Nhìn thấy Tiêu Chính Văn gật đầu đồng ý, khuôn mặt Elon nở một nụ cười nham hiểm nói: “Cậu Tiêu, nếu cậu đã không phản đối, tôi nghĩ cậu có thể hy sinh một chút được không, giao cuốn bí thuật có được tử trưởng lão Thanh Dương ra!”
“Như vậy, có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của mọi người trong khoảng thời gian ngắn, vừa hay có thể chuẩn bị cho cuộc chiến với âm phủ!”
Thoạt nhìn lời nói của ông ta cũng không có vấn đề gì, nếu như mọi người đã hợp sức, điều quan trọng nhất trước tiên đương nhiên là nâng cao thực lực của mọi người, mới có khả năng chiến thắng âm phủ!
Nhưng trên thực tế, Elon muốn lợi dụng cơ hội này để ép Tiêu Chính Văn phải phục tùng!
Mặc dù vậy, Hắc Bá cũng không thể phản bác ngay trước mặt ông ta.
Lời hắn vừa dứt, Tiêu Chính Văn không khỏi cười khẩy.
Vốn dĩ Tiêu Chính Văn cũng không phản đối mọi người hợp tác, nhưng một câu nói của Elon đã hoàn toàn chọc giận đến Tiêu Chính Văn!
Cuộc tấn công của âm phủ lúc này rất khốc liệt, nhưng đám người Elon lại chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân, chỉ muốn kiếm lợi cho bản thân!
Điều này thật giống như mười tám chư hầu lấy lòng Đổng Trác, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, có mục đích riêng. Liên thủ với một người như vậy, không những không thể chống lại sức tấn công của âm phủ, nếu không sẽ chỉ tự chuốc lấy phiền phức!
Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn cười khẩy đứng dậy nói: “Tôi rút lại lời nói vừa rồi, nếu muốn hợp sức, các ông hợp sức lại là được, điện Thần Long tôi rút lui!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
“Tiêu Chính Văn!”
Không đợi Hắc Bá lên tiếng, Tử Cống đã đứng lên trước, chỉ tay về phía Tiêu Chính Văn nói: “Chuyện này rất quan trọng, đừng quên rằng, điện Thần Long của cậu cũng ở Đông Vực!”
“Uổng danh cho cậu là vua Bắc Lương của thế tục Hoa Quốc, lẽ nào ngay cả đạo lý môi hở răng lạnh mà cậu cũng không hiểu sao?”
Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn Tử Cống, lạnh lùng nói: “Ồ? Lại muốn dùng đạo đức để trói buộc tôi à? Được thôi, vậy lấy bí thuật cổ xưa của các ông ra đây, để cho điện Thần Long tôi xem đi, sao nào?”
“Chỉ cần có bí thuật cổ xưa của các ông, cộng thêm Phá Thiên Đan, Phá Cảnh Đan, điện Thần Long tôi bảo đảm sẽ đuổi được âm phủ quay trở về trong vòng một tháng, như thế nào?”
“Cậu!”
Tử Cống bị Tiêu Chính Văn nói đến mức cứng họng!
Sao ông ta có thể chia sẻ cuốn bí thuật cổ xưa mà nhà họ Khổng đã giữ kín chứ?
Trước đó, ông ta đã bàn bạc riêng với Elon, Tiêu Chính Văn không đến thì còn được, chỉ cần anh đến, anh sẽ bị ép phải giao ra hết toàn bộ các cuốn bí thuật!
Nếu Tiêu Chính Văn không tuân theo thì họ sẽ đứng trên đỉnh cao của đạo đức để ép Tiêu Chính Văn đi vào ngõ cụt!
Nhưng lời nói này của Tiêu Chính Văn, cũng đánh trúng chỗ hiểm của ông ta, từ ánh mắt của mọi người ở phía dưới, Tử Cống đã có dự cảm, kế hoạch của ông ta và Elon đã hoàn toàn thất bại!
Mọi người dưới đài đều háo hức trông ngóng bí thuật của nhà họ Khổng. Thử hỏi mà xem vùng ngoài lãnh thổ này, bí thuật cổ xưa của thế gia nào có thể so sánh với với nhà họ Khổng?
Kiếm Tôn ở bên cạnh từ đầu đến cuối không nói lời nào, lúc này quay lại nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, kẻ thù lớn đang ở trước mắt, cậu không nên đùa giỡn như thế chứ? Việc quan trọng nhất bây giờ, là phải giải quyết chuyện của âm phủ!”
“Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi đang đùa giỡn với ông? Tôi nói rồi, các người muốn hợp sức thì các người đi mà làm, điện Thần Long chúng tôi không có hứng thú!”
Tiêu Chính Văn vừa nói những lời này, mọi người bên dưới đều sôi trào trong nháy mắt!
“Cậu đừng quên, điện Thần Long của cậu cũng ở Đông Vực, chỉ cần vùng ngoài lãnh thổ sụp đổ, toàn bộ thế tục khó có thể giữ được mình!” Tử Cống nghiến răng lạnh giọng đe dọa.
“Dùng thế tục để uy hiếp tôi ư? Ông là cái thá gì?”
Tiêu Chính Văn chỉ tay vào Tử Cống, lạnh giọng nói: “Nhà họ Khổng của ông trước đây thầm cấu kết với các thế lực bên ngoài, hôm nay, ai dám bảo đảm, các ông có cấu kết với âm phủ hay không?”
“Ngay cả một đứa trẻ con bên dưới cũng có thể nói những lời này, duy chỉ có nhà họ Khổng các người không có tư cách dạy bảo người khác!”
“Cậu ngậm máu phun…”
“Ngậm máu phun người à? Người nhà họ Khổng các ông, cũng có thể xem là người sao? Vậy tôi hỏi ông, chuyện của Khổng Tề Thiên là như thế nào, năm lần phân thân, năm thế luân hồi là sao?”
“Những thứ này đều là phương thuật từ ngoài vùng vũ trụ, không sai chứ? Còn nữa, ở đây đều là con cháu Hoa Quốc, tôi hỏi mọi người, nước Tần vì sao lại sụp đổ, Đại Hán vì sao mất nước?”
“Không nói đâu xa, gần đây là ai phản bội Nhạc Phi? Lại là ai phản bội vua Đại Minh! Sau mỗi một chuyện, không có bóng dáng nhà họ Khổng các người ư?”
“Loại người ăn cây táo rào cây sung như ông, bán nước cầu vinh, thứ không biết xấu hổ mà cũng dám ở nơi đông người lòe thiên hạ, nói đạo nghĩa?”
“Hơn nữa Tiêu Chính Văn tôi nói luôn ở đây, trong giới thế tục ngoại trừ Hoa Quốc, cho dù ngay cả một ngọn cỏ không mọc cũng không liên quan đến Tiêu Chính Văn tôi! Hoa Quốc, một mình Tiêu Chính Văn tôi sẽ bảo vệ!”
Nói xong câu này, Tiêu Chính Văn lập tức xoay người rời đi.
Chương 2562: Hỗn chiến
“Cậu Tiêu…”
Thấy Tiêu Chính Văn định rời đi, Hắc Bá vội vàng đứng dậy đuổi theo.
“Ý tôi đã quyết, Hắc Bá không cần nhiều lời nữa!”
Tiêu Chính Văn trầm giọng từ chối.
“Haiz!”
Hắc Bá bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn rồi thở dài.
“Hừ! Cậu thật sự cho rằng bản thân là nhân vật lớn rồi cơ à? Người tài giỏi ở vùng ngoài lãnh thổ rất nhiều. Thiếu cậu cũng không có gì đáng ngại, trời cũng không thể sập!”
Mặt mũi Tử Cống méo mó thở hổn hển, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiêu Chính Văn, hung tợn hét lên.
Người đời có câu: Tôn trọng người khác thì người ta mới tôn trọng mình. Thực ra trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ phẩm hạnh của đám người nhà họ Khổng!
Tuy nhiên vấn đề là giữa mọi người với nhau, vẫn phải giữ thể diện, Tiêu Chính Văn thì hay rồi, còn nói thẳng ra những chuyện bẩn thỉu đó trước mặt mọi người thì Tử Cống còn phản bác kiểu gì nữa đây?
Người nhà họ Khổng xử lý thế nào đây?
Theo quan điểm của Tiêu Chính Văn, nhà họ Khổng thực sự là nhân tố không ổn định lớn nhất!
Đừng thấy hơn chín mươi phần trăm thế gia vùng ngoài lãnh thổ đều tham gia vào đại quân liên hợp mà lầm, vấn đề là nếu thuận buồm xuôi gió thì có lẽ nhà họ Khổng sẽ xảy ra biến cố!
Nhưng một khi gặp phải cản trở, dựa vào tác phong của nhà họ Khổng, tất nhiên sẽ ngầm cấu kết với thế giới ngầm, phản bội mọi người, đến lúc đó, vùng ngoài lãnh thổ thực sự sẽ thất bại hoàn toàn!
Thứ Tiêu Chính Văn muốn bảo vệ, chỉ có giới thế tục Hoa Quốc mà thôi, cho dù vùng ngoài lãnh thổ, hoặc các nước khác trong thế tục sống hay chết, cũng không dính dáng gì tới Tiêu Chính Văn?
Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi không lâu, tin tức điện Thần Long đơn phương rút khỏi liên minh đã truyền khắp ngoài lãnh thổ!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ đều rất chấn động, ngay cả mọi người trong thế tục đều bị tin tức này làm cho choáng váng!
Bây giờ Tiêu Chính Văn xuất chúng vượt bậc, có thể nói mỗi một quyết định của của anh đều đả động trái tim của hàng ngàn hàng vạn người.
Hơn nữa, lần này các thế lực ngoài lãnh thổ liên hợp, điện Thần Long không tham gia, quả là khác biệt một trời một vực!
“Không ngờ Tiêu Chính Văn lại từ chối việc liên hợp! Chẳng lẽ anh ta vẫn ngây thơ cho rằng, chỉ dựa vào điện Thần Long thì có thể bảo vệ được mình sao?”
“Tôi thì lại nghe nói, anh ta cũng không phải phản đối ngay từ đầu mà là Elon ép buộc anh ta phải giao ra tất cả bí thuật, nhưng bọn họ lại không muốn trao đổi tương đương, thế thì quá đáng rồi!”
“Cái gì? Gã Elon này ngu ngốc thế! Đây đã là lúc nào rồi, còn bày mưu tính kế với Tiêu Chính Văn!”
“Không chỉ hắn ta, mà còn có người của nhà họ Khổng, hết lần này đến lần khác uy hiếp người ta, ai mà chẳng biết phẩm hạnh của đám người nhà họ Khổng, vậy mà còn có mặt mũi nói người khác!”
“Nếu không phải Tử Cống từng thất tín bội nghĩa thì anh Tiêu cũng không thể tức giận mà bỏ đi!”
“Cũng không thể nói như vậy, lỡ như toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ đều thất thủ thì điện Thần Long của anh ta sao có thể chỉ lo thân mình? Dù vì vấn đề sống còn của điện Thần Long, anh ta cũng không nên hành động theo cảm tính như vậy!”
Trong lúc nhất thời, các lời bàn luận từ khắp nơi vang lên, nhưng bất luận người khác nói thế nào, đều không thể thay đổi được quyết định của Tiêu Chính Văn!
Khi Tiêu Chính Văn rời đi không lâu, giữa trưa ngày thứ hai, thế lực lớn các phương ở ngoài lãnh thổ đã hợp thành liên quân, cùng nước Ngụy mở đầu trận phản công đầu tiên!
Bỗng chốc, mây đen đầy trời, sát khí gần như ngưng tụ thành chất, giữa trời và đất tạo thành một làn sương trắng mờ ảo!
Đội quân nước Ngụy, thiết kỵ nước Triệu, giáp binh nước Tề, tiếng trống trận dồn dập rền vang tận trời!
Tiếng la giết, tiếng kêu thảm thiết như sắp xé toạc cả bầu trời!
“Tiêu Chính Văn! Chẳng lẽ cậu muốn đoạn tuyệt với người dân vùng ngoài lãnh thổ sao?”
Trên bầu trời, âm thanh lạnh bang của Tử Cống truyền tới!
“Đậy là chuyện của các người, không liên quan đến điện Thần Long chúng tôi!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng trả lời.
“Được! Tiêu Chính Văn, nhớ kĩ lời nói hôm nay của cậu, ngày âm phủ bị đuổi đi cũng chính là ngày mà điện Thần Long của cậu bị hủy diệt!” Tử Cống lại lần nữa uy hiếp.
Tiêu Chính Văn chỉ khinh thường quay lại nhìn ông ta rồi cười khẩy, anh cũng lười quan tâm tới ông ta.
Xa xa, trận chiến ở nước Ngụy đã hết sức khốc liệt, không chỉ vùng ngoài lãnh thổ mà thậm chí ngay cả thế tục cũng quan sát trận chiến một cách rõ ràng thông qua Thiên Kính.
Nhưng đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn, thế lực các phương vùng ngoài lãnh thổ đều trở nên hỗn loạn trong nháy mắt.
Tả Bạch Đào nhìn đám người Tử Cống như con kiến ở giữa không trung, không mảy may sợ hãi đại quân mênh mông hàng tỉ người này!
Vải lụa trắng trong tay hắn bay phấp phới trong gió, bỗng chốc, các thế lực vùng ngoài lãnh thổ lâm vào trận đại hỗn chiến trước đây chưa từng có!
Chương 2563: Chiến hay hòa
Còn Điền Văn vốn dĩ đang đánh với âm binh đột nhiên quay đầu lại đánh về phía thế tử một gia tộc ở ngoài lãnh thổ bên ngoài như trúng tà.
Hơn nữa mỗi lần ra tay đều là sát chiêu, chỉ một kiếm đã chém thế tử đó vào trong không trung.
Bên cạnh hắn còn vài cảnh vệ đi theo hắn hàng ngàn năm vẫn chưa hoàn hồn lại đã bị Điền Văn vung kiếm đánh tới.
Ngụy Vinh Kỳ và Khổng Tề Thiên cũng xuất hiện tình trạng như vậy, mọi người đều xoay chuyển đầu súng cùng một lúc, ra tay đánh người của mình.
Thấy các cậu chủ Chiến Quốc đều xoay người lại đánh về phía bên mình, hơn nữa ra tay đều là sát chiêu, mọi người hoảng sợ mặt mày thay đổi, chạy loạn tứ phía.
“Chuyện gì đây?”
Lúc này hai mắt Điền Văn đỏ long sọc lên, điên cuồng hét lên như phát điên.
Cơ thể hắn không chịu nghe theo sự kiểm soát của hắn, dù là hắn muốn dừng cũng không thể dừng được.
Không chỉ là hắn mà Ngụy Vinh Kỳ và Điền Khải cũng thế, mặc dù thần trí họ vẫn rất tỉnh táo nhưng cơ thể dường như không nghe theo sự chi phối của họ, điên cuồng chém vào đầu người của mình.
Ban đầu vẫn chỉ có mấy người họ, nhưng không lâu sau những người bỏ chạy trước đó cũng bắt đầu xuất hiện sự thay đổi lạ thường, không ít người bỏ chạy bỗng ra tay giết người đang tháo chạy phía trước.
Chỉ thoáng chốc hàng trăm triệu người chạy đến thảo phạt âm phủ hỗn loạn thành một chỗ.
“Mọi người nhanh chóng lùi lại, là lĩnh trắng trong tay Tả Bạch Đào ảnh hưởng đến tâm trí của mọi người”.
Hắc Bá hét lên với mọi người, vung cờ chiến Hắc Long chặn lại lĩnh trắng của Tả Bạch Đào mới làm mọi người hồi phục lại.
Nhưng dù là thế các thế lực ở ngoài lãnh thổ đã bị thiệt hại không nhỏ.
Thậm chí vào gia tộc và tông môn yếu đã bị giết chỉ còn lại vài người.
Lúc này chỉ là một chiêu mà gần như khiến các thế lực ngoài lãnh thổ bị tổn thất.
“Không ổn!”
Tử Cống nhìn bên âm phủ, chỉ có một mình Tả Bạch Đào xuất hiện, lòng không khỏi chùng xuống.
Trước đó ông ta và Tử Dư nghênh chiến ở Khổng Miếu không chỉ có Tả Bạch Đào, người khiến họ cảm thấy đáng sợ là một con trâu xanh.
Nhưng lúc này lại không thấy nó trên chiến trường, và còn người phụ nữ trẻ tuổi từng đuổi giết Elon cũng không biết đi đâu rồi.
“Mọi người mau chóng tản đi! Coi chừng có mai phục”.
Để lại một câu rồi Tử Cống lập tức biến thành một luồng sáng rời khỏi chiến trường, không quan tâm đến sống chết của người khác.
Thấy Tử Cống đã bỏ chạy, Elon và Tử Dư mới vừa bị thiệt thậm chí còn không nói một câu nào đã xoay người đuổi theo hướng của Tử Cống.
Hai anh em Điền Văn thấy đám người Tử Cống không màng đạo nghĩa, rút lui bỏ chạy, họ càng không dám tham chiến, xoay người bỏ chạy khỏi chiến trường.
Chỉ có một mình Kiếm Tôn lạnh lùng nhìn về phía Tả Bạch Đào đối diện.
“Ông không chạy à?”
Tả Bạch Đào nở nụ cười chế giễu, không xem Kiếm Tôn là đối thủ của mình.
Nếu nói Kiếm Tôn không sợ thì không đúng, dù sao hai bên vừa đánh nhau đó mà bên mình lại rơi vào thế hỗn loạn. Ngay lúc nãy nếu không nhờ ông ta phản ứng kịp thời e là cũng sẽ bị tấm vải trắng của Tả Bạch Đào khống chế, chém giết bừa bãi người của mình.
Lúc này Kiếm Tôn cũng có cảm giác vô lực với ba tấc vải trắng trong tay Tả Bạch Đào.
Cái này thì đánh thế nào đây?
Ngay cả cơ thể mình cũng không nghe theo kiểm soát của mình, đừng nói là đánh, bảo vệ mạng sống còn khó nữa là.
Hắc Bá và Kiếm Tôn dứt khoát đưa những người còn lại đến nơi an toàn, lúc này mới ổn định bước chân, còn đám người Elon và Tử Cống cũng lần lượt tập trung lại.
Sắc mặt mọi người ở đó đều rất khó coi, đoàn quân hàng trăm triệu người mới chỉ có một hiệp đấu mà đã tổn thất hơn một nửa, căn bản không cách nào đánh được, cũng không thể đánh.
Phải biết rằng những người ở đây đều là người tài giỏi ngoài lãnh thổ, thậm chí ngay cả bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng đích thân ra trận.
Kết quả thế nào?
Không chỉ không làm đối phương bị tổn hại một cọng lông mà ngược lại bên mình thương vong nặng nề.
Lúc này cả vùng ngoài lãnh thổ gần như đều bị bao trùm trong khí tức đáng sợ.
Trong lòng mỗi người đều phủ một tầng mây đen.
Chiến hay hòa?
Mọi người đều đang tự hỏi.
Chiến? Đánh không lại!
Hòa?
Sao mà hòa được?
Trong lúc không biết làm thế nào, mọi người lại quay về thành Thiên Khu lần nữa, dù sao hòa cũng không phải là một việc nhỏ, phải được các bên đồng ý mới có thể đi thương lượng với âm phủ.
Đến khi trận pháp Thiên Kính được thu hồi lại, Tiêu Chính Văn còn đang quan sát tình hình trận chiến trong Đế Khư mới cười mỉa.
Quả nhiên như anh nghĩ, một đám nhát cáy mà thôi.
Lúc mấy người Long Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng đám người ngoài lãnh thổ bại trận, sắc mặt cũng trở nên u ám.
Chương 2564: Sắp không chịu nổi
Trận chiến này quả thật quá thảm khốc, hai bên đánh nhau chưa đến một tiếng mà vùng ngoài lãnh thổ đã thương vong hơn nửa.
Thật ra Tả Bạch Đào có thể tiếp tục đuổi giết đến khi giết hết tất cả mọi người, nhưng ông ta lại không làm thế chứng tỏ Tả Bạch Đào còn có điều kiêng dè, hoặc bên âm phủ vốn dĩ chưa từng nghĩ sẽ biến vùng ngoài lãnh thổ thành Quỷ Vực nhân gian.
Nếu không ngay cả Hắc Bá và Kiếm Tôn cũng đừng mong toàn thây bỏ chạy.
Có thể nói chỉ trận chiến này thôi đã khiến lòng tự tin của các bên ngoài lãnh thổ rơi xuống đáy cốc, cũng cắt đứt trụ cột của mọi người.
“Cậu Tiêu, có thể thấy với kết quả của trận chiến này hình như vùng ngoài lãnh thổ không có khả năng chống lại âm phủ”, Tần Lương Ngọc cũng là người trải qua chiến trận nhiều, chỉ dựa vào trận chiến này, bà ta có thể đoán được ngoài lãnh thổ không thể đánh thắng âm phủ.
“Chưa chắc, nếu như thành chủ Tần nói, Tả Bạch Khởi tuyệt đối sẽ không tha cho họ sống sót trở về. Lá cờ trong tay Hắc Bá đủ để đối phó với tấm vải trắng của ông ta”.
“Nhưng nhà họ Doanh không thể dốc toàn lực ra, nếu không với đức hạnh của nhà họ Khổng, chắc chắn sẽ đâm một nhát sau lưng nhà họ Doanh nên nhà họ Khổng không bị tiêu diệt thì ngoài lãnh thổ không có cơ hội thắng”.
Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã thấy được điểm quan trọng của vấn đề.
Vì hôm nay bên nhà họ Doanh chỉ có Hắc Bá ra trận, Xa Anh lại không đến.
Nhưng cờ Hắc Long Quân trong tay hắn lại ở trong tay Hắc Bá, chứng tỏ nhà họ Doanh có điều kiêng dè, không dám sử dụng toàn lực.
Mà nhà họ Doanh cũng là gia tộc duy nhất có thể đánh với âm phủ trong các thế lực.
Dù sao cho đến giờ bốn anh kiệt Chiến Quốc đứng đầu là Trương Nghi vẫn chưa lộ mặt, nói cách khác thật ra nhà họ Trương vẫn còn sức chiến đấu.
Bên thành Thiên Khu, mọi người đã bắt đầu cầu hòa với âm phủ.
Nói là cầu hòa thì chi bằng nói nhận thua với âm phủ thì đúng hơn.
Lúc này cả thành Thiên Khu vô cùng tĩnh lặng, đám người Elon và Tử Cống đều bất lực thở dài.
Lần này ngay cả Long Cổ cũng phải thỏa hiệp với âm phủ, còn Ngụy Vinh Kỳ thậm chí đã cực kỳ tuyệt vọng.
Đội quân nước Ngụy gần như đã tổn thất hơn một nửa trong trận chiến này, thực lực của nước Ngụy đã bị tiêu hao, nếu còn đánh nữa dù có thể bảo vệ được nước Ngụy cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Thế nên ngay cả hắn cũng chỉ đang ngầm đồng ý với ý kiến cầu hòa của mọi người.
Chẳng qua người ở đó đều không ai lên tiếng.
Chuyện này là chuyện cực kỳ đáng hổ thẹn với bất kỳ ai.
Dù là con cháu nhà họ Khổng trước giờ luôn thích làm việc hèn hạ bỉ ổi cũng không muốn chịu nỗi ô nhục này.
Nhưng cho dù nói thế nào, cuối cùng họ vẫn thua, hơn nữa còn thua rất thảm hại.
“Cùng lắm chỉ có thể nhường lại ba thành, nếu không nước Ngụy tôi sẽ không còn tồn tại nữa”, Ngụy Vinh Kỳ nói.
Cuối cùng vẫn là một mình Ngụy Vinh Kỳ gánh vác tất cả.
Điền Văn và đám người Triệu Thắng nhìn nhau, cuối cùng dời tầm mắt sang Tử Dư.
Nước Ngụy đã nhường ra ba thành, vậy thì họ cũng không thể không làm gì.
Nhường đất là điều hiển nhiên nhưng Điền Văn lại không cam lòng, dù sao đây cũng là đang giúp nước Ngụy, không phải đang bảo vệ nước Tề.
“Hừ, thất bại hôm nay đều phải trách Tiêu Chính Văn”, đúng lúc này Caseus đứng lên, sắc mặt u ám nói.
“Chuyện này có liên quan gì đến Tiêu Chính Văn?”
Một người đàn ông trẻ tuổi luôn rất ngưỡng mộ Tiêu Chính Văn đứng lên phản bác.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn chưa từng tham dự vào, đánh thua không mất mặt, dù sao thực lực của Tả Bạch Đào cũng cực kỳ mạnh nhưng vứt trách nhiệm lại cho một người vô tội thì đúng là quá đáng.
“Hừ! Nếu không phải Tiêu Chính Văn không chịu chia sẻ bí thuật mà cậu ta có được với chúng ta thì chúng ta sao có thể rơi vào thất bại hôm nay. Mọi người nói xem có đúng thế không?”, Tử Cống cũng nói hùa theo.
Hắc Bá liếc nhìn đám người cười nhạo nói: “Tôi khuyên các vị tốt nhất đừng chọc gậy bánh xe, hiện giờ vẫn không phải lúc làm việc xấu. Ngộ nhỡ ép Tiêu Chính Văn đến phe đối lập thì các người chỉ sẽ thua thảm hại thôi”.
Ai cũng không muốn thừa nhận hậu quả của thất bại, nhưng nếu ép Tiêu Chính Văn vào góc chết, ai dám đảm bảo Tiêu Chính Văn sẽ không hợp lực với âm phủ?
Dù Tiêu Chính Văn không hợp lực với âm phủ thì với thực lực của điện Thần Long, khai chiến với các thế lực cũng không phải là chuyện họ có thể gánh được.
Nhất là hôm nay họ gần như đã sắp không chịu nổi, đây đã không phải là đánh bại nữa mà là sụp đổ.
“Thôi vậy, vẫn nên bàn việc chính đi, mọi người đều tập trung đủ rồi chứ”, Tử Dư sầm mặt xua tay nói.
“Tiêu Chính Văn không ở đây”, Elon lạnh lùng nói.
Yêu cầu của Tả Bạch Đào rất đơn giản, các thế lực nhường lại thành trì cho âm phủ, âm phủ có thể không mở rộng nữa, nếu không trong vòng ba ngày sẽ san bằng vùng ngoài lãnh thổ.
Tiêu Chính Văn cũng là một trong các thế lực lớn ở Đông Vực, còn chiếm vùng đất thánh Đế Khư, anh không đến thì cuộc họp hôm nay cũng không thể tiếp tục được.
“Yên tâm đi, tôi đã bảo người đi mời cậu Tiêu rồi”, sắc mặt Hắc Bá rất khó coi.
Chương 2565: Nhượng đất
Không lâu sau, thuộc hạ của Hắc Bá đã mời Tiêu Chính Văn đến thành Thiên Khu.
Lúc Tiêu Chính Văn bước vào, hầu như tất cả mọi người đều đồng loạt quay lại nhìn Tiêu Chính Văn.
Dù sao phía âm phủ cũng đã ra điều kiện đàm phán, chỉ cần sơ sẩy một chút thì âm phủ sẽ tấn công toàn diện, đến lúc đó, e rằng sẽ không còn cơ hội đàm phán nữa.
Đã có những bài học thua thảm hại trước đó, giờ đây, còn thế lực nào có đủ dũng khí để chống lại âm phủ?
“Nước Ngụy chúng tôi có thể nhượng năm thành cho âm phủ!” Ngụy Vinh Kỳ nói với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Thật ra điều kiện này cũng là kết quả do Long Cổ đích thân đến cầu xin, hắn cũng biết được âm phủ đáng sợ đến mức nào thông qua lời kể của Long Cổ.
Vì vậy, Ngụy Vinh Kỳ không còn cách nào khác, đành phải nhượng bộ, đồng ý nhượng năm thành cho âm phủ vô điều kiện.
“Nước Tề chúng tôi cũng có thể nhượng lại năm thành!” Điền Văn sa sầm mặt nói.
“Thánh Giáo Đình bây giờ…”
Elon nhìn mọi người với vẻ mặt vô cùng khó coi. Lúc này, toàn bộ Tây Vực đã thất thủ, bọn họ lấy đâu ra đất để nhượng lại đây?
Hơn nữa, Thánh Giáo Đình bây giờ còn đang sống nhờ ở Tây Vực, không có lãnh địa riêng của mình.
Triệu Thắng thở dài nói: “Nước Triệu chúng tôi cũng có thể nhượng năm thành. Tiếp theo là đến điện Thần Long…”
Nói xong, mọi người đồng loạt quay lại nhìn Tiêu Chính Văn.
Tất cả các bên đều nhẫn nhịn nhượng lãnh thổ của mình, chỉ có Tiêu Chính Văn vẫn không tỏ thái độ gì, mà mặc kệ tất cả mọi người, bưng tách trà lên uống một hớp, vô cùng nhàn nhã.
“Cậu Tiêu, đến lượt cậu rồi!” Hắc Bá quay lại nói với Tiêu Chính Văn.
“Đến lượt tôi gì cơ?” Tiêu Chính Văn nhìn Hắc Bá ra vẻ không hiểu.
“Âm phủ yêu cầu nhượng lại một nửa Đế Khư ở Đông Vực cho bọn họ, nếu không sẽ xảy ra đại chiến!” Hắc Bá bất lực nói.
Bây giờ điện Thần Long là chủ của Đế Khư, chỉ có Tiêu Chính Văn mới có thể quyết định quyền sở hữu của Đế Khư.
“Tại sao điện Thần Long phải nhượng lại một nửa lãnh địa?” Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, mọi người lập tức xôn xao.
“Cậu Tiêu, nếu không chấp nhận điều kiện đàm phán của âm phủ thì hậu quả sẽ…”
“Tiêu Chính Văn, mọi người đều nhượng lại lãnh địa rồi, lẽ nào cậu muốn rút lui sao?” Elon trợn mắt tức giận nói.
Trước đó Tiêu Chính Văn đã rút khỏi liên minh của bọn họ, bây giờ lại định một mình hành động, điều này khiến ông ta không thể chấp nhận được.
“Tại sao tôi lại phải nhượng Đế Khư? Nếu không nhầm thì các vị định quỳ xuống cầu xin sự thương xót của âm phủ sao?” Tiêu Chính Văn chế nhạo.
“Tiêu Chính Văn, chuyện này chẳng phải là rắc rối do cậu gây ra sao? Nếu không phải cậu đưa nhà họ Trương ra khỏi thành Minh Nguyệt thì sẽ có tai họa này à?”
“Trận chiến trước đó đã tổn hại hàng triệu người, cái chết của bọn họ đều tính lên đầu cậu đấy!”
“Tính lên đầu tôi? Vậy tôi muốn hỏi mọi người một câu, người nhà họ Trương đang sống yên ổn ở thành Minh Nguyệt, người Vy Hào lại cướp long mạch của nhà họ Trương cho Hachiki Orochi trị thương, các người không biết sao?”
“Mọi người ngồi đây có một ai lên tiếng nói thay cho nhà họ Trương không?”
“Còn nữa, tôi bảo các người lập liên minh tấn công âm phủ sao? Rõ ràng là do các người vô dụng, hại chết bao nhiêu đồng đội ngu dốt, còn muốn đổ lên đầu tôi hả? Ai cho các người dũng khí nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy chứ!”
Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, mọi người đều không nói nên lời.
“Bây giờ không phải là lúc mọi người truy cứu trách nhiệm thuộc về ai. Điều quan trọng bây giờ là phải đàm phán với âm phủ, để tránh bốn vực lớn đều bị âm phủ tấn công!” Khổng Tề Thiên cau mày nói.
“Các người muốn nhượng đất cầu hòa, không liên quan gì đến tôi cả, Tiêu Chính Văn tôi một tấc đất cũng không nhượng! Từ trước đến nay, tôi không có thói quen nhượng đất để cầu hòa!”
“Điện Thần Long thà chiến đấu đến cùng cũng không bao giờ cầu hòa!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Tiêu Chính Văn! Cậu cho rằng cả vùng ngoài lãnh thổ sụp đổ rồi thì điện Thần Long vẫn có thể giữ lại Đế Khư sao?”
“Cậu đã từng thấy sự khủng khiếp của âm phủ chưa? Chúng tôi nhiều người như vậy nhưng cũng nhanh chóng bị đánh tan nát, lẽ nào điện Thần Long có thể một mình đấu với âm phủ sao?”