Khí tức trên người Tiêu Chính Văn lập tức thay đổi, cả cơ thể anh bừng lên sát khí mãnh liệt, ánh mắt nhìn Ngưu Tam tràn đầy khinh thường.
Trước sát khí ngút trời của Tiêu Chính Văn, Ngưu Tam không khỏi rùng mình một cái.
Tuy nhiên, Đàm Tử Thạch lúc này đang ở phía sau quan sát, nếu như Ngưu Tam chùn bước, nhất định sẽ không nhận được sự hậu đãi của nhà họ Đàm.
Thiếu gia nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ, một binh lính xuất ngũ với một số kỹ năng.
Cho dù Tiêu Chính Văn có giỏi cỡ nào, Ngưu Tam cảm thấy dựa vào ưu thế người đông của mình cũng có thể đánh bại được thằng ở rể có chút bản lĩnh này.
“Mẹ kiếp, một thằng ở rể thấp hèn mà muốn hô mưa gọi gió gì ở đây! Các anh em, đánh chết hắn cho tôi, tối nay chúng ta sẽ uống rượu ăn mừng”.
Ngưu Tam không dám đánh với Tiêu Chính Văn vì vậy liền giục các anh em của mình lên thăm dò trước.
Đám thuộc hạ này siết chặt dùi cui điện trong tay và lao về phía Tiêu Chính Văn.
“Muốn chết thì tao sẽ toại nguyện cho chúng mày!”
Tiêu Chính Văn cũng lao thẳng về phía bọn chúng.
“Bụp bụp bụp!”
Tiêu Chính Văn vung tay cho mỗi tên một cú đấm, ba tên đàn em của Ngưu Tam ngã sõng soài xuống đất trong nháy mắt.
Tiêu Chính Văn tung một cú đá, lại có thêm mấy tên ngã xuống.
“Bằng!”
Ngưu Tam nhân lúc Tiêu Chính Văn đang đánh nhau, bóp cò súng trên tay, nhắm thẳng vào đầu Tiêu Chính Văn.
Cơ thể Tiêu Chính Văn linh hoạt, lập tức né được viên đạn trong chốc lát, sau đó lao nhanh về phía Ngưu Tam, giáng cho hắn một đòn đau đớn.
Chỉ trong phút chốc, tất cả đám người Ngưu Tam đều đã ngã xuống đất.
Ngưu Tam bị đánh đến mức không còn sức lực đánh trả, nằm rạp trên đất, cố gắng cầu xin: “Đại ca, tôi sai rồi, tôi có mắt mà không thấy Thái Dương, cầu xinh anh tha cho tôi lần này!”
Tiêu Chính Văn đạp chân lên bụng Ngưu Tam, dùng lực ấn mạnh xuống: “Chó tuyệt đối đừng theo nhầm chủ!”
“Á!”
Ngưu Tam đau đớn hét lên.
Đúng lúc này, Tống Hậu Lượng chạy vào từ bên ngoài tiệm ngọc thạch vào, anh ta còn dắt theo hơn trăm lính tuần tra.
Tống Hậu Lượng nhìn lướt qua một lượt, đám lính tuần tra lại cầm roi điện nhắm vào Tiêu Chính Văn định ra tay, phía sau anh ta dâng lên một luồng khí lạnh toát.
Có kẻ muốn chết, lại dám tấn công chủ soái Bắc Lương.
Tống Hậu Lượng hét lớn: “Còng tay tất cả lại cho tôi!”
Ngay lập tức, một trăm lính tuần tra được trang bị súng đã bắt giữ mười tên cảnh vệ bao gồm cả Ngưu Tam.
Tống Hậu Lượng vội vàng xin lỗi Tiêu Chính Văn, cười nói: “Anh Tiêu, thuộc hạ tới muộn rồi, tôi đã bắt hết mấy tên này lại, anh còn việc gì dặn dò không, tôi nhất định sẽ làm theo”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp một câu: “Anh biết nên làm thế nào rồi đấy!”
Tống Hậu Lượng gật đầu nói: “Thuộc hạ đã rõ”.
Ngưu Tam đã từng gặp Tống Hậu Lượng, đương nhiên hắn nhận ra người đang khom lưng cúi mình trước Tiêu Chính Văn chính là tổng tư lệnh của Tổng Cục thanh tra Tu Hà.
Ngay lập tức, Ngưu Tam thất thần ngã phịch xuống đất.
Xong rồi, lần này xong thật rồi.
Tiêu Chính Văn này thật sự chỉ là một thằng ở rể bình thường thôi sao?
Lại có thể khiến Cục trưởng của Tổng Cục chấp pháp Tu Hà khom lưng cúi người như vậy.
Đàm Tử Thạch thấy Cục trưởng của Tổng Cục chấp pháp Tu Hà tới nhưng ánh mắt không hề thay đổi: “Tổng tư lệnh Tống, tôi là thiếu gia của nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ, anh muốn bắt tôi thì phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy”.
Gia chủ nhà họ Đàm chính là tổng tư lệnh của Tổng Cục chấp pháp Thượng Hỗ.
Sắc mặt Tống Hậu Lượng không chút thay đổi, nói: “Cậu Đàm nói hay lắm, con trai của tổng tư lệnh Cục chấp pháp Thượng Hỗ mà lại dám phạm pháp, tội càng thêm nặng!”
Đàm Tử Thạch hét lên: “Các người nhất định sẽ phải hối hận! Tôi sẽ không tha cho các người, đợi nhà họ Đàm chúng tôi báo thù đi!”
Tống Hậu Lượng hét lớn: “Dẫn đi!”
“Từ từ đã”, Tiêu Chính Văn nói một câu khiến Tống Hậu Lượng dừng bước chân.
Tống Hậu Lượng cung kính nói: “Sao vậy, anh Tiêu còn gì muốn dặn dò à?”
Tiêu Chính Văn trả lời: “Gửi thư cho nhà họ Đàm, bảo bọn họ đến Tổng Cục chấp pháp Tu Hà bảo lãnh người, nếu trong ba ngày không tới, thì chuẩn bị nhận xác của Đàm Tử Thạch đi!”
Tống Hậu Lượng gật đầu lia lịa, lập tức sắp xếp người gửi thư.
Những bức ảnh Tống Hậu Lượng bắt một đám người trên phố ngọc thạch lập tức lan truyền trên mạng một cách chóng mặt.
Dựa vào ảnh hưởng của Internet, vụ bắt giữ đám người Đàm Tử Thạch lập tức lan truyền khắp Tu Hà và cũng nhanh chóng lan tới phía Thượng Hỗ.
Đại sảnh của nhà họ Đàm ở Thượng Hỗ.
“Đàm Tử Thạch bị bắt ở phố ngọc thạch rồi, mọi người đã biết chưa?”
Đàm Lệnh Hồ nhấp một ngụm trà rồi hỏi.
Quản gia của nhà họ Đàm, Tống Chu Hâm trả lời: “Gia chủ, các anh em của tôi ở bên Tu Hà vừa mới báo tin tức này”.
Đàm Lệnh Hồ đập tách trà trong tay vào mặt Tống Chu Hâm.
“Bụp!”
Trên mặt Tống Chu Hâm đã xuất hiện vết máu.
Đàm Lệnh Hồ tức giận quát lớn: “Các người nói xem các người làm ăn kiểu gì vậy? Thiếu gia nhà họ Đàm bị bắt mà bây giờ các người mới biết, tôi nuôi các người để làm cảnh à? Bây giờ tên Tống Hậu Lượng đó đã gửi thư thách thức đến tận cửa nhà chúng ta rồi”.
Đàm Lệnh Hồ đập lá thư của Tống Hậu Lượng lên mặt Tống Chu Hâm: “Tự mình xem đi!”
Tống Chu Hâm cầm lấy lá thư, sau đó mở tra xem, trong đó có vài chữ lớn “Trong vòng ba ngày, đến Tổng Cục chấp pháp chuộc người, nếu không thì hẹn gặp các người ở lò hỏa thiêu”.
Đàm Lệnh Hồ tức giận nói: “Có phải thông báo cho tôi đến bảo lãnh người đâu mà rõ ràng là tát mạnh một cái vào mặt nhà họ Đàm tôi đây”.
Tống Chu Hâm trả lời: “Theo tin tức phía bên Tu Hà của chúng ta, là một thằng nhãi tên Tiêu Chính Văn đã đánh thiếu gia, sau đó bảo Tống Hậu Lượng dẫn theo người đến bắt thiếu gia”.
Đàm Lệnh Hồ thấy khó xử, cau mày hỏi: “Tiêu Chính Văn? Hắn có quyền lực gì mà có thể điều động người của Tổng Cục chấp pháp làm việc cho mình. Nói không chừng là nhân vật lớn nào cũng nên, ông lập tức thông báo cho các anh em bên Tu Hà, điều tra kỹ lưỡng thân phận của tên này cho tôi!”
Tống Chu Hâm vội vàng đáp: “Bên đó đã điều tra rồi, Tiêu Chính Văn đó chẳng qua chỉ là một tên lính xuất ngũ, bây giờ là thằng ở rể nhà họ Khương”.
“Bộp!”
Lúc này, một gã đàn ông thô bạo xông vào cửa.
Đàm Bát Diệu có cơ thể săn chắc, gân gốt cứng cáp, vừa nhìn là biết người tập võ.
Đàm Lệnh Hồ hỏi: “Em trai, sao tự nhiên đến đây?”
Đàm Bát Diệu là nhị đương gia của nhà họ Đàm, cũng là người dẫn đầu của tổng cận vệ Thượng Hỗ, đồng thời cũng là một quân vương huyền cấp hai sao.
Đàm Bát Diệu vuốt thẳng tay áo, nói: “Anh, vừa nãy em vào nhà liền nghe thấy tin cháu trai em bị người của Tu Hà giam giữ rồi? Anh, anh để em đi đi, em nhất định sẽ đưa Tử Thạch bình an quay về, cái tên Tiêu Chính Văn và Tống Hậu Lượng đó, em nhất định sẽ cho bọn chúng biết thế nào là lễ độ!”
Đàm Lệnh Hồ gật đầu nói: “Nếu đã như vậy thì em trai chịu khó đi một chuyến, đưa thằng con trai vô dụng của anh bình an quay về”.
Tống Chu Hâm vội vàng nói: “Nhị gia, tôi sẽ bảo các anh em bên Tu Hà đi đón ông”.
Đàm Bát Diệu hung hăng nói: “Nói với người bên Tu Hà, một ngày sau tôi sẽ tới đó, trong vòng một ngày, tôi muốn nhìn thấy đầu của Tiêu Chính Văn đặt trước mặt tôi”.
Tống Chu Hâm cúi đầu nói: “Vâng, ông hai, tôi sẽ truyền lệnh của ông”.
Đàm Bát Diệu lẩm bẩm: “Tao nhất định phải cho đám người Tu Hà chúng mày biết, đắc tội với nhà họ Đàm tao thì sẽ có kết cục như thế nào!”