Lý Chính Đạo không để ông Mạc nói hết khẽ xua tay nói: “Ông Mạc, chuyến này võ tông Hoa Quốc gần như đã không còn người tài giỏi, nếu thất bại sẽ có hậu quả gì, tôi tin ông biết rõ hơn tôi”.
“Quyết định của Tiêu Chính Văn chưa chắc là sai, nhưng chắc chắn đảm bảo không sai sót. Với thực lực của cậu ta cùng lắm chỉ có thể chiến với một người trong số đó, cộng thêm sự giúp đỡ của ông Mạc có thể giết được Cansha và Ohara”.
“Thế nên vẫn mong ông Mạc vất vả một chuyến”.
Nghe thế ông Mạc im lặng một hồi rồi gật đầu nói: “Nếu Thế Tử đã nói thế thì tôi sẽ nghe theo lời Thế Tử”.
Nói rồi ông Mạc đứng dậy rời đi, một nhoáng đã không thấy bóng dáng cụ ta nữa.
Sáng hôm sau, khi mọi người võ tông đang bàn luận với nhau thì trên không trung bỗng nổi lên một gợn sóng, một ông lão tóc bạc xuất hiện trên không trung.
“Ai!”
Người bên dưới đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao.
Sở Hồng Thiên nhìn thấy người đến, con ngươi không khỏi co rụt, ngạc nhiên nói: “Ông Mạc! Là ông Mạc nhà họ Lý”.
Nghe đến cái tên này ngay cả đám người Lạc Trường Sinh cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng sợ hãi.
Ngay cả nhà họ Lý cũng ra tay giúp đỡ?
Hôm nay ở Long Kinh, nhà họ Lý còn không bảo người đến mà bây giờ rõ ràng là nhà họ Lý chủ động ra tay.
Hơn nữa vai vế của ông Mạc này cực kỳ cao.
Nghe nói cụ ta là người cùng thời với Nhạc Trung Kỳ.
Mặc dù thực lực không bằng Nhạc Trung Kỳ nhưng cũng không phải là người họ có thể so sánh.
Dù là Kiếm Tiên Thiên Sơn gặp ông Mạc cũng phải cung kính gọi một tiếng tiền bối.
Nhà họ Lý chỉ là một gia tộc võ thuật, dù truyền thừa mấy ngàn năm nhưng nền tảng không thể so được với năm đại danh sơn.
Cao thủ như ông Mạc có địa vị cực cao ở nhà họ Lý.
Nói cách khác Lý Chính Đạo có thể bảo ông Mạc đến là đã đặt cọc mọi thứ của nhà họ Lý ở thế tục lên bàn.
“Ông Mạc, tôi Sở Hồng Thiên kính chào ông Mạc”.
Sở Hồng Thiên cúi người chào ông Mạc đang đứng trên không.
Mặc dù Sở Hồng Thiên cũng từng bái chào Tiêu Chính Văn nhưng hai người họ lại không giống nhau.
Ông ta chào Tiêu Chính Văn là vì thực lực, còn với ông Mạc hoàn toàn là lễ chào của võ tông.
Lúc này các tông môn của tông môn lớn cũng lần lượt chào ông Mạc theo Sở Hồng Thiên.
Ông Mạc chỉ lạnh nhạt gật đầu.
Ông Mạc hoàn toàn không có gì để nói với đám người này, dù sao vai vế của cụ ta vẫn còn đó.
Hôm nay đến đây cũng không phải vì họ, mà là vì Tiêu Chính Văn.
Mặc dù Lý Chính Đạo không có tiếng nói, nhưng sự hy sinh của các tông môn lớn vốn dĩ là do họ tự chuốc lấy.
Nếu là vì sự truyền thừa của Hoa Quốc thì lúc Tiêu Chính Văn giết hết đám người trên núi Hằng Sơn, Lý Chính Đạo không có lý do không ra tay giúp đỡ.
Tiêu Chính Văn đúng là cực kỳ xuất chúng, thậm chí ngay cả Lý Chính Đạo cũng phải đứng về phía bên Tiêu Chính Văn.
“Ông Mạc, không ngờ hôm nay lại có vinh hạnh được gặp mặt ông, dù có chết bọn tôi cũng không còn gì hối tiếc nữa”.
Lạc Trường Sinh tiến đến trước nịnh nọt nói.
Nghe gã nói thế, ông Mạc quay đầu lại nhìn đám người Lạc Trường Sinh, không cảm xúc nói: “Sống chết khó lường, trận chiến hôm nay là trận chiến Quốc Vận của Hoa Quốc và Vy Hào”.
“Cho dù là tôi cũng không thể đảm bảo cho mọi người an toàn”.
Một câu nói khiến một chút tia hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng những người ở đó lập tức tiêu tan.
Đối mặt với Cansha và Ohara, dĩ nhiên đệ tử của các tông môn võ tông không biết quan hệ lợi hại.
Nhưng thân là môn chủ sao lại không biết chứ?
Nếu người Vy Hào xông vào Hoa Quốc, họ chắc chắn sẽ giữ chúng ở lại Hoa Quốc mãi mãi, còn họ xông vào Vy Hào cũng có thể là thập tử nhất sinh.
Thậm chí là chết hết cả.
Càng quan trọng hơn là một khi trận pháp bảo vệ đất nước mở ra thì không phải là trận pháp đơn giản như thế nữa.
Càng đáng sợ hơn nữa là kết giới của Quốc Vận.
Mỗi một quốc gia đều có Quốc Vận của riêng mình, Hoa Quốc cũng có.
Quốc Vận của một đất nước là khí vận của từng người kết hợp lại với nhau.
Thế nên uy lực vô cùng đáng sợ.
Như Tiêu Chính Văn dùng khí vận Đế Vương để phá vỡ trận pháp bảo vệ núi của năm đại danh sơn vậy, khí vận đó không phải là thứ người ngoài có thể chống đỡ được.
Đúng lúc này trong không trung dâng lên một đợt sóng khác, một thân hình như một vị thần giáng trần hiện ra từ trong gợn sóng.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chính là vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn, cậu suy nghĩ cho kỹ, một khi đánh thì không thể quay đầu được nữa”.
Ông Mạc quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng nhìn ông Mạc, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bình thản nói: “Có nhận mà không có cho thì không hợp lễ nghi, dáng vẻ kiêu ngạo của Vy Hào quá ngứa mắt, cứ để họ phải sợ một lần mới được”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn nói với các tông chủ, môn chủ bên dưới: “Các vị, đi thôi”.
Gì cơ?
Cứ đi thế này à?
Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Cùng lúc đó Tiêu Chính Văn vung tay, kiếm Tần Vương lóe lên ánh sáng chói mắt, uy lực của trời vô hạn, ngay cả sóng trên mặt biến cũng trở lên yên tĩnh.
Một cảm giác áp bức vô hình khiến đám người bên dưới đều cảm thấy khó thở.
“Cậu Tiêu, chúng ta giương cờ gõ trống lớn lối thế này, chỉ sẽ…”
“Đánh rắn động phải không? Không đâu, sao chúng lại chui ra khỏi tổ được? Lẽ nào muốn chúng ta tìm hết mọi ngóc ngách ở Vy Hào sao? Xuất phát!”
Khí thế của Tiêu Chính Văn bùng lên, tay cầm kiếm dài chỉ về phía Vy Hào.
Lúc đầu mọi người còn lo lắng, nhưng khi nhìn thấy máy quay phim đã được lắp đặt xong ở đằng xa, họ đã hiểu được ý đồ của Tiêu Chính Văn.
Nếu các phóng viên tin tức của các nước đã có được tin tức về hành động của họ, hơn nữa còn mở livestream hiện trường thì còn có gì phải giấu nữa?
Cứ thế mọi người dứt khoát bùng lên khí thế, đi theo Tiêu Chính Văn đánh về phía Vy Hào.
Chỉ trong chốc lát, mặt biển dậy sóng cuồn cuộn, mây đen che phủ cả mấy nghìn cây số, sấm chớp dày đặc như mưa.
Ngay cả cá dưới đáy biển cũng bị khí thế này dọa sợ phải lẩn trốn dưới đáy sâu, không dám ngoi lên.
Cùng lúc đó, hầu hết các đài truyền hình trên khắp thế giới đều đang bàn luận về chuyện này.
“Cái gì? Võ tông Hoa Quốc cùng đồng lòng đánh Vy Hào?”
“Đệch, đây… đây lẽ nào là cuộc chiến hủy diệt sao?”
“Lần này Vy Hào nguy hiểm rồi, mong là sau khi Hoa Quốc tiêu diệt Vy Hào sẽ không đến nước chúng ta”.
Thoáng chốc dư luận thế giới đều xôn xao.
Lúc này ánh nhìn của cả thế giới đều tập trung về phía Vy Hào.
Vì người bên phía Hoa Quốc dẫn dắt đội quân chính là Tiêu Chính Văn vài năm trước đã giẫm cho Âu Lục không thể ngóc đầu lên.
Thế nên kết quả của trận chiến này cũng khiến người đời phải chú ý đến.
Từ khi quay trở lại, Tiêu Chính Văn đã làm ra liên tiếp những hành động có biến động lớn, đầu tiên là liên tiếp giết hai cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, rồi giết Kiếm Tiên Thiên Sơn chỉ trong vòng mấy hiệp đấu.
Sau đó lại phá vỡ trận pháp bảo vệ núi của năm đại danh sơn, ép năm đại danh sơn phải cúi đầu chịu thua.
Mọi người vẫn chưa kịp “tiêu hóa” hết một loạt hành động dữ dội này thì Tiêu Chính Văn đã dẫn võ tông Hoa Quốc đi đánh Vy Hào.
Lúc này một người đàn ông trung niên nhanh chân chạy vào phần mộ tổ thần, hoảng hốt nói với Cansha và Ohara: “Không hay rồi, Tiêu Chính Văn của Hoa Quốc dẫn võ tông Hoa Quốc giương cao cờ đánh tới”.
“Gì cơ?”
Cansha và Ohara chơi cờ nghe thấy tin tức này cũng sửng sốt.
“Cả võ tông Hoa Quốc đều đang đến, hơn nữa sắp vượt qua eo biển rồi”.
Người đàn ông trung niên vừa lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu vừa vội vàng nói.
Ánh mắt Cansha lóe lên hai tia sáng.
Hàng trăm ngàn năm nay đây là lần đầu tiên có người dám khiêu khích Vy Hào.
Hơn nữa còn đang tấn công với sức mạnh hủy diệt đất nước, Tiêu Chính Văn có thực sự xem thường nhà họ Âm Dương họ đến thế sao?
Vẻ mặt Ohara cũng dần trở nên lạnh như băng, phía sau hắn hiện lên một hình thái cực âm dương. Hình thái cực âm dương này chưa đứng luồng khí huyết tanh vô cùng nồng, xoay chuyển cực nhanh.
“Ohara, xem ra chúng ta phải ra ngoài xem sao, có vài người không biết tốt xấu, phải cho chúng một bài học nhớ đời mới được”.
Cansha nói rồi chậm rãi đứng lên.