Vừa bắt máy, Khương Vy Nhan đã nghe thấy giọng nói đầy đắc ý của Lý Quốc Hào.
Hiện giờ tập đoàn Vy Nhan đã bị chèn ép đến bước đường cùng.
Tất cả ngân hàng đã ngừng hợp tác với tập đoàn Vy Nhan.
Hơn nữa tài chính hiện giờ của tập đoàn Vy Nhan đừng nói là mấy chục tỷ, dù là mấy triệu tệ cũng chẳng có.
“Sếp Lý, uổng công tôi tin tưởng ông như thế, hơn nữa lúc đầu là ông muốn đầu tư vào, bây giờ vốn của tập đoàn Vy Nhan eo hẹp, ông lại hãm hại khi người khác gặp nạn như vậy thì không có đạo đức lắm”.
Ngực Khương Vy Nhan phập phồng lên xuống kìm nén cơn giận, bình tĩnh chất vấn.
“Sếp Khương, thật ra chuyện này không thể trách tôi được. Số tiền chúng tôi đầu tư vào đều là tiền của nhà đầu tư, bây giờ người ta đòi tiền tôi, tôi phải lấy lại tiền cho người ta chứ”.
“Thật ra với khả năng của tập đoàn Vy Nhan thì năm tỷ cũng chỉ là con số nhỏ thôi mà”.
“Sở dĩ sếp Khương rơi vào tình hình khó khăn như bây giờ cũng là do hai mươi tỷ của La Hải Bằng, tôi có thể nghĩ cách giúp sếp Khương, nhưng tôi có một yêu cầu nho nhỏ”.
Lý Quốc Hào giả vờ lên tiếng.
“Ông cứ nói!”
Khương Vy Nhan sa sầm mặt mày, lạnh lùng đáp lời.
“Nếu La Hải Bằng có thể kéo dài thời gian với số tiền đó thì cô có thể trả cho tôi năm tỷ không? Tôi thật sự cần gấp”.
Lý Quốc Hào chậm rãi nói không hề giống người đang nôn nóng.
Khương Vy Nhan hít sâu, cười nhạo trả lời: “Tất nhiên là được, chỉ cần sếp La có thể cho tập đoàn Vy Nhan thêm một thời gian nữa thì hai mươi tỷ không thành vấn đề, năm tỷ của ông cũng thế”.
“Ông biết rõ đơn hàng tiếp theo của tập đoàn Vy Nhan sẽ nhận được bao nhiêu lợi nhuận, không cần tôi nói tự sếp Lý cũng rõ”.
Cho dù đến tận lúc này Khương Vy Nhan cũng phải kìm nén ngọn lửa giận, từ từ tranh luận với Lý Quốc Hào.
Cố gắng thỏa thuận để giải quyết khó khăn trước mắt của tập đoàn Vy Nhan.
“Tất nhiên, tôi đã bàn với sếp La, chúng ta vẫn nên gặp mặt rồi bàn bạc thì tốt hơn. Thật ra, tài chính của sếp La cũng không nhiều, chỉ là phải xem lợi nhuận mà sếp Khương đưa có đủ dày hay không”.
Lý Quốc Hào chậm rãi nói.
Lúc này Khương Vy Nhan còn được lựa chọn sao?
Ngoài việc đồng ý mọi yêu cầu của ông ta vô điều kiện thì Khương Vy Nhan chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Quả nhiên Khương Vy Nhan do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý với yêu cầu của Lý Quốc Hào, gặp mặt rồi bàn cụ thể với La Hải Bằng.
Mặc kệ Lãnh Kế Hồng khuyên nhủ thế nào, nhưng chuyện Khương Vy Nhan đã quyết, ông ta có thể khuyên cô đổi ý được sao?
“Sếp Lãnh, ông đừng khuyên tôi nữa, thật ra bây giờ nhà họ Lãnh cũng đang gặp khó khăn, cách giải quyết tốt nhất lúc này là thỏa hiệp với đối phương, dù phải nhường tất cả lợi nhuận thì chỉ cần giữ được công ty, giữ lại được nhà họ Lãnh và tập đoàn Vy Nhan thì đã thắng rồi đấy”.
Nghe cô nói thế, Lãnh Kế Hồng còn có thể nói gì được nữa?
Tối hôm đó, Khương Vy Nhan dẫn theo Độ Thiên Chân Nhân cùng đến phòng VIP ở khách sạn Continental.
Vừa bước vào phòng Khương Vy Nhan sửng sốt.
Đông Phương Viêm đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa đối diện với cửa ra vào, nở nụ cười nham hiểm nhìn Khương Vy Nhan một lượt từ trên xuống dưới.
Độ Thiên Chân Nhân không khỏi nhíu mày nói với Đông Phương Viêm: “Sao lại là con?”
“Sư phụ, đã lâu không gặp, nghe nói sư phụ đã “lao vào vòng tay” của Tiêu Chính Văn rồi à, lúc đầu con còn không tin nhưng hôm nay nhìn thế này xem ra sư phụ đã thành tay sai của nhà họ Tiêu thật rồi”.
Đông Phương Viêm không hề nể tình thầy trò mà lên tiếng chế giễu.
“Đông Phương Viêm!”
Độ Thiên Chân Nhân nghe thế không khỏi cảm thấy cực kỳ tức giận.
Đông Phương Viêm híp mắt cười khẩy, ngón tay khẽ gõ lên bàn: “Sư phụ, tính tình nóng nảy của sư phụ vẫn thế nhỉ, nhưng hôm nay lại liên quan đến sự sống còn của tập đoàn Vy Nhan”.
“Sư phụ chỉ là một tên sai vặt, nếu làm loạn bữa ăn này thì sư phụ có gánh nổi trách nhiệm lớn thế không?”
Dứt lời, Đông Phương Viêm phóng đãng mỉm cười nhìn Khương Vy Nhan.
Lúc này Khương Vy Nhan đã hiểu ra mọi chuyện.
Hợp đồng của tập đoàn Lane và La Hải Bằng gì đó đều chỉ là cái bẫy do Đông Phương Viêm bày ra mà thôi.
Loanh quanh một vòng lớn cuối cùng cô vẫn rơi vào bẫy của Đông Phương Viêm.
“Ông cụ, sếp Lãnh, chúng ta đi!”
Khương Vy Nhan lạnh lùng nói.
“Đi ư? Sếp Khương đừng trách tôi không nhắc, hai mươi tỷ đó phải được chuyển vào tài khoản của tôi trong vòng ba ngày. Nếu không cô vi phạm hợp đồng, phải bồi thường gấp đôi”.
“Dù bán hết tập đoàn Vy Nhan thì có đáng giá bốn mươi tỷ không?”
Đông Phương Viêm lạnh lùng nói.
Cả người Khương Vy Nhan cứng đờ dừng bước, một lúc sau cô mới quay đầu lại nói với Đông Phương Viêm: “Cho dù tập đoàn Vy Nhan không còn tồn tại thì anh cũng đừng mơ có thể uy hiếp tôi bằng thứ này”.
Khương Vy Nhan đã quá rõ Đông Phương Viêm là loại người gì rồi.
Hoàn toàn chẳng thể nói lý được với loại người này.
“Được!”
Đông Phương Viêm gật đầu tán thành, đứng lên nói: “Quả nhiên là người phụ nữ của Tiêu Chính Văn, được đấy. Khá khen cho sự hung dữ này, cũng không uổng công tôi phí tâm sức nhiều với cô như vậy”.
“Nhưng cô nghĩ dẫn theo sư phụ của tôi đến thì cô có thể thoải mái ra vào sao? Haizz, phụ nữ thật ngốc nghếch và ngây thơ”.
Nghe hắn nói thế, Lãnh Kế Hồng bước lên trước một bước chắn trước mặt Khương Vy Nhan: “Cậu Đông Phương, xin hãy tự trọng”.
“Ông là cái thá gì! Cút! Nếu không ông đây sẽ giết chết ông!”
Đông Phương Viêm trợn mắt tức giận hét lên với Lãnh Kế Hồng.
“Sếp Lãnh, mặc kệ anh ta, chúng ta đi thôi. Tôi muốn xem ai có thể cản được tôi”.
Khương Vy Nhan tái mặt vì tức giận, sải bước định đi ra ngoài.
Nhưng vừa bước đến cửa phòng thì có hai người chặn đường đi của Khương Vy Nhan.
“Thật xin lỗi, trước khi cậu Đông Phương cho phép các cô rời khỏi đây, không ai được phép bước nửa bước ra khỏi căn phòng này”.
Mặt Karle lạnh như băng nói.
Độ Thiên Chân Nhân thấy hai người đàn ông da trắng ở ngoài cửa này, lòng không khỏi chùng xuống.
Hai người này đều là cường giả cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, nếu chỉ là một mình cụ ta thì vẫn ổn, dù không đánh cũng có thể thoát.
Nhưng bên cạnh còn Khương Vy Nhan nên tình hình khác hoàn toàn.
Sao có thể dễ dàng bảo vệ một người phụ nữ mang thai yếu ớt trước mặt hai cường giả cảnh giới Thiên Vương bốn sao được đây?
“Đông Phương Viêm, nếu cậu vẫn nể tình thầy trò giữa tôi và cậu thì bảo hai người đó tránh ra”.
Độ Thiên Chân Nhân quay đầu lại nói với Đông Phương Viêm.
“Ha ha!”
Đông Phương Viêm ngửa mặt lên trời bật cười rồi chỉ vào ống tay áo trống không nói: “Thầy trò? Tiêu Chính Văn cắt đứt một cánh tay của tôi, hủy hoại cuộc đời tôi. Nếu ông nể tình thầy trò giữa chúng ta thì sẽ đi làm con chó cho Tiêu Chính Văn sao?”
“Ai sẽ đền lại cánh tay cho tôi đây? Bảo tôi thả cô ta đi ư? Không có cửa đâu! Tôi phải để cho Tiêu Chính Văn mở to mắt nhìn tôi chơi chết người phụ nữ của hắn thế nào! Tôi phải khiến hắn đau khổ gấp mười lần, một trăm lần tôi nữa kìa”.
Đông Phương Viêm gào lên như phát điên, hoàn toàn không xem Độ Thiên Chân Nhân ra gì.
Lúc này La Hải Bằng cũng chậm rãi đứng dậy.
Hơi thở cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao tỏa ra, ông ta cười khĐọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter ẩy nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Trưởng bối Độ Thiên, nể tình ông là sư phụ của cậu Đông Phương, ông có thể đi được rồi!”
“Nhưng người phụ nữ này bắt buộc phải ở lại!”