Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy ông Hứa đã sắp mất mạng, sắc mặt ông Lư trắng bệch nhìn Tiêu Chính Văn.

Lúc này hy vọng duy nhất của cụ ta là Lạc Cửu Anh có thể đánh bại được Tiêu Chính Văn.

Nhưng chuyện này có khả năng xảy ra sao?

Nếu Lạc Cửu Anh có được nửa phần thắng thì cũng sẽ không tìm đến liên minh võ thuật nhờ ra mặt.

Cơ thể ông Lư khẽ run rẩy, đảo mắt nhìn ông Hứa nằm trong cái hố lớn trước mặt, cụ ta nuốt nước bọt rồi ngồi lại vào chỗ của mình.

Lúc này cả người ông Hứa hệt như một miếng thịt bẩn nằm trong cái hố lớn hình người, thỉnh thoảng co giật vài cái.

Đến giờ ông Hứa cũng không hiểu rốt cuộc mình thua ở đâu.

Đòn tấn công của Tiêu Chính Văn liên tục và dồn dập như vũ bão, ngay cả ông Hứa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu cũng chưa từng nhìn thấy chiêu thức kỳ quái đó.

Nhưng lúc này bất kể cụ ta có không cam lòng thế nào cũng đã muộn.

Nội tạng cụ ta đã bị Tiêu Chính Văn đánh nát hết cả, lúc này chỉ có thể nằm trong hố lớn đợi chết.

Mấy vị môn chủ trước đó giúp ông Lư chỉ trích Tiêu Chính Văn cũng đồng loạt câm như hến.

Họ nhìn vào mắt Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Tiêu Chính Văn chậm rãi xoay người lại nhìn ông Lư, cười khẩy nói: “Tôi cũng cho ông một cơ hội, chỉ cần ông quỳ xuống dập đầu mười lần, tôi sẽ xem như những chuyện trước đó chưa từng xảy ra”.

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chỉ vào tách trà mình đã uống lúc nãy.

Ông Lư giật mình, Tiêu Chính Văn thế mà lại phát hiện được sao?

Lạc Cửu Anh cũng nhìn tách trà có độc kia, bất lực lắc đầu.

Mặc dù cụ ta không biết tại sao Tiêu Chính Văn không bị trúng độc nhưng rõ ràng Tiêu Chính Văn đã phát hiện ra khi uống tách trà có độc này rồi.

Ông Lư tràn đầy vẻ oán hận nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn, cậu có biết tôi là ai không mà cậu dám bảo tôi dập đầu nhận lỗi với cậu hả?”

Hốc mắt ông Lư sâu hun hút, vẻ mặt hung ác gào mồm lên.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn ông Lư, điềm nhiên nói: “Bất kể ông là ai thì hôm nay ông bắt buộc phải quỳ xuống, nếu không thì sẽ chết!”

Vừa nghe anh thốt ra từ “chết”, mọi người đều trố mắt nhìn nhau.

Tiêu Chính Văn dám nói chuyện với ông Lư như thế à?

Mỗi người có mặt ở đó đều sâu sắc cảm nhận được kết cục của việc đắc tội với liên minh võ thuật thê thảm đến mức nào.

Từ trước đến nay trong liên minh võ thuật không phải không có người tài giỏi giống Tiêu Chính Văn.

Nhưng cuối cùng vẫn chết dưới sự truy đuổi và áp bức của các võ tông.

Lạc Cửu Anh cũng không khỏi nhíu mày nhìn Tiêu Chính Văn.

Xem ra cụ ta đã đánh giá cao Tiêu Chính Văn, đạo lý đàn ông phải biết co biết duỗi mà cậu ta cũng không biết sao?

Nếu Tiêu Chính Văn chỉ muốn phô trương sức mạnh thì có lẽ cũng sẽ chết trẻ giống mấy người trước đó thôi.

“Tiêu Chính Văn, cậu và môn chủ Lạc vẫn chưa đấu với nhau thì sao cậu biết cậu có thể thắng chứ?”

Ông Lư siết chặt nắm đấm hung hăng nói.

Bây giờ hy vọng duy nhất của cụ ta là Lạc Cửu Anh.

Nếu Lạc Cửu Anh thua thì hôm nay cụ ta phải quỳ xuống dập đầu tạ tội như Tiêu Chính Văn nói.

Nghe thế Lạc Cửu Anh cũng chậm rãi đứng dậy, cất bước đi lên võ đài.

“Cậu Tiêu, hôm nay thách đấu ở võ đài này vốn dĩ là ân oán của hai chúng ta, ông Lư có dập đầu hay không cũng phải thắng tôi trước rồi hẵng nói”.

Lạc Cửu Anh nói với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cười nhạt đáp: “Môn chủ Lạc, nếu đã thế thì tôi xin đắc tội vậy”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn rút con dao quân đội năm cạnh ra nắm chặt trong tay.

Bát Bộ Cản Sản trước đó đã dùng một lần nên nó mất đi tính công kích bất ngờ với Lạc Cửu Anh, vậy thì chỉ có thể thắng dựa vào thực lực của mình thôi.

Lạc Cửu Anh giơ tay ra về phía dưới võ đài, một đệ tử đưa thanh kiếm dài cho Lạc Cửu Anh.

Nhận lấy thanh kiếm dài, Lạc Cửu Anh bình thản nói: “Cậu Tiêu, hôm nay dù tôi có chết thì xin cậu Tiêu đừng làm hại đến Thanh Phong Môn, xét cho cùng các đệ tử cũng không liên quan gì đến chuyện này”.

Tiêu Chính Văn gật đầu với Lạc Cửu Anh xem như đồng ý với yêu cầu của cụ ta.

“Xoẹt!”

Lạc Cửu Anh rút thanh kiếm dài ra, tạo chiêu thức của kiếm.

Thanh kiếm dài chĩa thẳng xuống đất.

Cùng lúc đó trong mắt Lạc Cửu Anh lóe lên vẻ lạnh lùng.

Thanh Phong Môn cũng là một tông môn chủ yếu dựa vào kiếm thuật ở trong võ tông.

Lạc Cửu Anh đã học võ từ khi còn nhỏ, lại có thiên phú hơn người, vì thế cụ ta đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao lúc tuổi còn trẻ.

Lúc này Lạc Cửu Anh đứng lên võ đài, khắp người là sát khí ngùn ngụt hệt như một thanh kiếm sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ.

Mang lại cho người ta cảm giác rất hung bạo.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.

Mặc dù sức mạnh của Lạc Cửu Anh không bằng ông Hứa lúc nãy nhưng cụ ta cũng chỉ cách Kiếm Cảnh một bước mà thôi.

Dĩ nhiên Tiêu Chính Văn không dám coi thường một cao thủ như thế, anh giơ con dao quân đội năm cạnh trong tay lên, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm dài trong tay Lạc Cửu Anh.

“Xoẹt!”

Chỉ thấy cổ tay Lạc Cửu Anh giơ lên, một luồng ánh sáng bạc xoẹt qua, chỉ trong thoáng chốc đã đâm về phía Tiêu Chính Văn.

Hai người gần như vừa mới ra tay đã bắt đầu lao vào đánh rất kịch liệt.

Thanh kiếm dài của Lạc Cửu Anh như một tấm lưới lớn vô hình bao trùm lấy Tiêu Chính Văn.

Mà Tiêu Chính Văn lại như một thanh giáo dài đâm rách tấm lưới lớn là có thể khai triển chiêu thức chí mạng.

Chỉ trong thoáng chốc, hai người đã đánh hơn một trăm chiêu.

Lúc này Tiêu Chính Văn và Lạc Cửu Anh đều cảm thấy kinh ngạc.

Lạc Cửu Anh thực sự không ngờ Tiêu Chính Văn còn trẻ mà kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú đến vậy.

Có mấy lần cụ ta gần như có thể ép được Tiêu Chính Văn vào chỗ chết nhưng cuối cùng đều bị Tiêu Chính Văn khéo léo hóa giải, sau đó đánh trả.

Tiêu Chính Văn cũng kinh ngạc về những đường kiếm của Lạc Cửu Anh, hầu như gió không thể lọt qua, hoàn toàn không thể phá vỡ từng nhát kiếm của cụ ta.

Sau mấy đợt tấn công, cuối cùng Tiêu Chính Văn vẫn chỉ có thể tiếp tục đánh không phân thắng bại với Lạc Cửu Anh.

Ông Lư trên khán đài căng thẳng theo dõi hai người trên võ đài thầm tính toán tiếp theo mình nên làm gì.

Đừng nhìn bây giờ Lạc Cửu Anh và Tiêu Chính Văn đang đánh nhau kịch liệt như thế mà lầm, ngay cả ông Hứa cũng không đánh thắng thì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lạc Cửu Anh cũng khó có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn.

“Ông Lư, môn chủ Lạc muốn thắng Tiêu Chính Văn hình như hơi khó, tôi nghĩ chi bằng…”

Nói đến đây, ánh mắt người đàn ông trung niên bên cạnh lóe lên vẻ nham hiểm.

“Ý cậu là đánh hội đồng à?”

Ông Lư cũng nở nụ cười hiểm ác.

Đúng thế, một mình Lạc Cửu Anh không ổn thì bên cạnh cụ ta vẫn còn ba bốn môn chủ khác nữa, bốn cao thủ cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao cùng xông lên tấn công Tiêu Chính Văn, chắc chắn cậu ta không sống sót được.

“Ừ, thắng bại của môn chủ Lạc liên quan đến sự sống còn của Thanh Phong Môn. Chúng ta cũng có ý tốt không muốn để Thanh Phong Môn xảy ra chuyện. Tiêu diệt Tiêu Chính Văn - mối hiểm họa với các tông môn trong võ tông này thì không cần phải để ý đến việc có dùng thủ đoạn hay không”.

Ông Lư tỏ ra bản thân rất quang minh chính trực, lạnh lùng nói.

Sau khi được ông Lư cho phép, mấy môn chủ đó trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cùng rút vũ khí ra lao đến gia nhập vào trận đánh.

Mấy người này vừa gia nhập, tình thế của Tiêu Chính Văn lập tức trở nên tồi tệ.

Anh vừa phải đối mặt với đòn tấn công kịch liệt của Lạc Cửu Anh, vừa phải đối phó với mấy đòn đánh lén của đám người này.

Càng kéo dài thời gian thì Tiêu Chính Văn càng bất lợi.

Ngay khi đòn tấn công như vũ bão của Lạc Cửu Anh đánh đến chỗ Tiêu Chính Văn, người đàn ông trung niên đó cũng tung một đòn về phía lưng Tiêu Chính Văn.

Trong lúc nguy cấp Tiêu Chính Văn chợt nghĩ ra một kế, anh ném con dao quân đội năm cạnh ra rồi đối mặt trực diện với thanh kiếm dài của Lạc Cửu Anh, đồng thời xoay người quay đầu lại đỡ lấy đòn của người đàn ông trung niên.

Ầm!

Một luồng sóng khí xuất hiện, người đàn ông trung niên bị đánh nôn ra máu và văng ra xa.

Nhưng ngay lúc này, một thanh kiếm dài bất thình lình đâm về phía vai trái Tiêu Chính Văn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK