Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thiên Đức cười nói: “Ha ha, cậu Trương đừng lo lắng, lần này tôi tìm cậu là có chuyện lớn”.

Chuyện lớn?

Trương Nguyệt Đông nhíu mày, hắn rất rõ con người Lâm Thiên Đức, cụ ta tìm hắn thì có thể có chuyện lớn gì được chứ?

Môn chủ của một tông môn nhỏ nói đến tiền thì không có, thể diện thì lại càng không.

Ai có thể có thể diện hơn nhà họ Trương?

“Ồ? Vậy tôi muốn nghe thử xem môn chủ Lâm tìm tôi có chuyện lớn thế nào, nhưng nói trước nếu làm tôi không hài lòng thì tiền thuốc lần tới, hê hê…”

Trương Nguyệt Đông nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Đương nhiên rồi!”

Lâm Thiên Đức vỗ ngực bôm bốp đảm bảo.

“Cậu Trương, cậu từng nghe đến Tiêu Chính Văn chưa?”

Tiêu Chính Văn?

Nghe đến cái tên này, Trương Nguyệt Đông khinh thường cười nhạo nói: “Chẳng phải là vua Bắc Lương gì đó sao? Bây giờ chắc chỉ là một dân thường nhỉ? Hắn thì sao?”

Nghe Trương Nguyệt Đông nói thế, Lâm Thiên Đức cười đáp: “Bây giờ Tiêu Chính Văn là người cực kỳ lợi hại ở tỉnh Xuyên, không ít ông lớn trong giới kinh doanh đều dựa dẫm vào hắn”.

Trương Nguyệt Đông không cho là đúng, đáp lời: “Tỉnh Xuyên ư? Hừ, vậy thì có liên quan gì đến tôi?”

“Cậu Trương, cậu nghe tôi nói, trước đó chẳng phải cậu nói tình hình kinh tế của cậu hơi căng sao? Cậu quên tôi biết làm gì rồi à?”

Lâm Thiên Đức nịnh bợ nhắc nhở.

Nghe thế Trương Nguyệt Đông đảo mắt.

Đúng thế, Lâm Thiên Đức này rất giỏi cải trang, nếu khuôn mặt của mình…

Nghĩ đến đây Trương Nguyệt Đông lập tức hào hứng nói: “Lâm Thiên Đức, ý của ông là tôi cải trang thành Tiêu Chính Văn rồi chạy đến đòi tiền đám doanh nhân kia à?”

“Không chỉ thế, bảo chúng lấy toàn bộ tài sản ra, ai dám nói chữ không chứ? Sau đó tôi sẽ cải trang thành Độ Thiên Chân Nhân, đến lúc đó chỉ cần cậu nói một câu tôi sẽ khiến mấy kẻ gian thương đó nếm mùi đau khổ”.

Trương Nguyệt Đông không ngốc, mặc dù là con nhà giàu nhưng hắn cũng biết rằng con người thấy không có lợi là sẽ không đâm đầu vào, càng sẽ không có người giúp bản thân một cách vô ích.

Nghĩ đến đây, Trương Nguyệt Đông trầm giọng nói: “Ông không gài bẫy tôi đấy chứ? Ông giúp tôi có tiền, bản thân ông có thể được gì? Chắc chắn ông không thể làm những việc không có lợi cho bản thân!”

Nghe thế, Lâm Thiên Đức không có ý giấu giếm Trương Nguyệt Đông, cụ ta kể lại chuyện mình bị Tiêu Chính Văn đánh méo mặt.

Nghe Lâm Thiên Đức vừa khóc vừa kể, Trương Nguyệt Đông cũng hiểu rõ chuyện này.

Nói nãy giờ hóa ra Lâm Thiên Đức muốn mượn cơ hội này để trả thù Tiêu Chính Văn, khiến anh thân bại danh liệt.

Nghĩ đến đây Trương Nguyệt Đông mới miễn cưỡng gật đầu nói: “Vậy được thôi, nể tình ông đáng thương nên tôi mới giúp ông một lần, nhưng chúng ta phải thỏa thuận trước, tôi làm thế chỉ vì muốn giúp ông báo thù thôi”.

Trương Nguyệt Đông cũng lo mình gây ra chuyện lớn thì không gánh nổi trách nhiệm.

Dù sao bây giờ cũng không phải là Hoa Quốc trước kia.

Thiên Tử mới khác với Thiên Tử cũ, vừa mới nhậm chức chưa được mấy ngày đã loại bỏ ông Lạc bằng thủ đoạn nham hiểm, còn giam lỏng cả Tần Vương.

Hơn nữa bàn tay vô hình đã bắt đầu vươn đến võ tông.

Trương Nguyệt Đông cũng hơi kiêng dè khi đối mặt với Thiên Tử như vậy.

“Cậu yên tâm, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì cứ đổ trách nhiệm cho tôi”.

Lâm Thiên Đức thề thốt đảm bảo.

Nhưng nếu xảy ra chuyện thật thì Lâm Thiên Đức có thể đẩy hết trách nhiệm lên người Trương Nguyệt Đông.

Dù sao cụ ta không được lợi gì, cũng không làm xằng làm bậy, hoàn toàn trong sạch.

Hai người bàn bạc với nhau một lúc nữa, Trương Nguyệt Đông mới cúp máy.

Để điện thoại xuống, Lâm Thiên Đức đắc ý nói: “Ông Lư, cậu Trương đã đồng ý, sáng mai có thể đến Giang Trung, đến lúc đó chúng ta bắt đầu ra tay từ công ty ở Giang Trung”.

Nghe thế, ông Lư ngửa mặt lên trời bật cười.

Tiêu Chính Văn không thể ngờ được rằng có một ngày mình sẽ trở thành một kẻ hèn hạ ai ai cũng kêu gọi đánh đập nhỉ?

Bên bọn họ đang lên kế hoạch chuẩn bị thì bên Tiêu Chính Văn cũng đang chuẩn bị mọi thứ cho trận đấu.

Mặc dù chưa chắc cảnh giới của Charlie cao hơn Tiêu Chính Văn, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn phải thật thận trọng khi đối mặt với đối thủ mạnh như vậy.

Đúng lúc này, đệ tử Thiên Kiếm Tông ở bên ngoài vội vàng chạy vào biệt thự nhà họ Tiêu nói: “Anh Tiêu, bên ngoài có một ông lão nói là đến từ Long Kinh, muốn anh đích thân ra đón, nói nếu anh đến muộn, thì… thì…”

“Thì thế nào?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày.

Hôm nay sao vậy nhỉ, từ sáng đến tối cứ gặp phải mấy tên vớ vẩn thế này.

Hở tí là bảo anh tự mình ra đón?

“Thì trị tội anh!”

Trị tội?

Tiêu Chính Văn không khỏi cười nhạo rồi nói với đệ tử Thiên Kiếm Tông đó: “Bảo ông ta đợi đi!”

Nghe thế, đệ tử Thiên Kiếm Tông đáp một tiếng, sau đó xoay người chạy ra ngoài.

Lúc này ông Trần đang giơ cao mệnh lệnh, vênh váo chắp hai tay sau lưng đứng trước cổng biệt thự nhà họ Tiêu với mấy người đàn ông trung niên.

Nghe nói Tiêu Chính Văn bảo ông ta đợi ở ngoài, ông Trần bĩu môi nói với hai người đàn ông trung niên ở đằng sau: “Gì cơ? Tiêu Chính Văn là cái thá gì? Tôi còn cầm lệnh của Thiên Tử đấy, không bảo cậu ta quỳ xuống nghe đã là tốt tính lắm rồi”.

Hai người đàn ông phía sau vội gật đầu nói: “Ông Trần, ông nói chí phải, bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ còn cái danh vua Bắc Lương thôi, binh quyền Bắc Lương đều nằm trong tay Liễu Thanh”.

“Ông có thể bảo cậu ta ra đón đã là dát vàng lên mặt cậu ta rồi”.

Hai người đàn ông mỗi người một câu nịnh bợ ông lão, hai đệ tử Thiên Kiếm Tông nghe mà liên tục nhíu mày.

Nhưng hơn hai mươi phút trôi qua vẫn không thấy Tiêu Chính Văn, ngay cả bóng người cũng chẳng thấy đâu.

“Ôi trời, sao Tiêu Chính Văn này lại để chúng ta đợi lâu thế cơ chứ?”

Một người đàn ông trung niên trong đó liếc nhìn đồng hồ, hơi mất kiên nhẫn hỏi.

“Tôi đoán có lẽ vì đón ông Trần nên cậu ta ở trong đó dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị trà nước”.

“Không chừng còn đang trải thảm đỏ nữa đấy”.

Hai người đàn ông trung niên vừa nói vừa nhìn ông Trần.

Lúc này đang là lúc giữa trưa nắng, ông Trần đứng dưới nắng đổ mồ hôi ướt cả áo.

Tiêu Chính Văn cũng không tôn trọng người lớn quá rồi.

“Đi, bảo Tiêu Chính Văn nhanh một chút!”

Một người đàn ông trung niên không nhịn được nữa, ngay cả ông ta đứng dưới nắng cũng khô hết cả người rồi, huống hồ người lớn tuổi như ông Trần?

Đệ tử Thiên Kiếm Tông đứng ngoài cửa gật đầu, cất bước đi vào biệt thự, khoảng mười phút sau mới đi ra nói: “Thật xin lỗi các vị, anh Tiêu đang tắm, anh Tiêu nói đợi anh ấy tắm xong sẽ ra đón các vị”.

Tắm?

Hai người đàn ông trung niên nhíu chặt mày.

Nhưng tắm rửa thay đồ cũng xem như hợp tình hợp lý, mấy người chỉ đành tiếp tục đợi.

Mãi đến lúc lâu sau, ông Trần đã ngồi bệt xuống đất nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Chính Văn.

Lúc này hai người đàn ông trung niên đã nôn nóng lắm rồi, đứng lên chỉ vào một đệ tử Thiên Kiếm Tông nói: “Cậu bảo Tiêu Chính Văn lập tức ra đón ông Trần mau lên, nếu không tự gánh lấy hậu quả”.

“Được!”

Đệ tử Thiên Kiếm Tông đó lại đi vào biệt thự, lát sau bước ra nói: “Anh Tiêu đang uống trà chiều, đợi anh ấy uống xong trà chiều sẽ ra đón các người”.

Phụt!

Ông Trần tức giận suýt nôn ra máu.

Không phải Tiêu Chính Văn tắm rửa thay đồ là đang cố ý để ba người họ phơi nắng nãy giờ đó chứ?

“Tiêu Chính Văn! Tôi đại diện cho Thiên Tử đến đây, cậu dám vô lễ với tôi thế à?”

Lần này ông Trần thật sự tức giận.

Cùng lúc đó hai người đàn ông trung niên cũng trợn mắt cất bước định xông vào trong biệt thự.

“Đứng lại!”

Hai đệ tử Thiên Kiếm Tông đồng loạt rút kiếm ra, trầm giọng nói: “Không được anh Tiêu cho phép, bất cứ ai bước thêm một bước đều sẽ chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK