Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này, bên trong đại điện của Võ Thần Tông, Võ Thí Thiên đang tập trung toàn lực, dung hợp trái tim rồng Hắc Long!

Kể từ khi có được trái tim rồng Hắc Long, Võ Thí Thiên luôn muốn tìm kiếm phương pháp dung hợp, ông ta đã thử không dưới một trăm lần, nhưng lần nào cũng đều thất bại!

"Trái tim rồng Hắc Long!"

Lần này, mặc dù Võ Thí Thiên lại thất bại, nhưng ông ta cũng có chút giác ngộ!

Muốn dung hợp trái tim rồng Hắc Long thì phải dùng trận pháp, hoán đổi trái tim rồng Hắc Long với trái tim của chính mình mới được!

Nhưng trong tay ông ta chỉ có một nửa trái tim rồng Hắc Long, vậy nên Võ Thí Thiên vẫn luôn do dự!

Đây chính là việc lớn liên quan đến tính mạng, chỉ cần có chút sai lầm, không những không thể thăng cấp lên cảnh giới Thiên Thần mà còn không giữ được mạng sống!

"Hừ!"

Sắc mặt Võ Thí Thiên u ám nhìn trái tim rồng Hắc Long đang lơ lửng trên không trung, phất tay áo, tức giận rời khỏi mật thất!

"Môn chủ, ông đã ra rồi sao?"

Một người giúp việc vội vàng bước tới, đưa khăn mặt và nước ấm.

"Ừ!"

Sắc mặt Võ Thí Thiên tối sầm lại, dùng khăn lau mồ hôi trên trán, vô tình để ý thấy người giúp việc dường như đang cầm thứ gì đó trong tay, lạnh lùng hỏi: "Trên tay cậu cầm thứ gì vậy?"

"Môn chủ, là... là thiệp mời của liên minh võ thuật gửi tới ạ!"

Nói xong, người giúp việc đưa thiệp mời tới trước mặt Võ Thí Thiên bằng hai tay.

Võ Thí Thiên lạnh lùng liếc người giúp việc, sau đó cầm thiệp mời lên xem một lúc.

"Hừ, thật không biết sống chết!"

Nói xong, Võ Thí Thiên đưa một tay ra hơi dùng sức, tấm thiệp mời đã biến thành tro bụi!

"Môn chủ, tấm thiệp này là do đích thân Đoàn Hải Long gửi tới..."

Không đợi chưởng giáo tân nhiệm Âu Dương Chí kịp nói xong, Võ Thí Thiên đã xua tay nói: "Giết Tiêu Chính Văn không phải là không được, lão già Đoàn Hải Long này tự cho mình là thông minh, muốn dùng cách này để ép Tiêu Chính Văn rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan!"

"Nhưng ông ta làm sao biết phía sau Tiêu Chính Văn còn có Nhạc Trung Kỳ! Lão già bất tử này, ngay cả bản tôn cũng không nhìn ra được bản lĩnh của ông ta! Người này tuyệt đối không yếu hơn Tiêu Long!"

"Gióng trống khua chiêng như vậy, Nhạc Trung Kỳ lẽ nào không biết sao? Mấy kẻ này có hợp sức lại cũng không bằng cái móng út ông ta đâu! Bản tôn sao có thể xuống nước cùng lũ ngu ngốc này chứ?"

Võ Thí Thiên cười nhạt nói.

Liên minh võ thuật là cái thá gì?

Sau lưng Võ Thí Thiên là Thiên Sơn!

Võ Thần Tông là tông giáo của Hoa Quốc, cũng là đại diện duy nhất của Thiên Thần còn trên đời.

Người khác sợ liên minh võ thuật, nhưng Võ Thí Thiên chưa bao giờ thèm coi trọng liên minh võ thuật.

"Nhạc Trung Kỳ? Ý của ông là cụ già hơn trăm năm trước đó sao?"

Âu Dương Chí không khỏi kinh ngạc nhìn Võ Thí Thiên.

Nếu người đó còn sống, hiện giờ ít nhất cũng phải ba trăm tuổi!

Cụ ấy ở cảnh giới nào mà có thể sống mấy trăm tuổi, là xác sống sao?

"Đúng vậy, chính là người này. Khi Tần Vương mưu phản, chính vì sự xuất hiện của ông ta mà Thiên Tử hiện tại mới giữ được ngôi! Nếu không..."

Nói đến đây, sự tức giận của Võ Thí Thiên khó mà kìm nén được!

Đó là cơ hội ngàn năm có một!

Nhưng vì sự xuất hiện của Nhạc Trung Kỳ mà Võ Thí Thiên lại phải bỏ lỡ cơ duyên với ngôi báu lần nữa!

Hơn nữa, lúc rời đi ông ta còn bị Nhạc Trung Kỳ uy hiếp, nếu còn lần sau, thì ngay cả Võ Thần Tông cũng sẽ bị xóa tên khỏi thế giới này!

Đối với Võ Thí Thiên mà nói, đây chỉ quả thật là một việc vô cùng nhục nhã!

Vì vậy, ông ta mới thầm thề trong lòng, đợi đến khi dung hợp được trái tim rồng Hắc Long, người đầu tiên phải giết chính là ông già này!

"Ngoại trừ ông ta, còn có ai dám càn rỡ như vậy, ra vào Long Các giống như vào sân nhà mình! Cũng không biết tên nhóc Tiêu Chính Văn quen thân với ông già đó bằng cách nào!"

"Bỏ đi, nếu liên minh võ thuật có cử người đến thì cứ đuổi thẳng, bản tôn lười nói chuyện với đám ngu xuẩn này!"

Nói xong, Võ Thí Thiên phất tay áo trở về mật thất.

Ba ngày sau, núi Thương Lĩnh có thể nói là vô cùng náo nhiệt.

Ở phía sau núi Thương Lĩnh, có một đàn tế thần chuyên dụng rộng vài mét, vị thần được thờ tế ở đây chính là chiến thần Xi Vưu thời thượng cổ.

Mặc dù Xi Vưu không phải sáng lập con đường võ đạo, nhưng sự dũng mãnh của Xi Vưu vẫn luôn được người học võ tôn kính nhất!

Vì vậy, bất cứ khi nào võ tông có việc quan trọng hoặc đại lễ gì, đều sẽ chọn nơi đây để tổ chức!

Hàng nghìn năm nay, đây đều là nơi tổ chức các buổi lễ của võ tông.

Thế nên, bao quanh đàn tế có một loạt các lầu gác được làm bằng gỗ.

Những lầu gác nhỏ bằng gỗ này tổng cộng có ba tầng, chỉ những người vai vế cao nhất nhất, thân phận cao quý nhất mới có thể lên tầng cao nhất nhìn từ trên xuống dưới.

Một số môn phái nhỏ, hoặc người có vai vế thấp, chỉ có thể ở tầng một, hoặc đứng ngoài cửa.

Lúc này, xung quanh đàn tế đã vô cùng đông đúc, có tới hàng nghìn người, từ đây có thể thấy tầm ảnh hưởng của liên minh võ thuật lớn đến mức nào!

Không chỉ có rất nhiều môn phái nể mặt, mà ngay cả Hoa Sơn cũng cử vài người đại diện tham gia!

Việc này càng khiến những môn phái nhỏ đó phải nhìn liên minh võ thuật với cặp mắt khác xưa.

Nhìn thấy đại diện của Hoa Sơn, Đại trưởng lão võ tông không khỏi khẽ nhíu mày, những người này hôm nay đến đây nhất định là để báo thù cho Đông Phương Ngạo Vũ!

Hơn nữa, giữa đám đông, Đại trưởng lão vừa nhìn đã lập tức nhận ra Thương Nhan Bách.

Thương Nhan Bách hôm nay phải nói là oai phong lẫm liệt, từ lúc ngồi lên đài cao vẫn luôn đưa mắt khắp bốn phía tìm bóng dáng Tiêu Chính Văn.

"Hôm nay Tiêu Chính Văn e là khó mà thoát khỏi cái chết!”

Lúc này, một ông lão ngồi trên đài cao khẽ nói.

"Hừ!"

Thương Nhan Bách lạnh lùng đáp: "Tôi ngược lại hy vọng có thể giữ lại cho cậu ta một cái mạng con chó! Ngày đó cậu ta còn dám tát tôi trước mặt nhiều người, hôm nay tôi muốn bắt cậu ta đến Hoa Sơn, khiến cậu ta trả giá gấp ngàn gấp vạn lần!"

Vài ngày trước Thương Nhan Bách đã gửi tin tức về cái chết của Đông Phương Ngạo Vũ về Hoa Sơn, chưởng giáo trận tông nghe được tin này lập tức nổi giận!

Nhưng Hoa Sơn còn chưa kịp đến tìm Tiêu Chính Văn thì tin tức về cái chết của Trương Nguyệt Đông và Trương Đạo Linh lại truyền đến.

Hoa Sơn đang muốn bắt tay với nhà họ Trương, không ngờ Đoàn Hải Long lại đột nhiên xuống núi, chĩa thẳng mũi nhọn về phía Tiêu Chính Văn, ẩn ý của việc này không cần nói cũng rõ!

Vì vậy, Thương Nhan Bách mới dẫn theo hai cao thủ Hoa Sơn, đích thân đến trợ uy cho Đoàn Hải Long!

Thương Nhan Bách vừa dứt lời, đám đông lại lần nữa rì rầm bàn tán.

Ngay sau đó, vài người đàn ông trung niên mặc áo choàng màu ngọc lam đi xuyên qua đám đông bước lên bục cao.

Ánh mắt đám người này lạnh lùng sắc bén, chỉ riêng dáng đi cũng có thể thấy được ai ai cũng là cao thủ trong số cao thủ!

Đặc biệt là người dẫn đầu, dáng đi oai dũng, thân hình cân đối, lúc quay đầu nhìn xung quanh cũng khiến cho người ta có một áp lực cực lớn!

Cường giả Thiên Vương long cấp năm sao!

Hơn nữa, thực lực tuyệt đối không thua kém Trương Đạo Linh và Đoàn Hải Long!

"Hừ! Tại sao người của Hằng Sơn cũng tới đây?"

Thương Nhan Bách bỗng nhận ra người đó là đệ tử giỏi nhất của chưởng giáo trận tông Hằng Sơn!

Thực lực của người này không thể coi thường, tuy rằng không có uy danh trong thiên hạ, nhưng trong mấy đại danh sơn, tên tuổi của ông ta đã sớm được biết đến!

Đó là một trong những cao thủ nhất định sẽ thăng cấp lên cảnh giới Thiên Thần trong vòng mười năm tới!

"Hừ, lần này Tiêu Chính Văn e rằng có mọc cánh cũng không thể trốn thoát được!"

Lúc này, Đông Phương Tiếu đang ngồi bên cạnh Thương Nhan Bách, lạnh lùng nói.

Hầu hết các bậc tiền bối có tuổi trong bốn gia tộc lớn đều là người học võ, dù ít dù nhiều cũng đều có quan hệ với liên minh võ thuật.

Hơn nữa, bốn gia tộc lớn đều đã bị Tiêu Chính Văn chọc giận, lần này, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Hôm nay không báo thù thì còn chờ đến bao giờ nữa?

Viên Sùng Long liếc nhìn đám người Hằng Sơn, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ yên tâm, chỉ cần Tiêu Chính Văn chết, mọi chuyện đều được giải quyết!

Đúng lúc này, lại có một cụ già khác đi lướt qua đám đông bước lên đài cao.

"Ồ, đây... đây không phải là tiền bối Cừu sao? Sao ông cũng ở đây?"

Thương Nhan Bách nói rồi lập tức đứng dậy, bắt tay Cừu Vạn Lý.

Nói đến người này, cụ ta không phải là người của năm đại danh sơn, nhưng bàn về thực lực, ngay cả cường giả ở dưới cảnh giới Thiên Thần trong năm đại danh sơn cũng phải tôn kính gọi cụ ta một tiếng tiền bối!

Trong võ tông Cừu Vạn Lý, thậm chí còn có ác danh là người cuồng sát, là một cao nhân lánh đời sống ẩn dật!

"Ông Thương, chào ông”.

Cừu Vạn Lý chắp tay chào Thương Nhạn Bách, lạnh lùng cười nói: "Hôm nay tôi đặc biệt tới xem Tiêu Chính Văn rốt cuộc là ai mà dám giết bạn thân của tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK