Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1841: Chìm trong khói lửa

Lúc này, toàn bộ Hoa Quốc chìm trong khói lửa, vô số huyết tộc điên cuồng tấn công địa bàn của các môn phái võ tông, ngay cả năm đại danh sơn cũng bị cao thủ huyết tộc bao vây.

Một vị hầu tước Mỹ Lục còn đích thân dẫn theo sau vị bá tước đánh giết Hoa Quốc.

Nhất thời, huyết tộc khí thế đầy trời, toàn bộ võ tông Hoa Quốc rơi vào cảnh đau thương.

Nhưng lúc này, không chỉ người dân Hoa Quốc bị tổn hại mà tất cả môn phái võ tông đều như vậy.

Nhưng huyết tộc cuồn cuộn khí thế, bọn họ sao có thể chống chọi nổi?

Ngay cả Ngụy Nguyên Cát cũng khó mà chống đỡ.

“Không ngờ cuối cùng chúng ta vẫn trúng kế của Tiêu Chính Văn, thù này tôi nhất định phải báo!”

Sau khi giết chết một vị cao thủ huyết tộc, Ngụy Nguyên Cát gầm lớn, hai mắt đỏ ngầu.

Lúc này, ngay cả gã cũng đã bị thương nặng, suýt chút nữa đã chết dưới sự bao vây của mấy cao thủ huyết tộc.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tình thế đã thay đổi hoàn toàn. Lúc này ngay cả đệ tử bình thường trong võ tông cũng hiểu ra.

Thì ra trước giờ Tiêu Chính Văn không hề sợ Đế Vương Các, càng không sợ Bạch Chiến Sinh, mà anh đã đào một cái hố cho bọn họ, còn là một cái hố chí mạng.

Lúc này, bọn họ đã thâm nhập vào các thành phố ở của Hoa Quốc, nếu bây giờ rút lui thì sau này sẽ không có lý do gì để cạnh tranh với giới chính trị nữa.

Nhưng nếu không rút lui thì sẽ bị huyết tộc tàn sát đến chết.

Bạch Chiến Sinh nhìn từng dòng tin nhắn cầu cứu trong điện thoại, lửa hận dâng trào.

Mới có một ngày, ông ta còn chưa kịp truyền tin tức trở lại vùng ngoài lãnh thổ thì cả đã trở nên hỗn loạn.

Giờ phút này, ông ta vô cùng hối hận, ông ta không nên xem thường Tiêu Chính Văn, càng không nên dễ dàng tin những gì Tiêu Chính Văn nói.

“Tiêu Chính Văn! Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Lúc này, Bạch Chiến Sinh không chịu nổi nữa, gầm lớn vang vọng khắp Hoa Quốc.

Tiếng gầm vừa dứt, các thế gia nhà họ Khổng, nhà họ Ngụy và nhà họ Lương cũng đều hỏi thăm Tiêu Chính Văn.

Nhưng nửa tiếng sau, giọng nói lãnh đạm của Tiêu Chính Văn mới vang lên khắp bầu trời: “Các người chỉ cần làm đúng như những gì đã hứa thôi!”

“Lẽ nào các người muốn hưởng lợi mà không muốn cống hiến? Chính các người từng nói muốn bảo vệ Hoa Quốc, bây giờ chính là lúc để các người đóng góp cho người dân Hoa Quốc đấy!”

“Nuôi binh ngàn năm dùng một giờ, lẽ nào các người không muốn gánh vác chút trách nhiệm này sao?”

Nghe vậy, không chỉ Bạch Chiến Sinh tức giận mà ngay cả đám đệ tử của nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy cũng vô cùng tức giận.

Nhưng vấn đề là mỗi câu nói của Tiêu Chính Văn đều có lý, hơn nữa, còn để người dân cả nước đều nghe thấy. Nếu bây giờ bọn họ phản bác thì mục đích thật sự sẽ bị vạch trần.

Lúc này, người dân Hoa Quốc đồng loạt giơ ngón cái tán thành.

“Không hổ danh là anh Tiêu! Chẳng trách lúc đó anh ta lại dễ dàng đồng ý với tên khốn Bạch Chiến sinh như vậy!”, Lãnh Hàn Băng cười nói.

Chỉ riêng thủ đoạn này cũng đủ để khiến Lãnh Hàn Băng học hỏi cả đời.

Lúc này, trên bầu trời đột nhiên nổ ra sấm sét, trên trời xuất hiện dị tượng, gần như cả bầu trời Hoa Quốc đều bị ánh sáng nhuộm thành màu đỏ như máu.

Bầu trời đỏ rực giống như một cái lỗ khổng hồ từ từ hạ xuống, như muốn bao phủ toàn bộ Hoa Quốc.

“Chết tiệt! Không chỉ có một mình Pháp Thiên, ngay cả người từ Mỹ Lục cũng trở lại rồi!”, Bạch Chiến Sinh nhìn lên bầu trời và kinh ngạc nói.

Quả nhiên, một bóng hình cao lớn hiện ra từ trong ánh sáng đỏ, nhìn thấy bóng dáng này, Khổng Vạn Thắng gần như ngất đi vì sợ hãi.

Đó là hầu tước Đồ Thiên, người còn đáng sợ hơn cả Pháp Thiên.

Sau khi Lục Tiểu Thiến chết, người này mới trở lại từ vùng ngoài lãnh thổ, ông ta luôn trấn thủ ở Mỹ Lục, sao bây giờ lại trở lại Hoa Quốc?

Nhìn hai bóng người cao lớn trên bầu trời, các môn phái võ tông đều rơi vào tuyệt vọng sâu sắc.

Khí tức của hai người họ quá đáng sợ, thậm chí cảm giác áp chế còn khiến mọi người cảm thấy khó thở.

Trời đất một phương dường như cũng không thể chịu được uy lực này, bắt đầu rung chuyển. Cả thế giới đều đổ dồn sự chú ý về phía Hoa Quốc.

Ngay cả nhiều cường giả Âu Lục cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của việc này.

Đồ Thiên và Pháp Thiên đồng thời xuất hiện trên bầu trời Hoa Quốc lúc này, cho thấy huyết tộc đang muốn tiêu diệt võ tông Hoa Quốc.

Lúc này, ngay cả cao thủ Âu Lục cũng trở nên nghiêm nghị, hoàn toàn không có suy nghĩ xem trò vui.

Nếu Âu lục bị tấn công theo cách tương tự, liệu có chống đỡ nổi không? Câu trả lời là không!

“Ầm!”

Một tia sét tím đánh xuống, tất cả đám người võ tông đều khiếp sợ, thậm chí màng nhĩ của nhiều người còn bị xuyên thủng!

Một số đệ tử võ tông có thực lực yếu đã chết ngay tại chỗ.

Khổng Vạn Thắng - tộc trưởng ở giới thế tục của nhà họ Khổng đang trốn trong tông đường, cũng phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt nhìn hai người trên không trung.

“Tiêu Chính Văn! Cậu cho rằng giết được Lục Tiểu Thiến và mấy tên vô dụng kia thì có thể tùy ý thao túng huyết tộc chúng tôi sao? E là cậu tính toán sai rồi!”

Giọng nói kinh thiên động địa phát ra từ phía hai bóng người cao lớn, không ngừng chấn động núi sông Hoa Quốc.

“Cậu thật sự cho rằng chúng tôi không biết cậu phái người tàn sát huyết tộc chúng tôi sao? Nếu đã vậy, cậu hãy chuẩn bị gánh chịu hậu quả đi!”

Lúc này, giọng nói của hầu tước Pháp Thiên vô cùng lạnh lùng, sát khí nghiêm nghị tỏa ra khắp Hoa Quốc.

Ông ta vừa nói xong, các chưởng giáo của năm đại danh sơn cũng lần lượt đứng lên, nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, cậu chọc giận huyết tộc, không thể làm gì được nữa rồi. Bây giờ, cậu bảo chúng tôi tự bảo vệ mình thế nào đây?”

“Cậu đừng tưởng chúng tôi xong đời thì cậu có thể thu lợi, nói cho cậu biết, chỉ cần chúng tôi bị giết thì người xui xẻo tiếp theo sẽ là người dân của Hoa Quốc!”

Sắc mặt Bạch Chiến Sinh cũng tràn đầy vẻ tuyệt vọng, nếu vùng ngoài lãnh thổ không phái người tới thì ai có thể ngăn cản hai vị hầu tước này đây!

Hai người họ đều là cao thủ Nhân Vương cấp sáu, đúng là Tiêu Chính Văn đánh bại được Tư Mã Minh Húc, nhưng đó là một chọi một.

Nếu hai bị hầu tước hợp lực với nhau, Tiêu Chính Văn làm sao có thể thắng được?

