Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1701: Hổ đi bắt thỏ

Thiên Minh Tử lần lượt loại bỏ hai con cờ là Lâm Đàm và Khổng Thiên Thu, sao có thể dừng lại ở đây được?

Trong đêm hôm đó hầu như tất cả những người trước kia từng đụng độ với Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đều bị ám sát, thậm chí có vào tông môn bị người bí ẩn giết sạch.

Sáng hôm sau, các truyền thông lớn trên cả nước đều đưa tin về việc này.

Với mức độ bôi nhọ của Tiêu Chính Văn, chuyện này có thể được gọi là đi vào lịch sử.

Giết Khổng Thiên Thu trước mặt bao nhiêu người họ còn có thể hiểu được, nhưng đuổi giết những người kia, thậm chí là tiêu diệt tông môn người ta là chuyện không thể tha thứ.

Cộng thêm trận chiến ở đỉnh Hoa Sơn, Tiêu Chính Văn thậm chí thèm xuất hiện, rồi lại ra tay giết Lâm Đàm, hình tượng Tiêu Chính Văn trong lòng người Hoa Quốc gần như đã sụp đổ hoàn toàn.

Ngay cả những dân cư mạng trước đó vẫn luôn ủng hộ Tiêu Chính Văn cũng tỏ ra thất vọng cực kỳ, dù sao đường đường là vua Bắc Lương là lại nhỏ nhen như thế.

Huống gì trong số những người bị ám sát đó hơn nửa đều là người bình thường.

Nên gọi là cảm thông cho đồng loại, những cư dân mạng đó cũng là người bình thường, trước đó thanh tiếng của Tiêu Chính Văn ở Hoa Quốc cực kỳ cao, chính là vì Tiêu Chính Văn luôn đứng về phía những người dân ở dưới tầng đáy như họ.

Thậm chí trước giờ Tiêu Chính Văn đều đang phất cờ hô hào vì người dân, giành lại quyền lợi sinh tồn công bằng cho họ.

Nhưng những hành động hiện giờ của Tiêu Chính Văn lại đang chứng tỏ anh đứng về phía đối lập với người dân.

Lúc này trong một trang viên ở ngoại ô phía Bắc Long Kinh, Thiên Minh Tử đang chắp hai tay sau lưng đứng trên sân thượng nhìn phong cảnh ở đằng xa.

Ông ta có thể nhìn thấy rõ vô số ánh hào quang tụ lại về phía ông ta từ khắp bốn phương tám hướng của Hoa Quốc.

Đó chính là nguyện vọng của người dân Hoa Quốc, cũng là thứ được gọi là ý dân từ xưa đến nay.

Dĩ nhiên người thường không thể nhìn thấy, nhưng cao thủ trên cảnh giới Nhân Vương lại có thể cảm nhận được.

Sức mạnh nguyện vọng của người dân chia thành hai loại, một là sức mạnh của sự oán giận, loại còn lại là sức mạnh của tôn kính.

Sự diệt vong của rất nhiều vương triều trước đây đều có liên quan đến sức mạnh nguyện vọng của người dân, thậm chí có tin đồn rằng trong ba năm cuối của Thương triều, bầu trời hầu như đều là một màu xám xịt, mọi người không hề nhìn thấy chút sắc xanh nào.

Mà vật chất xám xịt đó chính là sự oán giận được thực chất hóa, chính sự oán giận này đã đẩy nhanh tốc độ diệt vong của Thương triều.

Sở dĩ Lý Đường trở nên hưng thịnh cũng bắt nguồn từ sức mạnh nguyện vọng, nghe nói năm đó Viên Thiên Canh đã nhìn thấy bầu trời ở Trường An sáng lấp lánh khi đang ngắm sao.

Đó chính là ước nguyện của người dân với Đại Đường, sự công dân của họ với Đại Đường.

Chính sức mạnh này để khiến Quốc Vận của Đại Đường hưng thịnh.

Thiên Minh Tử nhìn một lúc khẽ thở dài nói: “Đáng tiếc đây chỉ là sức mạnh nguyện vọng, không phải khí vận, cả đời này mình cũng không thể có được”.

Với cao thủ ở cấp bậc như Thiên Minh Tử, sức mạnh nguyện vọng là vật chất mà họ không thể chuyển hóa được, sau khi năng lượng chuyển hóa sức mạnh này thành khí vận, họ mới có thể nhận được lợi từ trong đó.

“Tiền bối Thiên Minh Tử, dù chúng ta không thể sử dụng sức mạnh nguyện vọng, nhưng chúng ta lại nắm chắc ý dân trong tay. Bây giờ Tiêu Chính Văn đã thành chuột qua đường, người người đòi đánh, chắc chắn Thiên Cung Bắc Cực sẽ thưởng cho ông”.

Ông Tần cười nói.

Kế hoạch lần này là do ông ta và Khổng Thiên Thu bàn bạc, nhưng cuối cùng lúc thực hiện, cái tên xui xẻo Khổng Thiên Thu này lại nộp mạng già của mình vào đó.

Một người chết không xứng được mọi người thương nhớ.

Vậy thì lúc chuyện này thành công, mọi công lao dĩ nhiên đều thuộc về ông ta và Thiên Minh Tử.

Thậm chí khi nhìn thấy Khổng Thiên Thu chết thảm, ông Tần vui mừng đến mức hai tay run lên, nếu không phải đang đứng trước đám đông thì ông ta đã muốn chạy đến cúi đầu nói cảm ơn với Tiêu Chính Văn rồi.

“Ông nghĩ chỉ như thế là có thể hạ được Tiêu Chính Văn sao?”

Thiên Minh Tử khinh thường nhìn ông Tần.

Hả?

Ông Tần khó hiểu nhìn Thiên Minh Tử nói: “Tiền bối Thiên Minh Tử, thứ mà Tiêu Chính Văn dựa vào chẳng qua chỉ là sự bái phục của người dân với cậu ta, bây giờ danh tiếng của cậu ta ở Hoa Quốc đã thối nát lắm rồi”.

“Muốn đối phó với cậu ta hẳn phải rất dễ dàng chứ”.

Thiên Minh Tử lắc đầu nói: “Tiêu Chính Văn đúng là một tên hậu bối, có lẽ về khía cạnh chiến lược không bằng chúng ta. Nhưng hổ đi bắt thỏ còn phải cố gắng hết sức, chúng ta lại không phải hổ, Tiêu Chính Văn cũng không phải là thỏ”.
Chương 1702: Ngồi mát ăn bát vàng

“Bề ngoài có vẻ như chúng ta đang chiếm ưu thế, nhưng ông phải hiểu rõ Tiêu Chính Văn không bị thực chất đè ép, bây giờ cậu ta vẫn là vua Bắc Lương, cậu ta còn có thể có tiếng nói ở giới chính trị Hoa Quốc”.

“Thậm chí thực lực của cậu ta cũng không bị tổn hại gì, chỉ cần cậu ta đồng ý, vẫn có thể giết tất cả chúng ta ngoài tôi bất cứ lúc nào”.

“Ông nghĩ phần thắng của chúng ta là bao nhiêu?”

Những lời này của Thiên Minh Tử khiến ông Tần cũng hơi sửng sốt.

“Tiền bối Thiên Minh Tử, vậy theo ý ông thì tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Ông Tần nhíu chặt mày nói.

Thiên Minh Tử cười khẩy nói: “Chu Chấn Long tuyệt đối sẽ không vô cớ xuất hiện trong nhóm huyết tộc, kế hoạch của chúng quá mức xảo quyệt, muốn thất bại trước chúng ta, sau đó ngồi xem chúng ta và Tiêu Chính Văn đánh nhau”.

“Thế gian này làm gì có chuyện tốt thế? Ông nói xem?”

Được Thiên Minh Tử nhắc, ông Tần mới hiểu ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Cho dù thế lực phía sau nhà họ Khổng hay huyết tộc thì đều có sức mạnh cực kỳ có hạn ở thế tục.

Thế nên Tiêu Chính Văn mới có thể trở thành bên thứ ba cho trận chiến ở thế tục.

Thực lực của ba bên gần như ngang nhau, dù bên nào chết thì lợi ích đều sẽ thuộc về bên thứ ba.

“Ý ông là…”

“Phái mấy cao thủ tiêu diệt bá tước của huyết tộc, sau đó đổ lỗi cho Tiêu Chính Văn, huyết tộc chắc chắn sẽ không ngừng gây chuyện với Tiêu Chính Văn, chúng ta có thể ngồi mát ăn bát vàng”.

Thiên Minh Tử đắc ý nói.

“Quả nhiên tiền bối Thiên Minh Tử lợi hại”.

Lúc này ông Tần cũng không khỏi bội phục kế này của Thiên Minh Tử.

“Ừ, thật ra trong giới trẻ thì Tiêu Chính Văn cũng xem như tài năng, nhưng dù sao cậu ta cũng chưa đến ba mươi tuổi, kinh nghiệm còn non, nhất là thanh niên đều rất kiêu ngạo, tự cho mình là vô địch mà không biết đạo lý không chiến mà vẫn có thể thu phục binh lính”.

Nói đến đây, Thiên Minh Tử đắc ý bật cười.

Thiên Minh Tử cực kỳ tự tin, chỉ cần dùng mấy thủ đoạn nhỏ nữa, đến lúc đó Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ bị rơi vào thế khó, sau đó mình lại bỏ thêm vài hòn đá nữa xuống đánh một đòn cuối cùng cho Tiêu Chính Văn.

“Thật ra Tiêu Chính Văn quá cứng nhắc, trong lịch sử có rất nhiều người giỏi như cậu ta nhiều, cuối cùng có người nào không ôm hận mà chết không?”

“Cậu ta là cái thá gì chứ?”

Ông Tần nắm lấy cơ hội nịnh nọt.

Lúc này Lục Tiểu Thiến lại đang khổ sở suy tư nhìn bài báo vừa được đưa đến lúc sáng, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Nội dung tờ báo, ngay cả một dấu câu trong bài báo cô ta cũng không tin.

Mặc dù cô ta chỉ gặp Tiêu Chính Văn một lần, nhưng từ phong cách làm việc trước đó của Tiêu Chính Văn, anh chắc chắn không thể đuổi giết những người này sau khi xong việc được.

Dù lúc đó Tiêu Chính Văn ra tay, ai dám nói nhiều thêm nửa chữ?

Anh có cần phải bảo người ám sát không?

Vậy chỉ có thể chứng tỏ người giết hoặc nói người mong những người này chết không phải Tiêu Chính Văn mà là người khác.

“Cô chủ, không ngờ thủ đoạn của Tiêu Chính Văn lại độc ác đến thế”.

Huyết Sát nhìn tờ báo trong tay Lục Tiểu Thiến nói, không cảm xúc nói.

Dù sao người chết đều là người ở thế tục, không liên quan gì đến huyết tộc họ.

“Nếu anh nghĩ thế thì chỉ có thể chứng tỏ anh còn non quá. Những người này đều chết dưới tay Thiên Minh Tử, hơn nữa đây chỉ là khởi đầu”.

“Tiếp theo, Thiên Minh Tử sẽ nghĩ cách khiến tất cả mọi người đều đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn”.

Mặc dù Lục Tiểu Thiến cũng là người trẻ tuổi, nhưng xuất thân và lai lịch của cô ta khiến cô ta vượt xa sự ngây ngô của tuổi trẻ.

“Ý cô là Thiên Minh Tử sẽ hợp tác với chúng ta?”

Huyết Sát không dám tin hỏi.

Lục Tiểu Thiến lắc đầu nói: “Không! Ngoài bắt tay hợp tác còn một cách khác, có thể khiến chúng ta và Tiêu Chính Văn chiến đến cùng”.

“Thông báo đến Huyết Vực, rút khỏi Hằng Sơn”.

“Rút?”

Huyết Sát khó hiểu nhìn Lục Tiểu Thiến, bây giờ Hằng Sơn là căn cứ địa lớn nhất của huyết tộc, nếu cũng bỏ cả Hằng Sơn thì huyết tộc nào còn chỗ đứng nữa?

“Phải, nếu không rút, Huyết Vực sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.

Lục Tiểu Thiến quả quyết nói.

“Nguy hiểm đến tính mạng?”

Huyết Sát hơi bực mình nhìn Lục Tiểu Thiến, với sức chiến đấu của huyết tộc, ai sẽ là đối thủ của hắn chứ?

“Ngộ nhỡ các tông môn ở gần Hằng Sơn bị tiêu diệt, Hoa Quốc sẽ làm thế nào? Nếu Huyết Vực đột nhiên bị giết, chúng ta phải làm sao?”

Lục Tiểu Thiến nói.

“Hả?”

Huyết Sát nghe thế không khỏi hít khí lạnh, vội nói: “Thuộc hạ đã hiểu, lập tức bảo người thông báo cho Huyết Vực”.
Chương 1703: Đất đỏ

Đọc xong tờ báo ngày hôm sau, Tần Vũ liền mắng chửi: “Đám khốn kiếp này! Dám giết người không chớp mắt, lẽ nào bọn họ không có chút nhân tính nào sao?”

Trong số những người chết, hầu như đều là người của võ tông trong giới thế tục và những ông trùm kinh doanh ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng dù sao họ vẫn là con dân Hoa Quốc!

Trước đây anh ta chỉ nghe nói người nhà họ Khổng làm việc không từ thủ đoạn nào, nhưng bây giờ xem ra bọn họ còn không phải là con người.

Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn gọi điện tới.

Tần Vũ liếc nhìn điện thoại rồi bấm nút trả lời: “Cậu Tiêu, quả đúng như cậu dự liệu, đêm qua bọn họ lại giết thêm mấy chục người nữa!”

“Những chuyện này đều theo dự liệu, bọn họ gây tội thì phải chịu tội! Anh ở tổng bộ Hắc Băng Đài đợi tôi, tôi sẽ đến đó ngay, tôi có chuyện này muốn nhờ anh Tần!”

Nghe giọng điệu bình tĩnh của Tiêu Chính Văn, trong lòng Tần Vũ cuối cùng cũng có chút tin tưởng, ít nhất thì tình hình hiện tại vẫn nằm trong sự kiểm soát của Tiêu Chính Văn.

“Được, bây giờ tôi đang ở tổng bộ, lát nữa gặp!”

Nói xong, Tần Vũ cúp điện thoại.

Chưa đến nửa tiếng sau, Tiêu Chính Văn đã đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Tần Vũ.

“Cậu Tiêu, mời ngồi!”

Tần Vũ nhiệt tình đón tiếp.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Anh Tần, anh còn nhớ nơi tôi nhờ anh phái người trông chừng khi ông Nhạc vừa qua đời không?”

Nghe lời này, Tần Vũ hơi sững sờ, sau đó gật đầu nói: “Tôi còn nhớ, nơi đó là gò đất Côn Luân, tôi vẫn luôn phái người canh giữ mấy năm nay chưa từng lơ là”.

Gò đất Côn Luân thực sự là một lăng mộ lớn, hơn nữa còn là lăng mộ gây tranh cãi nhất của Đế Tuấn trong thời cổ đại.

Từ khi linh khí phục hồi, toàn bộ gò đất Côn Luân đều bao phủ trong sương mù dày đặc, ngay cả ban ngày tầm nhìn xa cũng không tới ba mét.

Thậm chí trên núi còn thường xuyên xuất hiện tiếng sấm nổ vang trời trong sương mù. Đừng nói là dã thú, ngay cả cao thủ cảnh giới Chiến Thần hay cảnh giới Chủ Soái đều không dám đến gần nơi đây.

“Có phát hiện gì không?”

Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.

“Tất nhiên là có. Chúng tôi phát hiện từ sau khi linh khí phục hồi, lớp thủy tinh trên mặt đất do nhiệt độ cao đang dần biến mất!”

“Hơn nữa, cách đây không lâu, còn có chuyên gia khảo cổ lấy được một mẫu đất ở sau gò đất Côn Luân!”

“Đất?”

Tiêu Chính Văn nhìn Tần Vũ với vẻ khó hiểu.

“Đúng vậy, mẫu đất này đúng hơn là đất đỏ, người xưa thường dùng loại đất này để đắp mộ!”

“Nhưng điều khiến chúng tôi không ngờ tới là loại đất đỏ y hệt như vậy cũng xuất hiện ở phế tích Hằng Sơn. Theo giám định niên đại, hai loại đất đỏ này không chỉ giống nhau về niên đại mà còn có cùng một nơi sản xuất!”

Tần Vũ nói xong liền đưa hai tờ báo cáo xét nghiệm cho Tiêu Chính Văn.

Đúng như Tần Vũ nói, thành phần trong đó giống hệt nhau

Nhưng chỉ có thể có một lăng mộ của Đế Tuấn.

So với gò đất Côn Luân, Hằng Sơn không có hề có Lôi Hải đáng sợ nào cả, chắc chắn không phải là lăng mộ của Đế Tuấn thời cổ đại.

Vậy tại sao loại đất đỏ này lại xuất hiện ở Hằng Sơn?

“Anh Tần, lập tức tìm cách thông báo cho những người ở gần Hằng Sơn sơ tán càng sớm càng tốt!”

Tiêu Chính Văn nheo mắt nói.

Sơ tán?

“Cậu Tiêu, hiện tại Hằng Sơn thuộc quyền kiểm soát của huyết tộc, gần đó chỉ có mấy thôn làng nhỏ có mấy trăm người, còn có một tông môn võ đạo tên Vạn Kiếm Các”.

“Nhưng muốn tiến vào phạm vi của Hằng Sơn lại không hề dễ dàng. Huyết tộc đã bố trí trận pháp sương mù máy có tính ăn mòn cao, xe cộ bình thường không thể đi qua được!”

Không phải Tần Vũ chưa từng nghĩ đến việc di tản dân làng trong những ngôi làng lân cận, mà vấn đề là không có phương tiện nào có thể đi qua trận pháp sương mù máu.

Những người dân làng đó chỉ là người bình thường, vì vậy không thể dễ dàng đưa bọn họ ra khỏi Hằng Sơn được.

“Cậu Tiêu, cậu cho rằng Hằng Sơn có bí mật nào đó không muốn cho người ta biết sao?”

Tần Vũ hỏi lại.

“Tôi cũng không chắc chắn. Nhưng loại đất đỏ này chỉ được tìm thấy ở thời Đế Tuấn, hơn nữa chỉ có ở Hằng Sơn, anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”

“Hơn nữa, tại sao trận chiến giữa huyết tộc và Thiên Minh Tử lại chọn ở Hoa Sơn chứ không phải là Hằng Sơn? Thiên Minh Tử và huyết tộc dường như có hẹn ước ngầm nào đó!”

“Nếu không tìm thấy loại đất đỏ này, chúng ta chỉ có thể coi là trùng hợp, nhưng hiện tại, cơ hội trùng hợp đã gần như bằng không!”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa đưa báo cáo lại cho Tần Vũ.

“Theo cậu Tiêu thấy, chúng ta nên...”

Tần Vũ nói với vẻ khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK