“Đánh phụ nữ thì có gì giỏi chứ? Có giỏi thì nhằm vào tôi đây này!”
Một thanh niên đứng ra, tuy tay đã bị trói, nhưng vẫn giãy giụa xông về phía Thạch Ngưu.
Nhưng, một tên lính khác cầm gậy sắt, đánh mạnh vào đầu thanh niên kia, cậu ta lập tức ngã xuống đất, đầu sưng lên một cục to, máu chảy ròng ròng.
“Muốn làm anh hùng thì cũng phải biết nhìn thời cơ, nếu không chỉ có thiệt thân thôi”.
Thạch Ngưu nhìn thanh niên nằm dưới đất, vẫn không quên châm chọc.
Những người khác, sau khi nhìn thấy hậu quả của việc phản kháng, đều không dám tiến lên ngăn cản nữa.
Thạch Ngưu bước tới trước mặt trợ lý, cầm gậy sắt trong tay lính của mình, gõ nhẹ xuống đất.
Tiếng gậy sắt và đá chạm vào nhau, dường như đang gõ vào tim bọn họ, khiến trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi.
Thạch Ngưu đe dọa: “Cô là trợ lý sao có thể không biết số điện thoại của tổng giám đốc chứ? Gọi điện thoại bảo tổng giám đốc của các cô ra đây, nếu không, hôm nay các người đều phải chịu tội”.
Gã lại ném điện thoại xuống trước mặt cô trợ lý, đồng thời đặt cây gậy sắt trên đầu cô ấy.
Chắc chắn rằng, nếu trợ lý từ chối thì cây gậy sắt kia sẽ hạ xuống không hề nương tay.
Cô trợ lý nhìn điện thoại trước mặt mình, do dự một lúc.
“Tôi cho cô ba giây, nếu sau ba giây mà cô không chịu nói thì đừng trách tôi ra tay với cô, dù sao cô không nói thì người khác cũng nói”.
Thạch Ngưu không ngờ người của công ty Na Na lại đoàn kết như vậy, vì vậy gã liền cầm gậy sắt khua trước trán trợ lý.
“Ba!”
Khi nghe thấy tiếng đếm ngược, trong lòng cô trợ lý bắt đầu hoảng sợ, cô ấy cũng là con gái, cũng thấy sợ hãi.
Nếu trán mình bị trúng một gậy sắt, sẽ phải chịu đau đớn đến mức nào, ngay cả tưởng tượng cô ấy cũng không dám.
“Hai!”
Cô trợ lý khó khăn cầm điện thoại lên, trên trán đã túa ra mồ hôi lạnh, nhưng màn hình điện thoại mãi không mở khóa được.
“Một!”
Thạch Ngưu đã đếm ngược đến giây cuối cùng.
Thấy cô trợ lý vẫn đang do dự, gã dứt khoát vung gậy sắt trong tay lên, đang chuẩn bị đập xuống.
“Khoan đã!”
Bỗng một nhân viên đứng ra, nói: “Tôi có thể liên lạc với tổng giám đốc Khương… Các anh thả chúng tôi đi”.
“Nói ngay từ đâu có phải là xong rồi không? Đâu cần phải chịu đòn oan chứ?”
Thạch Ngưu trợn mắt lườm bọn họ, sau đó bảo lính của mình cởi trói cho đối phương.
Nhân viên này vốn là nhân viên cũ được điều từ công ty nhà họ Khương tới, tuy các sinh viên này là nhân viên mới, nhưng đều rất kính trọng anh ta, vậy nên bình thường anh ta cũng thích qua lại với bọn họ.
Bây giờ bọn họ gặp nguy hiểm, mình là người đi trước đương nhiên phải ra mặt, nghĩ cách che chở cho bọn họ.
Nhân viên kia biết nếu hôm nay Khương Vy Nhan không xuất hiện thì chắc chắn bọn họ sẽ gặp chuyện.
Vậy nên, anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Khương Vy Nhan.
“Tổng giám đốc Khương… Có một đám người đến công ty, đánh đập chúng tôi, hiện giờ có rất nhiều nhân viên bị thương, bọn họ nói muốn gặp cô”.
Gọi xong, các nhân viên khác chỉ có thể yên lặng chờ Khương Vy Nhan đến.
Thực ra trong lòng bọn họ còn đợi một người nữa, đó chính là Tiêu Chính Văn.
Bởi vì bọn họ từng chứng kiến cảnh Tiêu Chính Văn ra tay, biết nếu anh có ở đây, anh mà ra tay thì sẽ có thể đánh cho đám người gây sự này chạy té khói.
Vậy nên, bọn họ đang chờ anh hùng đến.
Ở bên kia, Khương Vy Nhan nhận được điện thoại xong cũng vô cùng lo lắng, vốn dĩ cô muốn gọi cả Tiêu Chính Văn đi cùng, nhưng lại không liên lạc được với anh.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang họp trong phòng họp của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, trong phòng họp cài máy chặn tín hiệu, nên không nhận được tin nhắn ngay.
Khương Vy Nhan chỉ đành ở nhà chờ Tiêu Chính Văn nghe điện thoại, cô đã gọi mười mấy cuộc rồi, mà sao anh mãi không nghe máy.
“Rốt cuộc anh ấy đi đâu rồi…”
Khương Vy Nhan sốt ruột giậm chân.
Đúng lúc này, Thạch Ngưu lại gọi điện thoại tới: “Các cô đâu rồi? Lẽ nào bỏ mặc nhân viên của cô sao?”
“Tôi nói cho cô biết, thời gian của tôi là vàng là bạc, tôi cho cô nửa tiếng, trong vòng nửa tiếng mà chưa xuất hiện trước mặt tôi, thì đừng trách tôi ác!”
Thạch Ngưu cũng đưa ra cảnh cáo cuối cùng với Khương Vy Nhan.
“Anh chờ chút… Đừng ra tay với các nhân viên của tôi, có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi”.
Khương Vy Nhan thực sự không còn cách nào khác, chỉ đành tự gọi taxi đi một mình.
Vừa đến công ty, Khương Vy Nhan đã vội vàng chạy lên lầu, đột nhiên trước mắt tối sầm.
Một tên lính chụp mũ đội đầu vào mặt Khương Vy Nhan, vác cô lên, đưa vào trong công ty.
Khương Vy Nhan vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, lúc mũ đội đầu bị lột ra, cô mới phát hiện hai tay mình đã bị trói, còn đám người Thạch Ngưu đang nhìn cô với vẻ không mấy thiện cảm.
“Sao có mỗi cô tới thế này? Chồng cô đâu? Chắc không phải thằng nhát gan đó không dám đến đấy chứ?”
Thạch Ngưu không thấy Tiêu Chính Văn, thấy hơi bất mãn cầm gậy sắt, gõ lên gò má của Khương Vy Nhan.
Sắc mặt Khương Vy Nhan lạnh lùng, đe dọa bọn họ: “Nếu chồng tôi đến, các anh không phải là đối thủ đâu!”
“Bốp!”
Thạch Ngưu tát cho Khương Vy Nhan một bạt tai.
Nửa bên mặt của Khương Vy Nhan lập tức in hằn dấu bàn tay.
“Cô nghĩ chồng cô lợi hại lắm sao? Tôi đã điều tra rồi, chồng cô cũng chỉ là một thằng ở rể mà thôi”.
Nghe từ thằng ở rể Thạch Ngưu nói, đám cấp dưới của gã đều không nhịn được cười mỉa mai.
“Nghe nói còn là lính xuất ngũ nữa, đúng là mất mặt”.
“Nếu anh ta mà ở trước mặt tôi, tôi chỉ cần một nắm đấm cũng có thể khiến anh ta đo đất rồi”.
“Chẳng phải chồng cô giỏi lắm sao? Gọi anh ta đến đây, sao chỉ dám để cô xuất hiện mà bản thân không dám tới thế? Có phải là sợ chúng tôi không vậy?”
Thạch Ngưu và các cấp dưới của gã không ngừng đâm thọc.
“Gọi ngay chồng cô đến đây, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Đương nhiên Thạch Ngưu không quên nhiệm vụ của mình, mục tiêu của bọn gã chính là Tiêu Chính Văn.
Khương Vy Nhan kìm nước mắt cầm điện thoại lên, gọi mấy cuộc nhưng không liên lạc được với Tiêu Chính Văn.
“Ha ha ha, xem ra chồng cô đã vứt bỏ cô thật rồi”.
“Tôi thực sự cảm thấy không đáng thay cô, rõ ràng xinh đẹp thế này mà lại lấy phải một thằng nhát gan”.
Thạch Ngưu bước tới, chìa tay nắm lấy cằm Khương Vy Nhan.
Gã ngắm thật kỹ khuôn mặt xinh đẹp của cô, không nhịn được liếm môi.
Tuy mục tiêu của gã là Tiêu Chính Văn, nhưng Khương Vy Nhan đối với gã đúng là niềm vui bất ngờ.
Hắn lớn chừng này nhưng chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như vậy, nhất thời trong lòng nổi lên suy nghĩ tà ác.
“Tôi thấy chồng cô cũng chỉ là đồ vô dụng, hay là theo tôi luôn đi, tôi có thể bảo vệ cô”.
Thạch Ngưu càng nói càng hưng phấn, gã nhìn đôi môi của Khương Vy Nhan, đang định hôn cô.
Nhưng Khương Vy Nhan đã giơ chân đá trúng háng gã, khiến gã đau đến mức kêu gào.
“Mẹ kiếp! Cô dám đá tôi?”
Thạch Ngưu tức phát điên, thụi một quả đấm vào bụng Khương Vy Nhan, Khương Vy Nhan bị gã đánh cho ngã xuống đất, cô lấy tay ôm bụng, sự đau đớn lan khắp toàn thân, một cô gái yếu ớt như cô hoàn toàn không thể chống lại đòn tấn công của đối phương.
“Tôi nhìn trúng cô là nể mặt cô, cô đừng có không biết tốt xấu!”
Háng Thạch Ngưu bị thương, trong lòng lập tức bùng lên lửa giận, dục vọng trước đó đã biến mất hoàn toàn.
Đúng lúc gã chuẩn bị ra tay với Khương Vy Nhan, thì điện thoại của cô bỗng vang lên, nhìn người gọi, chính là Tiêu Chính Văn.
“Ồ, tôi còn tưởng là con rùa rụt cổ chứ, không ngờ vẫn có dũng khí gọi đến”.
Thạch Ngưu dừng động tác trong tay, nghe máy.
“Tiêu Chính Văn đúng không? Tôi nói cho anh biết, vợ anh đang nằm trong tay tôi, bây giờ chúng tôi đang ở công ty Na Na, muốn vợ anh còn sống thì mau đến đây đi”.