Sau khi tay bị gãy, tên côn đồ lập tức chảy nước mắt, quỳ rạp xuống đất quằn quại không ngừng.
Tên còn lại thấy không ổn, liền co giò bỏ chạy, chỉ còn lại cô hotgirl mạng vẫn đứng im tại chỗ.
Cô hotgirl mạng đó vốn dĩ cũng muốn chuồn lẹ nhưng vì đôi giày cao gót cao quá, nên chưa chạy nổi hai bước đã ngã lăn xuống đất, bổ nhào trước mặt Khương Vy Nhan.
Thấy gương mặt tức giận của Khương Vy Nhan, cô hotgirl mạng đó lập tức đứng lên, khóc lóc nói: “Em xin lỗi, chị gái, em sai rồi, sau này em không dám làm thế nữa, chị bỏ qua cho em được không?”
Cô ta đã bị thủ đoạn của Tiêu Chính Văn dọa sợ mất mật, bây giờ thấy “anh trai mưa” đang nằm dưới đất, ôm lấy cái tay đã bị vặn gãy đang không ngừng la hét, cô hotgirl mạng đó không dám lên tiếng.
“Mau đưa anh trai vô dụng của cô đi bệnh viện, lần sau nhớ nhìn cho rõ, không được tùy ý dụ dỗ chồng người khác!”
Khương Vy Nhan cũng không muốn nói chuyện với bọn họ, mà chỉ để lại lời cảnh cáo, sau đó kéo tay Tiêu Chính Văn rời khỏi đây.
“Những người này nên được dạy dỗ từ sớm mới phải, nhìn có vẻ là học sinh cấp ba, tuổi này không chịu học hành đàng hoàng, cả ngày chỉ biết ra ngoài gây chuyện, bị dạy dỗ như này đáng lắm”.
“Cả ngày cắm mặt vào phát sóng trực tiếp thì học hành cái nỗi gì, chắc là sẽ sớm bỏ học thôi, có thể học xong cấp ba không là một chuyện, đừng nói đến việc học đại học”.
Những người xung quanh xôn xao bàn tán, nhao nhao trách mắng cô gái đó.
Nói qua nói lại, Khương Vy Nhan cũng không có tâm trạng đi dạo phố nữa, cùng Tiêu Chính Văn đi thẳng về nhà.
Về đến nhà, Tiêu Chính Văn vừa tắm xong thì thấy vợ anh đang mặc váy ngủ nằm trên giường.
Dưới lớp váy ngủ lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, đẹp hơn cô hotgirl mạng kia nhiều, nếu Khương Vy Nhan gọi anh một tiếng “anh”, chắc anh chết ngay tại chỗ mất.
Tiêu Chính Văn bò lên giường, ngắm Khương Vy Nhan đang nằm trên giường nghịch điện thoại.
Khương Vy Nhan đương nhiên chú ý tới động tác của Tiêu Chính Văn, nhưng cô lại không dám nghiêng đầu nhìn anh nên vẫn cúi đầu xem điện thoại như cũ.
“Vợ à, chúng ta đừng nghịch điện thoại nữa, đi ngủ sớm thôi, ngày mai còn phải đi làm nữa”.
Tiêu Chính Văn nhích lại gần, giơ tay ôm vợ anh vào lòng.
Một mùi hương sữa tắm thơm nhẹ xông vào mũi.
“Vậy anh đừng làm loạn, ngày mai còn phải đi làm”, Khương Vy Nhan xấu hổ nói.
“Vậy nếu mai không phải đi làm thì có thể làm loạn sao?”
Tiêu Chính Văn vô thức hỏi.
“Khốn nạn! Ai bảo thế! Dám nói linh tinh nữa em cắn chết anh!”
Khương Vy Nhan dùng răng cắn nhẹ lên cánh tay Tiêu Chính Văn, làm nũng trong lòng anh.
Có thể vì đi dạo phố cả ngày nên hơi mệt mỏi, chỉ một lát mà Khương Vy Nhan đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Tám giờ sáng Khương Vy Nhan đã đến công ty làm việc.
Nhờ có Tiêu Chính Văn, mà công ty bị người nhà họ Khương cướp đoạt đã trả lại cho cô.
Vừa đến công ty, cô lập tức chia nhỏ tài sản, toàn bộ những những dự án có liên quan hoặc tiền đầu tư của nhà họ Khương đều chia ra!
Trợ lý Tô Tĩnh cũng lần đầu tiên thấy Khương Vy Nhan quyết đoán như vậy, hoàn toàn trở thành một con người khác!
“Sếp Khương, cô thật sự muốn dừng toàn bộ dự án của nhà họ Khương sao?”, Tô Tĩnh hỏi.
Khương Vy Nhan đứng bên cửa sổ sát đất, khoanh tay, hai chân thẳng tắp thon dài dưới lớp váy vest màu trắng, dễ khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn bóng mình in trên cửa sổ, lạnh lùng nói: “Đúng, hôm nay thông báo tới nhà họ Khương, phàm là những dự án liên quan đến nhà họ Khương, đều trả lại hết! Tất cả thứ gì không có lợi cũng dừng lại hết! Ngoài ra, thông báo cho họ biết, để họ cử người tới đây, những dự án hợp tác với doanh nhân nước ngoài cũng gạch tên nhà họ Khương”.
Dứt lời, vẻ lạnh lùng trên mặt cô không hề giảm.
Nếu đã quyết định rồi thì cô nên cố gắng hết sức!
Nhà họ Khương, cuối cùng cũng trở thành dĩ vãng!
Những đau khổ mà cô phải trải qua cũng trở thành chuyện quá khứ!
Mặc dù hai mươi năm trước, cô đã có những ngày tháng cực kì vui vẻ ở nhà họ Khương, nhưng mấy năm gần đây, cô đã phải chịu tất cả sự sỉ nhục, nếm trải sự lạnh nhạt của mọi người, cuối cùng cô cũng hiểu được rằng, ở nhà họ Khương, cô luôn là gánh nặng, chỉ là một món hàng bị lợi dụng!
Lần này, Khương Vy Nhan muốn sống thật tốt vì bản thân cô, vì Tiêu Chính Văn và vì Na Na!
Lần này, Khương Vy Nhan sẽ không nhu nhược nữa!
“Được rồi, sếp Khương, tôi sẽ đi sắp xếp”.
Tô Tĩnh lập tức trả lời, cũng thở dài một hơi.
Cô ấy đã sớm không vừa mắt nhà họ Khương!
Đặc biệt là từ khi có cái dự án hợp tác này, nhà họ Khương đã tìm đủ mọi lý do quái gở để thu về được nhiều lợi nhuận.
Trước khi rời đi, Tô Tĩnh giơ ngón cái lên với Khương Vy Nhan, cười nói: “Sếp Khương, cô thật lợi hại, y hệt như người phụ nữ mạnh mẽ trong phim truyền hình, tôi khâm phục cô quá đi!”
Khương Vy Nhan quay đầu, mỉm cười nói: “Làm việc đi”.
Tô Tĩnh đáp vâng, rồi lập tức ôm tập tài liệu quay người rời khỏi văn phòng.
Không lâu sau, bên phía nhà họ Khương đã nhận được thông báo từ công ty Na Na.
“Điên rồi! Điên rồi! Khương Vy Nhan sao dám làm như thế? Cô ta muốn chia nhà, hay là muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết đây?”
“Tức chết đi được! Nhà họ Khương nuôi cô ta hai mươi năm, cô ta báo đáp chúng ta thế này sao?”
“Văn Kỳ! Ông mau nghĩ cách đi, nếu dự án hợp tác này không còn nữa, nhà họ Khương chúng ta sẽ phải hít gió Tây Bắc mà sống sao?”
Lúc này tất cả đám người nhà họ Khương loạn cào cào cả lên.
Khương Văn Kỳ ngồi trên ghế chủ tọa, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lần trước Khương Thái Xương tức giận đổ bệnh, đến giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Bây giờ, cả nhà họ Khương có thể nói là do Khương Văn Kỳ làm chủ.
Khuôn mặt ông ta cũng nhăn nhó khó chịu, nhưng lông mày toát ra sát khí lạnh lùng, đột nhiên đập mạnh lên bàn, tức tối nói: “Được lắm Khương Vy Nhan! Cô ta đủ lông đủ cánh rồi? Muốn ra tay với nhà họ Khương chúng ta sao?”
Dứt lời, ông ta nghiêng đầu liếc Khương Học Bác và Từ Phân đang ngồi trong góc, lạnh lùng nói: “Khương Học Bác! Con gái ngoan của chú đây sao? Bây giờ thì giỏi rồi, lại muốn nhắm vào nhà họ Khương chúng ta! Chuyện này chú đi giải quyết đi! Nếu không giải quyết được thì cả nhà chú cũng cút khỏi nhà họ Khương đi!”
Khương Văn Kỳ tức giận nói, đồng thời vung tay: “Mỹ Nghiên, con đi cùng với gia đình chú hai! Bất kể thế nào cũng phải giữ lại những dự án hợp tác kia!”
Khương Mỹ Nghiên gật đầu, nhìn chằm chằm gia đình Khương Học Bác bằng ánh mắt thù hằn.
Khương Học Bác bất lực lắc đầu thở dài.
Khương Thái Xương nhập viện, cả nhà họ Khương đều do Khương Văn Kỳ làm chủ, con thứ như ông ta không quyền không thế không có tư cách lên tiếng.
Vẻ mặt Từ Phân cũng khó coi và hoảng loạn.
Buổi chiều, Khương Mỹ Nghiên cùng Khương Học Bác, Từ Phân và Khương Thần tới công ty Na Na.
Bởi lý do hợp tác với doanh nhân nước ngoài, nên công ty của Khương Vy Nhan đã đổi địa điểm cách đây nửa tháng, chuyển vào một tòa văn phòng cao mấy chục tầng, thuê một nửa, đến giờ đã có gần hai trăm nhân viên.
“Khương Vy Nhan! Cô muốn làm gì? Cô dựa vào đâu mà dừng hết những dự án hợp tác của nhà họ Khương chúng tôi?”
Khương Mỹ Nghiên xông thẳng vào văn phòng của Khương Vy Nhan, giận dữ mắng mỏ.
Lúc này, Khương Vy Nhan đang xử lý tài liệu trong văn phòng, đôi lông mày lá liễu nhướng lên, nhấc điện thoại bàn lên và nói: “Hai người tới đây, lôi đám người tạp nham này ra ngoài!”
Nghe xong, Khương Mỹ Nghiên nổi giận đùng đùng!
“Mày! Mày nói gì? Đám người tạp nham sao? Còn muốn lôi tao ra ngoài?”
Dứt lời, hai nhân viên bảo vệ lực lưỡng từ ngoài cửa xông vào!
Bọn họ tiến lên phía trước bắt lấy cánh tay của Khương Mỹ Nghiên bẻ ngược ra sau, khiến cô ta đau đớn hét lên: “Các anh làm gì? Bỏ tôi ra! Tôi là chị họ của tổng giám đốc các anh đấy!”