Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2631: Tiêu hao thần hồn

Nghe thấy lời này, Abe Seimei không khỏi ngơ ngác: “Ý của cậu là Tiêu Chính Văn vừa cố ý tha cho cô ta một mạng ư?”

Nếu như thật sự đúng như những gì Judah nói thì Abe Seimei đã hiểu ra rồi!

Đây là trận đại chiến sinh tử, đổi lại là ai thì cũng đều sẽ nghĩ cách để dồn đối phương vào chỗ chết!

Người xưa đã nói, đánh rắn không chết chắc chắn sẽ có hoạ về sau, lẽ nào Tiêu Chính Văn không hiểu đạo lý này sao?

Hơn nữa, hai bố con Tả Bạch Đào đã đặt một cái bẫy đâu ra đó, chỉ đang đợi Tiêu Chính Văn mắc lỗi mà thôi!

Lỡ như mười phán quan và mấy người Tả Bạch Đào đột nhiên nhúng tay vào, vậy thì Tiêu Chính Văn sẽ chỉ còn đường chết hay sao?

“Cái này thì tôi lại không rõ, có điều cú tát ban nãy tuyệt đối có thể dồn Tả Phượng Kiều vào chỗ chết, thế nhưng anh ta lại không hề làm như vậy!”, Judah híp mắt nhìn Tiêu Chính Văn, nói.

Lúc này, cả không gian hết sức tĩnh lặng, ngay tới mấy người mười phán quan lúc này cũng đang nhìn Tiêu Chính Văn với sắc mặt hết sức khó coi.

“Tiêu Chính Văn! Anh…”

“Rắc!”

Tả Phượng Kiều vẫn chưa nói hết câu, chỉ thấy Tiêu Chính Văn tuỳ ý vung tay ra, một lực hút cực đại hút cô ta ra khỏi cái hố lớn hình người, tiện tay quăng ra, lại ném cô ta ra xa mấy trăm mét, đụng đổ một cột trụ của điện Thần Hoàng!

“Anh!”

Lúc này vẻ mặt Tả Phượng Kiều vô cùng dữ tợn, gương mặt vốn đã bị đánh cho biến dạng lại càng thêm u ám!

“Tả Phượng Kiều! Cô đã bại trận rồi!”

Diệp Phàm tiến lên trước một bước, lại lớn tiếng hô lên.

Anh ta còn thật sự cho rằng Tả Phượng Kiều sẽ giữ đúng ước định và nhận thua trước Tiêu Chính Văn cơ đấy!

“Tôi bại trận rồi?”

“Anh cũng quá ngây thơ rồi, giữa tôi và anh ta chỉ có thể có một người sống sót rời khỏi nơi này! Trận chiến này không có thắng bại, chỉ có sống chết!”, Tả Phượng Kiều bật cười lạnh lùng, khí tức khắp người lại dâng cao!

Chỉ trong nháy mắt, khí thế trên người cô ta đã khôi phục về như lúc đầu.

Cùng lúc này, mười phán quan và mấy người Trương Hàn cũng đồng loạt tiến lên trước chắn giữa Tiêu Chính Văn và Tả Phượng Kiều, rõ ràng đang ngăn cản Tiêu Chính Văn tiếp tục ra tay!

Trương Hàn còn đưa cho Tả Phượng Kiều một viên đan dược để giúp cho cô ta mau chóng khôi phục thể lực!

Nhìn thấy cảnh tượng này, đại diện các thế gia lớn ở âm phủ không khỏi nhíu mày, đây rõ ràng là đang gian lận, thế nhưng dẫu sao nơi này cũng là âm phủ, vậy nên mọi người cũng không hề lên tiếng!

“Mấy người rõ ràng đã bại trận rồi! Đường đường là con gái của thành hoàng mà thủ đoạn lại hèn hạ tới vậy, lẽ nào mấy người không cảm thấy nhục nhã sao?”, nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Chấn Bắc Vương cũng không nhịn được lửa giận trong lòng, lớn tiếng gầm lên với mấy người Tả Phượng Kiều.

“Nhục nhã? Tôi thấy ông không thiết sống nữa rồi!”, Trương Hàn lạnh lùng nhìn về phía Chấn Bắc Vương, trầm giọng uy hiếp.

“Uy hiếp tôi? Ông thật sự nghĩ tôi sợ à? Cái chết của Hạo Thiên năm đó chắc chắn là ông và Tả Bạch Đào đã bí mật dàn xếp kết quả! Không ngờ hôm nay mấy người lại dùng thủ đoạn y như vậy để đối phó với cậu Tiêu!”

Chấn Bắc Vương tiến lên trước một bước, nói không chút nhượng bộ.

“Câm mồm!”

La Thiên Hựu phẫn nộ gầm lên, ngay sau đó, sức ép khủng bố đẩy Chấn Bắc Vương lùi ra sau mấy bước!

“Trận chiến ngày hôm nay vẫn còn chưa phân thắng bại, đôi bên tạm thời nghỉ ngơi một lát rồi lại đấu cũng chưa có muộn!”

La Thiên Hựu vừa thốt ra lời này, ngay tới đại biểu của không ít thế gia cũng đột nhiên cảm thấy phát bực!

Đây rõ ràng đã không có giới hạn gì nữa, đôi bên đã giao đấu rồi, hơn nữa Tiêu Chính Văn người ta đã chiếm trọn phần thắng, bảo tạm nghỉ ngay lúc này rõ ràng là đang thiên vị cho Tả Phượng Kiều!

Không để cho Diệp Phàm lên tiếng thêm, Tiêu Chính Văn đã xua tay ngắt lời.

“Trước đây mấy người từng nói muốn hẹn chiến ở âm phủ, hơn nữa là trận quyết đấu công bằng một đấu một, mặc dù tôi biết rõ mấy người sẽ sử dụng một số thủ đoạn, thế nhưng tôi vẫn tin tưởng mấy người!”

“Tôi không dùng thân xác này để đấu với cô ta chính là đã cho mấy người bậc thang để lui bước rồi, nếu như mấy người đã không cần, vậy thì mọi hậu quả đều do mấy người gánh lấy!”

Tiêu Chính Văn nói xong thì ánh mắt lại hướng về phía đám người xung quanh.

Lúc này, Tả Phượng Kiều đã khôi phục lại như ban đầu dưới sự giúp đỡ của viên đan dược kia.

“Hừ! Tiêu Chính Văn, cho dù âm phủ chúng tôi có cho anh một con đường lui thì anh cũng có thể làm được gì? Với tình hình bây giờ của anh chắc hẳn cũng chẳng kiên trì thêm được quá lâu đâu nhỉ?”

Tả Phượng Kiều cười khẩy, nói.

Đám người xung quanh cũng đồng loạt cau mày, cô ta nói không sai chút nào, Tiêu Chính Văn bây giờ chỉ là một thần hồn, mà trận đấu giữa Tiêu Chính Văn và Tả Phượng Kiều, đối với Tiêu Chính Văn mà nói cũng phải tiêu hao cực lớn!

Hơn nữa khí tức của rồng thật vốn dĩ sẽ có tác dụng áp chế rất mạnh đối với cơ thể thần hồn, thời gian kéo dài thì Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ thất bại!
Chương 2632: Không còn cơ hội

Người có mắt nhìn vừa nhìn là có thể nhìn ra Tiêu Chính Văn lúc này đã suy yếu hơn mấy phần so với khi trước, nếu như thêm vài lần nữa thì thần hồn của Tiêu Chính Văn nhất định sẽ bị tiêu diệt!

Tới lúc đó, cho dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh cực lớn thì cũng hết cách cứu chữa rồi!

“Cậu Tiêu, việc gì cậu phải khổ như thế? Chỉ cần cậu chịu nhận thua, nhà họ Trần chúng tôi bảo đảm có thể để cho cậu Tiêu an toàn rời khỏi âm phủ!”

Trần Thiên Nam cũng nhân cơ hội nói xen vào.

“Nhận thua? Muộn rồi!”, khí thế của Tả Phượng Kiều đột nhiên biến đổi, khí tức cả người đều trở nên hết sức khủng bố!

Cô ta vừa mới uống thánh dược trị thương, không chỉ hồi phục vết thương mà thậm chí cảnh giới cũng nâng cao hơn mấy phần!

“Tôi lại muốn nhìn xem anh có bản lĩnh lớn tới đâu!”

Tả Phượng Kiều vung thanh kiếm dài trong tay ra, dùng mũi kiếm chỉ về phía Tiêu Chính Văn.

Mười phán quan cũng đồng loạt lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

“Mấy người đúng là vô liêm sỉ tới cực điểm! Nhà họ Tả mấy người lại còn muốn nhân việc này thống nhất các thế gia lớn của âm phủ!”, Diệp Phàm thực sự không thể áp chế lửa giận trong lòng, mở miệng mắng chửi.

“Hừ!”

Tả Phượng Kiều chỉ hừ một tiếng, chẳng buồn liếc nhìn Diệp Phàm lấy một cái, tiến một bước lên trước nói với Tiêu Chính Văn: “Tôi lại muốn nhìn xem bây giờ anh còn có thể đánh tôi không?”

Nói dứt lời, Tả Phượng Kiều bừng bừng khí thế giơ thanh kiếm lên, kiếm khí vô cùng sắc bén, lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

Lúc này, không ít người đều khẽ nhắm mắt lại, lần này Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chuốc lấy thất bại rồi!

Thật ra không chỉ có Judah nhìn ra Tiêu Chính Văn ban nãy có thể giết chết Tả Phượng Kiều, thế nhưng tới cuối cùng Tiêu Chính Văn vẫn nương tay.

Thế nhưng lần này, Tả Phượng Kiều sẽ không nương tay với anh!

“Ôi, cú tát ban nãy rõ ràng có thể kết liễu Tả Phượng Kiều, xem ra cậu ta vẫn còn quá trẻ, quá nhân từ với phụ nữ rồi!”, một ông lão tóc trắng không ngừng lắc đầu thở dài.

Thật ra ban nãy nếu như Tiêu Chính Văn tung đòn giết chết Tả Phượng Kiều, dù là mười phán quan ở đây thì căn bản cũng chẳng kịp ngăn cản!

Thế nhưng bây giờ, Tiêu Chính Văn căn bản chẳng còn cơ hội đó nữa rồi!

“Đánh cô? Được thôi, nếu như cô đã thích bị đánh như vậy thì tôi sẽ cho cô được toại nguyện!”

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa vung tay lên, cơ thể của Hạo Thiên bay lên giữa hư không, đồng thời Tiêu Chính Văn cũng tiến ra một bước, dung hoà vào làm một với cơ thể của Hạo Thiên!

Một giây sau, Tiêu Chính Văn đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt loé lên tia sáng lạnh lùng kinh thế!

Nhìn thấy gương mặt có phần trắng bệch kia của Hạo Thiên, gần như tất cả mọi người đều hít sâu vào một ngụm khí lạnh!

Tả Phượng Kiều càng kinh ngạc tới độ liên tiếp lùi ra sau!

Thế nhưng ngay sau đó, Tả Phượng Kiều lại phá lên cười.

Cùng lúc này, sắc mặt của Trương Hàn lại trầm xuống.

“Tôi còn tưởng anh tìm các xác tốt tới độ nào, hoá ra là hắn!”, Tả Phượng Kiều quan sát thân xác của Hạo Thiên, không ngừng lắc đầu nói.

Hạo Thiên dẫu sao cũng là bại tướng dưới tay cô ta, hơn nữa năm đó lúc Hạo Thiên chết mới chỉ có tu vi ở cảnh giới Đế Quân, nếu như Tiêu Chính Văn dùng cơ thể của anh ta thì chẳng khác gì tự trói lấy hai tay cả!

Thử hỏi một Đế Cảnh thì sao có thể là đối thủ của cô ta?

Nếu như Tiêu Chính Văn phát huy chiến lực vốn có, cơ thể của Hạo Thiên có thể chịu đựng nổi sao?

Vậy nên Tiêu Chính Văn lựa chọn cơ thể của Hạo Thiên chính là đang tự tìm đường chết!

Thế nhưng một giây sau, nụ cười của cô ta đột nhiên tắt ngúm!

Bởi vì trên người Hạo Thiên đột nhiên bộc phát khí tức mà chỉ cường giả Thiên Cảnh mới có!

Cỗ khí tức này quá mạnh, thậm chí còn quét sạch bốn phương chỉ trong nháy mắt!

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Hạo Thiên chỉ có tu vi ở cảnh giới Đế Quân, sao có thể…”, Tả Phượng Kiều dù thế nào cũng không dám tin vào tất cả cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình!

Tiêu Chính Văn chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh tanh, một giây sau, anh tiến lên trước và đi đến trước mặt Tả Phượng Kiều.

“Ban nãy không phải cô bảo tôi đánh cô sao? Giờ tôi sẽ đánh cô!”

“Bốp!”

Tiêu Chính Văn vừa nói dứt lời thì một cái tát nữa lại giáng xuống!

Vẫn là góc độ đó, vẫn là nửa bên mặt đó!

Tả Phượng Kiều lại hứng trọn một cái tát rất kêu của Tiêu Chính Văn!

Mà lần này, Tả Phượng Kiều còn bị đánh thảm hơn, cái hố lớn hình người kia cũng càng sâu hơn nữa!

Tả Phượng Kiều không chỉ có nửa bên má bị đánh cho nát bươm mà cả nửa trái người cũng máu thịt lẫn lộn!

“Tiêu Chính Văn!”

Tả Phượng Kiều phát ra một tiếng gầm kinh thiên từ bên trong cái hố lớn hình người!

Khoảnh khắc này, Tả Phượng Kiều nào còn chút gì cao ngạo và khí phách như khi trước nữa?

“Tôi có thể cho mấy người thời gian cho cô ta thêm một viên đan dược nữa để cô ta mau chóng hồi phục!”, Tiêu Chính Văn vẫn chưa ra tay giết Tả Phượng Kiều mà quay đầu nhìn về phía Trương Hàn.
Chương 2633: Đáng ghê tởm

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, đứng với dáng vẻ cao ngạo.

Đây là sự khinh thường đối với mười vị phán quan.

Thậm chí có thể nói, Tiêu Chính Văn đã vô hình tát thẳng vào mặt mười vị phán quan.

“Haiz, Tả Phượng Kiều đã biết mình không thể địch nổi, hà tất gì phải vậy chứ?” Abe Seimei lắc đầu bất lực, thuyết phục.

“Ngay cả tôi cũng không phải đối thủ của hắn, cô có thể thắng nổi sao?” Hisanael cũng lên tiếng.

Hai người họ vừa dứt lời, mười vị phán quan đồng loạt nhìn về phía bên này.

Dù sao hai người họ đều có thân phận đặc biệt, cùng nằm trong top mười cao thủ, ngay cả bọn họ cũng không phải là đối thủ, có nghĩa là cho dù Tả Bạch Đào đích thân xuất chiến thì cũng không có cơ hội chiến thắng.

“Tả Phượng Kiều, tôi khuyên cô nên nhận thua đi, lẽ nào đến bây giờ hai người vẫn chưa biết thân phận thật sự của cậu ta sao? Ba người chúng tôi đều đã thua trong tay cậu ta! Hơn nữa, còn thua cùng một ngày!”

Judah nói với vẻ mặt vô cùng khó coi.

Nghe đến đây nếu mọi người còn chưa đoán ra được thân phận của Tiêu Chính Văn thì bọn họ sống mấy nghìn năm nay thật lãng phí.

Trong cùng một ngày, có thể đánh bại ba người liên tiếp, đó chính là thanh niên thần bí kia.

Thiên tài vô song đó, người đã gây chấn động toàn bộ âm phủ chỉ trong một đêm.

Lúc này, vô số cặp mắt đồng loạt nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Mọi người đều nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ kinh ngạc và khó hiểu.

Bọn họ không thể tin rằng Tiêu Chính Văn là người đàn ông bí ẩn đã làm rung chuyển cả âm phủ lúc trước.

“Sao có thể là cậu ta?”

“Nhân vật thần bí đó lại là Tiêu Chính Văn?”

“Nếu thật sự là Tiêu Chính Văn thì mười Tả Phượng Kiều cũng không thắng nổi!”

Lúc này, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.

Tả Phượng Kiều nhìn Tiêu Chính Văn càng thêm kinh ngạc, thực ra lúc vừa giao đấu, Tiêu Chính Văn dễ dàng phá giải chiêu thức của cô ta, cô ta đã nghi ngờ sức chiến đấu thật sự của Tiêu Chính Văn rồi.

Nhưng Tiêu Chính Văn mượn cơ thể của Hạo Thiên, với tu vi của Hạo Thiên, sao có thể đạt đến cấp bậc cao như vậy?

Đây là trận chiến giữa cao thủ Thiên Cảnh, cho dù Đế Cảnh có mạnh đến đâu thì cũng không thể đạt tới cấp bậc cao thủ Thiên Cảnh.

“Tôi không tin! Anh không thể là người bí ẩn đó! Anh chỉ mượn thể xác của người đó mà thôi! Đấu lại!”

Tả Phượng Kiều tức giận hét lớn, cùng lúc đó một tia sáng đỏ chói từ trên trời giáng xuống.

Nhìn thấy cảnh này, ngay cả mười vị phán quan đứng đầu đều cau mày.

Lúc này, Tả Phượng Kiều đã trở nên điên cuồng.

Khi cô ta mở mắt ra lần nữa, một tia sáng đỏ như máu bắn ra từ mắt cô ta.

Tả Phượng Kiều như biến thành một con người khác, ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn.

Dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cũng đủ khiến tất cả mọi người có mặt phải khiếp sợ.

“Không đúng! Đó không phải Tả Phượng Kiều!”

Khi Tả Phượng Kiều lại xuất hiện trước mặt mọi người, rất nhiều người đã cảm thán.

“Người này chắc chắn không phải người âm phủ, cô ta giống Tiêu Chính Văn, đều đến âm phủ dưới dạng linh hồn!”

“Âm phủ chúng tôi cần người ngoài giúp đỡ sao? Tả Phượng Kiều này đang hủy hoại danh tiếng của âm phủ!”

“Thật không thể tha thứ! Cho dù cô ta thắng thì đã sao, mượn sức lực bên ngoài còn dùng thủ đoạn bỉ ổi này, thật đáng ghê tởm!”

Rất nhiều đại diện thế gia đều tỏ ra tức giận nhìn ra được sự khác thường của Tả Phượng Kiều.

Dù thua hay thắng, tất cả mọi người đều sẽ không coi thường Tả Phượng Kiều, bởi vì thân phận thật sự của Tiêu Chính Văn đã được xác thực, ngay cả Judah cũng bại dưới tay Tiêu Chính Văn, thì Tả Phượng Kiều thua cũng là điều đương nhiên.

Nhưng mời người ngoài đến trợ chiến thì thật quá đáng.

Tả Phượng Kiều nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ.

“Không ngờ anh có thể chết đi sống lại? Trước đây đáng ra không nên giữ lại tên tai hại như anh!”
Chương 2634: Bí mật năm xưa

Mặc dù vẫn là giọng nói của Tả Phượng Kiều, nhưng giọng điệu và biểu cảm trên mặt cô ta lại là người hoàn toàn khác.

“Đến âm phủ dưới dạng linh hồn, xem ra cô là người quen ở vùng ngoài lãnh thổ nhỉ? Chẳng trách người nhà họ Trương vừa rời đi, âm phủ đã xâm chiếm Tây Vực, thì ra là có nội gián!”

Tiêu Chính Văn chế nhạo.

“Chỉ cần giết được anh, bí mật này sẽ vĩnh viễn không có người thứ ba biết được!” Tả Phượng Kiều lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, Tả Phượng Kiều chợt nâng tay lên, khẽ nắm chặt, không khí trong bán kính vài kilomet dường như đông cứng lại.

Cùng lúc đó, một luồng uy lực đáng sợ đột nhiên trút xuống.

Đòn đánh của cô ta có vẻ bình thường, nhưng thực chất lại rất đáng sợ.

Trong cú đánh này dung hợp sức mạnh của trời đất, mạnh hơn nhiều so với Tả Phượng Kiều vừa rồi gấp trăm lần.

Nhưng Tiêu Chính Văn không chút sợ hãi, tung nắm đấm chống đỡ, trong đó còn ẩn chứa sức mạnh Quy Chân.

“Bùm!”

Hai luồng sức mạnh va chạm chiến mọi người đang quan sát đều bị chói mắt trong giây lát.

“Tiêu Chính Văn, tôi khuyên anh nên biết điều, nếu dám phá hỏng đại cục của tôi thì cho dù anh trở về vùng ngoài lãnh thổ, cũng chắc chắn phải chết!” Tả Phượng Kiều lạnh lùng nói.

Cùng lúc đó, một quyển thiên thư xuất hiện trên đầu Tiêu Chính Văn, áp xuống không hề báo trước.

Quyển thiên thư đó như đến từ thời cổ đại, đem theo khí tức cổ xưa và uy nghiêm, tỏa sáng.

Ánh sáng đó như lưỡi kiếm sắc nhọn, mà quyển thiên thư kia cũng nặng như núi.

Tiêu Chính Văn tung một chưởng.

Chưởng này đem theo sức mạnh Quy Chân và uy lực trời đất.

Chỉ một đòn tùy ý cũng có thể làm rung chuyển trời đất, vượt xa ngoài dự liệu của đối phương.

Đòn tấn công này có vẻ đơn giản nhưng lại chứa đựng sức mạnh vô song, như huy động cả trời đất một phương. Mặc dù Tả Phượng Kiều rất ngạc nhiên, nhưng cô ta không hề hoảng sợ.

Cũng tung một chưởng đem theo uy lực trời đất vô song.

Lúc hai người đối đầu, Tiêu Chính Văn đã bước lên gần Tả Phượng Kiều, trước khi Tả Phượng Kiều kịp định thần lại, Tiêu Chính Văn đã vươn tay nắm lấy vai cô ta.

Tả Phượng Kiều không ngờ thân pháp của Tiêu Chính Văn lại kỳ dị khó đoán như vậy, cô ta khẽ lay vai, cố gắng thoát ra khỏi tay Tiêu Chính Văn.

“Muốn chạy sao? Muộn rồi!”

Tiêu Chính Văn chế nhạo.

Một cánh tay của Tả Phượng Kiều bị Tiêu Chính Văn bẻ ra sau.

Thậm chí cả nhân vật thần bí chiếm cơ thể Tả Phượng Kiều cũng bị Tiêu Chính Văn lôi ra ngoài.

Đối phương không ngờ Tiêu Chính Văn sẽ ra tay như vậy, càng không ngờ Tiêu Chính Văn sẽ kéo hắn ra khỏi cơ thể Tả Phượng Kiều.

Nhưng người bí ẩn đó cũng biết rõ Tiêu Chính Văn không thể để lộ danh tính của mình trước mặt mọi người, nếu không sau này sẽ không còn chỗ đứng ở vùng ngoài lãnh thổ.

Nhưng người hắn đang phải đối mặt là Tiêu Chính Văn, sao có thể dễ dàng trốn thoát được.

Hắn cổ thử vài lần nhưng đều bị Tiêu Chính Văn bắt lại một cách dễ dàng.

“Tiêu Chính Văn! Anh thật ép người quá đáng! Hôm nay tôi sẽ liều chết với anh!”

Vừa dứt lời, linh hồn kia biến thành một tia sáng chói mắt.

Trong giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang lên, đối phương thấy không thể chạy thoát, cho nên chọn cách tự hủy.

Tiêu Chính Văn chế nhạo, muốn anh chết cùng sao? Đâu có dễ dàng như vậy!

Tiêu Chính Văn phất tay, một luồng sáng vàng bao lọc lấy linh hồn kia.

Nhìn thấy cảnh này, chủ nhân linh hồn kia sững sờ, hung hăng nhìn Tiêu Chính Văn, nhưng tất cả đã quá muộn.

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, linh hồn kia nổ tung mà chết.

Nhưng sự tự hủy diệt của hắn không hề tổn hại đến Tiêu Chính Văn, thậm chí cả Tả Phượng Kiều cũng bị trận pháp không gian của Tiêu Chính Văn hấp thu vào trong.

Sau khi mất đi sự khống chế của linh hồn kia, Tả Phượng Kiều mới trở lại bình thường, cô ta đau đớn hét lên.

“Anh… sao anh có thể mạnh như vậy? Trước đây chính hắn đã giết Hạo Thiên, còn anh, sao có thể…”

Tả Phượng Kiều không tin Tiêu Chính Văn lại mạnh đến vậy, ngay cả người đó cũng bất lực trước Tiêu Chính Văn.

Trong lòng cô ta kinh ngạc đến mức nói ra cả bí mật năm đó.

“Tả Phượng Kiều! Nếu hồi đó Hạo Thiên không cứu cô thì cô đã chết từ mấy trăm năm trước rồi! Vì cứu cô, Hạo Thiên đã hao tổn nguyên khí, không ngờ cuối cùng cô lại thông đồng với người ngoài chống lại Hạo Thiên!”

Diệp Phàm cũng không kiềm chế nổi nữa, đứng trong đám người, tức giận quát lớn.
Chương 2635: Lời nói cay độc

“Hắn vốn dĩ là một tên phế vật!”

Tả Phượng Kiều gằn giọng gầm lên.

Thật ra năm đó, Tả Phượng Kiều suýt bị một cao thủ của Minh Hà giết chết, may mà gặp được Hạo Thiên ứng cứu!

Lúc đó, vết thương của Tả Phượng Kiều hết sức nguy cấp, Hạo Thiên vì cứu cô ta, thậm chí không tiếc hi sinh nguyên khí của bản thân, mà sau này, Tả Phượng Kiều nhìn thấy được tiềm lực của Hạo Thiên, lúc này mới âm mưu với Tả Bạch Đào biến Hạo Thiên thành lò luyện đan của mình!

Mãi tới cuối cùng, sau khi Hạo Thiên mất đi tất cả giá trị lợi dụng thì mới giết chết Hạo Thiên ở trong thành Uông Tử, xác cũng bị cô ta quăng vào trong Huyết Ô Trì!

Trận chiến đó cũng chẳng phải Tả Phượng Kiều tự tay giết chết Hạo Thiên mà là nhân vật thần bí ban nãy ra tay nên mới giết được Hạo Thiên!

Chỉ có điều, ngày hôm nay cô ta lại gặp phải Tiêu Chính Văn không còn là Hạo Thiên bản tính lương thiện kia nữa, ở trước mặt Tiêu Chính Văn, cô ta còn chẳng đỡ nổi một đòn!

Lúc này, Tả Phượng Kiều đâu còn vẻ cao ngạo của một nhân tài nữa?

Ngay cả nửa thân người cũng bị Tiêu Chính Văn đánh nát nhừ, còn bị kéo đứt một cánh tay, đã thảm hại tới cực điểm!

Không đợi Tả Phượng Kiều lên tiếng thêm lần nữa, Tiêu Chính Văn tiến lên trước một bước, túm lấy cổ của Tả Phượng Kiều, nhấc cô ta lên khỏi mặt đất.

“Với cảnh giới của cô thì sao có thể nhìn ra được tiềm năng của người khác? Năm đó cô đã vong ân bội nghĩa, giết chết Hạo Thiên, vậy thì hôm nay tôi sẽ dùng danh hiệu của Hạo Thiên!”

Rất rõ ràng, Tiêu Chính Văn đã chuẩn bị ra tay giết Tả Phượng Kiều!

Thấy Tiêu Chính Văn bừng bừng sát khí chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của mười phán quan đột nhiên trầm xuống!

“Tiêu Chính Văn, tôi khuyên cậu, làm người phải giữ lấy một đường lui!”, La Thiên Hựu lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, lên tiếng uy hiếp.

Nơi này dẫu sao cũng là âm phủ, hơn nữa còn ở điện Thần Hoàng của Tả Bạch Đào, Tiêu Chính Văn công khai giết chết Tả Phượng Kiều chẳng phải đang coi thường sự tồn tại của mấy người họ sao?

Hơn nữa, nếu như hôm nay đã gài bẫy chết cho Tiêu Chính Văn, vậy thì bọn họ cũng không thể ngồi nhìn Tả Phượng Kiều bị giết!

“Cậu Tiêu, nơi này là âm phủ đấy, vậy nên tôi khuyên cậu đừng làm mọi việc quá tuyệt tình, nếu không cậu chỉ có một thân một mình, có thể thoát ra khỏi vòng vây sao?”

Trần Thiên Nam cũng bước ra khỏi đám người, cười lạnh lùng uy hiếp Tiêu Chính Văn.

“Cậy thế ức hiếp người ức hiếp tới cả tôi luôn rồi à? Mấy người thật sự coi Tiêu Chính Văn tôi là kiểu hiền lành như Hạo Thiên sao?”

“Mấy người cho rằng tôi sẽ nương tay với đám trơ trẽn vô liêm sỉ như mấy người sao? Có câu này mấy người nhớ cho kỹ, đạo trời có luân hồi, không tin thì ngẩng đầu lên mà xem, ông trời tha cho ai!”

Tiêu Chính Văn lại tăng thêm mấy phần sức lực lên các đầu ngón tay, Tả Phượng Kiều mở to đôi mắt kinh hoảng nhìn Tiêu Chính Văn, cô ta rất muốn vùng vẫy, thế nhưng đôi tay đó của Tiêu Chính Văn lại giống như một cái kìm thép, căn bản vùng vẫy không nổi!

“Cậu Tiêu, cậu hà tất gì phải làm như vậy chứ? Đây chỉ là một trận đấu võ, không cần thiết phải làm cho mọi người đều không vui mà rời đi!”

Trần Thiên Nam tiến một bước về phía Tiêu Chính Văn, trong biểu cảm mang theo vẻ thâm độc, khí tức khắp người cũng dâng cao hơn mấy phần!

Không chỉ có Trần Thiên Nam dấy lên sát khí, mười phán quan và đám người của điện Thần Hoàng gần như đều nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt ngập tràn sát khí cùng một lúc.

“Nếu như cậu không buông cô chủ nhà chúng tôi ra, đừng nói là thay trời hành đạo, dù là sống sót rời đi cũng là một loại ảo vọng quá cao!”, La Thiên Hựu cười lạnh lùng nói.

“Ồ? Tả Bạch Đào trở nên bá đạo như thế từ lúc nào vậy?”

Vào lúc mọi người đang có ý định bao vây công kích Tiêu Chính Văn, đột nhiên có một giọng nói cực kỳ bá đạo truyền tới.

Ngay sau đó, những luồng khí tức của cường giả Thiên Đạo cũng đổ ập tới!

Phía xa, vô số chiến mã đang lao rất nhanh đến, một ông lão khoác trên mình bộ giáp nặng cưỡi một con ngựa cao to tiến đến trong nháy mắt!

Thấy ông lão này, gần như tất cả mọi người đều hít sâu.

Ông lão chẳng phải ai xa lạ, chính là tộc trưởng của nhà họ Hiên Viên!

Đại quân mấy nghìn người đi theo phía sau ông ta, ai đấy cũng đều uy phong lẫm liệt, khí tức kinh thiên động địa!

Đại quân hàng nghìn người đó đi qua đâu là sát khí tràn lan tới đó, đặc biệt là ông lão kia, mặc dù nhìn đã cao tuổi nhưng lại có khí thế coi thường bốn phương!

Sắc mặt của đám người trong điện Thần Hoàng cũng đột ngột biến đổi, đây là ngự lâm quân của hoàng đế Hiên Viên!

Nhà họ Hiên Viên áp chế vạn cổ, có thể gọi là sự tồn tại cấp thuỷ tổ của loài người!

Dù là điện Thần Hoàng hay thập điện Diêm Vương đều kém hơn rất nhiều so với nhà họ Hiên Viên!

La Thiên Hựu ban nãy vẫn mặt đầy sát khí, vào khoảnh khắc nhìn thấy ông lão thì sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Thế nhưng những lời cay độc của bọn họ ban nãy đã thốt ra rồi, bây giờ đành đâm lao thì phải theo lao, dù thế nào cũng không thể lùi dù chỉ là nửa bước!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK