Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phụt!”

Tiêu Chính Văn nôn ra một ngụm máu, cả người anh mất đi ý thức.

Thật ra lúc nãy Tiêu Chính Văn cũng chỉ dựa vào sức lực cuối cùng để bước xuống võ đài.

Tiêu Chính Văn không thể ngã xuống, càng không thể hộc ra máu trước mặt mọi người.

Nếu không, bốn gia tộc lớn nhất định sẽ chớp lấy thời cơ để giết anh.

Đến lúc đó không chỉ Tiêu Chính Văn mà ngay cả tập đoàn Vy Nhan cũng sẽ bị xóa sổ khỏi Giang Trung.

Thấy Tiêu Chính Văn bị thương nặng đến mức ngất xỉu, Lãnh Kế Hồng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, nhất thời cũng hoảng loạn.

“Cậu Tiêu… cậu Tiêu, cậu tỉnh lại đi, cậu Tiêu!”

Lãnh Kế Hồng liên tục lắc Tiêu Chính Văn, nhưng lúc này anh không có chút phản ứng nào.

“Chủ…”

Độ Thiên Chân Nhân chưa nói hết câu đã bị Khương Vy Nhan ở bên cạnh giơ tay ngăn lại.

“Đừng làm loạn! Mọi người cứ xem như chưa có gì xảy ra, lên xe, chúng ta đi thôi”.

Khương Vy Nhan cũng tái mặt vì sợ hãi, nhưng lúc này có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mấy người Tiêu Chính Văn.

Nếu họ mà loạn lên ở đây thì sẽ vô thức để lộ ra chân tướng.

Lúc này Khương Vy Nhan đã hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại phải che giấu vết thương, ép bản thân giả vờ bình tĩnh.

“Vâng!”

Mấy người Độ Thiên Chân Nhân vội đáp.

Khương Vy Nhan thuận thế ngồi vào xe rồi dặn dò: “Mau lái xe! Cố gắng rời khỏi tầm mắt của mọi người, không thể để bất kỳ ai nhìn thấy tình trạng bây giờ của chồng tôi”.

“Rõ!”

Lãnh Kế Hồng hơi sửng sốt, quay đầu lại lạnh lùng nói với người ngồi ở ghế phó lái: “Mau xuống đuổi đám người đó đi”.

Lúc này một đám phóng viên đang cầm máy quay chạy về phía xe của Lãnh Kế Hồng.

Lãnh Hàn Băng chật vật nuốt nước bọt, sau đó đẩy cửa xe ra rồi xuống bước.

“Đứng lại! Các người không muốn sống nữa phải không? Dám chặn đường của anh Tiêu, có phải cũng muốn mãi mãi ở lại đây giống hai người trên võ đài kia hay không?”

Lãnh Hàn Băng đảo mắt phất tay với phía sau, ba bốn mươi vệ sĩ lập tức chạy đến.

Các phóng viên và đám đông hóng chuyện chặn trước đầu xe Lãnh Kế Hồng đều sợ hãi bởi lời nói của Lãnh Hàn Băng.

Sau đó nhìn mấy chục vệ sĩ kia, ai nấy cũng đều lộ ra vẻ hung hãn.

Các phóng viên vốn dĩ còn định phỏng vấn Tiêu Chính Văn cũng đồng loạt lùi lại, không dám bước lên trước nữa.

Đám đông chặn đường đó cũng tự động tránh qua một bên chừa lại một con đường để xe của Lãnh Kế Hồng đi qua.

Lãnh Hàn Băng vẫn lo mình diễn không giống bèn vung tay lên với cấp dưới: “Đẩy đám người này ra cho ông, ai dám chặn đoàn xe của anh Tiêu thì đánh gãy chân chó của người đó”.

“Vâng!”

Mấy chục vệ sĩ đáp rồi đồng loạt rút dao nhọn trên người ra.

Đám đông thấy thế vội vàng tránh ra một chỗ rất xa.

Ngay cả mấy phóng viên cũng vội vã lẫn vào trong đám đông không dám quay chụp gì nữa.

Thấy đám đông đứng cách xe Tiêu Chính Văn đi ít nhất mười mấy mét, Lãnh Hàn Băng mới thở phào sau đó bước lên chiếc xe cuối cùng rồi đi khỏi đó cùng với đoàn xe.

Nhìn vẻ ngông nghênh của Lãnh Hàn Băng từ xa, Viên Sùng Long suýt nữa nghiến vỡ răng.

Hai tay ông ta ôm thi thể của Viên Thắng Thiên lên, rồi lại nhìn Viên Hỗn Thiên đã thành bùn thịt, hai hàng nước mắt chảy xuống đôi gò má.

“Gia chủ, chúng ta phải làm sao đây?”

Một người nhà họ Viên bước đến, vẻ mặt hơi hoảng loạn nói.

Lúc này mấy ông lớn trước đó ủng hộ nhà họ Viên đều đang cảm thấy rất căm hận.

Họ đều nhìn đám người nhà họ Viên bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Họ xót thương cho số mệnh của mình, hôm nay nhà họ Viên thất bại, không cần nghĩ cũng biết số mệnh sau này của họ ra sao.

Họ phẫn nộ là vì ông cụ khốn kiếp Viên Hỗn Thiên ngoài việc khoe mẽ ra thì chẵng có bản lĩnh gì nữa!

Ngay cả một chiêu cũng không đỡ được thì đã chết trong tay một người dưới trướng Tiêu Chính Văn.

Vì tin tưởng nhà họ Viên nên họ đã đặt cược toàn bộ tính mạng cả nhà vào đó, kết quả thì sao?

Cho dù họ nhà tan cửa nát, nhưng thái độ của nhà họ Viên cũng sẽ quyết định sự lựa chọn của họ lúc này.

Dù là chết, họ cũng sẽ kéo theo nhà họ Viên chết cùng.

“Chúng ta… chúng ta về Long Kinh!”

Viên Sùng Long hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói.

Sau đó ông ta nhìn mấy ông lớn Giang Trung đang nhìn cả nhà họ Viên bằng ánh mắt tức giận đó, lạnh nhạt nói: “Sao nhà họ Viên tôi có thể khuất phục thằng ranh Tiêu Chính Văn được chứ? Các vị không cần lo lắng, đợi tôi về đến Long Kinh sẽ xin ý kiến ba cụ tổ, khiến thằng ranh này chết không chỗ dung thân!”

Dứt lời, Viên Sùng Long sải bước đi xuống võ đài.

Nghe Viên Sùng Long nói thế, mọi người cảm thấy vô cùng hối hận…

Lúc đầu tại sao mình lại tin tưởng nhà họ Viên cơ chứ?

Dù đã đến lúc này nhưng nhà họ Viên vẫn đang uy hiếp bọn họ.

Những lời Viên Sùng Long vừa nói không phải cho bọn họ một viên thuốc an thần mà là đang cảnh cáo họ, nhà họ Viên vẫn còn ba cụ tổ nữa chưa xuất hiện.

Bất kể họ muốn báo thù nhà họ Viên thế nào thì trước hết phải cân nhắc cẩn thận.

Đây là lời đe dọa thẳng thừng!

Sau đó đám nhà họ Viên nhanh chân bước xuống võ đài theo Viên Sùng Long.

Lúc này Thiên Tử ở Long Kinh xa xôi gật đầu lia lịa.

Tiêu Chính Văn đánh trận này cực hay.

Nhà họ Viên đã có hai cụ tổ chết rồi, cũng có nghĩa là đánh một hồi chuông cảnh cáo với mấy gia tộc lớn khác.

“Thiên Tử, ông Lạc muốn gặp người!”

Đúng lúc này, một viên quan bước vào báo với Thiên Tử.

“Ông Lạc? Ông ta lại có chuyện gì? Bảo ông ta vào đi”.

Thiên Tử nhíu mày nói với người kia.

Nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự căm hận.

“Vâng!”

Người đó xoay người rời đi, không lâu sau ông Lạc sải bước đi vào đại điện.

“Ông Lạc!”

Thấy ông Lạc bước vào, Thiên Tử thay đổi sắc mặt, mỉm cười tỏ vẻ vô cùng thân thiết bước đến đón ông ta.

“Thiên Tử, tôi đã điều tra kỹ càng, lúc đảm đương chức vụ quốc lão, Tần Hán Quốc tham ô công quỹ với số tiền lớn, hơn nữa trong tay ông ta luôn nắm giữ khoản tiền chi phí quân sự của Hoa Quốc”.

“Cậu xem đây này, mỗi năm đều cấp cho khu vực phía Bắc mấy tỷ, nhưng quân Phá Long ở khu vực phía Bắc lại chỉ có hai, ba trăm nghìn, tại sao dùng nhiều tiền thế?”

“Ồ?”

Thiên Tử quay đầu lại nhìn ông Lạc, tiện tay nhận lấy cuốn sổ ghi chép trong tay ông ta, đọc lướt qua một lượt.

Đọc đến trang cuối cùng thấy vết mực bên trên vẫn chưa khô, ánh mắt Thiên Tử thoáng qua tia lạnh lùng nhưng cũng chỉ là thoáng qua rồi thôi.

“Cậu xem đi, thảo nào Tiêu Chính Văn không nịnh nọt đòi thưởng với Thiên Tử, với số tiền lớn mà hắn tham ô thì còn mặt mũi nào đòi thưởng nữa chứ?”

Mắt ông Lạc lóe sáng nói.

“Vậy theo ý ông Lạc là Tần Hán Quốc và Tiêu Chính Văn liên hợp lại lập mưu cùng tham ô chi phí quân sự của đất nước sao?”

Thiên Tử cau mày hỏi.

Ông Lạc gật đầu đáp: “Đúng thế, qua điều tra xác minh, mỗi năm quân Phá Long có mấy tỷ chi phí quân sự không biết đi về đâu, hơn nữa số tiền này trùng khớp số tiền Long Các sắp xếp giao cho khu vực phía Bắc”.

“Vì thế theo tôi thấy chắc chắn không chỉ có Tần Hán Quốc và Tiêu Chính Văn mà là cả Long Các đều tham dự vào chuyện này. Ở đây còn có địa chỉ nơi ở của Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc, cậu xem đi, diện tích đất cực rộng, chuyện này… chuyện này quả thật khiến người ta căm phẫn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK