khương Văn Kỳ đứng phía sau, trên mặt hiện lên một nụ cười gian trá.
Sau đó, Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn rời khỏi phòng bệnh.
Khương Văn Kỳ đuổi theo sau, hét lớn: “Vy Nhan, lời ông cụ đã nói, cô nhất định phải hoàn thành, hợp đồng này…”
Khương Vy Nhan nói: “Bác cả, mai bác đến công ty cháu nói chuyện đi”.
“Được, được, được”, Khương Văn Kỳ cười toe toét, cũng không giữ Khương Vy Nhan.
Lúc này, Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đã rời khỏi bệnh viện, bước được vài bước, Từ Phân lại đuổi theo, hét lớn: “Vy Nhan, con đợi đã”.
“Mẹ, có chuyện gì vậy”, sắc mặt Khương Vy Nhan lúc này rất kém.
“Con gái, còn chuyện gì được nữa, không phải con mới mở công ty sao, còn hợp tác với thương gia nước ngoài nữa? Mẹ có nghe nói đó là khoản đầu tư năm tỷ đấy! Con thấy đấy, em trai con gần đây ở công ty cũng không có việc gì làm, còn suốt ngày bị bác cả con chèn ép, hay là, để nó đến công ty con làm đi, sắp xếp cho nó một vị trí giám đốc là được rồi”.
Từ Phân mặt dày nói.
Khương Thần cũng đút hai tay vào trong túi quần, bình thản nói: “Đúng vậy, chị à, em làm ở công ty nhà họ Khương chán rồi, để em đến công ty chị đi, em chỉ cần một chức giám đốc thôi là được”.
Khương Vy Nhan cau mày nói: “Mẹ, Khương Thần, xin lỗi, công ty con mới thành lập, chưa có nhiều chức vụ như vậy, sau này rồi nói đi”.
Nghe thấy vậy, Từ Phân không vui, hét lớn: “Sao nào, Khương Vy Nhan, bây giờ cô đủ lông đủ cánh rồi nhỉ? Không thèm nhận tôi và em trai cô nữa đúng không? Cô được lắm, mở được cái công ty liền không nhận mặt người thân nữa à?”
“Chị, chị không thể làm như vậy được! Vừa nãy, mẹ với em đứng ra nói giúp chị đấy!”, Khương Thần cũng không vui.
Sắc mặt Khương Vy Nhan rất khó coi, do dự một lúc cũng không biết nên nói gì.
Lúc này, Tiêu Chính Văn bước lên trước, trên người tỏa ra luồng sát khí lạnh lẽo, nói: “Tôi cảnh cáo hai người, thái độ nói chuyện với vợ tôi phải tôn trọng hơn chút!”
Thình thịch!
Từ Phân và Khương Thần đều bị dọa khiếp vía.
Nhìn ánh mắt của tiêu Chính Văn, bọn họ đều sợ hãi.
“Con gái à, dù sao nó cũng là em trai con, con không thể không quan tâm em trai mình được chứ?’
Từ Phân lập tức kéo tay Khương Vy Nhan, ấm ức nói.
Khương Vy Nhan bất lực thở dài, nói: “Được, vậy ngày mai em tới đi”.
Nghe thấy vậy, Khương Thần và Từ Phân đều cười phấn khích, gật đầu lia lịa.
Sau đó, Khương Vy Nhan xoay người rời đi.
Về đến nhà, cô mệt mỏi nằm trên ghế sofa, nói: “Chồng à, em mệt quá, mặc dù em đã hạ quyết tâm không quan tâm đến chuyện nhà họ Khương, nhưng hôm nay, lúc ông nội nằm trên giường bệnh yếu ớt nói chuyện với em, em lại mềm lòng rồi, vừa nãy mẹ với Khương Thần cầu xin em, em cũng mềm lòng rồi… em nên làm thế nào bây giờ?”
Tiêu Chính Văn bước tới, nắm lấy bả vai Khương Vy Nhan, nói: “Không sao, bản chất con người thôi. Dù sao một người là ông nội em, một người là em trai em, nếu như em thật sự đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, thì lúc đó không phải là Khương Vy Nhan mà anh biết nữa rồi”.
Khương Vy Nhan chu môi, nói: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Tiêu Chính Văn nghĩ một lúc, nói: “Cứ làm việc như bình thường là được rồi, chỉ là một cái hợp đồng thôi mà, cho nhà họ Khương cũng không sao, coi như đáp trả ân tình dưỡng dục nhà họ Khương dành cho em. Còn về Khương Thần, là một cậu chủ tính tình ương nganh, không chịu nổi khổ cực, công ty cũng vừa mới thành lập, em cứ cho cậu ta bừa một vị trí là được”.
Nghe thấy vậy, Khương Vy Nhan quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Chính Văn, nói: ‘Cám ơn chồng…”
Tiêu Chính Văn mỉm cười, nhéo mũi cô: “Vậy anh đi đón Na Na đây”.
“Vâng”.
…
Vài ngày sau, Khương Vy Nhan và nhà họ Khương ký một phần hợp đồng hợp tác, giao cho nhà họ Khương một phần dự án của đội doanh nghiệp nước ngoài của ông Westley.
Còn về Khương Thần thì trở thành một nhân viên nhỏ trong công ty.
Mặc dù lúc đầu Khương Thần rất bất mãn, nhưng dưới sự cảnh cáo của Tiêu Chính Văn, cậu ta chỉ đành yên phận chấp nhận.
Như vậy, hợp đồng hợp tác của công ty mới của Khương Vy Nhan và đoàn doanh nghiệp nước ngoài chính thức được triển khai.
Khương Vy Nhan cũng chìm vào nhịp sống bận rộn.
Còn Tiêu Chính Văn trở thành người nhàn rỗi nhất.
Bởi vì đã lâu rồi Đỗ Tình Tuyết không tìm anh.
Cộng thêm việc từ chức chủ soái Bắc Lương, rất nhiều việc đã không phải quản nữa.
Trong khi Tiêu Chính Văn đang tập thể dục trong biệt thự, một bóng người đột nhiên nhảy qua tường bao, sau đó lặng lẽ đi tới sau lưng Tiêu Chính Văn rồi quỳ một chân xuống!
“Thuộc hạ Long Lân, tham kiến Long Vương!”
Tiêu Chính Văn xoay người, lấy khăn lau mồ hôi, sau đó nói: “Đứng dậy đi”.
Long Lân đứng dậy, anh ta mặc một bộ quần áo màu đen cường tráng, nước da khỏe khoắn, sắc mặt như sương, hai mắt sắc như kiếm, đứng ở một bên.
Một trong số Tứ đại Long Tôn của điện Thần Long, Long Lân!
Thực lực đạt tới cấp độ của huyền soái hai sao!
“Bảo anh điều tra chuyện nhà họ Viên, đến đâu rồi?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Long Lân lập tức cung kính đáp: “Bẩm Long Vương, có chút tin tức, nhà họ Viên có một gia tộc truyền đời ở tỉnh Giang Bắc, nhà họ Quý, bọn họ vẫn luôn thay nhà họ Viên hốt tiền của ở Giang Bắc, là một con cờ quan trọng của nhà họ Viên”.
“Địa vị của nhà họ Quý ở Giang Bắc cũng khá cao, là một trong số sáu thế gia lớn ở đó, trong gia tộc có sáu vị cao thủ có thực lực cấp quân vương, còn có một vị chiến thần đang trấn thủ!”
“Nhà họ Quý? Giang Bắc?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Long Vương, có cần ra tay với nhà họ Quý không?”, Long Lân hỏi.
Tiêu Chính Văn cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chiến thần nhà họ Quý hiện đang phục vụ trong chiến khu nào?”
Long Lân lắc đầu: “Không ở đâu cả, dựa theo manh mối điều tra được, vị chiến thần đó thuộc một tổ chức hắc ám tên là ‘Tứ Tuyệt’, là một trong số bố người lãnh đạo tổ chức này, đã làm ra vô số việc hại dân hại nước, thủ đoạn tàn nhẫn! Tuy nhiên, bởi vì được nhà họ Quý âm thầm hỗ trợ nên tổ chức này vẫn hoạt động bình thường ở Giang Bác bảy tám năm nay, trở thành công cụ tác oai tác quái của nhà họ Quý!”
Tiêu Chính Văn cau mày, đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, nói: “Thu xếp ổn thỏa, ngày mai lên đường tới Giang Bắc! Nhà họ Quý là món khai vị tôi dành cho nhà họ Viên!”
“Vâng, Long Vương!”, Long Lân cung kính đáp.
Ngày hôm sau.
Tiêu Chính Văn và Long Lân lên máy bay đi tới Giang Bắc.
Trước đó, Long Lân đã bố trí sẵn người tạo nhiệt ở tỉnh Giang Bắc.
Hôm nay, toàn bộ tỉnh Giang Bắc vô cùng náo nhiệt và chấn động!
Mười mấy gia chủ của các gia tộc lớn, còn có tỷ phú giàu nhất của tỉnh đều đang đứng đợi ở sân bay!
Bởi vì hôm nay tỉnh Giang Bắc sẽ đón một nhà đầu tư nước ngoài về!
Năm mươi tỷ!
Đô la Mỹ!
Hạn ngạch đầu tư như vậy khiến tỉnh Giang Bắc như phát điên!