"Tôi nghĩ chẳng mấy chốc nữa là có thể nghe được tin vui từ họ".
Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch cúi đầu nhìn thời gian, khoé miệng khẽ nhếch lên mỉm cười.
Đội lính đặc chủng mà ông ta điều động qua đó đều là những thành viên ưu tú trong quân đội.
Bọn họ không chỉ tham gia nhiều vụ chặt đầu quy mô lớn mà tất cả đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
"Nếu vua Bắc Lương của Hoa Quốc thực sự chết trong tay mình, thì xếp hạng quân sự của đế quốc Tam Địch mình phải tăng hẳn mấy bậc ấy chứ. Đợi khi nào về nước, mình sẽ được hoàng đế phong làm tư lệnh toàn Tam Địch".
Tướng lĩnh của đế quốc Tam Địch rất sung sướng, thậm chí còn mơ ước được thăng quan tiến chức và trở nên giàu có.
"Đừng vui mừng quá sớm. Phải biết rằng thực lực vua Bắc Lương không hề yếu. Đừng nói là phái đội lính đặc chủng tiến vào, cho dù phái một sư đoàn đến bao vây hắn, có lẽ hắn cũng thoát ra được".
Có người nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của ông ta mà không nhịn nổi lên tiếng đả kích.
"Đúng là tiểu đội lính đặc chủng bình thường thì không thể đảm bảo hoàn thành một trăm phần trăm nhiệm vụ được, nhưng đội của tôi là lực lượng lính đặc chủng nổi tiếng nhất đế quốc Tam Địch đấy. Chắc các ông cũng biết tên của bọn họ thôi".
Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch cố tình nói lấp lửng.
"Chẳng lẽ là..."
Đã có người đoán được tên của đội lính này, vẻ mặt ông ta đã lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Một người khác tiếp lời của ông ta, hỏi: "Chẳng lẽ là đội lính mà các ông cử đi là tiểu đội Rắn Bạc sao?"
Nghe đến danh hiệu Rắn Bạc, vẻ mặt của đám người rất mất tự nhiên, dường như bọn họ có chút kiêng kỵ đối với cái tên này.
"Tiểu đội Rắn Bạc á? Chính là đội lính chỉ cần năm người đã tiêu diệt được hang ổ của trùm ma túy quốc tế năm ấy sao?"
Henry Robert không thể không bắt đầu xem trọng đội lính này.
"Không chỉ vậy, đội lính này còn có thành tích đáng sợ hơn cơ. Chẳng hạn như chỉ với năm người, bọn họ đã từng can thiệp vào cuộc chiến giữa hai cường quốc, cuối cùng đạt được mục đích kết thúc chiến tranh bằng cách chặt đầu hai vị tướng chính".
Thượng Quan Hổ tiếp lời của họ.
Trên thực tế, đội lính này có nhiều chiến tích đáng kinh ngạc hơn, chỉ là chưa được tiết lộ.
Vì một số chiến tích của họ quá mức ảo diệu nên có kể ra thì cũng chẳng ai tin.
Còn một nguyên nhân nữa là do tin tức bị đánh bại bởi một tiểu đội năm thành viên quá mức xấu hổ, nên một số quốc gia sẽ không dễ dàng tung ra tin tức.
Nhưng phải nói rằng tiểu đội Rắn Bạc quả thực là một lưỡi dao sắc bén, một thế lực đáng để mọi người xem trọng.
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của ông ta, các tướng lĩnh khác đều chìm trong suy nghĩ.
Bọn họ thấy hơi hối hận, sớm biết thì bọn họ cũng đã phái đội lính đặc chủng tinh nhuệ nhất của quốc gia mình đi ám sát vua Bắc Lương.
Xét cho cùng, anh cũng là cường giả được mệnh danh là tướng chính thống lĩnh chiến khu mạnh nhất Hoa Quốc, nếu có thể giết chết anh, sau khi về nước hẳn là được vinh danh vì lập được thành tựu lớn.
Nhưng đáng tiếc là tướng lĩnh đế quốc Tam Địch đã vượt lên dẫn trước, cử tiểu đội Rắn Bạc đi để đối phó với Tiêu Chính Văn.
Cứ như vậy, họ đã đánh mất một cơ hội tốt để đóng góp cho quốc gia.
"Nếu đội lính của tôi thực sự thành công, thì tôi mời mọi người đi ăn một bữa, coi như là buổi tiệc ăn mừng thành công của chúng tôi".
Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch thậm chí còn đã suy nghĩ đến đại tiệc ăn mừng.
Ngay khi ông ta đang cười tự mãn, đột nhiên tai nghe truyền đến một tin tức.
"Chờ đã, đội lính của tôi vừa liên lạc. Có vẻ như họ đã hoàn thành nhiệm vụ".
Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch phấn khích đặt tai nghe xuống bàn, đồng thời cố tình nhấn chế độ mở loa ngoài.
"Chúng ta cùng nhau lắng nghe những tin tức thú vị này nhé".
Mặc dù những người khác không tình nguyện nhưng cũng đều tập trung vào tai nghe của ông ta.
"Alo? Alo? Không biết các ông có nghe thấy không?"
Sau đó, giọng nói của Tiêu Chính Văn phát ra từ tai nghe, những người khác không khỏi sững sờ khi nghe thấy giọng nói này.
"Nếu tôi không nhầm thì đám người này là thuộc hạ đế quốc Tam Địch các ông nhỉ? Tiểu đội Rắn Bạc cũng khó nhằn phết đấy, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn những trang bị mà ông đã gửi cho tôi".
Giọng nói khinh thường và lười biếng của Tiêu Chính Văn vang lên.
Gương mặt của tướng lĩnh đế quốc Tam Địch lúc này đen như đít nồi.
Vốn dĩ ông ta định khoe thành tích với đám người có mặt, nhưng không ngờ người của chính mình đều bị Tiêu Chính Văn giết ngược lại, thế thì còn gì là khoe thành tích nữa, mất mặt chết đi được.
Đây không chỉ là một mình ông ta mất mặt mà cả thể diện quốc gia cũng mất sạch.
"Bíp..."
Sau khi Tiêu Chính Văn cắt đứt liên lạc, anh liền buộc chiếc tai nghe liên lạc trên tay vào một con mèo hoang, rồi ném nó ra ngoài để làm rối định vị theo dõi của đám người.
Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch định lấy lại chiếc tai nghe, nhưng ngay sau đó chiếc tai nghe này lại truyền đến một loạt tin nhắn.
Sau đó tai vang lên tiếng gầm thét của hoàng đế đế quốc Tam Địch: "Chẳng phải ông nói là kế hoạch này không có sơ hở nào sao? Tại sao người của tiểu đội Rắn Bạc lại chết hết hả?"
"Ôi... Hoàng đế, tôi thực sự xin lỗi, tôi đã đánh giá thấp thực lực của vua Bắc Lương..."
Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch liên tục xin lỗi.
"Xin lỗi tôi thì có ích lợi gì? Người ông nên xin lỗi là những thành viên tinh nhuệ đã bỏ mạng kia kìa!"
"Chỉ vì nhiệm vụ lần này của ông thất bại mà nước ta đã mất đi năm nhân tài! Chuyện này ông phải chịu trách nhiệm!"
"Đối phương là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, ông lại đi đánh giá thấp thực lực của hắn, ông ngông cuồng đến mức nào vậy?"
"Tôi nói cho ông biết, nếu vua Bắc Lương còn chưa chết, thì lần này ông không cần phải về nước nữa!"
Hoàng đế đế quốc Tam Địch nổi cơn giận lôi đình, khiến các tướng lĩnh khác trong phòng họp chỉ qua tai nghe thôi cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của ông ta.
Giờ phút này, sắc mặt của tướng lĩnh đế quốc Tam Địch hết sức u ám, đây không chỉ là xấu hổ mà có thể nói là ông ta đã làm mất hết thể diện của quốc gia.
"Ha ha, tiếc thật đấy, tôi còn tưởng là được ăn bữa tiệc mừng thành công của ông cơ".
"Này, ông phải cố gắng lên, hoàng đế các ông đã nói rồi, nếu không tiêu diệt được vua Bắc Lương, thì ông khỏi phải về nước nữa".
"Thực ra ở lại Mễ Quốc cũng khá tốt ấy chứ. Chúng tôi rất hoan nghênh những người bạn nước ngoài. Nếu ông muốn tìm việc thì tôi cũng có thể giới thiệu cho ông".
Ngay cả Henry Robert cũng không nhịn được mà nói đểu một câu.
"Đừng vội cười trên nỗi đau của tôi, các ông phải biết rằng vấn đề lớn nhất của chúng ta bây giờ là làm sao giải quyết được vua Bắc Lương!"
Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch bị chế giễu đến mức không ngóc đầu lên được, chỉ có thể nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Hắn vừa sử dụng tai nghe của tiểu đội Rắn Bạc để nói chuyện với chúng ta. Tai nghe và vũ khí của tiểu đội Rắn Bạc có hệ thống định vị tiên tiến của quốc gia chúng tôi. Thông qua hệ thống định vị này, chúng ta có thể nhanh chóng xác định được vị trí của hắn".
Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch nói xong liền cất tai nghe đi.
"Tôi sẽ gửi vị trí của hắn cho các ông, rồi sau đó chúng ta sẽ cùng hợp lực để giết hắn".
Tướng lĩnh đế quốc Tam Địch gửi dữ liệu trong tai nghe vào điện thoại di động và đưa cho các tướng lĩnh có mặt cùng xem.
Bọn họ nhanh chóng nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang lang thang giữa các con phố với tốc độ cực nhanh.
"Hắn định bỏ chạy đấy, chúng ta bắt đầu từ những hướng này, nhất định sẽ giết được hắn!"
"Ngoài ra! Cử cả cường giả chiến thần và cường giả chủ soái đi, chúng ta không được để hắn còn sống mà rời khỏi nước Mễ Quốc!"
Bọn chúng hoạch định ra đường vây chặn rất nhanh, hơn nữa còn điều binh khiển tướng, điều động một lượng lớn binh lính tới phía trước con đường mà Tiêu Chính Văn buộc phải đi qua.
“Chúng ta đã bao vây hắn rồi, bây giờ mục tiêu đã không còn đường để thoát thân”.
Một đội trong số đó đã mai phục sẵn bên ven đường từ lâu, hơn nữa còn mang theo bộ đàm đợi Tiêu Chính Văn xuất hiện ở ngay đầu con đường.
Bọn chúng đang không ngừng tiến lên phía trước, hy vọng có thể tìm thấy vị trí của Tiêu Chính Văn.
Khi đi qua con hẻm cuối cùng, bọn chúng nghe thấy tiếng súng, sau đó lập tức đề cao tinh thần cảnh giác.
“Chúng tôi đã đến được vị trí hiện giờ của mục tiêu, nhưng vẫn chưa nhìn thấy mục tiêu xuất hiện”.
Người của đội khác cũng tiến hành báo cáo thông qua bộ đàm: “Chúng tôi cũng đã đến vị trí của mục tiêu, cũng chưa nhìn thấy mục tiêu lộ diện”.
Là tổng chỉ huy, Henry Robert nói với bọn chúng: “Đếm ngược ba giây, sau đó đồng thời tấn công”.
“Ba, hai, một!”
Đếm ngược kết thúc, đám người cầm súng đồng loạt xuất hiện ở hai bên con hẻm nhỏ, sau đó lại chỉ phát hiện ra một con mèo hoang chạy qua đây.
“Không có người ư?”
Trong lòng bọn chúng đều cảm thấy nghi hoặc, sau đó có người bắt lấy con mèo hoang và nhìn thấy thiết bị định vị trên người nó.
“Quả nhiên Tiêu Chính Văn không có ở đây, tôi đã nói rồi, sao hắn có thể giống như một con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi như thế chứ”.
Henry Robert siết chặt nắm đấm.
Thật ra ông ta cũng có thể đoán được đại khái, muốn bắt Tiêu Chính Văn đâu có dễ như vậy.
Thế nhưng chỉ cần Tiêu Chính Văn vẫn ở trong Mễ Quốc thì ông ta vẫn còn cơ hội.
Vậy nên ông ta cũng không hề sốt ruột.
“Nhanh chóng phân tích phương hướng của Tiêu Chính Văn, tiến hành phong toả tất cả khu vực xung quanh”.
“Mấy người phải canh chừng cho kỹ, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đi qua khu vực mà mấy người phong tỏa, ngay cả một con ruồi cũng không được để lọt, nếu như mục tiêu chạy mất thì mấy người đều phải chịu trách nhiệm!”
Henry Robert cảnh cáo đám binh lính đang phong toả các khu vực thông qua bộ đàm.
Sau đó lại có một binh lính thông báo: “Chúng tôi vừa mới tiến vào khách sạn nơi Tiêu Chính Văn ở, phát hiện ra xác của tiểu đội Rắn Bạc”.
“Trang bị trên người bọn họ đã bị lấy mất, hơn nữa cổ họng bọn họ cũng có vết dao chí mạng, có lẽ là bị vua Bắc Lương cắt cổ họ chỉ bằng một nhát”.
Nghe thấy câu này, tất cả sĩ quan chỉ huy và sĩ quan huấn luyện đang có mặt đều cảm thấy ớn lạnh.
Thời gian tiểu đội đặc chủng Rắn Bạc tiến vào vẫn chưa đến ba phút, vậy mà năm người đều đã bị Tiêu Chính Văn giết chết.
Có thể thấy được, năng lực tác chiến một mình của Tiêu Chính Văn đã đạt đến trình độ vô cùng khủng khiếp!
“Bây giờ chúng ta đang có lực lượng quân sự do tám quốc gia liên kết lại, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát như vậy, nhất định phải tóm được hắn!”
Henry Robert cũng biết, nếu như bọn chúng tập hợp nhiều lực lượng như vậy mà vẫn để cho Tiêu Chính Văn trốn thoát thì đó chính là thất bại thảm hại.
“Rõ ràng hắn đã cảm nhận được ý đồ của chúng ta, hắn đang khiêu chiến với mấy người đấy”.
Thượng Quan Hổ nói.
Ông ta đang dùng kế khích tướng, hy vọng với sự khiêu khích của Tiêu Chính Văn thì ý định giết người của các tướng lĩnh đang có mặt đó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
“Tuyệt đối không thể để cho hắn sống sót trở về! Nơi này là lãnh thổ của Mễ Quốc!”
Henry Robert rất tự tin về việc có thể giết chết vua Bắc Lương.
Lúc này, Tiêu Chính Văn và Long Ngao, Long Nhất đã tới được vòng ngoài của thị trấn.
Bọn họ phát hiện ra vòng ngoài của thị trấn đã bị quân đội bao vây.
“Xem ra tôi vẫn rất được hoan nghênh, còn điều động nhiều binh lực như vậy để đối phó với tôi”.
Tiêu Chính Văn đã đoán được từ lâu rằng người của Mễ Quốc sẽ không bỏ qua cho anh.
Thế nhưng lại không ngờ được rằng còn có lực lượng quân đội của quốc gia khác cũng tham gia vào hành động lần này.
Năm người bị anh giết trước đây đều là binh lính đến từ đế quốc Tam Địch, điều này đã khiến cho anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nơi mà ánh mắt Tiêu Chính Văn đang nhìn chăm chú thật ra là nơi cách thành trấn Mễ Quốc gần nhất.
Nơi này cũng có trận tuyến phòng thủ nghiêm ngặt nhất, bọn chúng đã hào khắp xung quanh, thậm chí còn đào cả chiến hào rất lớn bao vây toàn bộ khu vực.
Bởi vì nơi này nằm ở ngoại thành nên khu vực bọn chúng bao vây cũng không có bao nhiêu người, nếu có thì cũng chỉ là những người dân nghèo.
Trong mắt của sĩ quan chỉ huy hành động vây quét, tính mạng của đám người này căn bản chẳng đáng tiền so với vua Bắc Lương.
Vị trí gần với Tiêu Chính Văn nhất được gọi là phòng tuyến Tây Nam.
Đây là trận tuyến do sư đoàn bảy của đế quốc Phá Lan chiếm giữ, bọn chúng sẽ đứng ở nơi này ngăn cản tất cả mọi người tiến vào.
Mà quân đoàn trưởng Master chỉ huy quân đoàn này cũng đang ngồi bên trong phòng chỉ huy, cùng thảo luận phương án tác chiến với tướng lĩnh của các quốc gia khác.
Mặt tốt của việc những tướng lĩnh này cùng ngồi lại với nhau chính là khiến cho Henry Robert yên tâm.
Những tướng lĩnh này vừa là quân bạn, cũng vừa là những người kiểm soát quân đội của bọn họ.
Dù sao cũng có tổng cộng tám quốc gia tham gia hành động vây quét lần này, tương đương với việc có tám nhánh quân đội tụ họp lại với nhau.
Mặc dù bọn chúng đều có cùng một mục tiêu, thế nhưng không thể đảm bảo mỗi người đều đồng tâm hiệp lực.
Nơi này là lãnh thổ của Mễ Quốc, nếu như quân đội của đối phương công kích người dân bình thường hoặc là làm chuyện xấu trên địa bàn của bọn chúng thì bọn chúng sẽ rất đau đầu.
Vậy nên Henry Robert quyết định để toàn bộ tướng lĩnh cao nhất của bọn chúng, cũng chính là những quân đoàn trưởng tập trung lại bên trong một phòng hội nghị.
Như vậy cũng ngang với việc Henry Robert nắm giữ tính mạng quân đoàn trưởng của bọn chúng trong tay mình, quân đội khác thấy quân đoàn trưởng bị uy hiếp thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp với Henry Robert mà hành động.
Trong số tám quốc gia này, mâu thuẫn giữa đế quốc Phá Lan và Mễ Quốc là nghiêm trọng nhất, hai nước bọn họ ở gần nhau nhất, hai bên thường xuyên nảy sinh nhiều xung đột to nhỏ.
Vậy nên lúc này, phòng tuyến số bảy Phá Lan canh giữ phòng tuyến Tây Nam cũng rất oán thán với nhiệm vụ lần này.
Chỉ huy Gerner đang ngồi trên bàn ăn, trên khăn trải bàn trắng tinh bày biện đầy khoai tây chiên và hamburger.
Gerner chán ghét ăn khoai tây chiên lắm rồi, hắn oán thán: “Nói thật thì tôi thực sự chẳng muốn tới cái nơi quỷ quái này chút nào, thức ăn của Mễ Quốc quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế, khiến tôi ngay cả tâm trạng uống trà chiều cũng chẳng có nữa”.
Một trợ lý bên cạnh nói: “Không còn cách nào khác, dù sao mục tiêu của nhiệm vụ lần này là vua Bắc Lương”.
“Tôi thật sự không dám tin cả ngày bọn chúng đều ăn mấy thứ này, lẽ nào không cảm thấy buồn nôn hay sao? Tôi thấy nhớ món ăn quê nhà của đất nước chúng ta rồi đấy”.
Gerner bất lực lắc đầu.
Lúc này có một binh lính chạy tới nói với hắn ta: “Vừa nhận được tin của quân đoàn trưởng Master, liên quân đã bắt đầu hành động, bây giờ vua Bắc Lương đang chạy trốn, rất có khả năng sẽ chạy đến ngay cạnh chiến tuyến của chúng ta, bảo chúng ta phải tăng cường cảnh giác”.
“Vậy thì tốt quá rồi”.
Gerner không hoang mang hốt hoảng mà trái lại còn nhấp một ngụm trà.
“Chỗ này của chúng ta không chỉ có hơn sáu nghìn binh lính mà còn có rất nhiều vũ khí hoả lực hạng nặng, ví dụ như súng trường tự động kiểu mới, thậm chí ngay cả bom và xe bọc thép cũng được trang bị đầy đủ”.
“Nếu như mục tiêu dám chạy đến phòng tuyến của chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ khiến cho hắn một đi không trở lại, nói với tư lệnh Master để ông ấy yên tâm mà ngồi trong phòng hội nghị đi, tiếp theo đây chúng ta sẽ chỉ truyền tin tốt đến cho ông ấy thôi”.
Gerner vô cùng tự tin với thực lực của mình.
Sau khi binh lính đó trở về thì lập tức báo tin cho quân đoàn trưởng Master.
Master nghe thấy vậy thì cũng coi như yên tâm hơn.
Gerner không quan tâm đến sự thành công hay thất bại của nhiệm vụ lần này.
Đối với bọn họ, cho dù nhiệm vụ này thất bại thì đó cũng là chuyện tốt.
Lúc này là thời gian uống trà chiều của bọn họ, người của đế quốc Phá Lan rất trọng nghi thức, cứ đến giờ này đều phải dành thời gian đi uống trà chiều.
Mà vào lúc này, ba người Tiêu Chính Văn đã âm thầm đến trước phòng tuyến của bọn họ, đang bí mật quan sát tuyến phòng ngự.
“Không ngờ người cũng đông đến vậy”.
Tiêu Chính Văn nấp ở đằng xa, nheo mắt quan sát qua ống ngắm của súng bắn tỉa.
Chỉ cần anh ló đầu ra, hoặc tiến gần xung quanh tuyến phòng ngự thì sẽ lập tức bị phát hiện.
Hơn nữa tất cả bọn họ đều cầm súng trên tay, luôn trong trạng thái có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
Từ xưa đến nay, tấn công luôn khó hơn nhiều so với phòng thủ.
Bên bị tấn công luôn phải hao tổn binh lực gấp nhiều lần, mới có thể đẩy lùi quân phòng thủ.
Vào lúc này, ba người Tiêu Chính Văn rõ ràng là rất khó có thể công phá tuyến phòng ngự.
Chỉ cần tiến gần tuyến phòng ngự thì sẽ bị đối phương phát hiện, sau đó sẽ bị số lượng lớn đối phương truy đuổi và tấn công.
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn vừa mới phát hiện ra dấu vết hành động của xe thiết giáp, có thể thấy đằng sau tuyến phòng ngự của bọn họ có một số lượng lớn vũ khí chiến lược.
“Long Vương, hình như có rất nhiều người. Lần này, Mễ Quốc đã hợp nhất nhiều lực lượng để đối phó với chúng ta. Vẫn còn một ngày nữa hội nghị mới bắt đầu”.
Long Ngao ở bên cạnh, cũng quan sát tình hình xung quanh.
“Càng nhiều người thì càng vui. Hừ? Đây là người của đế quốc Phá Lan sao?”
Chẳng mấy chốc, Tiêu Chính Văn đã nhận ra rằng đám binh lính ở đối diện đều là người của đế quốc Phá Lan.
“Thật không ngờ, Mễ Quốc lại cho phép người của đế quốc Phá Lan vào lãnh thổ của bọn họ. Rõ ràng hai nước có mối thù truyền kiếp, nhưng lại vì lý do riêng mà cùng hợp tác hòa bình với nhau!”
Tiêu Chính Văn suy nghĩ một lát, trong lòng chợt nảy ra một kế hoạch.
Ba người bọn họ lại trở về thị trấn lân cận, đồng thời vừa che giấu cái bóng của mình, vừa quan sát binh lính tuần tra.
Những binh lính này lần theo những tuyết đường mà Tiêu Chính Văn có thể trốn chạy, tìm kiếm xung quanh cả toàn bộ vùng ngoại ô.
Nếu không phải Tiêu Chính Văn có kỹ năng chống trinh sát thì có lẽ bọn họ đã phát hiện ra anh từ lâu rồi.
Tiêu Chính Văn lấy từ trong người ra một quả lựu đạn, mặt không biểu cảm ném về phía đám binh lính đang tuần tra.
“Bùm!”
Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên.
Một số binh lính Mễ Quốc đã bị thương vì lựu đạn nổ, lần lượt nhìn về vị trí của vụ nổ.
“Kẻ địch tấn công! Chỗ chúng tôi xảy ra chuyện rồi, có người ném lựu đạn về phía chúng tôi!”
“Rất có khả năng là vua Bắc Lương! Bây giờ chúng tôi sẽ lập tức tiến hành điều tra!”
“Gọi tổng bộ, bây giờ chúng tôi cần chi viện”.
Bọn họ không ngừng kêu gọi, hy vọng có thể nhận được chỉ thị từ Henry Robert.
Lúc này, Henry Robert đang ngồi hút thuốc trong phòng chỉ huy, sau khi nghe được tin tức, lập tức lo lắng đứng bật dậy.
Những người khác đều đổ dồn ánh mắt về phía Henry Robert.
Henry Robert xoa bụng, nói: “Tôi đi vệ sinh một lát”.
Sau khi nói xong, ông ta bước về phía nhà vệ sinh.
Vừa bước ra khỏi phòng họp, Henry Robert đã liên hệ với một số đội lân cận: “Đội tuần tra tuyến phòng thủ Tây Nam đã bị tấn công, mục tiêu rất có khả năng là đang ở gần bọn họ, các người lập tức tới hỗ trợ điều tra đi”.
Sở dĩ ông ta muốn tránh quân bạn là vì ông ta không muốn để bọn họ biết vị trí của Tiêu Chính Văn, ông ta muốn âm thầm giành công lao.
Sau khi nhận được tin tức, các đội tuần tra khác của Mễ Quốc lập tức đi về phía tuyến phòng thủ Tây Nam.
Lúc này, người của tuyến phòng thủ Tây Nam đã đến giờ uống trà chiều, một số người đang thư giãn uống trà, còn một số người vẫn đứng trên chốt kiểm tra, than phiền rằng họ không có cơ hội để nghỉ ngơi.
Đột nhiên, đầu của một tên lính canh bị bắn nổ tung, ngã xuống đất.
Bọn họ lập tức phát hiện ra, đồng đội của mình đột ngột qua đời.
Ngay sau đó, người thứ hai, thứ ba ngã xuống đất, trong nháy mắt, những tên lính canh gác không ngừng ngã xuống.
“Kẻ địch tấn công! Kẻ địch tấn công!”
Một trong những tên lính canh hét lớn, giây tiếp theo, đầu của hắn cũng bị một viên đạn xuyên qua.
Bọn họ không biết viên đạn từ đâu bay tới, nhưng bọn họ biết đối phương là tay súng bắn tỉa vô cùng chuẩn xác, hoặc có thể là một nhóm xạ thủ bắn cực chuẩn.
Bởi vì bọn họ không biết đối phương có bao nhiêu người, xạ thủ bắn tỉa thông thường sau khi bắn phát thứ nhất thì phải nhắm lại để bắn phát thứ hai, giữa hai lần bắn sẽ có một khoảng thời gian giãn cách nhất định.
Nhưng những phát súng này lại không cho bọn họ thời gian để phản ứng.
Kỹ thuật bắn súng của đối phương vừa nhanh vừa chuẩn khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Cho dù là bò xuống thì cũng không thể tránh khỏi việc bị đối phương bắn nổ đầu.
Có một số người đã tìm được nơi ẩn nấp sau gốc cây, nhưng lại bị bắn xuyên qua gốc cây và đầu.
Ngay sau đó có người chạy đến trước mặt Gerner, báo cáo về cuộc tấn công cho Gerner biết.
“Cái gì? Có người dám giết người của chúng ta sao? Thật to gan! Lệnh cho toàn bộ binh lính cầm khiên chống đạn tiến lên, tôi không tin hắn có thể chống lại được đội quân tinh nhuệ của chúng ta!”
Gerner đập bàn, ra lệnh cho tất cả binh lính tiến lên tấn công.
Đồng thời, Gerner cũng liên hệ với quân đoàn trưởng Master để báo cáo tình hình.
Sau khi nhận được tin tức, Master cũng đứng bật dậy.
Những vị tư lệnh khác lần lượt nhìn ông ta.
“Tôi đi vệ sinh một lát”.
Master cũng đi về phía nhà vệ sinh.
Sau khi ra khỏi phòng họp, ông ta mới khẽ chạm vào tai nghe, nói: “Đối phương bắn người của chúng ta, đúng là gan to bằng trời, tuyệt đối không thể tha cho hắn! Huy động toàn bộ lực lượng đi quét sạch đối phương!”
Sau khi nói xong, Master ngồi trên bồn cầu trong nhà vệ sinh, chờ đợi tin tức tiếp theo từ bọn họ.
Lúc này, binh lính của đế quốc Phá Lan ở tuyến phòng ngự Tây Bắc đã cầm khiên chống đạn và vũ khí, bắt đầu lao về hướng Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn, Long Nhất và Long Ngao, mỗi người cầm một khẩu súng bắn tỉa, ngồi trên cây, một súng một người, giống như thần chết, “gặt hái” mạng sống của bọn họ không thương tiếc.
Nhìn thấy đám người đang lao về phía mình, Tiêu Chính Văn đưa súng ra sau lưng, ra hiệu cho Long Nhất và Long Ngao, sau đó ba người nhanh chóng xử lý dấu vết, đồng thời để lại những manh mối giả.
Người của đế quốc Phá Lan đuổi đến dưới gốc cây, liền nhìn thấy ở đoạn đường phía trước bên trái, có một mảng lớn lá rụng, đó là kỹ thuật chống trinh sát dùng để chôn dấu chân.
Đội trưởng đưa tay ra gạt lá cây, liền phát hiện dấu chân hướng về phía trước bên trái.
Lúc bọn họ đi theo dấu chân về phía trước thì nhìn thấy đội tuần tra của Mễ Quốc cũng đang đi theo dấu chân.
“Sao các người lại ở đây?”
Đội trưởng của đội quân đế quốc Phá Lan cảnh giác chĩa súng vào đối phương.
Hắn biết rõ nơi này không phải là tuyến đường tuần tra của Mễ Quốc.
Nhưng người của đối phương lại tập trung ở đây, hơn nữa số lượng người của đội tuần tra cũng không ít.
Người của Mễ Quốc cũng sững sờ, không ngờ người của đế quốc Phá Lan lại đột nhiên cầm khiên chống đạn lao tới trước mặt bọn họ.
“Chúng tôi bị tấn công, vì vậy mới đến đây tuần tra”.
Quân tuần tra của Mễ Quốc nói.
“Các người bị tấn công ư? Tại sao chúng tôi chưa nhận được tin tức? Hơn nữa chúng tôi cũng bị tấn công!”
Đội trưởng của quân đế quốc Phá Lan hỏi.
Bởi vì nơi này rất gần với tuyến phòng ngự Tây Nam, nếu đối phương phát hiện ra dấu vết của vua Bắc Lương thì bọn họ đáng lẽ cũng nhận được tin tức.
Nhưng bọn họ lại không nhận được tin tức nào về vua Bắc Lương cả, ngược lại một số đồng đội còn bị giết.
“Cái gì? Làm sao chúng tôi biết được tại sao các người không nhận được tin tức chứ. Có thể là do micro của các người hoạt động không tốt hoặc tai nghe của chỉ huy các người có vấn đề!”