Ngụy Vinh Kỳ hít sâu một hơi nói: “Cậu có biết tại sao các thế lực ngoài lãnh thổ đều rất sợ bốn người bọn tôi không?”
Ý hắn nói dĩ nhiên là bốn cậu chủ Chiến Quốc, trong đó cũng bao gồm cả bản thân hắn, Hoàng Yết, Điền Văn và Triệu Thắng.
“Chuyện này… thuộc hạ ngu ngốc”, thị vệ đó lắc đầu nói.
“Đó là vì bọn tôi đều từng là người thừa kế của các nước, lại được sinh ra ở thời Tiên Tần, bí thuật, trận pháp mà từ nhỏ đã được học đều vượt xa những gì người đời sau có thể so bì”.
“Thậm chí Hoàng tộc đời sau cũng không có cơ duyên như bọn tôi”.
“Nhưng một khi Tiêu Chính Văn đánh thắng mấy người Điền Văn thì chứng tỏ cho dù bọn tôi có chiếm được thiên cơ hay không, người đời sau đều có thể vượt qua bốn người bọn tôi”.
“Nói cách khác, kết quả của trận chiến này sẽ khiến người đời không còn xem trọng sự tuyệt diệu và truyền thừa của trận pháp nữa, hắn đang chứng minh một chuyện cho mọi người, chỉ cần chịu cố gắng, mọi sự giam cầm đều có thể bị phá vỡ”.
“Cái này tựa như gieo một mầm lửa trong lòng mỗi người, từ đó về sau Thiên Đạo Minh Ước hay nhà họ Khổng có muốn khống chế vùng ngoài lãnh thổ bằng truyền thừa trận pháp cũng khó như lên trời”.
“Dù hắn thua, người đời cũng sẽ không khiển trách gì hắn, chỉ cảm thấy đám người Điền Văn thắng bằng thủ đoạn không chính đáng”.
“Thế nên trận chiến này dù thắng hay thua, điều mà Tiêu Chính Văn lay chuyển là khả năng kiểm soát vùng ngoài lãnh thổ của Thiên Đạo Minh Ước và nhà họ Khổng, đang lay động căn cơ của chúng”.
Nghe Ngụy Vinh Kỳ nói thế, người xung quanh cũng đều liếc nhìn.
Có thể thấy trình độ này đủ chứng tỏ Ngụy Vinh Kỳ không giống như trong truyền thuyết, hắn dũng mãnh và không có tài thao lược, hắn là một kẻ liều lĩnh, tàn nhẫn nhưng ngược lại Ngụy Vinh Kỳ rất biết cách quan sát xung quanh, suy nghĩ tỉ mỉ.
Thật ra cũng đúng như Ngụy Vinh Kỳ nghĩ, sở dĩ Tiêu Chính Văn muốn ra tay vào lúc này là vì ưu thế đang đứng về phía anh chứ không phải đám người Điền Văn.
Nếu không đám người Điền Văn đã bị giam cầm, anh hoàn toàn có thể giết họ chỉ bằng một kiếm.
Thật ra sở dĩ vùng ngoài lãnh thổ lại có thứ bậc và thân phận nghiêm ngặt như thế, tất cả mọi người đều phân biệt đối xử là vì mấy ngàn năm qua, mọi anh hào đều tập trung lại đây.
Nhưng rất nhiều trận pháp và công pháp đã thất truyền từ lâu nên hào kiệt thời Minh sẽ cho rằng mình không bằng hào kiệt thời Đường.
Ít nhất về mặt kiến thức và truyền thừa sẽ có khoảng cách rõ rệt, dĩ nhiên sẽ cúi đầu hạ mình trước đối phương.
Mà nhà họ Khổng đã lợi dụng tâm lý này mới có thể khống chế được hơn nửa Đông Vực.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, quả nhiên đám người Điền Văn đều thở phào, sau đó họ lần lượt đứng lên.
“Chúng ta ai sẽ đi giết hắn?”, Khổng Tề Thiên quay sang nhìn bốn người còn lại.
Khổng Tề Thiên vẫn chưa yên tâm lắm về Tiêu Chính Văn, ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn lại giam cầm họ vào thời khắc quan trọng, rồi lại chém họ một nhát, chỉ một thoáng qua ai mà có thể nhìn ra là do Tiêu Chính Văn động tay động chân?
“Tôi không có thời gian, các người cùng lên đi”, Tiêu Chính Văn vẫy tay với đám người nói.
“Cái gì? Dám xem thường bọn tôi”.
Bảo năm người họ cùng lên rõ ràng là không xem họ ra gì.
“Nếu cậu đã tự đâm đầu vào chỗ chết thì cũng đừng trách bọn tôi”, Khổng Tề Thiên nghiến răng, sắc mặt u ám cười gằn nói.
“Ông là niềm hy vọng tương lai của nhà họ Khổng, lẽ nào còn phải để bọn tôi giúp ông đối phó với một người trẻ thế tục?”, Caseus nhìn Khổng Tề Thiên cười nhạo nói.
“Hừ, không cần các người, một mình tôi là đủ”.
Nói rồi Điền Văn bước lên trước.
“Không ổn, hắn không phải là loại người mù quáng tự đại, chắc chắn có vấn đề, để đảm bảo an toàn chúng ta vẫn nên hợp sức lại giết hắn”.
Điền Khải rất thận trọng nói.
“Đúng thế, chỉ cần giết hắn, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn”.
Khổng Tề Thiên cũng tán thành nói.
Được Điền Khải và Khổng Tề Thiên nhắc nhở, những người còn lại cũng đều gật đầu đồng ý.
Chỉ cần giết được Tiêu Chính Văn, mọi vấn đề đều được giải quyết, hơn nữa sau chuyện này còn có thể đẩy chuyện giết Ngụy Võ Hầu sang cho Tiêu Chính Văn.
“Giết!”
Điền Văn là người đầu tiên xông lên, tay cầm kiếm, một luồng sáng chói mắt đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Chương 1592: Kiêu ngạo
Cùng lúc đó Khổng Tề Thiên cũng dâng cuộn trúc cổ lên.
Trước đó ông ta từng đánh nhau với Tiêu Chính Văn mấy lần nên biết rõ sự đáng sợ của Tiêu Chính Văn, càng sẽ không nương tay vào lúc này.
Đám người Điền Khải cũng đều sử dụng tuyệt học của mình, mỗi người đều chỉ ước gì có thể phanh thây Tiêu Chính Văn ra ngay lập tức.
Có thể nói năm người họ gần như ra tay cùng một lúc, uy thế ngút trời, ngay cả đảo Huyền Không cũng rung chuyển nhẹ vì khí tức của năm người.
Nhưng ngay lúc họ nghĩ Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết thì anh cũng cử động theo.
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn chậm rãi giơ tay lên, cách không trung tung ra một cú đấm.
Cú đấm này có tác dụng tương tự như cú đấm trước đó của Long Hình.
Có vẻ như khá bình thường nhưng lại có nội lực cực mạnh.
Đến khi đám người Khổng Tề Thiên đánh đến trước mặt, khí tức quanh người Tiêu Chính Văn mới thay đổi, uy lực của cao thủ Thiên Cảnh bộc phát.
Đám người kia còn chưa hoàn hồn thì đòn tấn công của Tiêu Chính Văn đã đánh vào ngực của Khổng Tề Thiên.
“Phụt!”
Thậm chí Khổng Tề Thiên chưa kịp thu lại cuộn trúc cổ thì đã nôn ra máu, cả người văng ra xa mấy mét.
Mà uy lực cú đấm của Tiêu Chính Văn vẫn không giảm, lại đánh trúng Điền Văn, Điền Văn chỉ cảm thấy như tông vào một ngọn núi cao, thanh kiếm trong tay hắn còn chưa kịp tung ra đòn tấn công đã bị Tiêu Chính Văn đánh bay.
Điền Văn cũng không kém là bao, hắn còn chưa triển khai tuyệt học của mình thì cú đấm của Tiêu Chính Văn đã đến gần chỗ hắn, Điền Khải không kịp tránh đòn đã bị cú đấm của Tiêu Chính Văn đánh trúng bụng.
Đòn tấn công này suýt thì hủy luôn cả huyệt Khí Hải của Điền Khải, khiến hắn nôn ra máu, văng ra xa mấy mét.
Errdogan còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra đã bị Tiêu Chính Văn đánh vào mặt, đồng thời cả người cũng đụng vào người Caseus, hai người đều văng ra xa.
Sự việc xảy ra quá nhanh, gần như chỉ trong chớp nhoáng, năm cao thủ Thiên Cảnh đã thất bại.
“Haizz, xem ra cậu chủ Chiến Quốc cũng chỉ có thế thôi”.
Tiêu Chính Văn khinh thường lắc đầu, một tay chắp ra sau lạnh lùng nhìn năm người.
Lúc này cả sân đấu lặng yên như tờ, ngay cả Hồng Ấn cũng quay phắt lại nhìn Tiêu Chính Văn.
Đây là lần đầu tiên ông ta bị cao thủ ngoài lãnh thổ làm cho kinh hãi như thế.
Mặc dù trước đó những gì Tiêu Chính Văn thể hiện đã làm chấn động ngoài lãnh thổ nhưng trong mắt Hồng Ấn lại không đáng nhắc đến, chỉ như một đứa trẻ thôi.
Tuy nhiên khi nhìn thấy cảnh này, ông ta không dám xem thường thực lực của Tiêu Chính Văn nữa.
Thậm chí ông ta còn nghĩ Tiêu Chính Văn đã có đủ thực lực để khiêu chiến với ông ta rồi.
Những người khác vẫn chưa kịp phản ứng gì thì mọi thứ đã kết thúc.
Chỉ một chiêu đã kết thúc trận chiến giống như Tiêu Chính Văn ra tay đánh người trước đó.
Không có cuộc giao tranh kịch liệt nào như họ mong đợi, cũng không có nhiều điều lạ mắt, chỉ một cú đấm thôi.
Chỉ có một điều không giống, đó là lần này năm cao thủ Thiên Cảnh bị Tiêu Chính Văn đánh bị thương rồi.
Thật ra cũng không khó giải thích.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng cùng bước vào Thiên Cảnh với năm người họ, trong nửa năm nay thành quả tu luyện của năm người đã cho Tiêu Chính Văn một nửa rồi.
Vô hình trung Tiêu Chính Văn ngược lại trở thành “đỉnh cao” về cảnh giới và thực lực trong số họ.
Hệt như Tiêu Chính Văn là ông chủ trong thế tục, còn đám người Khổng Tề Thiên lại trở thành người làm công của Tiêu Chính Văn. Mặc dù ông chủ Tiêu Chính Văn chỉ lấy đi năm mươi phần trăm thu nhập của mỗi người.
Nhưng khi cộng lại thì Tiêu Chính Văn đã lấy được hai trăm năm mươi phần trăm rồi.
Thế nên Tiêu Chính Văn mới tự tin bảo năm người cùng ra tay.
Nhưng cho đến lúc này trong đầu đám người Điền Văn vẫn trống rỗng, cho dù thế nào họ cũng không dám tin vào kết quả này.
Tiêu Chính Văn sao có thể đột phá Thiên Cảnh?
Hơn nữa còn dùng một chiêu đánh bại năm người họ bằng tư thế ép bức?
Ngay cả người đến xem trận đấu trong thành Thiên Khu cũng không dám tin kết quả này, vô số ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn đang kiêu ngạo đứng đó.
Chương 2593: Không có tác dụng
Một người bình thường đi xuất thân từ trong giới thế tục lại có thể không tốn sức đánh bại năm người được so với bốn cậu chủ Chiến Quốc, hơn nữa còn chiến thắng trong khi năm người hợp lực bao vây.
Đây đã không phải là quyết đấu nữa mà là nghiền ép.
Rất nhiều người đều bắt đầu nghi ngờ lẽ nào bốn cậu chủ Chiến Quốc không thể đánh thắng thật sao?
Có lẽ trước đó họ chỉ là không có sức phản kháng.
Không ai sinh ra đã thích làm nô lệ của người khác, bất kỳ ai cũng đều không cam lòng làm người bị đè bẹp.
Trước đó họ không phản kháng không có nghĩa là họ không muốn mà là vì họ không dám.
Thế gian này đều công bằng với tất cả mọi người, không ai cả đời là cao quý, càng không ai có thể chà đạp lên người khác.
Đúng như Ngụy Vinh Kỳ nghĩ, hạt giống này đã dần nảy mầm trong lòng mọi người.
Mặc dù bây giờ họ vẫn chưa có bất kỳ hành động gì nhưng đáng sợ là họ đã nảy ra ý tưởng này.
Tại sao cả đời mình lại phải bị đám người này lăng mạ, tại sao phải để chúng cưỡi lên đầu mình?
Bây giờ Tiêu Chính Văn đã chứng minh bằng sự thật rằng cậu chủ Chiến Quốc cũng chỉ thế thôi, họ cũng là một người có mũi và hai mắt, chứ không phải là thần linh ở đâu rất xa.
Trận chiến này Tiêu Chính Văn đã đem đến hy vọng cho mọi người bằng tư thế nghiền ép.
“Hay lắm!”
“Đánh hay lắm!”
Không biết ai hô lên đầu tiên, sau đó từng tiếng khen ngợi vang lên khắp sân đấu, khắp cả thành Thiên Khu.
“Chỉ có đàn ông như thế mới xứng để tôi dâng cả đời mình”.
“Tiêu Chính Văn, anh ấy là mục tiêu cố gắng cả đời của tôi”.
“Tôi cũng muốn trở thành người giống cậu ấy”.
Không ít các nam nữ trẻ tuổi đều tập trung ánh nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Về mặt ý nghĩa nào đó, họ thậm chí còn lớn hơn ông nội của Tiêu Chính Văn mấy chục tuổi nhưng đây là vùng ngoài lãnh thổ, chỉ cần chưa đến ba trăm tuổi đều được gọi là giới trẻ.
Mà Tiêu Chính Văn chỉ chưa đến ba mươi tuổi lại trở thành hình mẫu cho sự khát khao và chinh phục của tất cả người trẻ tuổi.
“Haizz, xem ra giới trẻ đã bị hắn làm cho thay đổi, có lẽ sau này địa vị mấy lão già chúng ta trong mắt người trẻ sẽ bị giảm sút”.
Lúc này cũng có nhiều người lớn tuổi đều thở dài.
Cho đến lúc này dù là Khổng Tề Thiên hay Caseus lên sàn đấu cũng chưa hoàn hồn.
“Quỳ xuống!”
Tiêu Chính Văn chỉ giơ tay lên rồi áp tay xuống, đám người Khổng Tề Thiên lại quỳ xuống lần nữa.
“Bây giờ các người đã phục chưa?”, Tần Lương Ngọc cười nhạo nhìn đám người Điền Văn.
Anh em Điền Văn nghiến răng nhìn Tần Lương Ngọc, lúc này họ còn có thể nói được gì nữa?
Năm cao thủ Thiên Cảnh hợp lực lại nhưng vẫn thất bại, hơn nữa còn bại một cách thảm hại, họ còn có thể nói được gì.
Nhưng ngay sau đó anh em Điền Văn đột nhiên bật cười thành tiếng, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Anh thắng bọn tôi rồi, nhưng tiếc là anh cũng bại lộ thân phận của mình”.
Đúng thế, có thể đánh bại liên tiếp năm người họ chỉ bằng một cái phất tay đã chứng tỏ người mặc đồ đen giết người kia chắc chắn là Tiêu Chính Văn.
Cả vùng ngoài lãnh thổ còn ai có thể đánh bại Ngụy Võ Hầu chỉ trong một chiêu?
Ngay cả Điền Văn cũng không chắc mình làm được nhưng Tiêu Chính Văn lại đánh bại liên tiếp năm người Điền Văn trong một chiêu thì giết chết Ngụy Võ Hầu có là gì?
“Ồ? Tôi bại lộ thân phận gì?”, Tiêu Chính Văn cười nói.
“Hừ! Hung thủ giết Ngụy Võ Hầu chính là anh”, Điền Khải chỉ vào Tiêu Chính Văn, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng thế, hôm nay mọi người ở đây có thể chứng minh chỉ có anh mới có khả năng giết Ngụy Võ Hầu trong một chiêu. Tiêu Chính Văn, lần này anh chết chắc rồi, Ngô Thiên Hoa sẽ đánh lấy đầu anh nhanh thôi”.
Thậm chí Điền Văn đã không thể kiểm soát được sự vui sướng của mình nữa.
Đúng thế!
Họ thua Tiêu Chính Văn thì thế nào?
Tiêu Chính Văn có mạnh hơn thì có thể là đối thủ của Ngô Thiên Hoa được sao?
Không lâu nữa Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết trong tay Ngô Thiên Hoa, đến lúc đó còn ai dám nhắc đến chuyện hôm nay?
Họ vẫn có thể kiêu ngạo đứng trên cao như trước, hạ nhục mọi quy tắc, được hưởng những đặc quyền trước đó.
Thậm chí ngay cả Điền Khải cũng đã nhìn thấy cảnh tượng nhóm cao thủ Ngụy Vinh Kỳ tập hợp ở nước Ngụy đánh đến điện Thần Long, tìm Tiêu Chính Văn trả thù.
“Ý anh là chuyện Ngụy Võ Hầu sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt bật cười, không hề căng thẳng hay lo sợ gì.
“Ngụy Vinh Kỳ!”
Điền Văn quay đầu lại nhìn Ngụy Võ Hầu ngồi trên khán đài.
“Anh có gọi rách cổ họng cũng không có tác dụng”, Tiêu Chính Văn còn chẳng thèm nhìn Ngụy Vinh Kỳ một cái.
Quả nhiên như Tiêu Chính Văn nói, Ngụy Vinh Kỳ vẫn bình tĩnh ngồi trên khán đài, không hề có ý định ra tay đánh Tiêu Chính Văn.
Chuyện này hơi kỳ lạ.
Rõ ràng vừa rồi Tiêu Chính Văn đã thừa nhận chính anh là hung thủ giết Ngụy Võ Hầu nhưng Ngụy Vinh Kỳ lại không hề động đậy?
Chương 2594: Chịu tội thay
“Người này… rất nguy hiểm”.
Hồng Ấn nhìn Ngụy Vinh Kỳ lập tức hiểu ra.
Nhưng ông ta cũng đánh giá cao suy nghĩ của Tiêu Chính Văn hơn.
Một giây sau đó cảnh tượng khiến mọi người ngạc nhiên xuất hiện, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, Tịnh Cửu Châu xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Ánh sáng màu vàng đó chiếu đến khiến mọi người không dám nhìn thẳng, uy lực mạnh mẽ của thần khí cổ xưa khiến mọi người đều rùng mình.
Nhưng dù thế Triệu Thắng vẫn nhắm mắt làm ngơ, chỉ bình tĩnh nhìn Tịnh Đỉnh Châu trong tay Tiêu Chính Văn.
“Hắn nói tôi là người đồ đen đó, các người nghĩ sao?”, nói rồi Tiêu Chính Văn nhìn Triệu Thắng và Ngụy Vinh Kỳ.
Trước đó người của Triệu Thắng là Triệu Xá đã chết dưới Tịnh Đỉnh Châu, nói cách khác trong tay ai có Tịnh Đỉnh Châu thì người đó chính hung thủ giết Triệu Xá.
“Tuyệt đối không thể nào”.
Triệu Thắng nói ra mấy chữ khiến đám người Điền Văn nghẹn lời.
“Triệu Thắng! Anh… anh đúng là ngu ngốc. Hôm đó Triệu Xá bị Tỉnh Đỉnh Châu giết chết”, Điền Văn tức giận, thậm chí còn gào lên.
Không chỉ hắn mà ngay cả người xem ở đó cũng sửng sốt với câu nói của Triệu Thắng.
Thậm chí ngay cả Hoàng Yết cũng nhíu mày nhìn Triệu Thắng.
Chuyện đã xảy ra đến mức này thì câu trả lời đó có rồi, Tiêu Chính Văn chính là người đã giết Triệu Xá, đánh Ngụy Vinh Kỳ bị thương, đánh lén thế tử Thánh Giáo Đình và giết Ngụy Võ Hầu.
Tiêu Chính Văn đừng hòng thoát khỏi mọi chuyện.
Nhưng Triệu Thắng lại đáp dứt khoát như thế, xem như mình không nhìn thấy Tịnh Đỉnh Châu trong tay Tiêu Chính Văn, giấu tội cho anh.
“Nếu đã nói đến thế rồi thì tôi muốn anh Tiêu chỉ dạy một chút, theo anh nghĩ giữa hai người họ ai mới là người mặc đồ đen?”
Ngụy Vinh Kỳ cũng bỗng nói.
Nghe hắn nói thế, sắc mặt anh em Điền Văn trở nên khó coi.
Bây giờ chỉ còn việc Tiêu Chính Văn gật đầu thừa nhận nữa là xong nhưng Ngụy Vinh Kỳ lại chĩa mũi giáo về phía họ?
“Tôi nghĩ hai người họ đều không thể thoát được liên quan, rất có thể là thay nhau gây án”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
“Tốt! Có câu này của anh Tiêu thì nước Ngụy tôi chỉ đành nhờ vào anh Tiêu rồi”.
“Cái chết của Ngụy Võ Hầu, nước Ngụy sẽ không tha, dù thế nào cũng phải để người nước Ngụy bọn tôi lấy đầu hai người họ, ai dám giành với nước Ngụy thì là kẻ thù của nước Ngụy”.
Ngụy Vinh Kỳ nói thế đồng nghĩa với việc không còn đường xoay sở.
“Tôi… Tôi không nghe lầm đấy chứ? Ngụy Vinh Kỳ…”
Ngay cả đám người ở đó cũng không dám tin Ngụy Vinh Kỳ sẽ nói thế.
“Sao… sao lại thế này?”, Điền Văn híp mắt không cam lòng nhỏ giọng tự hỏi.
Tiêu Chính Văn nhìn Điền Văn, bình thản cười thấp giọng nói: “Đường đường là cậu chủ Chiến Quốc mà lại không hiểu mấy điều này sao? Cái chết của Ngụy Võ Hầu chắc chắn phải có người gánh tội mới được”.
“Thật ra tôi đã thừa nhận chuyện giết Ngụy Võ Hầu và cả những chuyện trước đó rồi nhưng thế thì sao?”
“Dù biết rõ là tôi, hắn có thể làm gì được tôi? Ngược lại là các anh, chỉ cần tôi nói là do các anh làm, cho dù Ngụy Vinh Kỳ hay Triệu Thắng đuổi đến chân trời góc biển cũng sẽ không tha cho các anh”.
Mặc dù người khác không nghe thấy những gì Tiêu Chính Văn nói nhưng các cậu chủ Chiến Quốc lại nghe rất rõ.
Như Tiêu Chính Văn nói đấy, biết rõ là anh nhưng có thể làm được gì?
Thậm chí Ngụy Vinh Kỳ còn tìm cho mình cái cớ bám chặt lấy anh em Điền Văn không buông.
Ánh mắt Triệu Thắng cũng đầy sát khí nhìn anh em Điền Văn.
Để ý đến ánh mắt của Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng, lúc này Điền Văn và Điền Khải đều cảm thấy cực kỳ oan ức.
“Không! Không!”
Điền Văn siết chặt nắm đấm nghiến răng nghiến lợi tức giận nhìn Tiêu Chính Văn, hắn không biết mọi chuyện là tại sao.
Vốn dĩ hắn và Điền Khải đều bị oan, khó khăn lắm mới đợi đến ngày bại lộ sự thật, chắc có lẽ sẽ cho họ một sự công bằng nhưng kết quả thế nào?
Hung thủ thật đang ngồi trước mặt họ nhưng phải bắt họ chịu tội thay.
“Ngụy Vinh Kỳ, tại sao anh lại làm thế?”, Điền Văn không kiềm chế được nữa ngẩng đầu lên tức giận nhìn Ngụy Vinh Kỳ.
“Thật ra chuyện này không thể trách các anh được, chỉ có thể nói là các anh không may mắn. Phía sau mọi người đều có người chống đỡ nhưng người đứng sau anh lại không thể hỗ trợ cho anh”, Ngụy Vinh Kỳ cười mỉa rồi không nói gì nữa.
Chương 2595: Cúi đầu
Thật ra ngay từ mấy ngày trước, Nguỵ Vinh Kỳ đã biết Tiêu Chính Văn mới là thủ phạm!
Hơn nữa còn là Tiêu Chính Văn đích thân tìm tới Nguỵ Vinh Kỳ, hoặc có thể nói là người sau lưng Tiêu Chính Văn đích thân tìm tới nước Ngụy!
Nhưng Ngô Thiên Hoa còn chưa ra tay thì ngay cả Ngô Khởi đã ra tay với Tiêu Chính Văn rồi!
Chỉ là bởi vì người đứng sau lưng Tiêu Chính Văn căn bản không phải là sự tồn tại mà hai người Ngô Khởi có thể động tới được, hơn nữa nhìn khắp cả nước Ngụy căn bản cũng chẳng ai có thể đối kháng được với người này!
Vậy nên dù biết rõ Tiêu Chính Văn mới là hung thủ thực sự giết chết Nguỵ Võ Hầu thì Nguỵ Vinh Kỳ cũng chỉ có thể để cho anh ung dung ngoài vòng pháp luật.
Nếu nói trong lòng Nguỵ Vinh Kỳ không hận Tiêu Chính Văn thì căn bản không có khả năng, nhưng hai người Ngô Thiên Hoa và Ngô Khởi không dám ra tay thì cũng không thể để cho hắn đích thân giao đấu với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn đã đạt tới cảnh giới Thiên Cảnh từ lâu, còn hắn vẫn chỉ ở cảnh giới Đế Quân đỉnh cao, sao có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn cơ chứ?
Nhưng cái chết của Nguỵ Võ Hầu không thể cho qua trong êm đẹp như thế, nếu không thì sau này nước Ngụy biết ngẩng đầu làm người ở vùng ngoài lãnh thổ kiểu gì đây?
Vậy nên chuyện này buộc phải có người đứng ra gánh hoạ, hai anh em Điền Văn đương nhiên cũng trở thành lựa chọn phù hợp nhất!
Dẫu sao có những lúc, chân tướng không hề quan trọng tới vậy!
Hai anh em Điền Văn ban nãy vẫn còn gắng sức phân trần, nhưng bây giờ bọn họ đã hoàn toàn hiểu ra tất cả!
Cho dù thủ phạm là ai thì hai người bọn họ chắc chắn cũng phải gánh lấy nỗi oan này rồi!
Nhưng dù gì thì thân phận của Điền Văn và Điền Khải cũng phơi bày ra đó, dù biết rõ phản kháng cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng bọn họ đường đường là cậu chủ Chiến Quốc, sao có thể nhẫn nhịn được cục tức này?
“Sao thế, không phục à? Lát nữa vẫn còn chuyện khiến cho mấy người uất ức hơn đang chờ đợi mấy người nữa cơ!”
Tiêu Chính Văn nhìn năm người đang uất ức tới cực điểm, khẽ vỗ lên vai Điền Văn, nói.
“Cái gì?”
Không chỉ có Điền Văn, ngay cả Điền Khải lúc này cũng không thể nhẫn nhịn được nữa!
Không chỉ bị Tiêu Chính Văn chơi đùa trong lòng bàn tay mà thậm chí còn bị Nguỵ Vinh Kỳ nhắm tới, oan ức nhục nhã, đừng nói đường đường là cậu chủ Chiến Quốc, dù là một người bình thường thì cũng không nhịn được cục tức này!
“Anh…anh không sợ sau này không thể có chỗ đứng ở vùng ngoài lãnh thổ sao?”, Điền Văn ngẩng đầu lên, nghiến răng ken két, nói với giọng điệu uy hiếp.
“Nói hay lắm!”
“Tôi lại muốn hỏi mấy người, Tiêu Chính Văn tôi đắc tội với mấy người khi nào mà mấy người lại năm lần bảy lượt dồn tôi vào chỗ chết?”
“Dù tôi có bỏ qua cho mấy người hay không thì mấy người cũng đều không tha cho tôi, vậy thì tôi việc gì phải khách khí với mấy người cơ chứ? Bây giờ, nếu như mọi người đều đang tranh giành khí vận Thiên Khu, vậy thì để cho Long Hình, Long Nguyệt khiêu chiến với hai cậu chủ nước Tề Điền Văn và Điền Khải!”
Tiêu Chính Văn vừa thốt ra lời này, gần như xung quanh đều trở nên xôn xao!
Để hai người Long Hình và Long Nguyệt đi khiêu chiến với anh em Điền Văn, đó không phải là tự tìm đường chết sao?
Mặc dù Long Hình và Long Nguyệt đã ở cảnh giới Đế Cảnh cấp tám, nhưng đối diện với cao thủ Thiên Cảnh, đặc biệt khi đối phương còn là cậu chủ Chiến Quốc, cách biệt giữa đôi bên chênh lệch tới độ nào cơ chứ?
Nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều phản ứng lại, Tiêu Chính Văn đang muốn để cho Long Hình và Long Nguyệt tự tay lấy lại cục diện ban nãy!
Quả nhiên, Tiêu Chính Văn vừa mới dứt lời đã tiếp tục lên tiếng: “Hai người bọn họ đều là Long Tôn của điện Thần Long chúng tôi, nếu như mấy người dám khiến cho họ bị thương dù chỉ một chút thì không chỉ có mấy người phải chết mà ngay cả nước Tề cũng chỉ còn kết cục đất cằn ngàn dặm!”
“Tiêu Chính Văn! Anh dám uy hiếp chúng tôi?”, Điền Văn bực tức trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn!
Ý của Tiêu Chính Văn đã rất rõ ràng, chỉ cho phép bọn họ thua chứ không được thắng!
Thân là cậu chủ Chiến Quốc, mấy người Điền Văn đã có lúc nào phải chịu uất ức tới như vậy?
Trước nay đều chỉ là bọn họ uy hiếp người khác, ai dám dùng loại thủ đoạn này với bọn họ cơ chứ!
“Hiểu thế nào là vấn đề của mấy người, nhưng tôi đã cảnh cáo ngay từ đầu rồi, nếu như hai người bọn họ có chút tổn hại gì thì đừng có trách tôi lật mặt vô tình!”, trong mắt Tiêu Chính Văn loé lên tia sáng sắc lạnh, trầm giọng nói.
Mấy người Điền Văn đã quen thuộc với cảnh tượng này tới độ nào cơ chứ?
Ban nãy bọn họ vẫn còn bảo vệ cho Long Hình và Long Nguyệt ở trước mặt mọi người, nhưng vậy mà nháy mắt đã biến thành hiện thực?
Dù những lời Điền Văn và Điền Khải nói ra ban nãy có xuất phát từ trong lòng hay không, nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đã tỏ rõ thái độ, muốn tiện tay để cho hai người Long Nguyệt và Long Hình tìm lại cục diện!
Đây không đơn giản chỉ là bá khí nữa mà là bá đạo tới cực điểm!
Dựa vào sức mạnh của một người để đàn áp hết tất cả, ngay tới thế lực các phương cũng chỉ có thể cúi đầu!
Nhà họ Khổng gì, Thánh Giáo Đình gì, nước Ngụy nước Triệu gì đều bị một mình Tiêu Chính Văn ép cho không ngóc đầu lên nổi.
Hơn nữa, có câu nói này của Tiêu Chính Văn thì bọn họ còn biết đánh kiểu gì nữa đây?