Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 668: Giết người bằng một cú đấm!


Tiêu Chính Văn xông thẳng vào hộp đêm Tử Vũ, tất cả mọi người có mặt đều nhìn Tiêu Chính Văn như thể đang nhìn người chết.


Hộp đêm Tử Vũ là nơi Lưu Lôi tay trắng làm nên sự nghiệp và cũng là căn cứ địa của một trong bốn ông hoàng thế giới ngầm Tu Hà.


Nếu kẻ nào dám làm loạn ở đây chính là không coi Lưu Lôi ra gì!


Mà những kẻ đó đều đã biến thành thi thể.


Một lúc sau, Hổ Tử đã đến cửa hộp đêm.


“Anh Hổ!”



Một giọng nói lớn vang lên từ trong Tử Vũ.


Khách hàng của hộp đêm Tử Vũ đều đang xì xào bàn tán.


“E là anh ta đã gây ra chuyện lớn thật rồi. Phải biết Hổ Tử là cánh tay đắc lực số một của Lưu Lôi. Gã thậm chí còn đâm Tiền Lão Hổ và ngồi tù mấy năm khi tranh giành địa bàn với ông ta”.


“Gã này đúng là một tên ác quỷ giết người không chớp mắt! Bây giờ xem ra anh ta không thể an toàn rời đi rồi”.


Hổ Tử liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Mày là Tiêu Chính Văn?”


Không phải hắn đang ở nhà tắm nhà họ Cổ sao?


Sao lại xuất hiện ở đây?


Chẳng lẽ Báo Tử đã thất bại, không giết được Tiêu Chính Văn mà ngược lại còn để Tiêu Chính Văn trốn thoát…


Hổ Tử đột ngột hỏi: “Báo Tử đâu? Anh ta thế mà chưa giết mày, mày may mắn đấy”.


Tiêu Chính Văn búng tay một cái.


“Bùm!”


Cửa hộp đêm Tử Vũ bị đá tung ra, trong ánh mắt kinh ngạc, sững sờ của đám người, Long Nhất cùng năm trăm binh lính tiến vào.


Long Nhất xách theo một cái xác đang hấp hối bước vào từ bên ngoài hộp đêm Tử Vũ, phía sau có năm trăm binh lính.


Long Nhất ném Báo Tử sắp chết xuống đất.


Kẻ đứng đầu hộp đêm Tử Vũ bị người khác ném xuống đất như một con chó hoang khiến tất cả mọi người có mặt đều bàng hoàng.


Trong miệng Báo Tử toàn máu, nói một cách mơ hồ: “Cứu tôi với, mau cứu tôi với!”


Tất cả mọi người trong hộp đêm Tử Vũ, bao gồm cả khách hàng và đám côn đồ, đều kinh ngạc ra mặt.


“Người đó hình như là Báo Tử, hắn là viên tướng dũng mãnh bậc nhất của Lưu Lôi đó, thế mà bị tên này dễ dàng hạ gục”.


“Anh Hổ, đó là anh Báo! Bọn chúng thế mà hạ gục được anh Báo. Anh Hổ, để bọn em giết chết chúng nó báo thù cho anh Báo”.


Hổ Tử hung dữ nhìn Tiêu Chính Văn: “Mày có biết đây là hộp đêm Tử Vũ – địa bàn của anh Lôi không? Nếu mày dám động vào Báo Tử, bọn tao sẽ giết cả nhà mày”.


Tiêu Chính Văn không nói một lời, vẫy tay với Long Nhất.


Long Nhất lập tức vung tay giơ con dao lên rồi đâm xuống, sau đó dùng chân giẫm thẳng lên Báo Tử, hết cú này đến cú khác, giẫm nát hắn.


“A!”


Báo Tử chỉ kịp thở hắt ra, phun một ngụm máu, chết ngay tại chỗ.


Hổ Tử nhìn Long Nhất giẫm chết Báo Tử, trong lòng bùng lên lửa giận!


Không ai dám giết cánh tay phải của anh Lôi trước mặt nhiều người thế này trong hộp đêm Tử Vũ.


Hổ Tử hét lên: “Đây là Tử Vũ, là địa bàn của anh Lôi, một trong bốn ông hoàng Tu Hà. Nếu mày đã có gan giết người tại đây, tao sẽ cho mày biết ở Tu Hà này, ai mới là người đứng đầu”.


Hổ Tử lao ra, vung cú đấm vào Tiêu Chính Văn.


Tiêu Chính Văn tiến lên một bước, tập trung sức mạnh vào tay phải, đấm thẳng Hổ Tử.


Hai nắm đấm đối đầu nhau!


Không ai ngờ Hổ Tử lại bị đấm bay ngược như diều bị đứt dây, văng ra ngoài.



Gã đập mạnh vào tường, miệng không ngừng chảy ra máu.


Hổ Tử quỳ trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, gã kinh ngạc nói: “Mày…”


Gã còn chưa kịp nói xong đã dập đầu xuống đất, không còn hơi thở.


Tư thế này của Hổ Tử tựa như đang quỳ lạy tạ tội với Tiêu Chính Văn.


Đúng vậy, chỉ bằng một cú đấm, Hổ Tử đã bị hạ gục.


Tiêu Chính Văn cuộn chặt tay, hét lên giận dữ: “Đêm nay chính là ngày tàn của hộp đêm Tử Vũ!”


Trong một buổi đêm, cánh tay trái phải đắc lực của Lưu Lôi đều chết trong tay Tiêu Chính Văn.


Đám côn đồ đi theo Hổ Tử càng thêm hoảng sợ, chạy tứ phía: “Mau, mau thông báo cho anh Lôi, anh Báo và anh Hổ đều chết rồi”.


Tiêu Chính Văn ra lệnh: “Kiểm tra và phong toả hộp đêm Tử Vũ, không được bỏ sót bất cứ một tên nào bên phe Lưu Lôi”.


Long Nhất cùng năm trăm binh lính phía sau cung kính đáp: “Rõ!”


“Kiểm tra và phong toả hộp đêm Tử Vũ, tôi xem ai dám!”


Đột nhiên, một đội tuần tra xông vào!


Trưởng quan đội tuần tra nắm chặt súng ngắn trong tay, dẫn đầu một đội tuần tra vây quanh Tiêu Chính Văn cùng năm trăm binh lính.


Long Nhất nhanh chóng tiến lên, trầm giọng nói: “Anh là ai? Đây là hiện trường thi hành pháp luật của chủ soái. Nếu các anh không hợp tác thì lập tức cút ra ngoài!”


Trưởng quan lấy ra súng ngắn, dí vào trán Long Nhất: “Ông đây là Hoàng Khắc Tư, trưởng quan đội tuần tra Tu Hà. Đây là địa bàn của tôi. Nếu các anh muốn phong toả nơi này, cho dù tôi đồng ý, nhưng cấp dưới sau tôi và khẩu súng trên tay tôi thì không cho phép”.


Long Nhất cau mày nói: “Anh đã hỏi cấp trên Tống Hậu Lượng của anh chưa? Có biết là anh đang chống lại mệnh lệnh của anh ta không?”


Đám người hộp đêm Tử Vũ đã gọi cuộc điện thoại khẩn cấp cho Hoàng Khắc Tư, khiến trưởng quan Hoàng vội vàng rời khỏi vòng tay của người đẹp mà đến đây.


Ban đầu, Hoàng Khắc Tư nghĩ là Tống Băng Văn đang gặp rắc rối, nhưng khi đến Tử Vũ, hắn mới biết hóa ra là một đám mù mắt muốn đập phá hộp đêm Tử Vũ.


Hoàng Khắc Tư bật cười, nói: “Một kẻ như anh mà cũng biết tổng tư lệnh Tống cơ à? Lại còn biết được cả mệnh lệnh của tổng tư lệnh Tống? Anh đánh giá cao bản thân quá đấy”.


Long Nhất lập tức sầm mặt xuống, nói, “Bỏ súng xuống, nếu không anh chỉ có đường chết thôi”.


Hoàng Khắc Tư bóp cò súng, hung ác nói: “Hoàng Khắc Tư tôi bảo kê cho hộp đêm Tử Vũ này đấy! Nếu các người không biết điều mà rời đi, có tin chỉ cần tôi hạ lệnh một cái, toàn bộ các người sẽ bị đánh nhừ tử không hả?”


Lưu Lôi bước ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy xác của Hổ Tử và Báo Tử, hắn tức giận hét lên: “Dám động đến người của tao ở trong hộp đêm Tử Vũ, hôm nay không một ai có thể sống sót rời khỏi đây. Trưởng quan Hoàng, giao những người này cho tôi, tôi sẽ xé xác bọn chúng thành nhiều mảnh”.


Lưu Lôi tức giận, hét lên với Hoàng Khắc Tư.


Hoàng Khắc Tư mỉm cười, nói: “Anh Lôi, bọn chúng đập phá địa bàn của anh, đương nhiên tôi sẽ giao cho anh xử lý”.


Lưu Lôi nói: “Được, trưởng quan Hoàng, sau này anh đến hộp đêm Tử Vũ, Lưu Lôi tôi sẽ bao trọn toàn bộ chi phí”.


Hoàng Khắc Tư vui vẻ ra mặt: “Vậy thì tôi cảm ơn anh Lôi rất nhiều”.


Cá mè một lứa!


Lưu Lôi công khai hối lộ trước mặt người khác, mà Hoàng Khắc Tư cũng dám công khai thông đồng với Lưu Lôi, nhận lời đề nghị đút lót riêng của Lưu Lôi.


Lưu Lôi quát tháo: “Lên hết cho tao, không tha cho bất kì một đứa nào cả, đánh chết chúng”.


Long Nhất lập túc vung tay đoạt lấy sứng ngắn của Hoàng Khắc Tư, bắt Hoàng Khắc Tư làm con tin: “Nếu ai dám động đậy, tôi giết chết hắn”.


Lưu Lôi giễu cợt: “Giết, không tha cho đứa nào”.


Hoàng Khắc Tư vội vàng xua tay, nói: “Đừng có động đậy mà, đừng có mà động đậy đấy!”


Lưu Lôi vừa ra lệnh, đám đàn em của gã lập tức bắt đầu tấn công đám người Tiêu Chính Văn.


Hừ!


Tiêu Chính Văn hừ một tiếng lạnh lùng, nói: “Không biết tự lượng sức mình!”


Tử Vũ là địa bàn của Lưu Lôi nên trong nháy mắt đã tập hợp toàn bộ đàn em của gã, cộng với người của Hoàng Khắc Tư là gần một nghìn người.


Xét về số lượng, nhân lực của Lưu Lôi gấp đôi bên Tiêu Chính Văn.


Tuy nhiên, những binh lính này đều là những cao thủ bậc nhất, lấy một địch mười là điều rất đỗi bình thường.


Đây rõ ràng là một vụ tàn sát từ một phía!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK