Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 828: Đánh ông Ngụy


Thấy ông già này bỗng xông vào phòng, Khương Vy Nhan nhíu mày hỏi: “Ông là ai?”


Hội trưởng Lý và đám người hiệp hội y dược đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt cung kính chào đón: “Chào ông Ngụy”.


Sau đó hội trưởng Lý nhường chỗ của mình rồi mời ông Ngụy ngồi vào đó, hội trưởng Lý đứng bên cạnh ông ta hệt như một con chó.


Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Khương Vy Nhan càng trở nên khó coi và lạnh lùng.


Hội trưởng Lý cũng xoay người lại, giới thiệu cho Khương Vy Nhan: “Sếp Khương, đây là ông Ngụy – Ngụy Hòa Thanh, là trưởng lão của Dược Vương Cốc – đại tông y dược đứng thứ tám của võ tông Hoa Quốc. Gặp được ông Ngụy sao cô còn không chào?”



Ông ta vừa dứt lời, những thành viên khác trong hiệp hội y dược cũng lên tiếng trách móc Khương Vy Nhan: “Phải đó! Sếp Khương, thân phận ông Ngụy cao quý, sao cô không thể hiện lòng kính trọng vậy?”


“Dù cô có là tổng giám đốc tập đoàn Vy Nhan đi chăng nữa, khi gặp ông Ngụy của Dược Vương Cốc cũng phải cúi đầu đấy”.


“Lẽ nào sếp Khương của tập đoàn Vy Nhan xem thường ông Ngụy à?”


Đối mặt với miệng lưỡi của một đám người, Khương Vy Nhan nhíu mày, ngẫm nghĩ rồi hơi cúi người nói: “Chào ông Ngụy”.


Ông Ngụy dường như rất hưởng thụ cảm giác được mọi người cúi đầu gọi mình là ông Ngụy, lúc này ông ta hời hợt đáp: “Cô gái, hôm nay tôi cố ý từ Dược Vương Cốc đến Giang Trung, sắp xếp cuộc họp này, mục đích rất đơn giản. Một là tập đoàn Vy Nhan đi theo hiệp hội y dược, hai là tôi sẽ tự tay lấy tập đoàn Vy Nhan, cô tự chọn đi”.


Nghe ông ta nói vậy, sắc mặt Khương Vy Nhan trở nên khó coi: “Ông Ngụy, ông có ý gì?


Chuyện làm ăn không phải như thế, nếu cứ khăng khăng làm vậy thì tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải bàn bạc gì nữa”.


Nói xong, Khương Vy Nhan xoay người định rời đi.


Nhưng có hai người đàn ông như thần giữ cửa đứng ngay ở cửa căn phòng, trên người cũng toát ra cảm giác lạnh lẽo và áp bức kinh người.


“Cô gái, tôi không cho cô đi thì cô có thể đi được sao?”


Ông Ngụy ngồi ở vị trí hội trưởng cười nhạo.


Khương Vy Nhan cau mày quay đầu lại nhìn ông Ngụy, rồi lại nhìn hội trưởng Lý nói: “Hội trưởng Lý, đây là cách chào đón khách của ông sao? Hiệp hội y dược các ông bàn chuyện làm ăn như vậy à?”


Hội trưởng Lý cũng cởi bỏ lớp mặt nạ giả tạo xuống nói: “Sếp Khương, thật xin lỗi, chuyện này do ông Ngụy quyết định, tôi chỉ là người thực hiện thôi. Nếu cô muốn rời khỏi đây thì phải đồng ý với điều kiện của chúng tôi, cũng tránh sau này xảy ra hiểu lầm gì đó”.


“Ông! Các ông!”


Khương Vy Nhan hoàn toàn tức giận nói: “Không thể nào! Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý với điều kiện của các ông. Nếu chồng tôi mà biết được, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho các ông đâu!”


“Ha ha ha!”


Ông Ngụy bỗng bật cười thành tiếng, ông ta đứng dậy, hai tay chắp sau lưng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khương Vy Nhan nói: “Chồng cô à? Cái tên vua Bắc Lương đó sao? Vừa lúc tôi cũng muốn tính sổ với cậu ta”.


Nghe đối phương biết thân phận của Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan khẽ run lên.


Ông Ngụy nói tiếp: “Người bình thường khi nghe đến cái tên vua Bắc Lương thì nhất định sẽ khiếp sợ không thôi, thậm chí còn quỳ lạy ngay lập tức, nhưng tôi không sợ bởi vì tôi là trưởng lão của Dược Vương Cốc. Dù có là vua Bắc Lương, bây giờ nếu cậu ta đứng trước mặt tôi, tôi cũng có thể khiến cậu ta cúi đầu”.


Ông ta vừa dứt lời!


Cửa phòng bao bỗng bị đá ra từ bên ngoài, hai tên vệ sĩ gác cửa cũng bị đá văng lên bàn, sau đó lăn xuống đất bất tỉnh, không rõ sống chết.


Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa.


“Vậy à? Ông nói sẽ khiến tôi cúi đầu trước ông sao?”


Tiêu Chính Văn từ ngoài cửa bước vào, vẻ mặt rất bình thản, lạnh lùng nhìn đám người trong phòng, sau đó mới nhìn ông Ngụy.


Thấy Tiêu Chính Văn bỗng bước vào, Khương Vy Nhan cũng thở phào rồi chạy đến cạnh anh, lộ ra vẻ mặt uất ức.


Tiêu Chính Văn vỗ vai cô nói: “Yên tâm đi, để anh giải quyết”.


Sau đó anh lại nhìn đám người ông Ngụy.


Lúc này ông Ngụy cũng sa sầm mặt mày, nhìn hai tên vệ sĩ ngã dưới đất, cảm thấy tức giận khôn nguôi.



Đám người hội trưởng Lý bên cạnh ông ta đã sợ hãi toát đầy mồ hôi lạnh, hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn bỗng bước vào.


Đây chính là vua Bắc Lương sao?


Trẻ như vậy!


Người này đem đến cho họ cảm giác vô cùng áp bức.


Chỉ một ánh nhìn thôi đã khiến tim họ đập thình thịch.


Lúc này sắc mặt ông Ngụy rất khó coi, tức giận nhìn Tiêu Chính Văn, trầm giọng nói: “Cậu chính là vua Bắc Lương sao? Hay cho cậu, quả nhiên như lời đồn, không xem ai ra gì, kiêu ngạo tự đại, ngay cả người của Dược Vương Cốc mà cậu cũng dám ra tay. Tôi khuyên cậu nên xin lỗi ngay, nếu không tôi mà tức giận thì cậu không thể chịu được đâu”.


Nghe thế, Tiêu Chính Văn không nổi giận mà bật cười nói: “Ồ? Vậy à? Vậy tôi muốn xem thử bộ dạng tức giận của lão già ông ra sao”.


Dứt lời, Tiêu Chính Văn ra đòn, vung tay đánh mạnh lên mặt ông Ngụy.


Bốp!


Ngay lập tức.


Ông Ngụy bay lên lộn mấy vòng trên không trung, sau đó rơi bịch xuống đất làm vỡ cái ghế ở đằng sau ông ta.


Cả phòng bao lập tức rơi vào tĩnh lặng.


Mọi người đều trợn mắt, hít một hơi khí lạnh, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.


Vua Bắc Lương lại dám ra tay đánh ông Ngụy!


Đó là trưởng lão Dược Vương Cốc đấy!


Thân phận tôn kính biết bao!


Toang rồi!


Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!


Lúc này ông Ngụy bị đánh ngã nhào xuống đất kêu lên đau đớn, che nửa mặt đang chảy máu lại, miệng be bét máu bò dậy, tức giận nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu… cậu lại dám đánh tôi?


Làm phản rồi! Dược Vương Cốc tôi thề không tha cho vua Bắc Lương cậu! Người đâu!”


Ngay sau đó, lại có bốn vệ sĩ xông vào phòng bao.


Họ kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng mặt mày dính đầy máu của ông Ngụy.


“Ông Ngụy, ai đánh ông vậy?”


Một vệ sĩ trong đó bước đến kiểm tra vết thương của ông Ngụy.


Ông Ngụy tức giận chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Là cậu ta, mau bắt cậu ta lại cho tôi!”


“Vâng!”


Bốn tên vệ sĩ lập tức bao vây Tiêu Chính Văn, khí thế hừng hực, bừng bừng sát khí.


Trong đó có một vệ sĩ chiến thần và ba vệ sĩ quân vương.


Tiêu Chính Văn nhìn xung quanh, điềm nhiên giơ tay ra, bốn tên đó bỗng ngã xuống đất, tay ôm ngực và tay chân kêu gào thảm thiết trong ánh mắt sửng sốt của mọi người.


Lúc này ông Ngụy cảm thấy hoảng sợ!


Ông ta sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn đang bước đến chỗ mình nói: “Cậu… cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, tôi là trưởng lão của Dược Vương Cốc, cậu mà làm như vậy sẽ đắc tội với Dược Vương Cốc. Đến lúc đó cậu phải đối diện với cơn phẫn nộ của Dược Vương Cốc, đừng nói là tập đoàn Vy Nhan, cả Giang Trung này cũng không chịu nổi đâu!”


“Ồn quá!”


Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, anh giơ tay tát ông ta một bạt tai, khiến răng ông ta rơi hết ra ngoài.


Sau đó anh túm lấy cổ áo ông Ngụy kéo ông ta lại gần, lạnh lùng nói: “Ông Ngụy phải không?


Hôm nay tôi không giết ông là để ông về nói lại với người của Dược Vương Cốc, nếu họ dám đến Giang Trung thì ba trăm nghìn lính của quân Phá Long Bắc Lương nhất định sẽ đến thăm Dược Vương Cốc đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK