Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2280: Phế bỏ tu vi

“Được rồi, Lý Tử Dương! Anh bớt vài câu đi, đừng nói những chuyện không nên nói nữa!”, Mục Tú Tú lườm Lý Tử Dương.

“Xin lỗi, tôi lại nói sai rồi! Nhưng thành thật mà nói, Nguyệt Nhu thật sự không xinh bằng Đình Đình của chúng ta! Hơn nữa…”

“Đủ rồi!”

Chu Đình Đình cau mày, cắt ngang lời Lý Tử Dương.

Xét về ngoại hình, ngay cả cô ta cũng phải thừa nhận mình thua kém Nguyệt Nhu, cho nên, khi nghe Lý Tử Dương nói vậy, cô ta lại càng cảm thấy khó chịu.

“Tử Dương à, Đình Đình đã hẹn Vương Vũ như lời anh nói rồi!”, Tần Trường Sinh ở bên cạnh nói với Lý Tử Dương.

Tiêu Chính Văn nghe vậy cũng hiểu được ý đồ của Lý Tử Dương.

Anh ta muốn nhân cơ hội này để xin lỗi Vương Vũ.

Vì vậy mới mời người đẹp nổi tiếng trong thành Thiên Đô là Chu Đình Đình đến.

Đúng lúc này, một tiếng chuông đồng từ ngoài cửa vang lên.

Trong chốc lát, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa.

Tuy là xe ngựa nhưng cũng được trang trí rất sang trọng.

Đặc biệt là khoang xe cao một mét, rộng vài mét, hai bên xe được dát vàng ngọc, hơn nữa, tám con ngựa kéo xe đều được trang bị yên ngựa bằng vàng.

Lý Tử Dương vội vàng gọi đám người lên xe, vừa đi đến Ngọc Phụng Lâu, vừa nói về một số giai thoại liên quan đến Ngọc Phụng Lâu.

Cỗ xe ngựa sang trọng vừa xuất phát, người qua đường vội vàng tránh sang một bên.

Ở nơi như thành Thiên Đô, người được ngồi xe tám con ngựa kéo chắc chắn không tầm thường.

Người bình thường nhiều nhất cũng chỉ ngồi xe ngựa nhỏ một con ngựa kéo.

Dù sao ở thành Thiên Đô, xe ngựa là biểu tượng cho thân phận.

Cỗ xe hào hoa tám con ngựa kéo, ít nhất cũng phải là nhân vật lớn như tông chủ hay môn chỉ mới có thể ngồi.

Cách Ngọc Phụng Lâu còn chưa đến một kilomet, Tiêu Chính Văn đã nhìn thấy rõ một con phượng hoàng khổng lồ được chạm khắc tinh xảo trên tầng cao nhất của một gian nhà gỗ cao hơn mười tầng.

Con chim phượng hoàng đang sải cánh bay cao, theo sau là một đàn chim!

Đây chắc hẳn là Ngọc Phụng Lâu!

Trên tầng bảy của Ngọc Phụng Lâu còn có một sân khấu ngoài trời được thiết kế đặc biệt. Lúc này, hàng chục ca sĩ và vũ công đang nhảy múa trên sân khấu.

“Ngọc Phụng Lâu là nơi nổi tiếng nhất ở thành Thiên Đô chúng tôi! Dù sao Thi Tiên cũng đã từng nán lại đây rất lâu!”, Lý Tử Dương nhìn về phía Ngọc Phụng Lâu nói tiếp.

“Ừ, thật không tầm thường!”, Tiêu Chính Văn cũng gật đầu thán phục.

“Anh Tiêu, lát nữa đến Ngọc Phụng Lâu, anh không được nóng nảy. Ở đó có rất nhiều nhân vật lớn của thành Thiên Đô, anh không thể mắc sai lầm được!”

Lý Tử Dương nội vàng cảnh cáo Tiêu Chính Văn.

Ở thành Thiên Đô, bất cứ ai có thể đến Ngọc Phụng Lâu, đều là nhân vật lớn có thể lực.

Cho dù không phải là môn chủ tông chủ, thì chí ít cũng là con cháu của trưởng lão, đắc tội với bất kì ai, Lý Tử Dương cũng không giải quyết được.

Hơn nữa, nếu gây chuyện ở Ngọc Phụng Lâu, ngay cả Lý Tử Dương cũng không thể thoát tội, nếu không xử lý ổn thỏa, nhà họ Lý cũng sẽ bị dính vào.

Thấy Tiêu Chính Văn chỉ cười không nói gì, Lý Tử Dương lại nói với vẻ lo lắng: “Anh Tiêu, đây không phải chuyện đùa! Hơn mười năm trước, có một vị cao thủ của Thiên Cung Bắc Cực tên Thiên Xung Tử đã đánh một tên bồi bàn ở Ngục Phụng Lâu, anh đoán xem kết cục thế nào?”

“Thiên Xung Tử?”, Tiêu Chính Văn nghe cái tên này hơi quen tai.

Chỉ là nhất thời không nhớ ra được có phải là tên đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực bị mình giết hay không.

“Quen tai à, vậy thì tốt. Tên Thiên Xung Tử đó đánh bồi bàn, nên bị đánh tám mươi roi, mà đây là còn nhờ vào quan hệ của Thiên Cung Bắc Cực!”

“Nếu không, e rằng quay cả sư phụ của Thiên Xung Tử cũng phải phế bỏ tu vi!”

Lý Tử Dương nghiêm túc nói.
Chương 2281: Trốn

“Tôi lại nghe nói, ông chủ của Ngọc Phụng Lâu thực ra có quan hệ mật thiết với nhà họ Khổng, nếu không, trong cả thành Thiên Đô này, ai dám lôi kéo các cô gái huyết tộc làm vũ nữ?”

Tần Trường Sinh cũng trầm ngâm nói.

“Đâu chỉ có quan hệ đơn giản như vậy, tôi trưởng bối trong nhà nói, đã từng thấy ông chủ của Ngọc Phụng Lâu cùng uống rượu với con cháu của nhà họ Khổng!”

Tiết Trường Phong cũng nói thêm.

“Này! Chúng ta tới đây để vui chơi chứ không phải đến gây rắc rối. Bình tĩnh một chút thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”, Mục Tú Tú vội vàng hóa giải sự ngượng ngùng này.

“Cũng đúng! Nếu gây phiền phức ở Ngọc Phụng Lâu thì cả đời này tôi cũng không cần phải quay về gặp lão gia nữa!”, Lý Tử Dương cười nói.

Chu Đình Đình ở bên cạnh lại không nói lời nào, trông vô cùng lạnh lùng.

Không lâu sau, xe ngựa đã dừng lại trước của Ngọc Phong Lâu, một nhân viên vội vã đi tới, đón xe ngựa từ tay phu xe rồi đi về phía sân sau.

Đám người Lý Tử Dương nhảy xuống xe, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa tám con ngựa kéo ở cửa.

Chỉ là chiếc xe ngựa này sang trọng hơn xe ngựa của Lý Tử Dương rất nhiều.

“Không biết đây là xe của nhân vật lớn nào! Mọi người đừng gây chuyện!”

Tiết Trường Phong vội vàng cảnh cáo.

Lúc này, một hàng cô gái xinh đẹp đứng ở cửa vội vàng tiến lên chào đón đám người Lý Tử Dương,

“Mời Cậu Lý, cậu Tiết, cô Mục, cô Châu vào trong!”

Mấy cô gái đồng thanh nói rồi chúi đầu cung kính trước đám người Lý Tử Dương.

“Ừ, tôi bao phòng số một Thiên Tự!”

Nói xong, Lý Tử Dương lấy ra một miếng bạc, ném qua.

“Được, mời đi lối này!”

Một nhân viên bắt lấy miếng bạc, ước chừng khoảng hai trăm lượng, sau đó nhe răng cười với Lý Tử Dương.

Nhân viên dẫn đám người Lý Tử Dương đến phòng bao số một Thiên Tự, bên trong trang trí theo phong cách cổ kính, có một cái lư hương đã châm sẵn hương gỗ đàn.

Trên bàn còn có vài đĩa trái cây tươi.

Lý Tử Dương cầm một quả nho bỏ vào miệng, chỉ vào đĩa hoa quả trên bàn, nói: “Chút hoa quả này cũng phải mất một hai trăm lượng bạc!”

Rõ ràng là anh ta không hài lòng với giá cả các món ăn ở Ngọc Phụng Lâu.

Bên cạnh phòng bao còn có một cái khán đài nhỏ, ngay đối diện với sàn nhảy trong sảnh lớn. Lúc này, sảnh lớn đã đông nghịt người, vô cùng đông vui náo nhiệt.

Xung quanh bàn đánh cược cũng có không ít người nhìn chằm chằm vào xúc xắc.

Ngay sau đó, hơn chục cô gái xinh đẹp bước vào phòng, cúi chào mọi người, rồi bắt đầu ca múa.

Mọi người đang xem biểu diễn thì đột nhiên tiếng hỗn loạn bên ngoài truyền vào trong sảnh lớn.

“Không hay rồi, có người đánh nhau!”

Một người hét lớn, những người khác không thèm quan tâm đến xúc xắc trên bàn nữa, vội vàng chạy ra khỏi cửa.

Đám người Lý Tử Dương cũng lần lượt đứng dậy, mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Lúc này, một ông lão áo trắng cầm kiếm, lạnh lùng nhìn thanh niên đối diện.

Người thanh niên đó chính là Vương Vũ.

Vương Vũ chắp một tay sau lưng, lạnh lùng nhìn ông lão áo trắng.

“Hừ? Là Vương Vũ?”

Lý Tử Dương nhíu mày.

“Ông lão áo trắng kia có lẽ là Nhất Đóa Bạch Vân trong truyền thuyết?”, Mục Tú Tú nhìn ông lão áo trắng, hỏi.

“Nhà họ Vương hình như có mối thù với nhà ông ta, chỉ là không ngờ đối phương lại đuổi đến tận thành Thiên Đô!”

Tiết Trường Phong lên tiếng, anh ta cũng biết chút ít về nhà họ Vương.

Lúc này, ông lão áo trắng nhìn về phía Vương Vũ, lạnh lùng nói: “Cậu Vương thật có nhã hứng, tôi tìm cậu hơn mười năm rồi, không ngờ cậu lại trốn ở thành Thiên Đô uống rượu trêu hoa!”

“Trốn? Tôi còn phải trốn ông sao?”, Vương Vũ hoàn toàn không coi ông lão này ra gì.

“Hừ! Giỏi lắm! Hôm nay tôi sẽ giết cậu để báo thù cho cháu trai tôi!”

Vừa dứt lời, kiếm trong tay ông lão đã phóng ra.

“Cao thủ Đế Cảnh?”

Lý Tử Dương nhìn qua tu vi của ông lão, hơi lo lắng nói: “Hay là chúng ta đi thông báo cho người của Thiên Cung Bắc Cực?”

“Không cần, trong mắt Vương Vũ, Đế Cảnh cấp một chỉ như đứa trẻ con! Không cần làm lớn chuyện!”, Chu Đình Đình lạnh lùng ngăn lại.
Chương 2282: Vô dụng

Quả nhiên, giọng nói của Chu Đình Đình vừa dứt, Vương Vũ đã hành động!

Chỉ thấy Vương Vũ nhẹ nhàng khua tay, trong nháy mắt một luồng khí tức của rồng màu tím bắn ra, cùng với tiếng rồng gầm vang vọng trên bầu trời, hư ảnh của một con rồng lớn hiện ra trên không trung.

Mặc dù chỉ là một hư ảnh, khác xa một trời một vực với con rồng thật hiện ra khi Tiêu Chính Văn điều động khí tức của rồng lúc trước, nhưng đó cũng là khí tức của rồng!

Chỉ nhìn thấy hư ảnh của con rồng khổng lồ đột nhiên há miệng, sau đó, một luồng ánh sáng huyền bí phun ra từ miệng con rồng, đường kiếm ý kia bèn hóa thành hư không!

Ngay sau đó, thần sắc của ông lão áo trắng chấn động, tay che lấy ngực, phun thẳng ra một ngụm máu lớn.

Vẻ mặt Vương Vũ khá kiêu căng, một tay hơn ấn xuống phía dưới, một luồng khí tức hào hùng vô song, giống như từ chín tầng mây đè ép, ngay tầng mây cũng chùng xuống dưới mấy trăm mét!

Mà lúc này, ông lão áo trắng đứng giữa tâm gió bão giống như cây nến tàn trong gió!

Đừng nói ông lão không thể chịu đựng được uy áp kinh khủng như vậy, kể cả mọi người xung quanh cũng đều vội vàng lùi vào Ngọc Phụng Lâu!

"Giết!"

Ông lão đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phía bầu trời và gầm lên một tiếng, sau đó, khí tức của cường giả Đế Cảnh hoàn toàn bạo phát ra!

Vương Vũ cười nhạt, nói: “Lão già chết tiệt, xem ra ông vẫn thiếu hiểu biết!"

Vừa nói Vương Vũ vừa phất tay.

Một luồng khí tức cuồn cuộn như thủy truyền phun ra!

"Ầm!"

Cùng với một âm thanh cực lớn, máu tươi trào ra từ khóe miệng của ông lão!

Khóe miệng của Vương Vũ hơi nhếch lên, lộ ra một tia giễu cợt: "Chỉ dựa vào ông mà cũng dám mở miệng đòi báo thù rửa hận ư?”

"Rắc!"

Khi Vương Vũ lật bàn tay một lần nữa, một luồng khí kình đánh nát thanh kiếm dài trong tay ông lão!

Nhìn về phía khán giả vây xem, bọn họ đều không nhịn được mà kinh ngạc không thôi!

Nếu nói đây là cuộc đọ sức giữa hai cường giả Đế Cảnh, có lẽ cũng không có gì kỳ quái cả!

Thế nhưng Vương Vũ chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng mà thôi!

Tuy rằng hai bên chỉ cách nhau mấy cảnh giới nhỏ, nhưng khi đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng, mỗi một cảnh giới nhỏ đều là một tầng trời!

"Thứ Vương Vũ dùng là khí tức của rồng đáng sợ nhất, dù sao ông lão kia cũng không thể là đối thủ của hắn ta! Nếu bị khí tức của rồng đánh trúng, cho dù không bị thương bên ngoài, cũng nhất định dính nội thương không chữa trị được!"

Chu Đình Đình nhìn về phía Vương Vũ với ánh mắt sáng rực, nói!

Trên thực tế, Vương Vũ luôn là bạch mã hoàng tử trong lòng cô ta, tất cả mọi thứ về Vương Vũ, cô ta đều rõ như lòng bàn tay!

“Thật ra, ông lão đã thua rồi, sở dĩ Vương Vũ đánh gãy thanh kiếm dài của ông ta chính là để làm nhục ông ta mà thôi!” Lý Tử Dương khẽ thở dài.

Mặc dù tu vi của hắn bình thường, nhưng dù chưa từng trải qua cũng hiểu rõ.

Với tình hình trước mắt, ông lão đã không còn cơ hội đánh trả!

Quả nhiên, ngay khi ông lão ngẩng đầu lên lần nữa, một luồng hư ảnh của con rồng khổng lồ lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu, miệng rồng to lớn nuốt chửng lấy ông lão!

"Đây có lẽ là đòn cuối cùng rồi!"

Trong đám đông, có người phát ra tiếng kinh hô!

Chỉ vỏn vẹn ba chiêu lại có thể đánh bại cường giả Đế Cảnh một cách qua loa dễ dàng như vậy, ngoài Vương Vũ ra, e rằng ở thành Thiên Đô rất khó có thể tìm ra người thứ hai!

Dù sao, Vương Vũ này không chỉ lội ngược dòng mà còn giết chết một cao thủ Đế Cảnh chỉ bằng những cái khua tay!

"Gầm!"

Cùng với tiếng rồng gầm thét chấn động bầu trời, khoảng hư không xung quanh cũng đều rung lắc theo!

Giây tiếp theo, ông lão áo trắng đã bị quấn lại trong một tấm màn sáng màu tím!

Giờ phút này, bị khí tức của rồng mạnh mẽ bao vây, thậm chí ông lão cũng chả còn sức để đánh trả!

Suy cho cùng, khí tức của rồng là luồng khí tức mạnh nhất giữa đất trời, cho dù là chân khí hay nguyên khí, đứng trước khí tức của rồng, chúng đều không là gì cả!

Cùng với đòn đánh này của Vương Vũ, ông lão không nhịn được mà phát ra một tiếng gầm nhẹ, mặc dù ông ta đã phóng ra khí tức của mình đến cực điểm nhưng cũng đều vô dụng!

"Rầm!"

Cơ thể của ông lão đột nhiên mềm nhũn, quỳ trên mặt đất!

Đầu gối của ông ta chảy ra những vệt máu đỏ thẫm!

“Rầm!"
Chương 2283: Sự khác biệt

Vương Vũ lại đánh ra một đòn, lần này, ông lão chỉ cảm thấy như có một ngọn núi đè xuống đỉnh đầu mình, phù một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn.

"Không thể tin được một thằng oắt con như cậu lại có thể nắm được khí tức của rồng! Đúng là ông trời không có mắt!"

Ông lão nắm chặt hai tay, ngẩng đầu gào lên một tiếng phẫn nộ thê lương!

Từ đầu đến cuối, ông ta luôn bị Vương Vũ chiếm ưu thế hoàn toàn!

Không phải là do thực lực của Vương Vũ mạnh đến mức nào, mà là do luồng khí tức của rồng kia!

Tuy rằng chỉ là một chút khí tức của rồng yếu ớt, nhưng cũng tuyệt đối không phải thứ mà Đế Cảnh có thể so sánh được!

"Công tử, hay là giết chết ông ta, tránh tai họa về sau!"

Thư đồng của Vương Vũ ở bên cạnh nói.

"Giết ông ta? Sẽ chỉ làm bẩn tay tôi thôi, cho dù không giết ông ta, ngày mai ông ta cũng không thể nhìn thấy mặt trời nữa!", giọng nói của Vương Vũ vừa dứt, một đường sáng bắn ra từ trong Ngọc Phụng Lâu!

"Người nào to gan dám gây rối ở Ngọc Phụng Lâu!"

Một âm thanh lớn kinh thiên động địa truyền đến, tiếp theo đó, ông lão áo trắng kia lập tức hóa thành một màn sương máu!

Một thời cao thủ Đế Cảnh cứ như thế mà tan biến!

Vào lúc này, toàn bộ Ngọc Phụng Lâu đều im lặng như tờ!

"Hừ, giở thói ngang ngược ở Ngọc Phụng Lâu, cũng không đái ra mà soi lại mình đi!"

Vương Vũ cười nhạt, sau đó bước về phía Ngọc Phụng Lâu.

Mọi người vây xem nhìn thấy Vương Vũ bước tới, vội vàng né ra một lối đi rộng rãi!

Dù sao, danh tiếng của Vương Vũ cũng nổi như cồn ở bên ngoài, hơn nữa, không ít người đã bị cảnh tượng vừa rồi làm cho kinh hãi đến mức không thể kinh hãi hơn được nữa!

Trận chiến này đã một lần nữa đưa danh vọng của Vương Vũ lên một tầm cao mới!

Lúc này, Chu Đình Đình đã đứng ở cửa gian phòng của Lý Tử Dương.

"Chúc mừng Vương công tử, lại giết chết một vị cao thủ Đế Cảnh! Chỉ cần chuyện này được lan truyền ra, Vương công tử nhất định sẽ là người đầu tiên của thế hệ trẻ ở thành Thiên Đô!"

“Ha ha, Đình Nhi sư muội quá khen rồi!”, mặc dù Vương Vũ nói như vậy nhưng cũng không giấu được vẻ đắc ý trên khuôn mặt!

Với sự xuất hiện của Vương Vũ, tất cả mọi người trong phòng VIP đều vội vàng tiến đến chúc rượu xu nịnh.

Ngay cả phục vụ và quản lý của quán rượu cũng lần lượt đến phòng VIP để chúc rượu Vương Vũ!

"Vương công tử quả nhiên là thực lực vô song, sau này nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở!"

"Ha ha, quản lý Lữ nói quá rồi!"

Vương Vũ vừa nói vừa đứng dậy, chạm nhẹ ly rượu với quản lý Lữ!

Chỉ riêng điểm này, có thể thấy được sự khác biệt của Ngọc Phụng Lâu!

Dù sao, trước đó cho dù là ai tới chúc rượu, Vương Vũ cũng không rời khỏi chỗ, mà lần này, hắn ta lại chủ động đứng lên.

"Vương công tử có thể đến Ngọc Phụng Lâu đã là vinh dự cho quán nhỏ này rồi! Nể mặt Vương công tử, toàn bộ hóa đơn của các vị hôm nay đều miễn phí!"

Quản lý Lữ nói xong liền uống cạn một hơi!

Ngay cả Lý Tử Dương cũng kinh ngạc trước cảnh tượng này đến nỗi không nói nên lời, chỉ cần lộ mặt ra là có thể khiến Ngọc Phụng Lâu miễn phí?

Đây là gian phòng Thiên Tự số một đấy, mức chi phí đắt đỏ nhất!

“Nếu mình cũng có thể có được một chút khí tức của rồng, chắc hẳn cũng sẽ có thể diện lớn như vậy!” Lý Dịch Dương thầm đoán trong lòng!

"Anh Tiêu, thế nào? Đối mặt với cường giả Để Cảnh, anh có thể giết họ trong vòng ba chiêu không?” Lý Tử Dương quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

“Nếu là Đế Cảnh cấp một, tôi sẽ không ra tay!” Tiêu Chính Văn cười nhẹ, nói.

“Là không hay là không dám?” Lý Tử Dương lắc đầu cười khổ.

“Thôi bỏ đi, có nói anh cũng không hiểu!” Tiêu Chính Văn vỗ vai Lý Tử Dương, nói.

Tất nhiên Tiêu Chính Văn sẽ không ra tay, với cảm ngộ hiện giờ của anh, điều động khí tức của rồng chỉ cần một ý niệm!

Cũng có thể nói, một ý niệm đã có thể giết chết cao thủ Đế Cảnh cấp một rồi, cần gì ra tay nữa chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK