Tiêu Chính Văn cười khẩy giễu cợt nói.
Cái gì?
Mọi người xung quanh đều ngây ngốc nhìn Tiêu Chính Văn.
Lý Thiên Lăng là đệ tử nhập môn nhưng hắn còn một thân phận khác nữa, là thiên tài xuất chúng đứng trong top mười của năm đại danh sơn.
Xét về thực lực thậm chí không thua kém gì Lâm Phi Dương.
Hắn là người đầu tiên lên tiếng với Tiêu Chính Văn tức là đã thể hiện rõ thái độ của mình.
Trong các đệ tử mà Hằng Sơn cử đến hôm nay chỉ có thực lực của hắn mới sánh ngang được với Tiêu Chính Văn.
Lý Thiên Lăng hắn muốn giẫm đạp lên thi thể Tiêu Chính Văn để tên tuổi vang dội.
Chứng minh mình mạnh hơn cả Lý Phi Dương.
Không ngờ lại bị Tiêu Chính Văn xem thường.
Lúc này đại diện của bốn gia tộc lớn đang ở trên bục cao đều lộ ra dáng vẻ hóng hớt.
Dù sao người dám bước xuống bục cao cứng rắn đối diện với Tiêu Chính Văn thì cũng không phải là kẻ yếu.
Đồng thời thái độ xem thường Lý Thiên Lăng của Tiêu Chính Văn đã đánh trúng vào lòng tự tôn của đệ tử Hằng Sơn.
Thiên đường có lối không ai đến, địa ngục không cửa lắm kẻ vào!
“Haizz, ngay cả Lý Thiên Lăng là ai mà cậu ta cũng không biết, thật đáng tiếc. Mặc dù Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương nhưng lại biết quá ít về chuyện của võ tông”.
“Hôm nay e là không có đường thoát”.
Lúc này trong đám đông có người không khỏi lắc đầu nói.
“Hừ, lớn lối vậy à, hay là lát nữa tôi cho anh biết sự lợi hại của đệ tử nhập môn Hằng Sơn. Hôm nay tôi phải đánh gãy hai tay hai chân của anh trước mặt hàng chục nghìn tiền bối võ tông”.
“Tôi muốn cho người trong thế giới biết Tiêu Chính Văn anh chẳng là cái thá gì trước Hằng Sơn cả”.
Dứt lời, Lý Thiên Lăng đỡ Thương Nhan Bách dậy rồi đi lên phía bục cao.
Vừa đi Lý Thiên Lăng vừa nói với Thương Nhan Bách: “Ông Thương, Tiêu Chính Văn đã là người sắp chết, cần gì phải so đo với hắn. Để tỏ lòng tôn trọng của Hằng Sơn với Hoa Sơn, tôi sẽ đích thân ra tay đánh bại hắn trên đàn tế”.
“Tiện thể lấy máu của hắn tế sống chiến thần thượng cổ. Đây không chỉ là lời hứa của Lý Thiên Lăng với ông Thương mà còn là sự cảnh cáo của Hằng Sơn với thế giới”.
Nói xong, khóe miệng Lý Thiên Lăng nhếch lên nụ cười giễu cợt, quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn khinh thường hừ một tiếng, sau đó ngồi lại vào chỗ của mình.
Mỗi lần đến cuộc tụ họp lớn của võ tông hoặc liên minh võ thuật đều sẽ chọn ra vài đệ tử của các tông môn để thi đấu rèn luyện.
Nhưng cuộc thi này thường đều là chọn ra người xuất sắc trong đám cùng lứa.
Để được năm đại danh sơn thu nhận hoặc trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng yếu trong tông môn.
Trong tình huống bình thường là không thể ra tay giết người.
Nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ.
Nói chính xác là hôm nay không phải rèn luyện với Tiêu Chính Văn mà là muốn dùng chiến thuật luân phiên để giết Tiêu Chính Văn tại đây.
Bất kể thực lực có mạnh thế nào chăng nữa, mười mấy người, thậm chí là mấy chục người thay phiên ra trận đánh với một mình anh, có mệt cũng có thể đánh anh chết tại đây.
Huống gì Đoàn Hải Long đã có chuẩn bị từ trước, chỉ cần Tiêu Chính Văn đồng ý so tài thì Thiên Tinh Trận của cụ ta sẽ khởi động.
Cả đàn tế sẽ trở thành mồ chôn của một mình Tiêu Chính Văn.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao vừa rồi Lý Thiên Lăng lại tự tin như thế.
Biết rõ Tiêu Chính Văn không thể sử dụng trận pháp nữa, tất cả sức mạnh của bản thân sẽ biến mất, chẳng khác gì người bình thường nên Lý Thiên Lăng mới dám nói lớn lối như vậy.
Sao Đại trưởng lão lại không biết được sự nham hiểm độc ác của mấy người này chứ?
Nhưng Đại trưởng lão chưa kịp đứng lên nói thay Tiêu Chính Văn thì một hồi trống chiến cách đó không xa bỗng vang lên.
“Dong!”
Sau tiếng trống, mấy chục chiếc kèn ở một bên cũng đồng thời vang lên.
“Ù ù ù!”
Tiếng trống hòa cùng tiếng kèn chính là dấu hiệu nghi thức chiến thần Xi Vưu đã bắt đầu.
Trong thời gian này, không ai được thì thầm nói chuyện với nhau, càng không được gây ồn ào.
Đại trưởng lão nghiến răng, siết chặt nắm đấm tức giận trợn mắt nhìn Đoàn Hải Long.
Đoàn Hải Long lại làm như chẳng liên quan đến mình vung tay với một ông lão tóc bạc bên cạnh.
Ông lão tóc bạc đó sải bước đi đến, tay cầm một bài hịch tế trời bắt đầu lớn giọng đọc.
“Chúng tôi mời chiến thần Xi Vưu làm chứng, cuộc thi hôm nay sống chết không oán”.
Mãi đến mười phút sau, ông lão mới đọc đến đoạn cuối cùng.
“Cái gì?”
Đại trưởng lão ngẩng đầu lên bài hịch không hề viết như thế, rõ ràng là “Xin hãy làm chứng cho cuộc thi hôm nay của chúng tôi, lòng không hận thù, tuyệt đối không đánh người bị thương!”
Nhưng sao khi cụ ta đọc lại thành sống chết không oán giận vậy chứ?
Nhưng ông lão tóc bạc trên bục lại không cho Đại trưởng lão cơ hội nói, sau đó quay đầu lại nói với những người dưới bục: “Đã đọc xong bài hịch, chiến thần Xi Vưu đã làm chứng cho chúng ta”.
“Tiếp theo mọi người có thể tùy ý chọn đối thủ, cuộc thi rèn luyện trên đàn tế”.
“Bất kể là ngày thường có ân oán hay thù mới đều có thể giải quyết tại đây, ra khỏi nơi này không được ghim thù, càng không được ôm hận mà báo thù”.
“Nếu có ai vi phạm thì người trong võ tông khắp thế giới sẽ giết người đó”.
Ông lão vừa dứt lời, Lý Thiên Lăng bước đến trước chắp tay với ông lão nói: “Ông cụ, tôi muốn khiêu chiến với Tiêu Chính Văn”.
Nhưng ông lão lại lạnh lùng xua tay: “Ừ! Cũng được, tôi nghĩ trận đầu tiên nên để Lý Thiên Lăng đấu với vua Bắc…”
Cụ ta chưa nói hết câu, Đại trưởng lão ngồi trên bục cao đứng dậy: “Điều này không phù hợp với quy định. Theo quy tắc hằng năm, đệ tử của các danh sơn sẽ đấu với nhau, đệ tử giữa các võ tông so tài với nhau”.
“Lý Thiên Lăng là người của Hằng Sơn, cậu ta không thể ra tay với Tiêu Chính Văn”.
Dù ai cũng có thể nghe ra được Đại trưởng lão đang có ý nói giúp Tiêu Chính Văn, hơn nữa cũng là người duy nhất ủng hộ Tiêu Chính Văn ở chỗ này.
“Danh sơn và võ tông vốn dĩ là một thể có chung nguồn gốc, không nên phân biệt rạch ròi như thế nữa. Hơn nữa Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, không thuộc bất kỳ tông môn nào, thế nên là võ tông tôi và năm đại danh sơn khiêu chiến với Tiêu Chính Văn”.
“Không biết có gì không phù hợp?”
Ông lão tóc bạc cười khẩy hỏi ngược lại.
Vãi!
Đại trưởng lão võ tông bị hỏi đến mức nghẹn họng.
Đây là điểm yếu lớn nhất của Tiêu Chính Văn.
Dù sao anh cũng lớn lên trong quân đội, không gia nhập bất kỳ tông môn nào, không phải là đệ tử tông môn thì không bị điều luật này trói buộc.
Phải làm sao đây?
Khi Đại trưởng lão lòng như lửa đốt, phía sau ông ta bỗng vang lên một giọng nói già nua: “Tôi cũng nghĩ trận đầu tiên để Lý Thiên Hằng ra mặt là không phù hợp”.
“Ai mà không biết tông môn trong đây đều xuất thân từ năm đại danh sơn, dù là Tiêu Chính Văn cũng không bằng năm đại danh sơn. Theo tôi nghĩ chi bằng để tôi đánh trận đầu tiên”.
Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều sửng sốt.
Vì người nói không ai khác mà là Cừu Vạn Lý.
Xét về vai vế hay danh tiếng, Cừu Vạn Lý chắc chắn hơn Lý Thiên Lăng, nếu để cụ ta ra đánh thì Lý Thiên Lăng sao còn cơ hội thể hiện được nữa?”
Lúc này Đoàn Hải Long lạnh lùng đảo mắt nhìn Cừu Vạn Lý, khẽ gật đầu.
Ra hiệu cho Cừu Vạn Lý bất cứ lúc nào cũng có thể khởi động Thiên Tinh Trận.
Đến lúc đó Tiêu Chính Văn giống như một người bình thường, không có sức đánh trả lại.
Đại diện của các tông môn đứng xung quanh đàn tế đều cúi thấp đầu, cuộc so tài thế này hoàn toàn không có công bằng, rõ ràng là đang làm hại Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa Thiên Tinh Trận đã được bày bố xong cả rồi.
Tất cả mọi người đều biết trong Thiên Tinh Trận chỉ cần Đoàn Hải Long nhắm vào ai thì người đó sẽ mất hết sức mạnh, dù là cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao một khi bước vào Thiên Tinh Trận cũng chỉ có thể là một con cừu non đợi chết.
“Các ông… các ông không cần thể diện nữa sao? Dù có muốn chống đối lại vua Bắc Lương, ít nhất cũng phải quang minh chính đại một chút chứ!”
Đại trưởng lão không nhịn được nữa hét ầm lên.