Đối với ông ta, Hoa Quốc máu chảy thành sông cũng chẳng sao, nhưng ai dám bảo đảm rằng huyết tộc sẽ không tìm kiếm di tích Long Tộc và năm trái tim rồng nằm rải rác khắp sông núi Hoa Quốc?

“Các người thật sự cho rằng mình có giá trị lợi dụng sao? Các người đề cao bản thân mình quá rồi! Lần này chỉ là một bài học cho các người mà thôi!”

Tiêu Chính Văn vừa nói xong, một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên dâng lên. Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, đạp trên không trung, đối mặt với hai vị hầu trước Pháp Thiên và Đồ Thiên, chế nhạo: “Các người cho rằng tôi chỉ muốn giết vài tên tiểu tốt sao?”

“Không! Các người sai rồi. Theo tôi biết, hai người các ông có lẽ là hầu tước huyết tộc có lực chiến mạnh nhất trong giới thế tục nhỉ? Nếu đã vậy, hai người các ông cũng phải chết!”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, Tiêu Chính Văn thật sự muốn giết hai vị hầu tước sao?

Tiêu Chính Văn điên rồi!

Cho dù có thể thắng, nhưng đó chỉ là trong tình huống một chọi một. Còn bây giờ có tận hai vị cao thủ Nhân Vương cấp sáu, Tiêu Chính Văn giết nổi sao?

“Thật nực cười!”, Khổng Vạn Thắng nói với vẻ chế nhạo.

Cho dù Tiêu Chính Văn có năng lực đến đâu thì cũng không thể lấy một chọi hai. Hơn nữa, thực lực của Pháp Thiên và Đồ Thiên vô cùng mạnh, cho dù là cùng cấp bậc thì bọn họ cũng là người đứng đầu.

“Dựa vào cậu sao? Cậu thật ngông cuồng! Cậu có biết hai người họ là mãnh tướng của huyết tộc không? Ngay cả cao thủ Nhân Vương cấp sáu trong Đế Vương Các như tôi cũng chưa chắc có thể lấy một chọi hai!”

“Một con ếch ngồi đáy giếng, lớn lên trong giới thế tục mà cũng dám thách thức hai người họ? Ai cho cậu dũng khí đấy hả?”

Bạch Chiến Sinh giận đến mức mặt mày tái xanh, ông ta thật sự muốn xé nát Tiêu Chính Văn thành nghìn mảnh.
Chương 1842: Kẻ địch mạnh nhất

So với cao thủ Nhân Vương cấp sau trong thế hệ trẻ giống Tư Mã Minh Húc, Pháp Thiên và Đồ Thiên đã ở cảnh giới này hơn một trăm năm rồi.

Dù xét về kinh nghiệm hay cách chiến đấu thì còn lâu thế hệ trẻ như Tư Mã Minh Húc mới có thể so sánh được.

Cho dù là so với người cùng cấp bậc, muốn giết hai người họ cũng khó hơn lên trời.

Bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ có thực lực Nhân Vương cấp năm, sao có thể là đối thủ của hai người họ?

Hơn nữa nếu hai người họ cũng giống mấy vị hầu tước quay về với Lục Tiểu Thiến thì chẳng phải đã chết ở ngoài lãnh thổ lâu rồi sao?

“Tiêu Chính Văn, cậu nghĩ rằng mình là chiến thần bất bại thật sao?’, lúc này Pháp Thiên cười nhạo, trầm giọng nói.

Mọi người các phái trong võ tông nghe thế không khỏi nở nụ cười chế giễu.

Chiến thần bất bại?

Đó chỉ tồn tại trong thần thoại, trong thực tế nào có chiến thần bất bại?

Trong lịch sử có rất nhiều ngôi sao mới có tài năng như Tiêu Chính Văn, nhưng kết quả cuối cùng của họ thế nào?

Trên thế giới này còn có người thật sự xem mình thành sự tồn tại như thần thoại, đúng là nực cười.

“Hừ, chiến thần bất bại? Ngay cả Bạch Khởi cũng không dám nói lớn lối như thế, núi này cao có núi cao hơn, Tiêu Chính Văn vẫn còn quá trẻ, không hiểu được đang đợi cậu ta ở phía trước là gì”.

Bạch Chiến Sinh cười khẩy, lạnh nhạt nhìn Tiêu Chính Văn đang kiêu ngạo đứng trong không trung.

Dù là bản thân Bạch Chiến Sinh từng gặp rất nhiều người mới trong thế hệ trẻ, chỉ xét riêng về thành tựu, bất kỳ ai trong số họ cũng không thua kém Tiêu Chính Văn.

Nhưng kết quả thế nào?

Có một ai không phải bị các thế lực lớn đánh cho không ngẩng đầu lên nổi, cuối cùng đều biến mất, biến thành một hạt cát trong dòng lịch sử.

“Có phải chiến thần bất bại hay không không quan trọng, giết các ông không cần chiến thần bất bại gì đó”, Tiêu Chính Văn đáp lại.

“Bọn tôi biết cậu rất thành thạo về trận pháp không gian, thậm chí cậu đã có thể biến ra rồng thật bằng trận pháp, quả thật nên gọi là người đầu tiên từ xưa đến nay”.

“Mặc dù hai người bọn tôi cũng rất xem trọng cậu, thậm chí có thể nói là không đến lúc bất đắc dĩ bọn tôi cũng không muốn đối đầu với cậu”.

“Nhưng cậu không nên năm lần bảy lượt khiêu khích giới hạn của huyết tộc”.

Sau khi Pháp Thiên tức giận hét lên một tiếng, một luồng sương màu đỏ che phủ cả bầu trời phía Tây Bắc.

Trong màn sương đó vang lên từng tiếng gào thét, chém giết, không khí cũng tràn ngập khí tức mùi máu tanh.

Phía sau hầu tước Đồ Thiên, từng luồng ánh sáng màu đỏ máu bỗng dâng trào lên, che phủ cả màn trời phía Tây Nam, lúc này ông ta như thể đã hợp thành một thể với vùng trời đất này.

“Chỉ dựa vào một mình cậu mà còn muốn giết hai người bọn tôi, cũng xem trọng bản thân mình quá đấy nhỉ? Cậu nghĩ trong huyết tộc không ai có thể làm gì được cậu sao?”

Nói rồi hầu tước Pháp Thiên giơ tay lên, một luồng máu bắn ra.

Trong màn sương sau lưng ông ta lập tức biến thành hàng ngàn mũi tên màu đỏ, dày đặc như mưa phùn, đồng loạt bắn về phía Tiêu Chính Văn.

Hàng ngàn mũi tên màu đỏ tạo thành một cơn lũ không gì có thể ngăn được xuyên qua không khí.

Đám người Bạch Chiến Sinh quan sát trận chiến ở bên dưới trợn to mắt kinh ngạc nhìn đòn tấn công tuyệt thế này cũng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Số mũi tên màu đỏ đó đều ẩn giấu huyền cơ bên trong, chỉ cần bị bắn trúng chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, chết vô cùng thảm thiết.

Dù là một trăm, một ngàn mũi tên cũng khó là tránh được, huống gì là hàng chục ngàn?

Có thể nói ngay cả cao thủ Nhân Vương cấp bảy cũng chỉ có năm mươi phần trăm nắm chắc phần thắng khi đối mặt với đòn tấn công này.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn vô số mũi tên lao đến, lúc này gương mặt anh lộ ra vẻ trầm ngâm.

Ngay lúc mũi tên gần như chạm vào quần áo Tiêu Chính Văn, anh bỗng giơ tay lên vẽ ra một màn sáng màu vàng.

Ánh sáng màu vàng đó xuyên qua đất trời chắn ngay trước mặt Tiêu Chính Văn.

Vô số mũi tên đó đều bị hút vào trong ánh sáng vàng rồi biến mất.

Mọi người bên dưới thấy thế cũng không khỏi ớn lạnh, mặc dù trận pháp không gian bắt nguồn từ Hoa Sơn, nhưng ngay cả người xuất sắc nhất trong Hoa Sơn cũng không dám cứng rắn đỡ một đòn tấn công có tính hủy diệt bằng trận pháp không gian như Tiêu Chính Văn.

Chỉ như thế thôi, bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn đang ở thế phòng thủ, nhưng muốn giết được hai người Pháp Thiên và Đồ Thiên quả thật là rất khó.

Một tiếng rồng gầm vang lên khắp đất trời, một con rồng lớn màu vàng được Tiêu Chính Văn biến ra.

Lúc này ngay cả bầu trời cũng hơi không chịu được khí thế ngút trời này, bầu trời dường như bị xé nát rung chuyển một hồi, một góc của bầu trời bị xé toạc ra.

Cơ thể con rồng vàng lướt qua chặn lại vô số mũi tên đó.

“Pháp Thiên, xem ra đã lâu rồi ông chưa ra tay đánh ai, thế mà lại bị một tên Nhân Vương cấp năm đánh lại như thế”.

Đồ Thiên sầm mặt tiến đến trước một bước.

Khí tức kinh người bỗng dâng trào lần nữa, áo khoác cực lớn tạo ra tiếng động mạnh trong không khí như thể một Huyết Ma giáng trần khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa kính sợ.

“Đã nghe nói sức chiến đấu của cậu khá mạnh, trước giờ tôi đều muốn xin chỉ bảo, hôm nay giữa cậu và tôi chỉ có thể có một người sống sót rời khỏi đây”.

Vừa dứt lời, Đồ Thiên bỗng vung ra một cú đấm đủ để chấn động vũ trụ.

Đòn tấn công này thậm chí chia cắt bầu trời thành hai nửa, đám mây vô tận biến thành vô số tia sáng đánh về phía Tiêu Chính Văn.

Không quá lời khi nói rằng uy lực đòn tấn công này của ông ta đủ để địch lại với hàng trăm quả bom hạt nhân cỡ lớn.

Chỉ riêng luồng khí của cú đấm này đã có thể chia nước trong Hoàng Hà thành hai.

Sức mạnh này đáng sợ như thế nào?

Lúc này người nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy đều thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Thảo nào huyết tộc lại điên cuồng như thế, với sức chiến đấu của hai người họ cũng đủ để xóa sạch Hoa Quốc.

Thấy đối phương đã tung ra đòn tấn công, Tiêu Chính Văn cũng vung ra một cú đánh về phía Đồ Thiên.

Một tiếng động cực lớn kinh thiên động địa vang lên, không trung bỗng nổ tung thành ánh sáng trắng chói mắt.

Đồ Thiên bị sóng khí đánh lùi về sau ba bước, Tiêu Chính Văn cũng lùi một bước về phía sau.

Nhưng cuối cùng hai người vẫn hòa nhau.

“Xem ra ông cũng đã lâu chưa giết người rồi. Huyết quyền vô địch của ông cũng phải chịu thua”, nói rồi cả người Pháp Thiên bỗng biến mất.

Ngay sau đó một trận cơn sóng gợn lên trong hư không, cơ thể Pháp Thiên đã xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Chính Văn, sau đó một cú đấm có uy lực ngút trời đấm thẳng vào ngực Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày, cơ thể xoẹt qua lập tức xuất hiện phía sau Pháp Thiên, sau đó giơ một bàn tay lên đánh vào sau lưng Pháp Thiên.

Ngay lúc này phía sau Pháp Thiên bỗng xuất hiện một màn sáng màu bạc như một chiếc gương chắn ngay trước người Tiêu Chính Văn.

Uy lực cú đấm đó của Tiêu Chính Văn cũng bị chiếc gương phía sau Pháp Thiên hút vào trong, như thể cát đổ vào biển, biến mất không thấy tung tích.

“Thế nào? Cậu tưởng chỉ có cậu biết trận pháp không gian sao? Cậu vẫn còn quá trẻ”.

Pháp Thiên quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, gương mặt không hề có vẻ gì là hoảng hốt.

Ngay sau đó một luồng sáng màu đỏ đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

“Ầm!”

Sau khi tiếng động lớn vang lên, luồng sáng đó va chạm với con rồng màu vàng, Pháp Thiên cũng nhân lúc này kéo giãn khoảng cách với Tiêu Chính Văn.

Đỡ được đòn tấn công của Pháp Thiên, Tiêu Chính Văn cũng lùi về sau một bước, phải nói là sức chiến đấu của hai người vượt xa Tư Mã Minh Húc.

So với hai người, Tư Mã Minh Húc hệt như một đứa trẻ ba tuổi.

Nhìn bầu trời xuất hiện một vết nứt cực rõ, lúc này Bạch Chiến Sinh cũng ngây người.

Rõ ràng là sau đòn tấn công vừa rồi của Tiêu Chính Văn và Pháp Thiên thì mới để lại vết nứt này.

“Không ngờ tên Tiêu Chính Văn này lại có bản lĩnh như thế”, Bạch Chiến Sinh nghiến răng, ước gì có ngay sau đó Tiêu Chính Văn sẽ bị Pháp Thiên và Đồ Thiên chém thành đống thịt nhão.

Lúc này trong một sơn động ở Thương Sơn Nhĩ Hải, Sáng Thế Hạo Thiên chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía tỉnh Nam nói: “E là Tiêu Chính Văn đã gặp phải đối thủ mạnh nhất rồi”.

Tiêu Long quay đầu lại nhìn Hạo Thiên nói: “Sáng Thế, Tiêu Chính Văn nó…”

“Cứ đợi đi”, nói rồi Sáng Thế Hạo Thiên nhắm mắt lại.

Lúc này khí tức của Pháp Thiên và Đồ Thiên lại dâng lên, chia ra làm hai bên lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Thời gian làm nóng người đã hết, đã đến lúc phân thắng bại rồi”.
Chương 1843: Dùng máu tế kiếm

Lúc này không gian quanh người Tiêu Chính Văn đều bị hai luồng khí tức đáng sợ chèn ép đến mức phát ra từng tiếng nứt vỡ như nổ tung.

Chỉ thoáng chốc, bầu trời ngập tràn sắc đỏ như máu, ngay cả bầu trời cũng đỏ như muốn nhỏ ra máu, cả thú trên núi cũng bị khí tức đáng sợ này làm cho hoảng sợ nằm rạp xuống, run cầm cập.

Lúc này rất nhiều ánh mắt đều đồng loạt nhìn về hướng tỉnh Nam, ngay cả cường giả ngoài lãnh thổ quay về trong Âu Lục cũng chú ý đến động tĩnh ở Hoa Quốc.

“Đây quả là trận đánh của thần tiên”.

“Còn không phải à, cuối cùng lần này cũng nhìn thấy thần tiên thật sự rồi”.

“Haizz, mong là vua Bắc Lương có thể thắng trận chiến này, nếu không, người bình thường sẽ gặp đại nạn”.

Hiện tượng thiên nhiên ngay lúc này cực kỳ đáng sợ, ngập trời là những đám mây màu đỏ như thể thú dữ có thể há miệng và có thể nuốt chửng mọi thứ bất cứ lúc nào.

Lúc này Pháp Thiên và Đồ Thiên kiêu ngạo đứng đó, trong tay hai người lần lượt xuất hiện thêm một thanh kiếm màu đỏ máu và một con dao đồ tể.

Pháp Thiên hừ một tiếng, sau đó vung kiếm lên, chỉ cần là những nơi kiếm khí quét qua thì ngay cả núi cao cũng bị chém thành đất bằng.

Trên mép kiếm màu đỏ đó chứa sức mạnh bí ẩn, cho dù là không khí hay vạn vật trên thế gian đều lập tức tan vỡ khi tiếp xúc.

Sức mạnh này quá là đáng sợ, thậm chí trời đất và núi sông này cũng sắp không chịu được.

Kiếm khí vừa đánh ra, cơ thể Pháp Thiên cũng động đậy theo, vung thanh kiếm màu đỏ trong tay lên như thể đang đuổi theo sao trăng, uy thế không gì có thể cản được.

“Đây mới là thực lực mà Nhân Vương cấp sáu nên có, dù Tiêu Chính Văn có tố chất hơn người thì cuối cùng kiến thức cũng quá nông cạn. Tôi muốn xem cậu đỡ một đòn này thế nào”, Bạch Chiến Sinh chắp hai tay sau lưng, cười nhạo nói.

Tiêu Chính Văn cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của đòn tấn công này, thậm chí trong kiếm khí của Pháp Thiên còn chứa một uy lực khó mà đoán được.

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng không nương tay, một điểm sáng màu bạc sáng rực lên trong bàn tay anh, con dao quân đội năm cạnh xuất hiện trong tay anh.

Cùng lúc vung con dao quân đội năm cạnh ra, cơ thể Tiêu Chính Văn cũng động đậy theo, cứ như lá vàng rơi trong cơn gió mùa thu, tùy ý nhảy múa trong khí tức hỗn loạn.

Khí lực cuồn cuộn đang dâng trào trong không trung, còn Tiêu Chính Văn lại như một chiếc thuyền cô độc giữa đại dương mênh mông, mỗi lần đều có thể đi xuyên qua trong sự hỗn loạn của khí lực.

“Hả?”, thấy thế Pháp Thiên không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Ông ta cũng đã sống mấy trăm năm, có dạng đối thủ nào mà ông ta chưa từng gặp đâu, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải đối thủ khó đối phó như Tiêu Chính Văn.

Thấy chỉ thoáng chốc Tiêu Chính Văn đã kéo giãn khoảng cách với Pháp Thiên, Pháp Thiên lần nữa cầm chặt kiếm, sau đó lao lên.

Ngay sau đó, một thanh kiếm cực lớn màu đỏ chém ngang trước mặt Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn thanh kiếm lớn màu đỏ đó, cả người hơi nghiêng sang một bên vừa lúc dán sát vào thân kiếm, xuyên qua từ trong khe hở.

“Hừ, cậu đi đâu!”

Pháp Thiên hừ một tiếng, sau đó vung tay lên chém thêm một kiếm.

Lúc này Tiêu Chính Văn đã bị ép vào đường cùng, lại không có đường lui.

Thấy thanh kiếm lại chém ngang về phía mình, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, sau đó giơ một tay lên, con dao quân đội năm cạnh lại bay ra.

“Chàng trai, tôi cũng đang đợi chiêu này của cậu đây”.

Ánh mắt Đồ Thiên lóe lên, sau đó con dao dài trong tay vung lên, chém vào đỉnh đầu Tiêu Chính Văn với góc cực kỳ hiểm hóc.

“Keng!”

Ngay khi con dao dài Trích Huyết sắp đánh vào đỉnh đầu Tiêu Chính Văn bỗng có một luồng ánh sáng đỏ lóe lên trước ngực Tiêu Chính Văn, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ bay ra, đỡ lấy đòn tấn công của Pháp Thiên.

Tiêu Chính Văn cũng theo đó liên tiếp lùi về sau mười mấy bước, mượn thế để kéo dài khoảng cách với Pháp Thiên.

Pháp Thiên để thanh kiếm dài màu đỏ sau lưng, kiêu ngạo đứng giữa không trung, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.

Con dao dài Trích Huyết của Đồ Thiên có đao pháp rất tuyệt diệu, không chỉ cực kỳ hung mãnh mà còn huyền bí, chỉ một chiêu đã khiến Tiêu Chính Văn rơi vào thế yếu.

Hai người bắt tay lại đánh thì dù là cao thủ Nhân Vương cấp bảy cũng phải chịu thua, huống gì là Tiêu Chính Văn?

“Dù sức chiến đấu của cậu đáng kinh ngạc đến đâu thì có thể làm được gì? Bây giờ cậu còn có mấy phần thắng? Không có trận pháp không gian, cậu nghĩ mình có thể nói đến việc chiếm hời trước mặt bọn tôi à?”

Thật ra họ vẫn luôn âm thầm điều tra Tiêu Chính Văn, điều khiến họ kiêng dè nhất thật ra là trận pháp không gian của Tiêu Chính Văn.

Nhưng cho dù trận pháp không gian có tuyệt diệu đến mức nào, cuối cùng cũng chỉ là một loại trận pháp phòng vệ mà thôi.

Chỉ cần hai bên ra tay đánh nhau, uy lực của trận pháp không gian có thể bị tiêu hao.

Vậy thì sau đó sẽ giao đấu về kinh nghiệm chiến đấu và kỹ thuật chiến đấu, tuổi của hai người họ đã thêm một con số không phía sau, lớn gấp mấy lần Tiêu Chính Văn.

Hơn nữa ở ngoài lãnh thổ ngày nào cũng đều lớn lên trong các chiến trường anh chết tôi sống, họ sẽ thua Tiêu Chính Văn về mặt này sao?

Hơn nữa lúc ở ngoài lãnh thổ, hai người họ gần như là sự tồn tại tương đương với vô địch, dù là trụ cột trung lưu trong các thế lực lớn cũng phải lùi bước khi gặp hai người.

Tiêu Chính Văn cười khẩy, khẽ gật đầu nói: “Xem ra các ông vẫn rất có lòng, nhưng có thể phải khiến các ông thất vọng rồi”.

Vừa dứt lời một tiếng rồng gầm vang vọng khắp đất trời.

Ba con rồng lớn lần lượt xuất hiện hai bên Tiêu Chính Văn, một con rồng vàng bay lên trên rồi lại lao xuống.

Ngẩng đầu lên nhìn con rồng vàng đang lao về phía mình, Pháp Thiên cười khẩy nói: “Chút kỹ xảo đơn giản này đã dùng một lần thì mất hiệu quả rồi”.

“Cậu nghĩ bọn tôi giống mấy kẻ vô dụng trước đây cậu gặp sao? Cậu ngây thơ quá đấy”.

Cùng lúc đó Chu Chấn Long đứng ở Long Kinh xa xôi nhíu chặt mày.

“Mặc dù rất khó để đoán được sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn, nhưng đòn tấn công này lại không phải đánh trúng đám người Pháp Thiên. Dù sao họ cũng đã trải qua biết bao trận chiến, hơn nữa mỗi trận đều là đại chiến sinh tử”.

“Tuyệt đối không phải là người mà đóa hoa trưởng thành trong nhà kính như Tư Mã Minh Húc có thể so sánh”.

Đối với cao thủ, chiêu thức giống nhau, đã sử dụng một lần thì đã mất đi tác dụng, nhất là những cao thủ như Pháp Thiên và Đồ Thiên.

Mà dù con rồng Tiêu Chính Văn biến ra có lợi hại thế nào cũng không phải là rồng thật.

“Chúng ta ra tay giúp không?”, Lý Chính Đạo quay sang nhìn Chu Chấn Long nói.

Mặc dù sức chiến đấu của hai người chưa chắc đã cao hơn Pháp Thiên và Đồ Thiên, nhưng thế lực đằng sau họ lại đủ để uy hiếp được hai người kia.

Nếu nhà họ Lý và nhà họ Chu cùng ra mặt bảo vệ Tiêu Chính Văn thì ngay cả lãnh đạo cấp cao của huyết tộc cũng phải suy xét lại, Pháp Thiên và Đồ Thiên càng không dám tự ý quyết định trở mặt với nhà họ Lý và nhà họ Chu.

“Không, nếu chúng ta xuất hiện, mặc dù bên phía huyết tộc sẽ nể mặt, nhưng chắc chắn sẽ đưa ra các điều kiện khắc nghiệt với hai nhà chúng ta, đến lúc đó tôi và ông biết giải thích thế nào với gia tộc?”

“Dù ông là thế tử nhưng dù sao cũng không phải là gia chủ. Địa vị của huyết tộc khá đặc biệt, bây giờ lại là thời điểm vô cùng nhạy cảm, tôi và ông tốt nhất đừng nên ra mặt thì hơn”.

“Hơn nữa, không chỉ có chúng ta để tâm đến chuyện này, tôi chắc một lát nữa sẽ có người đứng ra mà thôi”.

Chu Chấn Long trầm ngâm hồi lâu mới trầm giọng nói.

Chỉ là Chu Chấn Long vẫn chưa nói hết nửa câu sau, đó là Tiêu Chính Văn bắt buộc phải giết chết hai người kia trong trận chiến này, nếu không thứ đang đợi Tiêu Chính Văn trong tương lai chính là vô vàn rối rắc.

Nhìn thấy sức chiến đấu cực hạn của Tiêu Chính Văn, dĩ nhiên các thế lực lớn sẽ bóp nắn Tiêu Chính Văn trong lòng bàn tay, đến lúc đó Tiêu Chính Văn nào còn đường sống nữa?

Chỉ có khi tiềm lực của một mình vô hạn mới có cơ hội vô hạn.

Có thể nói lúc này một mình Tiêu Chính Văn vừa đấu trí vừa đấu dũng với các thế lực lớn, thế nên anh không thể thất bại, lý trí không thể xuất hiện hai từ thất bại, nếu không nhỡ đi sai một bước thì sẽ không còn cách cứu vãn.

“Tiêu Chính Văn, đỡ một kiếm của tôi đi”.

Pháp Thiên nói rồi, thanh kiếm dài màu đỏ trong tay lại chém ra một nhát.

Lúc này khắp cả trời đất đều đổi màu, hư không cũng đang rung chuyển.

Tiêu Chính Văn tiện tay đâm một giáo ra, va chạm với thanh kiếm dài màu đỏ của Pháp Thiên.

Sóng khí cực mạnh khiến Tiêu Chính Văn phải lùi về sau mấy bước, còn Pháp Thiên lại không hề động đậy.

“Tiêu Chính Văn, xem ra chẳng qua cậu cũng chỉ có thế”, Pháp Thiên cười nhạo, không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.

“Chỉ dựa vào cậu mà cũng dám xem thường huyết tộc tôi sao? Cậu còn quá trẻ, tự cho rằng đánh chém chết mấy người đồng trang lứa là cậu có thể vô địch khắp thiên hạ sao? Đúng là ngây thơ! Hôm nay bọn tôi sẽ lấy máu của cậu tế thanh kiếm trong tay tôi”.

Nói rồi mái tóc dài của Pháp Thiên tung bay, vầng sáng màu đỏ trong tay lập tức lao đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK