Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 770: Chấn động Bộ giáo dục


Giang Trung Tiêu Chính Văn im lặng không nói gì.


“Cậu Tiêu, không muốn bỏ chút tiền ra mà lại muốn chúng tôi phá lệ, cậu cũng thật thà quá rồi đấy!”


“Phần lớn sinh viên muốn tới đây nhập học đều trải qua kỳ thi tuyển sinh và phải làm các thủ tục nhập học chính quy. Đột nhiên cậu đưa một cô gái tới đây mà không bỏ chút tiền ngỏ ý với nhà trường thì những người khác sẽ không phục đâu?”


Hiệu trưởng Kim đẩy gọng kính của mình.


Lúc này, ông ta không giống một hiệu trưởng mà càng giống một doanh nhân khôn khéo hơn.



“Các ông có thể sắp xếp cho cô ấy một buổi thi tuyển sinh mà không cần phải dùng phương thức tiền bạc để nhập học mà. Các ông kiêu căng như vậy không sợ Bộ giáo dục điều tra sao?”


Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.


“Ha, cậu cứ việc mời bộ trưởng Bộ giáo dục tới, còn không có việc gì thì cậu đừng có lấy Bộ giáo dục ra để đe dọa tôi, tôi nói cho cậu biết, cậu đe dọa tôi cũng vô ích thôi!”


Hiệu trưởng Kim vẫn tỏ vẻ không quan tâm vì đã từng có rất nhiều người nhắc đến Bộ giáo dục để đe dọa ông ta.


“Nếu đã như vậy, thì tôi đành phải gọi điện bảo bộ trưởng Bộ giáo dục tới thôi”.


Sắc mặt Tiêu Chính Văn tối sầm lại, gọi thẳng tới số của Ôn Bất Lâm.


“Điều tra bên Bộ giáo dục của Giang Trung, chuyện hiệu trưởng Kim của Đại học Giang Trung ăn hối lộ tham ô tại sao không có ai quan tâm”.


Sau khi Ôn Bất Lâm nhận điện thoại của Tiêu Chính Văn lập tức gọi cho những người khác.


Những người khác cũng vội vã thông báo sự việc này tới Bộ giáo dục của Giang Trung.


Đầu tiên là cả Bộ giáo dục bị kinh hãi một phen, còn tưởng rằng cấp trên cho người xuống điều tra hiệu suất làm việc của bọn họ, nên đã nhanh chóng mở cuộc điều tra với hiệu trưởng Kim.


Sau đó bọn họ mới phát hiện việc này không hề đơn giản như vậy, chắc chắn là hiệu trưởng Kim đã đắc tội với ai đó, nên mới chuốc lấy tai họa này.


Chỉ trong chốc lát mà cả Bộ giáo dục đã loạn hết lên.


“Mau, mau đi dò hỏi! Xem hiệu trưởng Kim rốt cuộc đã đắc tội ai, cái người ngu ngốc này chẳng lẽ không biết mình đã đắc tội nhân vật lớn nào sao?”


“Chuyện này không đùa được đâu, nếu đối phương truy cứu đến cùng thì chúng ta không thoát khỏi liên quan”.


“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến thành thế này?”





Tiêu Chính Văn mới bỏ điện thoại xuống chưa đầy mười phút mà hiệu trưởng Kim vẫn đang hùng hồn thao thao bất tuyệt, thậm chí còn châm biếm Tiêu Chính Văn không có năng lực.


“Nói thật với cậu, tôi có người quen trong Bộ giáo dục, hơn nữa vị trí của người đó cũng không hề thấp. Chỉ cần có ông ấy vẫn còn giữ chức vụ trong Bộ giáo dục thì tôi tuyệt đối sẽ không nhún nhường đâu”.


“Mà ban nãy cậu còn nói năng kiêu ngạo, còn muốn đe dọa tôi. Tôi đều ghi nhớ hết, chỉ cần một ngày tôi còn ở đây thì em họ cậu vĩnh viễn đừng hòng nhập học!”


Hiệu trưởng Kim ỷ vào bản thân nắm quyền mà tỏ ra đắc ý tự cao.


“Không chỉ Đại học Giang Trung, mà tất cả đại học trên địa phận Giang Trung của chúng tôi cũng sẽ không chấp nhận yêu cầu của cậu, chỉ cần tôi nói với bọn họ thì cô gái bên cạnh cậu sẽ phải cảm thấy tiếc nuối khi bị các trường khác từ chối nhập học!”


“Bởi Đại học Giang Trung của chúng tôi là trường đại học tốt nhất trong khu vực, là tấm gương cho các trường đại học khác. Chỉ cần chúng tôi nói một chữ ‘không’, bọn họ sẽ không bao giờ chống lại mệnh lệnh của chúng tôi!”


Hiệu trưởng Kim càng nói càng hả hê, bởi ông ta thấy được sự hoảng sợ trên vẻ mặt của Diêu Linh.


Điều này chứng tỏ Tiêu Chính Văn không có năng lực ngăn cản ông ta, cuộc điện thoại vừa rồi hoàn toàn là ra vẻ mà thôi.


Mặc dù Tiêu Chính Văn không bày tỏ thái độ gì, chỉ nở nụ cười nghiền ngẫm.



Tuy nhiên hiệu trưởng Kim lại tự cho là anh đang giả vờ, cảm thấy Tiêu Chính Văn không tự tin, nhưng lại không muốn tỏ ra yếu thế nên mới giả vờ bình tĩnh.


Rất lâu sau Tiêu Chính Văn mới mở miệng nói: “Cho nên ý của hiệu trưởng Kim là chỉ cần tôi sẵn lòng bỏ ra một trăm nghìn tệ, ông sẽ để Diêu Linh nhập học sao?”


Hiệu trưởng Kim cười nói: “Giờ cậu có bỏ một trăm nghìn tệ thì tôi cũng chưa chắc sẽ cho bạn sinh viên này nhập học, đã quá muộn rồi”.


“Đương nhiên nếu cậu tăng số tiền này lên năm trăm nghìn tệ thì tôi có thể suy nghĩ lại”.


Hiệu trưởng Kim cố tình tăng thêm độ khó, vì ông ta cảm thấy Tiêu Chính Văn không bỏ ra nổi một trăm nghìn tệ, thì năm trăm nghìn càng không có mà bỏ ra.


Ông ta vừa dứt lời, điện thoại đột nhiên đổ chuông.


Nếu điện thoại của người khác ông ta sẽ cúp ngay, vì bây giờ ông ta đang có mối làm ăn trị giá năm trăm nghìn tệ nên những việc khác ông ta không có hứng thú.


Nhưng khi ông ta thấy cuộc gọi này là của Bộ giáo dục gọi tới, ông ta hoảng hốt nghe điện thoại.


“Rốt cuộc ông đã làm gì? Đắc tội với ai? Bây giờ cả Bộ giáo dục đều đang điều tra ông, ông có biết không hả?”


Đầu bên kia điện thoại là giọng nói gào thét của phó bộ trưởng, cực kì giận dữ!


Hiệu trưởng Kim có thể kiêu căng như vậy tất cả là nhờ có phó bộ trưởng Bộ giáo dục bao che, do đó ông ta không sợ ai tố cáo ông ta với Bộ giáo dục.


Phó bộ trưởng bên kia là bạn học cũ của ông ta, chỉ cần đánh tiếng là phó bộ trưởng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.


Hiệu trưởng Kim không biết chuyện gì đã xảy ra, cẩn thận dè dặt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”


“Xảy ra chuyện gì à? Ông còn hỏi tôi? Tôi còn muốn đi hỏi ông đây này! Cấp trên đột nhiên yêu cầu muốn chúng tôi điều tra chuyện tham ô nhận hối lộ của ông cho ra lẽ đấy. Bây giờ chúng tôi đã thu thập được không ít bằng chứng, mấy ngày nữa ông có thể cút khỏi trường học được rồi”.


Nghe xong câu nói của phó bộ trưởng, hiệu trưởng Kim sợ tới mức mắt trợn tròn.


“Chuyện này… tôi không, tôi chỉ là…”


Lúc hiệu trưởng Kim phản ứng lại thì thấy Tiêu Chính Văn trước mặt nở nụ cười, ông ta lập tức hiểu rõ ai đã đưa ra yêu cầu điều tra hành vi của ông ta.


Đột nhiên tim ông ta đập thình thịch.


Ông ta biết rõ người đàn ông trước mắt này tuyệt đối là nhân vật lớn.


Chỉ một câu nói mà khiến cả Bộ giáo dục loạn hết cả lên, chỉ một câu nói có thể hạ bệ ông ta.


Chẳng trách cậu ta có thể thoải mái bỏ ra một trăm nghìn tệ, xem ra đối phương không bận tâm tới tiền mà bận tâm tới thái độ ban nãy của ông ta.


Nghĩ tới đây, hiệu trưởng Kim liền bỏ điện thoại xuống, bày ra bộ dạng nịnh bợ.


“Ờ… cậu Tiêu, ừ, à không, không đúng, nên gọi cậu là ông chủ Tiêu, thật là ngại quá, lúc nãy không biết thân phận cao quý của cậu nên tôi đã sơ suất, bây giờ tôi xin lỗi cậu”.


“Giờ tôi lập tức viết một lá thư đồng ý, sau đó xếp lớp cho em gái cậu”.


Hiệu trưởng Kim vội vàng bày tỏ thái độ nịnh nọt, bàn tay run rẩy lấy ra một lá đơn.


Tay ông ta run rẩy không viết nổi một chữ, trên đầu đã chảy nhiều giọt mồ hôi lạnh.


Diêu Linh hơi nghi ngờ chứng kiến mọi chuyện, rõ ràng vị hiệu trưởng Kim này vừa nãy còn cực kì hống hách trước mặt Tiêu Chính Văn, tại sao sau khi nghe xong điện thoại lại như biến thành một người khác, cứ vâng vâng dạ dạ.


Hiệu trưởng Kim nhìn có vẻ như không tự nguyện viết, với vẻ mặt như gặp quỷ của ông ta có bảo ông ta bị người khác cầm súng chĩa vào đầu bắt viết cũng không hề khoa trương chút nào.


Vị hiệu trưởng Kim đó cắn răng viết xong lá thư đồng ý, ký tên đóng dấu, rồi đưa cho Tiêu Chính Văn bằng hai tay.


“Sớm như vậy thì có phải tốt hơn không? Ông nghĩ rằng giờ chỉ có mỗi lá thư đồng ý liệu có giải quyết được chuyện này không?”


Tiêu Chính Văn cầm lấy thư đồng ý, liếc một cái rồi đặt nó lên bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK