Cậu ta có tài đức gì mà có thể nghịch thiên đổi mệnh?
Tiêu Chính Văn thế mà lại có thể nói ra những lời buồn cười như sẽ cứu được Tần Lương Ngọc, chỉ có thể chứng minh nhận thức của Tiêu Chính Văn còn quá nông cạn.
Dù là Lan Đình Ngọc và mấy trưởng lão của Nguyệt Hoa Các cũng không tin chứ đừng nói là Phương Thế Vũ.
Tuổi thọ là do trời định, con người sao có thể xoay chuyển được?
Dù họ rất không mong Tần Lương Ngọc chết ở đây, nhưng ai lại có thể chống lại số mệnh được?
“Nằm mơ? Xem ra tôi đã đánh giá cao các người quá, các người chẳng qua chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng thôi”.
“Năm đó tại sao Khổng Minh lại ngậm bảy hạt gạo trong miệng lúc lâm chung? E là các người không bao giờ hiểu được sự thần bí của nghịch trời mượn mạng”.
Những lời này của Tiêu Chính Văn lại gây ra một trận cười của đám người Phương Thế Vũ.
Mọi người đều biết đến chuyện Khổng Minh ngậm bảy hạt gạo trong miệng, nhưng kết quả cuối cùng thì sao?
Cuối cùng ông ta cũng chưa thế nghịch trời đổi mệnh, huống hồ gì mượn mạng chứ.
Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi đâu?
Dù có khả năng mượn mạng thật thì Tiêu Chính Văn sao mà biết được?
Ngay cả gia tộc lớn như nhà họ Phương tồn tại mấy trăm năm ở ngoài lãnh thổ đi tìm khắp các núi, các sông, lục tung sách cổ cũng không tìm được thuật có thể mượn mạng, thế mà một người ở thế tục lại dám nói mượn mạng với họ?
Đúng là nực cười!
“Bây giờ cậu có thể khoác lác, dù sao người thắng có quyền nói, người thua khó mà biện giải, nhưng tôi sẽ đợi ở bên dưới”.
Mỗi câu nói của Phương Thế Vũ đều động đến vết thương, nôn ra ngụm máu lớn, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
“Long Vương, tôi đã mang bảy viên thiên châu đến đây”.
Đúng lúc này giọng Long Ngao vang lên từ đằng xa, chỉ thấy một luồng sáng, ngay sau đó Long Ngao đã xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhận lấy bảy viên thiên châu trong tay Long Ngao, sải bước đến gần Tần Lương Ngọc.
“Thiên châu? Thiên châu chỉ có thể giúp tăng tu vi, không thể mượn mạng”, Phương Thế Vũ trợn to mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cầm thiên châu trong tay, không quay đầu lại cười nhạo nói: “Ông có biết tại sao thiên châu lại có tên này không?”
“Thiên tức là lệnh trời, nghe theo lệnh trời mà đến thì là thiên châu”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn xếp bảy viên thiên châu này theo vị trí của sao Bắc Đẩu Thất Tinh dưới chân Tần Lương Ngọc.
“Năm đó sở dĩ Khổng Minh sử dụng bảy ngọn đèn dầu là để mượn thế lực của thiên châu nghịch trời mượn mạng. Tiếc là lúc đó bảy viên thiên châu này không nằm trong tay ông ta mà ở chỗ Thủy Kính”.
“Thế nên đến khi chết Khổng Minh đều đang gọi tên của Thủy Kính”.
Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn giơ tay lên, trận pháp đã hình thành.
Gương Bát Quái bỗng lóe lên ánh sáng xanh, tương ứng với bảy viên thiên châu đó.
Ngay sau đó bảy viên thiên châu gần như cùng biến thành bảy luồng sáng dung nhập vào trong cơ thể Tần Lương Ngọc.
Lúc này ngay cả Tần Lương Ngọc cũng ngơ ngác chứ đừng nói là Phương Thế Vũ.
“Cậu… sao cậu biết nghịch trời mượn mạng? Rốt cuộc cậu là ai?”, Tần Lương Ngọc ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn, trong lòng lại thầm đoán thân phận thật của Tiêu Chính Văn.
Nếu nói có thuật nghịch trời mượn mạng thì người duy nhất thông thạo chỉ có người đời sau của Khổng Minh.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn là thế hệ sau của Khổng Minh?
Không thể nào!
Tần Lương Ngọc lập tức đánh tan ý nghĩ này, sao Tiêu Chính Văn có thể là thế hệ sau của nhà họ Gia Cát được chứ? Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Tiêu Chính Văn, bà ta thấy Tiêu Chính Văn không hề có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Gia Cát cả.
“Chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ còn có người nghi ngờ tôi có thể làm cho chị ấy sống lại không?”, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn đám người Phương Thế Vũ.
“Chàng trai, cậu… dù tôi có chết cũng phải lôi cậu cùng…”
Phương Thế Vũ nhìn sức sống của Tần Lương Ngọc không ngừng khôi phục, cảm thấy không cam lòng, tức giận, căm thù nhất thời xộc lên não. Ngay lúc ông ta định đứng lên liều sức lực cuối cùng, định tự nổ tung, thì Trần Huy Tổ bỗng đâm thanh giáo trong tay ra.
“Phụt!”
Một vầng sáng màu bạc đâm xuyên vào ngực Phương Thế Vũ.
Phương Thế Vũ chỉ thấy mạng sống của mình đang dần mất đi rất nhanh, mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Còn đám người Azig cũng đều vừa đánh vừa lùi lại trong sự tấn công của Trần Huy Tổ và Viên Thiên Canh.
Mặc dù Tần Lương Ngọc vừa hồi phục lại, sức khỏe vẫn còn yếu nhưng khi bà ta và Tiêu Chính Văn xuất hiện trong đại điện Nguyệt Hoa Các cũng là một sự cổ vũ vô hình với những người Nguyệt Hoa Các.
Một bậc Đại Đế quay lại, tinh thần của mọi người đều trở nên phấn chấn, sau đó cùng hò hét lớn, xoay người tấn công đám người Azig.