Trong tầng hầm tăm tối, tên công nhân mặc áo xanh đang bị treo trên dây sắt, kêu gào không ngừng.
“Thả tôi ra, mấy người bắt tôi làm gì? Tôi chỉ là một thợ sửa điện mà thôi”.
“Mấy người mau thả tôi ra, nếu không đợi đến lúc tôi ra ngoài rồi nhất định sẽ không tha cho mấy người, tôi muốn mấy người phải ngồi tù”.
“Rốt cuộc mấy người muốn nhốt tôi đến khi nào, tôi nói cho mấy người biết, tôi chẳng biết một cái gì cà, tôi sẽ không nói cái gì đâu”.
“…”
Đột nhiên, một bóng người lạnh băng bước vào từ bên ngoài cửa.
“Tận dụng bây giờ vẫn còn sức thì cố mà kêu gào vài tiếng, đợi lát nữa có lẽ chẳng còn kêu nổi đâu”.
Giọng nói của Tiêu Chính Văn đột nhiên vang lên, vang vọng khắp cả căn phòng bí mật, khiến cho tên công nhân mặc đồ xanh có cảm giác như âm thanh của quỷ dữ.
“Anh… anh muốn làm cái gì, tôi không biết gì hết cả, mau thả tôi ra đi”, tên công nhân mặc đồ xanh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vẫn cứng miệng như vậy à? Thật là ngại quá, tao thích nhất là thẩm tra mấy kẻ cứng miệng, miệng càng cứng thì tao lại càng hứng thú”.
Tiêu Chính Văn lấy ra một cây roi, quất mạnh lên trên người tên công nhân mặc đồ xanh.
Chẳng mấy chốc, trên người tên công nhân mặc đồ xanh đã xuất hiện những vết thương ghê người đang không ngừng rỉ máu.
“Á… á… cứu mạng, đau chết tôi mất thôi”.
Tên công nhân mặc đồ xanh không ngừng phát ra những tiếng gào như lợn bị chọc tiết.
“Nói, ai sai mày đến đặt bom?”, Tiêu Chính Văn vừa đánh vừa hỏi.
“Bom gì cơ, gì mà ai sai tôi đến, tôi không hiểu anh đang nói cái gì, a…”
Tên công nhân mặc đồ xanh vẫn giảo biện như cũ.
“Không nói phải không? Để mày nếm thử mùi vị tưới nước ớt lên miệng vết thương vậy”.
Tiêu Chính Văn lấy ra một lọ nước ớt, không hề nương tay, tưới thẳng lên trên người tên công nhân mặc đồ xanh.
“A… tôi… tôi sắp chết rồi, tôi thật sự sắp chết rồi”.
Giọng nói của tên công nhân mặc đồ xanh vô cùng thảm thiết.
“Nếu như còn không nói, tiếp theo tao sẽ dùng con dao nhỏ xẻo từng chút từng chút thịt trên bụng mày ra, đã nghe nói tới lăng trì thời cổ đại chưa?”
Tiêu Chính Văn khẽ cười nói, lúc này anh giống như thần chết vậy.
“Ma quỷ, anh là ma quỷ!”
Tên công nhân mặc đồ xanh sợ tới mức suýt thì ngất xỉu, run rẩy nói.
“Làm sai thì phải trả giá, sai càng nhiều thì cái giá phải trả càng nặng nề, đây là chuyện mà đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu được”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn ra lệnh cho người dùng hình với tên công nhân mặc đồ xanh.
“Á…!”
Tên công nhân mặc đồ xanh cuối cùng không thể chịu nổi sự giày vò khổ sở như vậy nên đã ngất đi.
“Không được để hắn ngất, tôi cần bắt hắn phải trả giá”, Tiêu Chính Văn dặn dò.
“Rõ”.
Thuộc hạ bên cạnh nói.
Bọn họ dùng loại nước ớt mạnh nhất trên thế giới vốn được điều chế từ ớt cực cay, rưới từng chút lên trên miệng vết thương.
Tên công nhân mặc đồ xanh đau đến mức tỉnh lại, có điều lúc này hắn đã không còn sức để nói thêm gì nữa, thế nhưng những tơ máu chằng chịt trong mắt đã nói lên sự đau đớn của hắn ta.
Yết hầu hắn không ngừng chuyển động, gân xanh nhúc nhích như rồng mọc sừng, trông vô cùng gớm ghiếc.
Thế nhưng không có một ai thương xót cho hắn.
Khoảnh khắc hắn vì tiền mà cài bom, hắn nên nghĩ tới kết cục như ngày hôm nay.
“Sao nào, mùi vị cũng ổn đấy nhỉ, bây giờ có muốn cân nhắc nói ra ai sai bảo mày hay không? Đương nhiên mày cũng có thể lựa chọn tiếp tục già mồm không nói, có điều tao vẫn còn cách để khiến mày mở miệng ra”, Tiêu Chính Văn nói.
“Tôi… tôi nói… tôi nói”.
Tên công nhân mặc đồ xanh dùng toàn bộ sức lực còn lại để cử động miệng.
“Cuối cùng cũng chịu nói rồi? Tao còn tưởng rằng mày kiên trì thế nào chứ”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy.
“Là, là nhà họ Hồng ở Tây Kinh, là bọn họ bảo tôi làm”.
Tên công nhân mặc đồ xanh nhỏ giọng nói.
“Quả nhiên là nhà họ Hồng!”
Tiêu Chính Văn hơi nheo mắt lại.
Thật ra anh đã đoán rằng có thể là nhà họ Hồng từ lâu, việc thẩm vấn này chỉ để xác nhận lại phán đoán của mình mà thôi.
Đương nhiên, thẩm vấn còn vì một lý do nữa, đó chính là báo thù thay cho Khương Vy Nhan.
Dù bây giờ Khương Vy Nhan đã bình an vô sự nằm trên giường bệnh thì cũng không ích gì.
Hôm nay chỉ là nhờ may mắn mà thôi, nếu như không may mắn thì e rằng rất khó nói.
“Tôi… tôi đã nói ra rồi, anh hãy tha cho tôi đi, tôi cũng chỉ bị cưỡng ép mà thôi”.
Tên công nhân mặc đồ xanh khó khăn nói.
“Tha cho mày, nói thật cho mày biết nhé, hôm nay mày không còn đường sống nữa đâu”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười nhạt.
“Cái gì, anh, anh lừa tôi, anh là tên khốn nạn, dù tôi có làm ma thì cũng sẽ không tha cho anh”.
Tên công nhân mặc đồ xanh đột nhiên dồn hết sức lực vùng vẫy, khiến cho dây sắt kêu lên loảng xoảng.
“Mấy người tiếp tục dùng hình với hắn đi, dùng hình phạt nào thì tuỳ mấy người, đợi đến lúc hắn chỉ còn một hơi thở thì giết chết hắn”.
Tiêu Chính Văn bước ra khỏi căn phòng bí mật.
Bên trong căn phòng bí mật tiếp tục vang lên tiếng gào thét thảm thiết, mãi lâu sau khi một tiếng súng vang lên thì tất cả mới trở về trạng thái im ắng.
Sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi căn phòng bí mật thì bắt đầu tính toán cho hành động tiếp theo.
Tên công nhân mặc đồ xanh này chỉ là một quân cờ của đối phương mà thôi, hành động của anh ban nãy phần nhiều cũng là để trút giận cho Khương Vy Nhan và bản thân mình.
Mà người thao túng tất cả chuyện này lại là gia tộc được mệnh danh là “người khổng lồ” – nhà họ Hồng ở Tây Kinh!
Vậy nên kế hoạch tiếp theo đã rất rõ ràng.
Đó chính là tiêu diệt nhà họ Hồng.
Khiến cho nhà họ Hồng hoàn toàn biến mất khỏi Tây Kinh!
Tiêu Chính Văn gọi điện cho Nhất Long, lạnh lùng nói: “Điều động tám mươi nghìn binh lính! Tới Tây Kinh! Tiêu diệt nhà họ Hồng!”