Cho dù là dưới tình cảnh hai người có thực lực và cảnh giới ngang bằng nhau, nhưng người có thần binh hầu như đều có thể giết chết người không có thần binh hỗ trợ!
Đây là nhận thức chung của cả giới võ đạo, hơn nữa còn là chân lý được kiểm chứng vô số lần trong cả hàng ngàn năm nay.
Nếu không, thần binh cũng không bị tranh cướp đến như vậy.
Mà lời này của hắn không phải nói để Long Hình và Long Nguyệt nghe, mà là người khác!
Cho dù Tiêu Chính Văn có xuất sắc đến cỡ nào, cho dù thực lực của anh có mạnh đến đâu thì cũng không thể nào được bọn họ tiếp nhận!
Huống hồ Tiêu Chính Văn năm lần bảy lượt đắc tội với các đại tộc vùng ngoài lãnh thổ, việc này càng khiến các thế lực vùng ngoài lãnh thổ xa lánh anh.
Mặc dù cho tới nay, Tiêu Chính Văn vẫn mạnh mẽ như cũ nhưng đó là khi các đại năng thực sự của vùng ngoài lãnh thổ chưa trở về, nếu những tài năng ấy lần lượt trở về thì nào đâu còn chỗ cho Tiêu Chính Văn phát triển?
Trong chiều dài hàng vạn hàng nghìn năm lịch sử, chưa hẳn không có những người trẻ ưu tú hơn Tiêu Chính Văn, nhưng cũng bởi vì những người này quá mức xuất sắc nên mới không coi ai ra gì!
Cuối cùng, không có người nào là không bị các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ chèn ép, thậm chí còn giết chết, vì thế mà biết mất trong lịch sử!
Từ xưa tới nay, chưa từng có bất cứ ai đắc tội một lượt với các thế gia vùng ngoài lãnh thổ giống Tiêu Chính Văn mà có thể rút lui một cách êm đẹp được!
Cuối cùng đều bị thuần phục rồi trở thành tay sai cho một thế lực lớn nào đó, hoặc hoàn toàn bị hủy diệt!
Vì vậy, kết cục tốt đẹp nhất của Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể là trở thành chó săn cho một thế lực nào đó ở vùng ngoài lãnh thổ mà thôi.
Còn Lương Cảnh Long thì sao?
Đường đường là thiếu cung chủ của Bích Hà Cung, thân phận cao quý cỡ nào chứ?
Hai người Long Nguyệt và Long Hình kìm nén cơn giận trong lòng, quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn.
Còn Tiêu Chính Văn từ đầu tới cuối vẫn chẳng xem Lương Cảnh Long ra gì, thậm chí đến việc hắn nói gì anh cũng không có chút hứng thú lắng nghe.
Cái gì mà thần binh, Tiêu Chính Văn còn biết nhiều hơn hắn, am hiểu sâu hơn hắn!
Rất nhiều cái gọi là thần binh chẳng qua chỉ là được một số nhân vật đặc biệt nào đó giao phó cho linh tính và khả năng đặc biệt.
Nếu dùng các nói hiện đại để giải thích, đây chính là hiệu ứng còn sót lại của từ trường.
Giống như việc đặt cây kim trong từ trường một thời gian dài, cây kim này đương nhiên cũng sẽ có một từ tính nhất định.
Nhưng so với từ trường, từ tính của cây kim này lại vô cùng nhỏ.
Vì vậy, bất luận là trong tay có thần binh lợi khí như thế nào thì đến cuối cũng vẫn phải dựa vào người nắm giữ nó mới có thể phát huy được uy lực của thần binh!
"Tôi thấy chưa hẳn đâu, bất luận là uy lực của thần binh lợi khí như thế nào thì cuối cùng cũng phải xem ai là người sử dụng nó! Anh Tiêu, Thiên Hương Các chúng tôi lại vô cùng hy vọng có thể được anh Tiêu xem trọng, kết giao đi lại với anh Tiêu!"
Chính lúc này, một giọng nói dễ nghe truyền tới.
Nghe thấy giọng nói của cô gái này, tất cả mọi người đều cả kinh, đến cả Long Nguyệt và Long Hình cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy từ phía không xa, một người con gái xinh đẹp tuyệt trần phong thái nho nhã chầm chậm bước tới chỗ Tiêu Chính Văn, đi theo còn có hai cô gái.
Dáng người cao gầy, xinh đẹp đầy đặn, một tà váy dài màu đỏ càng làm tôn thêm vẻ đẹp cho cô ta, đôi mắt quyến rũ ấy thật sự hút hồn người!
Nhìn thấy cô gái này, Lương Cảnh Long khẽ biến sắc.
Trong các thế lực lớn vùng ngoài lãnh thổ, Thiên Hương Các tuyệt đối không dễ khinh thường!
Hơn nữa, bảo vật của Thiên Hương Các vô cùng nhiều, đủ các loại thần binh, nhiều không đếm xuể, chỉ từ việc này, dù là mười Bích Hà Cung cũng không sánh kịp Thiên Hương Các!
Mà cô gái này chính là đệ tử thân truyền của các chủ Thiên Hương Các!
"Chỉ cần anh Tiêu đồng ý qua lại với Thiên Hương Các tôi, tất cả các thần binh lợi khí trong Thiên Hương Các đều có thể cho anh Tiêu và hai vị đây thoải mái lựa chọn, Thiên Hương Các tôi mong muốn thể hiện thành ý của mình!"
Vừa mới dứt lời, trên mặt Lương Cảnh Long hết đỏ rồi lại trắng, đây chẳng phải rõ ràng là đang vả vào mặt hắn sao?
"Hừ, Hứa Tinh Nhi của Thiên Hương Các!"
Sắc mặt Lương Cảnh Long vô cùng khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ồ, đây chẳng phải là sư huynh Lương sao? Không biết sư huynh Lương gần đây có khỏe?"
Hứa Tinh Nhi mỉm cười, nụ cười còn mang theo mấy phần quyến rũ, nhưng ai ai cũng có thể nhìn ra được sự khinh thường không giấu nổi trong mắt Hứa Tinh Nhi.
Chương 1763: Khiêm nhường
Hứa Tinh Nhi vừa nói thế, đa số người có mặt ở đó đều không khỏi nhíu mày.
Thân phận của Tiêu Chính Văn đã không cần nói nhiều nữa, ai cũng biết anh là kẻ thù hàng đầu của tất cả gia tộc ngoài lãnh thổ.
Nhưng Hứa Tinh Nhi lại cố gắng lôi kéo quan hệ với đối phương, lẽ nào Thiên Hương Các có gan lớn đến thế, dám đối đầu với tất cả thế lực ngoài lãnh thổ?
Mặc dù Hứa Tinh Nhi là người nhỏ tuổi nhất trong đám người này, nhưng thủ đoạn của cô ta hơn người, ngay cả người xuất sắc trong thế hệ trẻ của huyết tộc – Đồ Ma cũng bị cô ta mê hoặc đến điên đảo thần hồn.
Nói đến cậu Đồ Ma thì ngay cả người nhà họ Khổng cũng phải nể mặt hắn, có thể thấy hắn có địa vị cao trong các gia tộc ngoài lãnh thổ.
Nhưng mấy ngày gần đây, cậu Đồ Ma đang bế quan, thế nên chưa quay về thế tục cùng với mọi người.
Mặc dù ở một khía cạnh nào đó, Lương Cảnh Long và Đồ Ma không ngang nhau, nhưng dù sao căn cơ của hai người họ khác nhau, đằng sau cậu Đồ Ma là cả huyết tộc, còn phía sau Lương Cảnh Long chỉ có một Bích Hà Cung.
Còn Thiên Hương Các được truyền lại từ thời xa xưa, hơn nữa cụ tổ của Thiên Hương Các chắc chắn là một vị đại tài ở thời xa xưa, nghe nói còn là một trong ba đệ tử lớn của Nga Hoàng.
Thế nên chỉ cần Tiêu Chính Văn gật đầu kết đồng minh với Thiên Hương Các thì dù những người ở đây có hận Tiêu Chính Văn đến tận xương tủy cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
“Sư muội Tinh Nhi, bảo vật của Thiên Hương Các cũng không dễ kiếm đâu, dù sao cũng là kết quả của bao đời cụ tổ khổ cực làm ăn kinh doanh, cứ thế đưa cho người khác e là không ổn nhỉ?”
“Chắc Lệnh sư cũng sẽ không đồng ý, tôi khuyên sư muội Tinh Nhi, có vài lời vẫn nên suy nghĩ cân nhắc kỹ càng hẵng làm”.
Lương Cảnh Long sầm mặt thầm cảnh cáo.
“Xin lỗi, lúc sắp đi, sư phụ từng dặn tôi đến thế tục mọi chuyện đều để tôi tùy ý sắp xếp, thế nên quyết định của tôi đại diện cho quyết định của sư phụ”.
“Mặc dù tôi chỉ là một phụ nữ yếu đuối, nhưng cũng có thể chịu trách nhiệm về lời nói của mình”.
Hứa Tinh Nhi không hề nể mặt Lương Cảnh Long chút nào, mặt không đổi sắc cãi lại.
Chỉ là cô ta vừa dứt lời, một giọng nói khác lại vang lên: “Sư muội Tinh Nhi, cô nghĩ thấu đáo thật rồi sao?”
Vừa dứt lời, trên bầu trời vô số đóa hương hoa rơi xuống, cùng lúc đó một vầng sáng màu sắc sặc sỡ từ chân trời chiếu đến, một người phụ nữ có vẻ đẹp tuyệt trần đáp xuống đất.
Chỉ thấy người phụ nữ trước mặt mặc một bộ váy dài, làn da trắng như tuyết, đôi mắt như nước mùa thu, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
“Kính chào sư tỷ Hương Nhi”.
Người phụ nữ áo trắng vừa xuất hiện, Lương Cảnh Long lập tức bước đến chào.
Hứa Tinh Nhi hơi sửng sốt, sau đó cũng nhanh chân bước đến, hơi cúi người nói: “Sư tỷ Hương Nhi, trùng hợp quá”.
Sau đó những người khác cũng vội bước đến chắp tay chào người phụ nữ áo trắng: “Chúng tôi chào sư tỷ Hương Nhi”.
Từ thái độ của đám người này với người phụ nữ áo trắng thôi cũng có thể thấy người này chắc chắn có địa vị khá cao.
Cô ta chính là một trong những truyền nhân nhánh chính của Bát Cảnh Cung ở ngoài lãnh thổ, Hàn Hương Nhi.
Nói đến Bát Cảnh Cung thì gần như không ai trong giới võ thuật không biết đến danh tiếng.
Tương truyền rằng thời kỳ Hồng Hoang, người chính thức tạo ra võ thuật chính là ông cụ nhà họ Đạo.
Thế nên cho đến hiện đại bây giờ, những người học võ vẫn coi võ thuật là một trong những môn học bắt buộc để tu thân dưỡng tính.
Bát Cảnh Cung đúng như tên gọi của nó, có tất cả tám nhánh lớn, trong đó nhánh chính là do các phụ nữ thống lĩnh, Hàn Hương Nhi chính là đệ tử đích truyền của Huyền Nữ Cung.
Mặc dù trên danh nghĩa Cửu Thiên Huyền Nữ Cung cũng chỉ là một tông môn ngoài lãnh thổ, nhưng thật ra dù là Thiên Đạo Minh Ước thì cũng có lúc phải nể mặt Cửu Thiên Huyền Nữ Cung.
Ở cả ngoài lãnh thổ vẫn không có một tông môn hay gia tộc nào có được đặc quyền như thế.
Dù sao lịch sử của Bát Cảnh Cung quá lâu đời, thậm chí có thể bắt nguồn từ thời kỳ Viêm Hoàng Nhị Đế, ngay cả năm đại danh sơn và tất cả các phái trong võ tông đều có mối quan hệ với Bát Cảnh Cung.
Bát Cảnh Cung lại là một thế lực gắn bó chặt chẽ với Long tộc nhất, cho dù là ở ngoài cảnh giới hay Tam giới cũng không phải là một cường hào trong ngũ hành.
Thế nên Hàn Hương Nhi vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều bước đến chào, thậm chí không ít người còn nở nụ cười nịnh nọt.
Bản thân Hàn Hương Nhi cũng từng vào Huyền Thiên Đạo Cung.
Nhưng không biết tại sao sau đó lại chủ động rút.
Dù là thế thì mọi người cũng thầm đoán, chắc chắn Hàn Hương Nhi đã được hưởng lợi rất nhiều từ trong đó.
Còn đến giờ cô ta vẫn là Nhân Vương cấp năm thì được hiểu là do Hàn Hương Nhi đang cố ý khắc chế tu vi của mình, là một biểu hiện của sự khiêm nhường.
Chương 1764: Chế giễu
Khí thế của Hàn Hương Nhi quá mạnh, thoáng chốc đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Ngay cả Khổng Thiên Tường ngồi trên ghế ngọc ở đằng xa cũng chủ động đứng dậy chắp tay với Hàn Hương Nhi.
“Tinh Nhi, lẽ nào cô muốn làm hòa với Tiêu Chính Văn thật sao?”
Hàn Hương Nhi không quan tâm đến mọi người xung quanh mà nói với Hứa Tinh Nhi.
“Sư tỷ Hương Nhi, thật ra…”
“Tinh Nhi, tôi muốn nhắc cô, Tiêu Chính Văn không chỉ đắc tội với các thiên tài của Thiên Cung Bắc Cực, còn tự tay giết Lục Tiểu Thiến của huyết tộc. Hôm qua đã giết Trương Tử Tuấn ngay trước mặt mọi người, điều này có nghĩa là gì không cần tôi phải nói nữa”.
Hàn Hương Nhi lạnh lùng trầm giọng nói.
Cô ta vừa nói thế, mọi người ở đó cũng hoảng hốt.
Chuyện Tiêu Chính Văn giết Trương Tử Tuấn không phải là bí mật, nhưng Lục Tiểu Thiến thì lại khác.
Cô ta là con gái cả của nhà họ Lục huyết tộc ở ngoài lãnh thổ, dù là các ông lớn cao thủ đời trước cũng phải nể mặt cô ta chứ đừng nói là giới trẻ bọn họ, nhà họ Lục không phải là gia tộc mà ai cũng có thể chọc vào.
Nhất là trước giờ huyết tộc luôn phân rõ ân với oán, đắc tội với huyết tộc, trừ khi huyết tộc bị tàn sát tận gốc, nếu không dù chỉ còn một người sống sót cũng sẽ đuổi giết đến chết.
“Cái gì? Chị Hương Nhi, những gì chị nói là thật sao?”
Hứa Tinh Nhi sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, không dám tin trợn trừng hai mắt.
“Tinh Nhi, cô có thể tự đi hỏi Tiêu Chính Văn, chuyện lớn như thế không thể giấu được”.
Hàn Hương Nhi lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Chính Văn.
Hứa Tinh Nhi quay đầu nhìn Tiêu Chính, nhưng Tiêu Chính Văn mặc kệ cô ta, vẫn bình tĩnh uống trà.
Nhưng sự im lặng của Tiêu Chính Văn lại như đang thừa nhận những lời Hàn Hương Nhi nói.
Sắc mặt Hứa Tinh Nhi khó coi đến cùng cực.
Vốn dĩ cô ta chỉ là vì trước đó nhìn thấy thực lực của Tiêu Chính Văn nên mới có ý nghĩ muốn kéo anh về phe mình, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại đắc tội với nhiều thế lực lớn như vậy.
“Theo tôi được biết, người của Ngọc Khuyết Cung không lâu nữa sẽ tự tay kết thúc ân oán này”.
Hàn Hương Nhi khinh thường nói.
Mặc dù thực lực của Lục Tiểu Thiến khá bình thường, thậm chí không ăn nhập gì với giới trẻ.
Nhưng phía sau cô ta không chỉ có một nhà họ Lục mà còn có vị thiếu niên con cưng của trời ở Ngọc Khuyết Cung.
Với thực lực của vị thiếu niên kia, một khi ra tay đừng nói là Hứa Tinh Nhi không bảo vệ được Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay cả Thiên Hương Các cũng sẽ bị liên lụy.
Dù sao vị thiếu niên kia là người có khả năng thừa kế vị trí cung chủ của Ngọc Khuyết Cung nhất, một khi chuyện này có liên quan đến hắn, khó đảm bảo Ngọc Khuyết Cung sẽ không truy cứu, đến lúc đó Thiên Hương Các cũng khó trụ vững.
“Bây giờ cô nên hiểu rồi chứ, có quan hệ quá thân thiết với người này đồng nghĩa với việc đâm đầu vào chỗ chết”.
Hàn Hương Nhi cười khẩy nói.
“Cảm ơn sư tỷ Hương Nhi đã nhắc nhở, vừa rồi là do Tinh Nhi quá sơ suất”.
Hứa Tinh Nhi vội vàng cúi đầu xuống lùi về sau mấy bước, cố ý kéo giãn khoảng cách với mấy người Tiêu Chính Văn.
Một người không có lai lịch gì trong thế tục như Tiêu Chính Văn đắc tội với Ngọc Khuyết Cung thì có khác gì tìm tới cái chết đâu?
“Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, sao anh lại xuất hiện trong bữa tiệc của mấy người bọn tôi?”
Hàn Hương Nhi cau mày nhìn mấy người Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
“Anh Tiêu là khách quý tôi mời đến, có vấn đề gì sao?”
Giọng Trần Nguyệt Nhi vang lên vừa đằng xa, chỉ thấy cô ta mặc một bộ váy dài màu trắng, cứ như tiên giáng trần.
Lúc này Trần Nguyệt Nhi nhìn Hàn Hương Nhi bằng ánh mắt không mảy may sợ hãi.
“Ồ, thật không ngờ Thiên Cung Bắc Cực các cô lại rộng lượng như vậy, theo tôi được biết, Thiên Minh Tử chết trong tay Tiêu Chính Văn nhỉ?”
Hàn Hương Nhi khinh thường cười, chế giễu nói.
“Sư tỷ Hương Nhi, chị nói đùa rồi, Thiên Cung Bắc Cực chúng tôi trước giờ làm gì cũng đều không dựa vào ân oán, càng không để ý đến suy nghĩ của người khác”.
Trần Nguyệt Nhi phản bác lại.
“Hừ, mong các cô đừng phạm sai lầm là được. Nhà họ Lục không phải là gia tộc mà Thiên Cung Bắc Cực các cô có thể đắc tội”.
Hàn Hương Nhi nói.
Hứa Tinh Nhi nhìn Trần Nguyệt Nhi thở dài, xoay người đi cùng với Hàn Hương Nhi.
“Tôi ngược lại mong Bát Cảnh Cung đừng phạm sai lầm”.
Trần Nguyệt Nhi đáp lại Hàn Hương Nhi.
“Sớm muộn gì cô cũng sẽ nhận ra”.
Hàn Hương Nhi lạnh lùng nói.