Tưởng Hoành quay đầu sang nhìn, sắc mặt trùng xuống, hỏi: “Hai người là?”
Ngô Khoan Nghiệp vội vàng đứng dậy, khiêm tốn bước tới, muốn bắt tay Tưởng Hoành, nói: “Tổng giám đốc Tưởng, xin chào, tôi là cậu chủ của tập đoàn Ngô Thị, Ngô Khoan Nghiệp”.
Người đàn ông trước mặt này là cậu chủ nhà họ Tưởng, còn là tổng giám đốc của tập đoàn Tưởng Thị!
Nhà họ Tưởng có vị trí nhất định ở đất Tu Hà này!
So với nhà họ Ngô đương nhiên là mạnh hơn rất nhiều!
Tưởng Hoành nhíu mày, hỏi: “Cậu chủ của tập đoàn Ngô Thị? Xin lỗi, tôi không quen anh, tôi đang phải tiếp đón khách quý, nếu như anh có vấn đề gì có thể hỏi các nhân viên ở đây của chúng tôi”.
Nói xong, Tưởng Hoành cung kính mời Tiêu Chính Văn vào phòng tiếp tân VIP của văn phòng kinh doanh.
Nhìn Tưởng Hoành không coi mình ra gì và bóng lưng Tiêu Chính Văn đang rời đi, trong lòng Ngô Khoan Nghiệp chịu một đả kích rất lớn!
Chuyện này…
Chuyện này là như thế nào?
Đó là Tưởng Hoành mà!
Sao lại đối xử khiêm nhường với Tiêu Chính Văn như vậy?
Thằng nhãi Tiêu Chính Văn đó rốt cuộc là ai?
Khương Mỹ Nghiên lúc này cũng hơi hoang mang, nghiêng người qua hỏi: “Chồng ơi, chuyện này là như thế nào vậy? Sao tên Tiêu Chính Văn đó đột nhiên lại giàu có như vậy…?”
Vẻ mặt Ngô Khoan Nghiệp cũng tràn đầy nghi hoặc, nói: “Anh làm sao mà biết được?”
Một tỷ tệ đấy!
Mua được căn biệt thự một tỷ tệ!
Tiêu Chính Văn này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Không phải anh ta chỉ là một tên lính xuất ngũ thôi sao?
Sao lại có nhiều tiền như vậy?
Lẽ nào, anh ta đang giấu thân phận nào khác sao?
Nếu như vậy, bản thân mình đắc tội với anh ta chẳng phải là rước họa vào thân sao?
Ngô Khoan Nghiệp hoảng sợ, trong đầu ngập tràn những suy nghĩ lộn xộn.
Lúc này Khương Mỹ Nghiên đột nhiên nói: “Chồng à, anh nói xem, có phải anh ta tìm diễn viên tới, cố ý diễn kịch trước mặt chúng ta không?”
“Diễn kịch? Em mù à? Tưởng Hoành đó anh có biết mà? Kịch gì mà có thể khiến hắn khom lưng cúi đầu được chứ?”
Ngô Khoan Nghiệp tức giận nói, lập tức xoay người rời khỏi văn phòng kinh doanh.
Khương Mỹ Nghiên vội vàng đuổi theo.
Hai người quay trở về xe, một lúc lâu sau đều không lên tiếng, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
Quá sốc luôn!
Hôm nay Tiêu Chính Văn khiến bọn họ không thể nào hiểu được.
“Em phải quay về nói với bố và ông nội mới được, tên Tiêu Chính Văn này nhất định có vấn đề”.
Khương Mỹ Nghiên nói.
Ngô Khoan Nghiệp gật đầu: “Ừ, anh đưa em về”.
Nói xong, hai người lái xe quay trở về nhà họ Khương.
…
“Gì cơ, con nói Tiêu Chính Văn mua căn biệt thự Thương Hải Số Một trị giá một tỷ tệ sao?”
Khương Thái Xương, Khương Văn Kỳ và những người khác đang ngồi trên ghế ở sân trong của biệt viện nhà họ Khương lúc này đều kinh ngạc đứng bật dậy, trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ nghi hoặc!
“Mỹ Nghiên, không được nói linh tinh đâu đấy, chuyện này là thật sao?”
Khương Văn Kỳ nghiêm nghị hỏi.
Khương Mỹ Nghiên gật mạnh, nói: “Bố, thật mà, con và Khoan Nghiệp đều tận mắt nhìn thấy! Tưởng Hoành của nhà họ Tưởng cung kính mời anh ta và phòng tiếp tân VIP! Còn nói, biệt thự ở đây, Tiêu Chính Văn thích cái nào thì anh ta sẽ tặng cái đó…”
Xì xào!
Mọi người trong nhà họ Khương đều há hốc mồm!
Khương Thái Xương ngồi ở chính giữa, sắc mặt vô cùng khó coi.
Mặt Khương Văn Kỳ cũng trở nên xanh mét.
Sao lại như vậy được?
Vẻ mặt của Khương Học Bác và Từ Phân đang ngồi ở một bên cũng tràn đầy nghi hoặc.
Đặc biệt là Từ Phân, trong lòng bà ta đã bắt đầu tính toán kỹ càng các kế hoạch.
“Ha ha! Tôi biết ngay mà, con rể nhà mình tuyệt đối không phải người bình thường!”
Từ Phân cười lớn, đứng dậy, kéo Khương Học Bác muốn rời đi, nói: “Còn ngồi đấy làm gì, không mau đi tìm Vy Nhan, bảo nó chia cho chúng ta một phòng! Biệt thự Thương Hải Số Một là biệt thự xịn nhất của Tu Hà đấy! Được ở đó thì thật sung sướng biết bao, hãnh diện biết bao”.
Nói xong, Từ Phân kéo Khương Học Bác rời đi.
Trong sân chỉ còn lại đám người Khương Văn Kỳ đang trợn tròn mắt.
“Thảo nào Khương Vy Nhan muốn rời khỏi nhà họ Khương chúng ta! Thì ra đã lót đường kỹ càng rồi”.
Khương Văn Kỳ giận điên người!
Biệt thự một tỷ tệ còn nhiều hơn cả tài sản của nhà họ Khương!
Chuyện này rốt cuộc là như nào?
“Cho dù thế nào cũng phải làm cho ra nhẽ, Tiêu Chính Văn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”, Khương Thái Xương trầm giọng nói.
Khương Văn Kỳ nghi hoặc hỏi: “Bố, bố nói xem, có phải tiền lúc trước của nhà họ Tiêu không?”
Khương Thái Xương cau mày, nói: “Cũng không phải không có khả năng, năm đó nhà họ Tiêu cũng là gia tộc nhất nhì Tu Hà này, nếu như không xảy ra sự cố năm năm trước, cũng sẽ không kết thúc như vậy, nói không chừng, Tiêu An Vũ đã để lại cho Tiêu Chính Văn một số tiền lớn”.
Như vậy khá là hợp lý.
Trong lòng mọi người đều thấy ổn định hơn một chút.
“Nhưng nhiệm vụ cấp bách lúc này là mời Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan quay về nhà họ Khương”, Khương Thái Xương nói tiếp.
Khương Văn Kỳ lập tức hiểu ý của ông cụ, nói: “ Bố, ý của bố là lừa tên Tiêu Chính Văn đó?”
Khóe miệng Khương Thái Xương khẽ nhếch lên, nói: “Đúng vậy, trên người cậu ta nhất định là có rất nhiều tiền, nếu đã vào nhà họ Khương chúng ta, thì tiền của cậu ta cũng là tiền của nhà họ Khương! Nhà chúng ta cần tiền để phát triển hơn nữa”.
“Con hiểu rồi ạ, con sẽ lập tức đi tìm Khương Vy Nhan”, Khương Văn Kỳ cười khẩy.
Phía bên này.
Khương Vy Nhan đang ở nhà với Na Na.
Đột nhiên giọng nói phấn khích của Từ Phân truyền tới, bà ta cười hả hê xông vào, hét lớn: “Con gái ơi, con đổi biệt thự lớn, sao không nói với bố mẹ một tiếng, chúng ta có phải người một nhà nữa không đây?”
Khương Học Bác theo sát phía sau, khi nhìn thấy bộ dạng này của Từ Phân, ông ta cũng bất lực thở dài.
Khương Vy Nhan ngẩn người, nhìn Từ Phân đang cười hả hê, không hiểu hỏi: “Mẹ, mẹ đang nói gì thế? Biệt thự nào?”
“Trời ơi, bố mẹ đều biết hết cả rồi, con đừng giấu nữa”.
Từ Phân mỉm cười, vội vàng đỡ Khương Vy Nhan ngồi xuống, nói: “Mẹ đã nghĩ ổn thỏa rồi, mẹ và bố con, còn có Khương Thần nữa, chúng ta đều sẽ qua đó ở, lúc đến đây mẹ đã tra thông tin về căn biệt thự đó rồi, to lắm, bảy tám phòng lận mà, đủ cho gia đình chúng ta ở, còn có bãi cỏ và hồ bơi nữa…”
Nghe Từ Phân huyên thuyên không ngừng, Khương Vy Nhan càng lúc càng thấy khó hiểu, vội vàng ngắt lời bà ta, nói: “Mẹ, con không hiểu mẹ đang nói gì, biệt thự gì cơ?”
Nghe thấy vậy, Từ Phân sửng sốt, bà ta cau mày lại, nói: “Khương Vy Nhan, con đừng có giả bộ trước mặt mẹ nữa, không muốn mẹ, bố con và cả em trai con qua đó ở đúng không? Con làm như vậy là không đúng, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà?”
Bà ta vừa nói xong, Khương Thần vừa chạy như bay tới lao thẳng vào phòng, trên mặt nở nụ cười tràn đầy hưng phấn, nhìn Khương Vy Nhan nói: “Chị, nghe nói anh rể mua biệt thự Thương Hải Số Một trị giá một tỷ tệ đúng không? Đó là căn biệt thự sang trọng và đắt tiền nhất Tu Hà này đấy, em là em trai chị, em cũng muốn vào đó ở!”
Lần này Khương Vy Nhan hoàn toàn choáng váng!
Cái gì mà biệt thự một tỷ tệ?
“Con… con thật sự không biết mọi người đang nói gì? Biệt thự gì cơ?”
Khương Vy Nhan hỏi ngược lại, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Lúc này.
Gia đình Khương Văn Kỳ cũng chạy tới, vừa vào tới cửa đã tươi cười hét lớn: “Vy Nhan, ông nội nói rồi, từ hôm nay trở đi, các cháu quay về nhà họ Khương, còn về phần biệt thự, gia đình chúng ta còn có ông nội nữa, có thể cùng sống chung ở đó không?”
“Không được!”
Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa.
Tiêu Chính Văn sắc mặt u ám, bước từng bước vào.