"Cái gọi là Hắc Ám cũng cũng không phải là ý tà ác, mà là mặt khác của hình thái cực âm dương!"
"Người Tây từ xưa, ăn sống nuốt tươi, có giáo dục! Từ thời Đại Minh Trịnh Hòa, đạo thuật của Hoa Quốc ta đã truyền vào đất Tây!"
"Nhưng khi đó, người Tây còn ngưỡng mộ nền văn minh sáng chói của Hoa Quốc ta, cho tới sau này, bọn họ bắt đầu có dã tâm, hơn nữa, một người tên là Napoleo đã chinh phục toàn bộ Âu Lục!"
"Lúc đế quốc mạnh mẽ này thành lập, ông ta mới ý thức được Âu Lục đều là người sống hoang dã hạ tiện, không chỉ không có văn minh thậm chí không có tôn giáo!"
"Vì vậy, mới chép lại tôn giáo của Hoa Quốc, vừa là đạo gia vừa là phật gia của chúng ta, cho nên Tây Giáo chỉ là một trạng thái kết hợp, trông tượng Thánh mẫu của bọn họ là có thể nhìn ra được đầu mối!"
Nói đến đây, Bạch Ngọc Trinh cầm một bức tranh thời Đại Đường đưa tới trước mặt Tiêu Chính Văn nói: "Đây cũng là Quan Âm Tống Tử của thời Đại Đường!"
"Người bọn họ gọi là Thánh mẫu là chép lại từ bức họa này!"
"Từ đó về sau, vì tuyên dương văn hóa lâu đời của mình, người Tây mới bịa đặt ra Pa Ma cổ, Huy Anh cổ, Xanh Bình cổ, thậm chí ngay cả Kim Thanh Bình cũng ngụy tạo từ thời kỳ Napoleo!"
"Cho nên, tấn công Giáo Đình Hắc Ám chẳng khác nào đánh nhau với đạo thuật gia từ thời kỳ thượng cổ của Hoa Quốc cả, có thể thấy nguy hiểm là như nhau!"
Bạch Ngọc Trinh nói tới đây, vẻ mặt cũng biến thành trầm ngâm.
"Để giải đáp bí mật của di tích Long tộc, núi đao biển lửa cũng phải xông vào một lần, trước đó phải tăng thực lực lên cho mọi người, sau đó chờ cơ hội đoạt lại quạt Phong Lôi Vũ!"
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn vô cùng kiên định nói.
"Cái gì? Tấn công Giáo Đình Hắc Ám, giành lại quạt Phông Lôi Vũ?", ngay cả sắc mặt Trần Huy Tổ cũng chợt biến đổi!
Nhưng giây kế tiếp, trên mặt Trần Huy Tổ lại tràn đầy vẻ hưng phấn nói: "Quả nhiên tiền bối Trương nói không sai, đi theo cậu Tiêu, mới có thể thi triển hết những gì tôi đã học!"
Mà giờ phút này, toàn bộ Đông Vực cũng lâm vào trong sự tranh luận dữ dội!
Dẫu sao hôm nay nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đã cùng rơi vào bẫy của Tiêu Chính Văn, thậm chí bốn vị cường giả Đế Cảnh đều xuất hiện, kết quả vẫn bị Tiêu Chính Văn chèn ép!
Cuối cùng phải dùng “tiền chuộc kếch xù” mới bảo vệ được tính mạng!
Đều càng khiến bốn phương náo động là vì thế nhà Aisin Gioro còn dâng Thiên Ấn của Vũ Vương ra!
Chuyện này là lần đầu được chứng kiến trong lịch sử Đông Vực!
Mấy ngàn năm qua, đừng nói thế tục, dù là các thế lực lớn vốn có ở Đông Vực cũng không ai có thể ép nhà Aisin Gioro nộp Thiên Ấn của Vũ Vương với Hoa Quốc chính thống!
Mà thế tục là gì chứ?
Ở trong mắt các phe vùng ngoài lãnh thổ, thế tục là con kiến hôi có thể bị bọn họ tùy ý đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nhưng hôm nay, Tiêu Chính Văn lại hoàn toàn phá vỡ định kiến của tất cả mọi người về thế tục!
"Xem ra bầu trời ở Đông Vực sắp biến đổi rồi!"
"Bốn vị cao thủ Đế Cảnh lại chịu thua thiệt rất lớn ở điện Thần Long!"
"Rốt cuộc Tiêu Chính Văn này có lai lịch gì, lại có thể mời được Trương Nghi rời núi vì cậu ta!"
Nhất thời, tiếng bàn luận nổi lên khắp bốn phía.
Nhưng tất cả mọi người gần như đồng thời ý thức được một chuyện, đó là thế cục của Đông sẽ bị phá vỡ hoàn toàn!
"Sợ rằng rất nhanh sẽ có vở kịch hay diễn ra ở Đông Vực!"
"Nhà họ Khổng tuyệt đối sẽ không mặc cho Tiêu Chính Văn khuếch đại thế lực ở Đông Vực, Tiêu Chính Văn lại có quan hệ khá thân với nhà họ Bạch và nhà họ Doanh, nhà họ Võ lại trắng trợn ủng hộ Tiêu Chính Văn, liệu nhà họ Khổng sẽ xử lý thế nào đây?"
Một ông cụ tóc trắng nói tới chỗ này, không khỏi thở dài một hơi.
Giờ phút này, bất kể là Đông Vực hay là ba khu vực khác cũng nhìn chằm chằm vào điện Thần Long và nhà họ Khổng.
Sau khi đại lễ khai sơn ở điện Thần Long kết thúc, Bạch Ngọc Trinh cũng quay trở về nhà họ Bạch.
Lúc này, Trương Nghi đang làm khách ở nhà họ Bạch, uống trà tán gẫu cùng Bạch Thiên Kiệt.
Thấy Bạch Ngọc Trinh trở về, Trương Nghi nói với Bạch Ngọc Trinh: "Ngọc Trinh, cháu có biết, vì giúp cháu, mà e là chú sẽ phải mang tiếng xấu nghìn năm rồi không?"