Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 876: Giết người anh em của tôi thì phải chết



Tiêu Chính Văn quay lưng lại với bốn người họ, sát khí toàn thân như thủy triều cuồn cuộn bao phủ cả đất trời.



Lúc này không gian xung quanh đều yên ắng đến mức đáng sợ.



Phục Long Cốc trở nên lạnh như băng.



Tiếng kêu gào bi thương không dứt vang lên từ trong Phục Long Cốc như thể hàng nghìn quân mã chạy ra chinh chiến ở sa trường.



Tiếng đao súng của chiến tranh văng vẳng bên tai.



Viên Thiên Kiệt gầm lên, dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chói mắt đâm thẳng vào phía sau Tiêu Chính Văn như thiên thạch có thể cắt đứt mọi thứ.



“Tiêu Chính Văn, chết đi!”



Viên Thiên Kiệt gào lên, mắt nhìn dao găm của mình chỉ cách ngực Tiêu Chính Văn có một centimet.



Nhưng ngay lúc đó.



Viên Thiên Kiệt lại có cảm giác con dao của mình không thể nhúc nhích về phía trước thêm một phân nào nữa.



Cảm giác bức bách đáng sợ toát ra từ trên người Tiêu Chính Văn.



Ngay lúc đó, dường như có sát khí sôi sục trên người Tiêu Chính Văn làm hỗn loạn khí thế và tình hình xung quanh.



Dao găm cấp thiên hạng trung này chỉ cách Tiêu Chính Văn một centimet nhưng không thể lao đến nữa.



Bất kể Viên Thiên Kiệt có dùng thêm lực như thế nào, dù có dùng hết sức của Bán Bộ Thiên Vương cũng không thể làm nó nhúc nhích.



Ông ta cúi đầu xuống thì thấy dây xích của con dao quân đội năm cạnh lóe lên ánh sáng chói mắt đang quấn lấy hai chân ông ta, đầu dây còn lại quấn vào tảng đá cực lớn bên cạnh.



Viên Thiên Kiệt trợn tròn mắt, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.



Sao lại có thể như thế chứ?



Cậu ta ra tay từ lúc nào vậy?



Sao mình không nhìn thấy gì cả?



Đáng sợ quá!



Ngay khoảnh khắc đó, Viên Thiên Kiệt bật nhảy ra sau.



Nhưng ngay lúc ông ta chuẩn bị nhảy lui về sau thì Tiêu Chính Văn đã đứng ngay trước mặt ông ta.



Đôi mắt lạnh lùng đỏ ngầu hiện lên ngọn lửa ngút trời nhìn chằm chằm Viên Thiên Kiệt, nói: “Chết!”



Một từ “chết” khiến Bán Bộ Thiên Vương không khỏi rùng mình, từ ấy cứ như thốt ra từ chính miệng của thần chết trong địa ngục.



Viên Thiên Kiệt cảm giác như mình bị thần chết nhắm trúng, cả người bị hơi thở mạnh mẽ bức bách đến tột độ khiến ông ta không thể cử động.



Sau đó ông ta nhìn thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên nắm chặt lấy cổ tay đang cầm con dao găm của ông ta.



Ngay sau đó.



Một tiếng rắc vang lên!



Tiêu Chính Văn bẻ gãy cánh tay của Viên Thiên Kiệt.



Viên Thiên Kiệt hét lên thảm thiết, mắt trợn trừng, tức giận quát tháo: “Thằng nhãi Tiêu Chính Văn, cậu dám!”



Nhưng ngay lập tức Tiêu Chính Văn dùng sức kéo mạnh làm cánh tay phải của Viên Thiên Kiệt đứt lìa.



Máu văng ra tung tóe khắp nơi như đóa hoa tươi màu máu khẽ đung đưa giữa không trung.



Cánh tay phải của Viên Thiên Kiệt cũng bị Tiêu Chính Văn vứt bừa xuống đất.



Cùng lúc đó.



Một tiếng bịch cực lớn vang lên.



Tiêu Chính Văn dùng sức đá vào ngực Viên Thiên Kiệt.



Cả người Viên Thiên Kiệt văng ra xa như viên đạn pháo, ông ta cong người, cánh tay phải dính đầy máu, sau đó nặng nề rơi xuống đất, lăn ra xa mấy chục mét để lại một nền đất be bét máu.



Phụt!



Ngay lúc rơi xuống đất, Viên Thiên Kiệt cũng phun ra vài ngụm máu, ngã trong vũng máu đỏ tươi.



Cảnh tượng này làm ba vị gia chủ còn lại chấn động.



Một mình cậu ta đã đánh bại được Viên Thiên Kiệt – một Bán Bộ Thiên Vương chỉ bằng hai chiêu.



Càng đáng sợ hơn là Tiêu Chính Văn lại kéo đứt cánh tay phải của Viên Thiên Kiệt bằng tay không.



Khoảnh khắc đó mấy trăm mét xung quanh lặng im như tờ không một tiếng động.



Bầu không khí trở nên cực kỳ nặng nề.



Mà bên đó, Viên Thiên Kiệt phun ra máu, ôm cánh tay bị kéo đứt không ngừng chảy máu chật vật đứng dậy. Ông ta tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang từng bước đi đến chỗ mình nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu làm đứt một cánh tay của tôi! Tôi phải khiến cậu đền gấp đôi! Tôi muốn giết chết vợ con cậu! Giết hết tất cả người thân và bạn bè bên cạnh cậu!”



Lúc này Tiêu Chính Văn cứ thản nhiên bước đến chỗ Viên Thiên Kiệt.



Cả người anh tràn ngập sát khí khủng khiếp giống như Tu La bước ra từ trong hồ máu.



Nhất là lúc này mây đen trên trời cuồn cuộn kéo đến, sấm chớp đùng đùng, mưa xối xả.



Tiêu Chính Văn cứ như quỷ thần đẫm máu bước đến nhân gian, sau lưng là sấm chớp và mây đen, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên sát khí ngùn ngụt.



“Ông, Viên Thiên Kiệt, chết đi!”



“Tôi sẽ giết ông đầu tiên!”



Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn chuyển động cơ thể rồi biến mất trong tầm mắt của bốn vị gia chủ như đó chỉ là ảo ảnh.



Ngay sau đó.



Xoẹt!



Một luồng sáng màu bạc chói mắt lóe lên phóng đến trước ngực Viên Thiên Kiệt tạo ra hình vòng cung giữa không trung.



Mà Tiêu Chính Văn cũng lập tức xuất hiện trước mặt Viên Thiên Kiệt, lao đến đấm vào trước ngực Viên Thiên Kiệt.



Đương nhiên lúc Tiêu Chính Văn ra tay, gia chủ nhà họ Đường từ bên cạnh cũng lao ra tập kích bất ngờ, cú đấm mang theo sức mạnh khủng bố tấn công Tiêu Chính Văn đang đánh về phía Viên Thiên Kiệt.



Cùng lúc đó.



Gia chủ nhà họ Đông Phương cũng ra tay, ông ta đứng từ xa bắn ra mấy chục cây kim bạc với mục đích chặn đường tấn công của Tiêu Chính Văn.



Tất nhiên gia chủ nhà họ Cơ cũng không đứng yên quan sát mà liên tục bật nhảy lao về phía Tiêu Chính Văn, bà ta giơ tay lên tung cú đấm vào sau lưng Tiêu Chính Văn.



Ba gia chủ sẽ không đứng yên để mặc cho Tiêu Chính Văn giết Viên Thiên Kiệt.



Bất kỳ ai trong bốn người họ bị giết đều sẽ gây ra tổn thất rất lớn.



Sẽ dẫn đến tình thế không thể cứu vãn đối với liên minh bốn gia tộc lớn.



Lúc này Viên Thiên Kiệt đứng tại chỗ ôm cánh tay phải không ngừng chảy máu của mình nhìn Tiêu Chính Văn đang lao đến, cười nham hiểm nói: “Tiêu Chính Văn, nếu cậu muốn giết tôi, thì cậu cũng sẽ bị ba gia chủ giết chết ngay lập tức”.



Vừa dứt lời, Viên Thiên Kiệt nhìn thấy một quyền của gia chủ nhà họ Đường sắp đánh vào người Tiêu Chính Văn.



Soạt!



Tiêu Chính Văn lập tức biến mất trong tầm nhìn của họ.



Viên Thiên Kiệt kinh hồn bạt vía!



Gia chủ nhà họ Đường hoảng sợ!



Vì cú đấm đó của ông ta không đánh trúng người mà nện vào nền đất trước mặt Viên Thiên Kiệt làm nổ thành một cái hố lớn.



Mấy chục cây kim bạc của gia chủ nhà họ Đông Phương cũng đều găm trên mặt đất như vũ bão.



Còn đòn đánh lén từ phía sau của gia chủ nhà họ Cơ cũng đánh vào trong không khí.



Bốn người trợn tròn mắt lập tức tìm kiếm bóng dáng Tiêu Chính Văn xung quanh đó.



“Ở phía trên!”



Gia chủ Đông Phương đứng đằng xa hét lên.



Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trên thì thấy con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn đã phóng ra từ lúc nào đang lao thẳng về phía tảng đá lớn bên cạnh.



Vừa nãy anh mượn sức của con dao quân đội năm cạnh để kéo mình lên không trung.



Cùng lúc đó Tiêu Chính Văn đã đáp xuống đất, một chân đạp mạnh vào gia chủ nhà họ Cơ đứng phía dưới.



Lúc này mọi người mới nhận ra mục tiêu từ đầu của Tiêu Chính Văn là gia chủ nhà họ Cơ.



Rầm!



Cú đá tấn công từ trên cao này đạp lên đỉnh đầu của gia chủ nhà họ Cơ.



Bởi vì tốc độ quá nhanh nên bốn gia chủ không kịp phản ứng và tiếp viện.



Gia chủ nhà họ Cơ cũng chỉ đành giơ tay lên dùng sức che đỉnh đầu lại.



Nhưng.



Đòn tấn công của Tiêu Chính Văn còn mang theo cơn giận ngùn ngụt làm phần chân bên dưới của gia chủ nhà họ Cơ lún sâu vào bùn đất.



Nền đất dưới chân gia chủ nhà họ Cơ nứt toác ra như bị tên lửa bắn phá.



Đồng thời hai chân bà ta bị lún vào mặt đất đến tận đầu gối.



Tiêu Chính Văn bước một bước lên là mượn lực phản, tạo ra vô số bước chân.



Rầm!



Rầm!



Rầm!



Mỗi một bước chân, Tiêu Chính Văn đều phẫn nộ gào lên: “Bà giết người anh em của tôi! Chết! Chết! Chết! chết!”
Chương 877: Cảnh giới Thiên Vương



Mỗi bước chân của anh đều như sấm rền.



Ầm ầm ầm!



Lúc này Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn phẫn nộ, theo từng bước chân của anh, gia chủ nhà họ Cơ càng lún vào trong đất, hai đầu gối đã hoàn toàn lún sâu, cùng lúc đó bà ta cũng phun ra vài ngụm máu.



Gia chủ nhà họ Đường và gia chủ nhà họ Đông Phương ở một bên vừa hoàn hồn lại, cũng nhanh chóng lao đến.



“Thằng nhãi Tiêu Chính Văn! Chết đi!”



Gia chủ nhà họ Đường hét lên, hai cú đấm toát ra sát khí và chiến lực khủng khiếp đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.



Tiêu Chính Văn nhướng mày, sau đó xoay người nhảy lên, lùi về sau mấy chục bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào gia chủ nhà họ Đường đang tấn công cách đó vài bước.



Rầm!



Ngay tức khắc cuộc chiến bùng nổ.



Những cú đấm liên tiếp, tiếng bịch bịch vang lên liên tục bên tai.



Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm hung hãn giao đấu với cú đấm của gia chủ nhà họ Đường.



Đòn đánh này mang theo sức mạnh khủng khiếp, bộc lộ sự tức giận ra khắp bốn phía.



Tiêu Chính Văn và gia chủ nhà họ Đường cũng cùng lúc lùi về sau mấy bước mới đứng vững.



Bịch!



Gia chủ nhà họ Đường dừng bước, vừa lạnh lùng vừa kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn trước mặt, sắc mặt rất u ám và khó coi.



Tại sao Tiêu Chính Văn càng đánh càng mạnh thế này?



Đây là điều mà gia chủ nhà họ Đường không mong thấy nhất.



Vốn dĩ phần thắng đã nghiêng về phía ông ta nhưng bây giờ lại trở nên khó phân thắng bại.



Còn Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm gia chủ nhà họ Đường với ánh mắt toát ra sự lạnh lẽo thấu xương, anh lau đi vết máu trên khóe môi.



Một bên khác, gia chủ nhà họ Cơ nhếch nhác nhảy lên từ dưới đất, hai chân bà ta đã nhuốm đầy máu, hai cánh tay cũng suýt nữa bị Tiêu Chính Văn giẫm nát.



Lúc này mặt nạ trắng trên mặt bà ta đã xuất hiện vết nứt, mắt đỏ ngầu phẫn nộ nhìn Tiêu Chính Văn đang đứng ở phía xa.



Gia chủ nhà họ Đông Phương cũng cất từng bước đi đến đứng cạnh gia chủ nhà họ Cơ.



Ngoại trừ Viên Thiên Kiệt bị kéo đứt một cánh tay ra thì ba Bán Bộ Thiên Vương còn lại đều đang vô cùng tức giận nhìn Tiêu Chính Văn.



Lúc đầu Viên Thiên Kiệt bị cường giả Thiên Vương đeo mặt nạ chém đứt một cánh tay ở sân nhà họ Viên. Sau đó mặc dù đã phẫu thuật nối lại nhưng dù sao cũng từng bị đứt nên không thể phát huy toàn bộ sức lực.



Bây giờ Viên Thiên Kiệt lại bị đứt một cánh tay, ông ta đã phẫn nộ đến cực điểm.



Chết tiệt!



Chết tiệt!



Viên Thiên Kiệt ôm cánh tay bị đứt lìa, được gia chủ nhà họ Đông Phương dùng kim bạc đâm vào nên tạm thời đã cầm máu.



Ông ta bước đến đứng cùng một chỗ với ba gia chủ còn lại, sắc mặt hung tợn nói: “Tiêu Chính Văn, hôm nay cậu làm đứt một cánh tay của tôi, tôi phải giết chết cậu”.



“Ba vị gia chủ, không thể tha cho cậu ta đâu, không giết cậu ta, tôi sợ đêm dài lắm mộng”.



Nghe thế, ba người gia chủ nhà họ Đường nhìn nhau rồi gật đầu.



Sau đó cả bốn người đều tỏa ra sát khí ngút trời.



“Giết!”



Một tiếng hét lớn vang lên, bốn người lại lao về phía Tiêu Chính Văn.



Lần này bốn người không hề nhân nhượng nữa, hơi thở Bán Bộ Thiên Vương khuấy đảo mây đen và sấm chớp trên bầu trời.



Lúc này mưa to như trút xuống khắp Phục Long Cốc.



Cả bầu trời đều chìm trong một màu đen u ám.



Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy một bóng người liên tục đấu với bốn người.



Keng!



Giữa không trung bắn ra mấy tia lửa.



Mấy bóng người liên tục tấn công và lùi về sau.



Một mình Tiêu Chính Văn đã bước vào cuộc chiến khốc liệt với bốn Bán Bộ Thiên Vương tung hết sức mạnh.



Hơn nữa tính từ nãy đến giờ, Tiêu Chính Văn đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.



Bốn Bán Bộ Thiên Vương toàn lực tấn công, dù có là Tiêu Chính Văn cũng chưa chắc có thể đánh lại được.



Lúc này.



Quần áo và mặt nạ của gia chủ nhà họ Đường đã rách hết để lộ cơ thể và cơ bắp rắn chắc như núi pháo di động.



Cú đấm của ông ta mạnh mẽ đánh về phía Tiêu Chính Văn đang đánh trả kịch liệt với ba gia chủ.



Đòn này đánh trúng vào ngực Tiêu Chính Văn.



Rầm!



Tiêu Chính Văn bị đánh văng ra xa mười mấy mét rồi rơi xuống đất, cả người be bét máu.



Anh vất vả bò dậy, con dao quân đội năm cạnh trong tay cũng nhuốm đầy máu. Anh cong người phun ra ngụm máu trong miệng, môi cong nở nụ cười bi thương, sau đó lấy tay lau đi vết máu nơi khóe môi, mắt đỏ ngầu hiện rõ vẻ tức giận.



Cơ thể vạm vỡ của gia chủ nhà họ Đường lộ ra ngoài, chi chít những vết sẹo hiện rõ trong cơn mưa như bão lớn.



Lúc này ông ta tức giận nhìn Tiêu Chính Văn gầm lên: “Vua Bắc Lương, buông tay chịu trói đi, kết cục đã định sẵn rồi. Cậu quỳ xuống xin tha, có thể bọn tôi sẽ tha cho cậu”.



“Ha ha!”



Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng rồi nhướng mày, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn bốn gia chủ đứng ở đằng xa nói: “Sinh ra là vua Bắc Lương của Hoa Quốc có lý nào phải quỳ xuống xin tha? Hôm nay dù tôi có bị đánh chết cũng phải giết hai trong bốn người các ông”.



“Không biết tự lượng sức mình! Ngu muội!”



Gia chủ nhà họ Đông Phương khịt mũi, ánh mắt thoáng qua tia sáng lạnh lùng.



“Nếu cậu cầu xin tha, bọn tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu!”



Nghe thế, hơi thở trên người gia chủ nhà họ Đường cũng trở nên lạnh lẽo.



Bốn người đều mang theo sát khí lần nữa lao đến giết Tiêu Chính Văn.



Nhưng lần này Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm vào bốn người đang lao đến đó, anh nghiêng đầu nhìn sang Long Lân đang nằm trong vũng máu ở bên cạnh, sát khí cũng theo đó toát ra ngùn ngụt.



Cũng ngay lúc này, bốn gia chủ đang lao đến Tiêu Chính Văn bỗng dừng lại, mấy cặp mắt nhìn chòng chọc vào Tiêu Chính Văn trước mặt.



Bởi vì lúc này sát khí đang lưu chuyển trên người Tiêu Chính Văn bỗng trở nên mãnh liệt hơn.



Hơn nữa luồng sức mạnh trên người anh cũng nhanh chóng thăng cấp và thay đổi.



Chỉ một giây sau đó đã thăng cấp lên cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương đỉnh cao.



Gia chủ nhà họ Đường nhíu mày, hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Không ổn, cậu ta sắp đột phá cảnh giới rồi!”



Gia chủ nhà họ Đông Phương cũng đanh mặt nói: “Sao lại thế? Rõ ràng đã cắt đi cơ hội tốt để cậu ta đột phá rồi mà, tại sao đột ngột như thế?”



“Nếu cứ tiếp tục thì cậu ta sẽ đột phá lên đến cảnh giới Thiên Vương, bốn người chúng ta đều không phải là đối thủ”.



Bốn người rơi vào trầm tư, sắc mặt vô cùng khó coi.



Nhưng bốn người lại không dám bước đến trước nửa bước.



Vì quanh người Tiêu Chính Văn đã hình thành một lớp màng bảo vệ vô hình.



Toàn thân Tiêu Chính Văn đang có luồng khí đáng sợ lưu chuyển hình như rồng vàng bỗng lao đến phá vỡ tầng mây đen dày đặc.



Luồng sát khí khủng khiếp đó khiến bốn gia chủ không khỏi rùng mình.



Đáng sợ quá!



Đây là hơi thở của cảnh giới Thiên Vương sao?



Đáng sợ, quá đáng sợ!



“Không được, không thể đợi cậu ta đột phá cảnh giới Thiên Vương được, nếu không hôm nay chúng ta đều sẽ chết!”



Viên Thiên Kiệt hét lên, một tay cầm con dao găm màu đen xông đến chỗ Tiêu Chính Văn.



Ngay lúc này, ông ta dùng hết sức bình sinh của mình hung tợn đâm thẳng luồng ánh sáng màu đen đó vào ngực Tiêu Chính Văn.



Ông ta muốn giết chết Tiêu Chính Văn chỉ với một nhát dao.



Ánh sáng màu đen này như một cái gai nhọn đâm thẳng vào lồng ngực Tiêu Chính Văn.



Thấy con dao sắp đâm vào anh, Viên Thiên Kiệt nhếch môi nở nụ cười rất nham hiểm.



Sắp được rồi!



Nhưng.



Ngay sau đó.



Bộp!



Tiêu Chính Văn giơ tay lên nắm chặt lấy cổ tay Viên Thiên Kiệt, đôi mắt đỏ như máu hiện lên vẻ phẫn nộ cùng cực.



“Cậu!”



Viên Thiên Kiệt kinh ngạc, có thế nào ông ta cũng không ngờ sơ hở mình nắm bắt được lại bị Tiêu Chính Văn ngăn lại.



Lúc đó, luồng khí trên người Tiêu Chính Văn bỗng bùng phát như núi lửa, sóng thần.



Luồng sát khí chấn động bốn phương khiến hàng triệu linh hồn rùng mình, không thể không quỳ xuống bao quanh lấy người Tiêu Chính Văn.



Viên Thiên kiệt là người đầu tiên chịu đòn, haongr sợ rùng mình bởi sức mạnh bổng bộc phát trên người Tiêu Chính Văn. Ông ta trợn to mắt, vẻ mặt sợ hãi.



“Cậu…cậu đã đột phá cảnh giới Thiên Vương rồi ư?” Viên Thiên Kiệt không dám tin hỏi.



Tiêu Chính Văn nhếch môi nói: “Thì ra đây là cảnh giới Thiên Vương.”



Rắc!



Trong ánh mắt hoảng hốt của Viên Thiên Kiệt, Tiêu Chính Văn vặn đứt cổ tay ông ta đồng thời nắm lấy dao găm trong tay Viên Thiên Kiệt, trở tay lại đâm thẳng vào ngực ông ta.



Máu văng ra tung tóe.
Chương 878: Chém Viên Thiên Kiệt



Viên Thiên Kiệt cúi đầu nhìn con dao găm màu đen đâm xuyên qua ngực mình, máu tuôn ra như suối.



Phụt!



Miệng ông ta cũng phun ra máu, hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn như thần chết trước mặt nói: “Cậu… cậu đã đột phá cảnh giới Thiên Vương thật rồi à?”



Rầm!



Tiêu Chính Văn nhấc chân lên đá vào người Viên Thiên Kiệt khiến ông ta văng ra xa mấy chục mét.



Viên Thiên Kiệt bay lên như một viên đạn pháo, sau đó đập người xuống đất làm mặt đất bị thủng một cái hố sâu cực lớn. Sau đó ông ta ngã nhào trong vũng máu, nằm dưới mưa để mặc nước mưa trút xuống người mình.



Ngay lúc đó, Viên Thiên Kiệt ngửa mặt lên nhìn mây đen trên bầu trời, không ngừng nôn ra máu.



Ngực bị con dao găm màu đen đâm thẳng vào.



Cảnh tượng này khiến ba gia chủ còn lại đều kinh ngạc, gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi.



Họ nhìn đăm đăm vào Tiêu Chính Văn thì nhận ra lúc này khí thế trên người anh đã thay đổi.



Trở nên đáng sợ khác thường.



Đó là hơi thở vượt qua cả Bán Bộ Thiên Vương.



Đó là loại sát khí thống trị cả thế giới.



Khiến ba người họ không khỏi rùng mình, quỳ rạp xuống.



Tiêu Chính Văn thế mà thật sự đột phá được cảnh giới Thiên Vương!



Cảnh giới Thiên Vương!



Bao nhiêu người từng ao ước đạt đến cảnh giới này nhưng không được.



Ngay cả họ, liều mạng cả nửa đời, dùng hết bao nhiêu tài nguyên cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương.



Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, chỉ dựa vào thực lực bản thân mà từ cậu chủ nhà họ Tiêu dần dần từng bước có được địa vị và sức mạnh như hiện giờ.



Cảnh giới Thiên Vương.



Đã là một khía cạnh cấm kỵ mà bọn họ không có cách nào biết được.



Ngay cả tổ tiên lánh đời trong bốn gia tộc lớn cũng không thể đạt được thành tích chiến lực ở độ tuổi của Tiêu Chính Văn.



Trong thoáng chốc, ba gia chủ nhìn nhau, trong mắt họ đều có ý muốn rút lui.



Vì họ biết rõ cuộc bao vây giết người hôm nay thất bại rồi.



Nếu không rút lui thì sẽ chết.



Nhân lúc cảnh giới của Tiêu Chính Văn vẫn chưa vững chắc, thực lực vẫn chưa mạnh thì họ nên rút lui.



Thế nên ba gia chủ lập tức xoay người bỏ chạy.



Lúc này họ chẳng còn hơi sức đâu mà lo lắng cho Viên Thiên Kiệt nằm trong vũng máu nữa.



Đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Vương thì chỉ có duy nhất hai từ là bỏ chạy.



Tiêu Chính Văn nở nụ cười nham hiểm nhìn ba gia chủ đang bỏ chạy kia, nói: “Tôi đã nói rồi, hôm nay nhất định phải giết được hai Bán Bộ Thiên Vương”.



Vừa dứt lời.



Anh lao thẳng đến như một luồng ánh sáng.



Rầm!



Tiêu Chính Văn hung ác đánh một cú vào sau lưng gia chủ nhà họ Đường.



Lúc này Đường Hằng Long đang bỏ chạy thì sau lưng bỗng có cảm giác mối nguy hiểm cận kề. Ông ta không quan tâm đến xung quanh mà xoay người đánh một đòn để phản công Tiêu Chính Văn.



Nhưng!



Cảnh tượng sau đó khiến mọi người sợ hãi.



Cú đấm của Tiêu Chính Văn lại bùng lên sức mạnh khủng khiếp làm Đường Hằng Long văng ra xa.



Ngay lúc đó, Đường Hằng Long bị văng ra ngoài mấy chục mét, cả người như viên pháo đập vào một cây cổ thụ chọc trời, sau đó ngã xuống đất, còn nảy người lên bảy tám lần mới hoàn toàn rơi xuống.



Đường Hằng Long cũng nhanh chóng đứng dậy, nhưng trước mặt bỗng xuất hiện một đợt tấn công từ xa mang theo cả sự tức giận và sát khí ngút trời. Lại là một đòn tấn công bằng quyền đánh mạnh vào người Đường Hằng Long như sao băng lướt qua trái đất.



Đường Hằng Long không kịp né đòn, chỉ có thể giơ tay lên chặn trước mặt mình, đón lấy đòn tấn công của Tiêu Chính Văn.



Một tiếng nổ ầm ầm vang lên.



Đường Hằng Long ngồi xổm xuống đất bị đòn tấn công của Tiêu Chính Văn làm cho dịch chuyển ra xa mấy chục mét.



Để lại hai đường dài hẹp do cọ xát trên mặt đất.



Hai cánh tay của Đường Hằng Long cũng sưng lên thấy rõ, mất cảm giác.



Đường Hằng Long đứng lên, u ám nhìn Tiêu Chính Văn đứng bên kia nói: “Vua Bắc Lương, làm người nên chừa cho người khác một đường sống, hôm nay bọn tôi đã mạo phạm đến cậu rồi!”



Tiêu Chính Văn cười khẩy, ánh mắt sắc bén nhìn Đường Hằng Long nói: “Làm người nên chừa cho người khác một đường sống ư? Nếu hôm nay tôi không đột phá cảnh giới Thiên Vương, kết cục chỉ có một đó là chết trong tay bốn người các ông”.



“Nếu đã như thế, tôi sẽ không thả hổ về núi đâu!”



Nghe anh nói thế, sắc mặt Đường Hằng Long tối sầm lại nói: “Ý cậu là muốn một mất một còn với bốn gia tộc lớn sao? Cậu đừng quên thế lực của bốn gia tộc lớn ở Hoa Quốc không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Dù có là Thiên Tử đương nhiệm cũng không dám ngông nghênh đối xử với bốn gia tộc lớn như vậy”.



Nghe ông ta nói, Tiêu Chính Văn cười nhạo nói: “Thiên Tử không dám nhưng tôi dám. Tôi sẽ là người đầu tiên giương dao lên với bốn gia tộc lớn”.



Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại xông đến đánh một cú vào Đường Hằng Long.



Đường Hằng Long biến sắc.



Lúc này mấy chục cây kim bạc bắn về phía Tiêu Chính Văn đang lao đến chỗ Đường Hằng Long.



Tiêu Chính Văn cau mày không thể không đổi hướng tấn công, đồng thời anh giơ tay lên phóng con dao quân đội năm cạnh ra quét ngang qua mấy chục cây kim bạc giữa không trung, tạo ra tia lửa và tiếng keng keng chói tai.



Gia chủ nhà họ Đông Phương ở đằng xa cũng gào lên: “Gia chủ nhà họ Đường, mau đi thôi!”



Vừa dứt lời, ông ta giơ tay lên ném vài viên hình tròn về phía Tiêu Chính Văn.



Bụp bụp bụp!



Mấy viên hình tròn này nổ tung tạo ra một làn khói màu trắng dày đặc.



Trước mặt Tiêu Chính Văn là một màn màu trắng mất đi mục tiêu.



Anh hít sâu sau đó cũng nhanh chóng bịt mũi và miệng lại.



Làn khói trắng này có thành phần thuốc tê, có thể làm người ta mất đi khả năng cử động trong thời gian ngắn.



Tiêu Chính Văn cau mày, đợi khói trắng tản bớt đi thì ba gia chủ kia đã mất tăm hơi.



Chạy rồi!



Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, sát khí trên người cũng giảm xuống. Anh khuỵu một gối xuống phun ra vài ngụm máu, sau đó thở hổn hển.



Khí thế trên người Tiêu Chính Văn cũng từ cảnh giới Thiên Vương rơi xuống cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương.



Lúc nãy anh vẫn chưa đột phá cảnh giới hoàn toàn, chỉ là mượn trợ sức của thời cơ đột phá để cứng rắn thăng cấp sức mạnh đến ngưỡng cửa của cảnh giới Thiên Vương.



Nói đúng hơn là tình trạng hiện giờ của Tiêu Chính Văn không ổn lắm.



Thực lực đang ở ngưỡng cửa giữa Bán Bộ Thiên Vương và cảnh giới Thiên Vương.



Cộng thêm vừa nãy anh ép buộc mình đánh với Bán Bộ Thiên Vương nên cũng gây ra không ít vết thương cho cơ thể.



Do đó, cảnh giới sức mạnh hiện giờ của Tiêu Chính Văn không ổn định.



Hơi thở có lúc sẽ xuống mức chủ soái địa cấp ba sao, có lúc tăng lại lên cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương… Tiêu Chính Văn chịu đựng cơn đau ôm ngực đứng dậy, quay lại đình Phục Long trong cơn mưa xối xả, nhìn Long Lân nằm trong vũng máu, anh ngồi xổm xuống vuốt mắt cho anh ta.



Sau đó Tiêu Chính Văn cứ thế đứng dưới mưa vài phút.



Long Lân đã chết trong chiến trận.



Anh nhất định sẽ bắt bốn gia tộc lớn phải trả mối thù này.



Sau đó Tiêu Chính Văn cõng Long Lân trên lưng dọc theo đường núi từng bước đi về phía xa.



Còn Viên Thiên Kiệt ở một bên cả người đầy máu nhìn mây đen dày đặc và sấm chớp trên bầu trời.



Ông ta liên tục rên rỉ, cơ thể cũng không ngừng co giật, sau đó dần dần mất đi sức sống.



Một lát sau.



Hai bóng người mặc áo choàng đen, sau lưng có huy hiệu Kim Tự Tháp màu vàng xuất hiện ở Phục Long Cốc. Hai người đứng bên cạnh Viên Thiên Kiệt nhìn ông ta giờ đã trở thành xác chết.



Một người trong đó không nghe ra được cảm xúc từ giọng nói mà chỉ thờ ơ nói: “Tại sao không ra tay giúp cậu ấy?”



Một người khác nói: “Chỉ có ở trong cảnh giới tuyệt đối, nó mới có thể trưởng thành. Thời gian cho chúng ta và nó không còn nhiều nữa, chiến trường ngoài vùng cần nhiều cường giả hơn”.



“Cậu ấy là cháu ruột của ông, ông nỡ để cậu ấy đi vào chiến trường ngoài vùng sao?”



Người đó có dáng người mảnh khảnh hỏi ngược lại.



“Đây là số mệnh của nó, cũng là số mệnh của nhà họ Tiêu tôi. Chỉ có đứng ở vị trí cao nhất mới có thể trở thành cường giả thật sự, Hoa Quốc mới có thể không sợ bất kỳ thách thức nào nữa”.



Một bóng người khác lạnh nhạt nói, người đó ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng Tiêu Chính Văn đã đi xuống núi ở phía đằng xa.
Chương 879: Viên Hỗn Thiên



Lúc này cả Giang Trung đều chìm trong màn mưa xối xả.



Trên bầu trời, đám mây đen kịt khiến người người sợ hãi!



Trong sảnh chính của biệt thự, Khương Vy Nhan lo lắng đi tới đi lui!



Biệt thự bây giờ được canh giữ cực kì nghiêm ngặt!



Long Ngao, Long Hình và Long Nguyệt đều đang ở trong sảnh chính của biệt thự, bảo vệ bên cạnh Khương Vy Nhan!



Hàng trăm cường giả của điện Thần Long đều đang bảo vệ sự an nguy bên ngoài biệt thự!



“Làm sao đây, Tiêu Chính Văn còn chưa quay về, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”



Khương Vy Nhan lo lắng hỏi.



Sắc mặt Long Ngao nặng nề, nói: “Long Mẫu, mong cô chớ lo, tôi tin Long Vương sẽ không có chuyện gì đâu. Có Long Lân bên cạnh, cho dù có xảy ra chuyện anh ấy cũng sẽ thông báo cho chúng ta biết đầu tiên”.



“Nhưng mà…”



Khương Vy Nhan rắt sốt ruột, từ lúc mới bắt đầu, lòng cô đã luôn gợn sóng.



Cùng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên có người cao giọng nói: Long Vương đã trở về!”



Long Vương về rồi!



Khương Vy Nhan liền lao ra ngoài, Long Ngao và mấy người còn lại lập tức đi theo sau!



Trong màn mưa, trời đất mịt mờ Toàn thân Tiêu Chính Văn đẫm máu, đang cỏng Long Lân bước từng bước từ xa đi tới!



Mỗi bước chân hạ xuống đều khiến nước thắm máu bắn tung tóe.



Cường giả xung quanh của điện Thần Long ai nấy đều mặc quần áo đen kịt bước ra từ trong màn đêm, thần sắc trang nghiêm, vô cùng nghiêm túc dõi theo Tiêu Chính Văn bước dưới mưa bước vào biệt thự!



Khoảnh khắc đó, bầu trời lóe lên tia chớp, lóe sáng cả biệt thự!



Tất cả mọi người đều trĩu nặng một niềm xúc động!



Bởi vì bọn họ đều nhận ra, Long Lân được Tiêu Chính Văn cõng trên lưng đã không còn cơ hội sống sót!



Hai tay Long Lân gãy nát, vết thương đẫm máu trên cơ thể bị nước mưa cuốn trôi!



Hai mắt Tiêu Chính Văn dán chặt vào đám người Khương Vy Nhan đang đợi ở nơi xa!



Đám người Long Ngao bất chấp mưa lớn xông ra ngoài, đưa Long Lân đã lạnh cóng từ trên vai Tiêu Chính Văn xuống!



Lúc ấy, ba vị Long Tôn đều rất chấn động, ánh mắt tràn đầy sự đau buồn!



Cũng vào lúc đó!



Tất cả cường giả của điện Thần Long xung quanh đều quỳ xuống, đưa tay đặt lên ngực lớn tiếng nói: “Văn! Văn! Văn!”



“Văn! Văn! Văn!”



“Văn! Văn! Văn!”



Thanh thế lẫy lừng, chấn động cả đất trời!



Một chữ tuy đơn giản, nhưng là sự tôn kính cao nhất của bọn họ đối với sự hi sinh của Long Lân!



Một chữ này mang theo ma lực ngút trời!



Sống vì điện Thần Long, chết vì điện Thần Long!



Cho dù có chết cũng phải chết vì điện Thần Long, chết vì Long Vương!



Đó là lời thề của bọn họ khi gia nhập điện Thần Long!



Nó đã ăn sâu vào máu thịt và linh hồn của bọn họ!



Lúc này, trời đất cũng mang theo nỗi bi thương!



Mưa tầm tã không ngừng!



Bỗng nhiên, trước mắt Tiêu Chính Văn tối sầm lại, cả người ngã gục xuống đất!



“Long Vương!”



“Chính Văn!”



Trong chớp mắt, Khương Vy Nhan lao vào màn mưa, ôm Tiêu Chính Văn lên, gương mặt đầy lo lắng và sợ hãi hét lên: “Chồng ơi, chồng..”.



Tiêu Chính Văn nằm trong vòng tay của Khương Vy Nhan, miệng anh đầy máu, nói: “Vy Nhan, anh về rồi…”



Dứt lời, Tiêu Chính Văn liền rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh!



Cả biệt thự đều chìm trong nỗi bất an!



Long Ngao ra quyết định dứt khoát, phẫn nộ nói: “Lập tức tập hợp tất cả cường giả của điện Thần Long bao vây cả Giang Trung! Không được để bất kì cường giả nào đặt chân vào Giang Trung! Thông báo cho tư lệnh Ôn của Sở chỉ huy quân đội Giang Trung, điều động ngay binh lính của Sở chỉ huy quân đội Giang Trung bảo vệ nghiêm ngặt Giang Trung!”



“Ngoài ra, thông báo tới tám vị Long Tướng của Bắc Lương rằng vua Bắc Lương bị thương nặng đang hôn mê! Ba trăm nghìn quân Bắc Lương sẵn sàng chiến đấu cấp một! Bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp ứng cho Giang Trung!”



“Thông báo cho tứ lão Long Các, Long Vương đã bị thương nặng!”



Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền đi!



Một lúc sau.



Tại sở chỉ huy quân đội Giang Trung, sau khi Ôn Bất Lâm nhận lệnh thì vô cùng chấn động, nói: “Cái gì? Vua Bắc Lương bị thương hôn mê rồi sao? Thuộc hạ lập tức điều động quân đội canh giữ Giang Trung!”



Trong chốc lát, năm mươi nghìn binh lính của Giang Trung nghe lệnh hành động, tất cả sẵn sàng đợi lệnh, canh giữ nghiêm ngặt sáu cổng chính của Giang Trung!



Đồng thời, cường giả của điện Thần Long trong và ngoài Hoa Quốc cũng đã nhận được lệnh, trở về Giang Trung ngay lập tức!



Tất cả cường giả của điện Thần Long đều bí mật tiến vào Giang Trung, bảo vệ biệt thự trong bán kính mười dặm!



Lúc này Giang Trung được phong tỏa nghiêm ngặt!



Mọi lối ra đều bắt buộc phải có thủ tục liên quan!



Mà tại Bắc Lương, Long Nhất nhận được tin cũng rất sững sờ!



“Cái gì? Long Vương bị thương nặng đang hôn mê ư?”



Long Nhất hét lên, đấm mạnh lên mặt bàn, tức giận nói: “Nhà họ Viên đáng chết! Bốn gia tộc lớn đáng chết! Mau truyền lệnh của bản tướng, ba trăm nghìn binh lính Bắc Lương bày thế sẵn sàng chờ địch!”



Chẳng mấy chốc, ba trăm nghìn binh lính Bắc Lương nghe lệnh hành động, tất cả đều sẵn sàng đợi lệnh!



Cùng lúc đó, ở Long Các.



Sau khi bốn vị các lão nhận được tin tức này, cũng cực kì kinh hoàng!



“Cái gì? Tiêu Chính Văn bị thương nặng vẫn chưa tỉnh lại ư? Sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Tần Hán Quốc vô cùng lo lắng và kinh hãi hỏi.



Long Ngao đầu bên kia điện thoại nói: “Ông Tần, lần này Long Vương nhận lời mời của gia chủ nhà họ Viên là Viên Thiên Kiệt, tới Phục Long Cốc! Dựa theo những gì tình báo của chúng tôi thu thập được, Viên Thiên Kiệt đã tập hợp gia chủ của bốn gia tộc lớn, tức là bốn vị Bán Bộ Thiên Vương, phục kích nhằm giết chết Long Vương!”



“Nhà họ Viên? Bốn gia tộc lớn?”



Tần Hán Quốc nghe xong, nhíu chặt mày nói: “Tôi biết rồi”.



Dứt lời, Tần Hán Quốc cúp điện thoại, nhìn Giang Vạn Long với sắc mặt nặng nề nói: “Là nhà họ Viên cấu kết với gia chủ của ba gia tộc lớn khác để công kích Tiêu Chính Văn!”



“Bốn gia tộc lớn liên thủ với nhau sao? Bốn kẻ đó đều là cường giả Bán Bộ Thiên Vương, còn Tiêu Chính Văn mới đạt cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương chưa lâu, cậu ấy lại có thể sống sót được dưới sự bao vây ám sát của bọn họ?”



Giang Vạn Long hoảng sợ, trong lòng dấy lên làn sóng dữ dội!



Thằng nhóc này phải mạnh thế nào mới có thể làm rung chuyển được bốn vị Bán Bộ Thiên Vương, còn có thể sống sót trở về?



“Người đâu, mau chóng điều tra động tĩnh của bốn gia tộc lớn! Nhất định phải điều tra rõ ràng!”



Giang Vạn Long giận dữ nói.



“Vâng!”



Một vị tướng quân lên tiếng.



Không lâu sau, vị tướng quân đó vội vàng xông vào phòng họp, cầm tài liệu trên tay nói: “Báo cáo ông Giang! Theo tình báo mới nhất cho thấy bốn gia tộc lớn đã có những hành vi kì lạ! Bọn họ tập hợp tất cả người trong gia tộc từ nước ngoài trở về! Đặc biệt là nhà họ Viên, có hành động kì lạ nhất! Dường như…”



“Dường như cái gì? Nói!”



Giang Vạn Long quát lên.



“Có vẻ như là rắn mất đầu, nội bộ nhà họ Viên đã mở cuộc họp khẩn, đang bàn bạc việc chọn gia chủ mới! Ngay cả Viên Hỗn Thiên – một trong năm vị tổ tông của nhà họ Viên đã bế quan cũng ra mặt…”



Vị tướng quân đó nhìn tập tình báo trong tay nói.



Nghe xong, Giang Vạn Long sa sầm mặt mày, kinh ngạc nói: “Cái gì? Nhà họ Viên đang bàn bạc để chọn lựa gia chủ mới ư? Lão già Viên Hỗn Thiên đó cũng xuất đầu lộ diện rồi à? Sao có thể như vậy chứ?”



Không chỉ Giang Vạn Long kinh ngạc, mà đám người Tần Hán Quốc cũng vậy!



Lúc này, điện thoại của Tần Hán Quốc vang lên, ông ấy nghe máy, người gọi điẹn thoại đến là Long Ngao. Ông Tấn tôi muốn thông báo với mông một chuyện khác, chúng tôi đã tìm thấy thi thể của Viên Thiên Kiệt ở Phục Long Cốc!”



Rầm!



Câu nói này đã khiến Tân Hán Quốc chấn động!



Viên Thiên Kiệt chất rồi ư> Bán Bộ Thiên Vương chết ở Phúc Long Cốc?



Nhà họ Viên như rắn mất đầu!
Chương 880: Cuộc họp của nhà họ Viên



Sau khi bình tĩnh lại, sắc mặt Giang Vạn Long u ám, đi đi lại lại trong phòng họp.



Cuối cùng ông ấy xoay người nghiêm giọng nói với tướng quân đó: “Lập tức truyền lệnh của Long Các, điều động năm mươi nghìn cấm vệ quân canh gác nghiêm ngặt bên ngoài bốn gia tộc lớn. Phải nhớ không được xảy ra mâu thuẫn gì với họ, giám sát nghiêm mật động tĩnh khác thường của bốn gia tộc lớn, dù có bất kỳ hành động gì cũng phải báo lại ngay!”



“Vâng, thưa ông Giang!”



Tướng quân đó đáp, sau đó tức tốc đi thông báo cho cấp dưới.



Mà bên này, Tần Hán Quốc cũng sa sầm mặt mày nói: “Ông Giang, giờ chúng ta làm sao đây? Bốn gia tộc lớn có biến động, Viên Thiên Kiệt chết rồi, nhà họ Viên chắc sẽ tức giận mà trả thù nhỉ? Cái thằng nhóc Tiêu Chính Văn này thế mà lại có khả năng giết được Viên Thiên Kiệt, đúng là không thể tin được”.



“Phải… Nói thế nào thì Viên Thiên Kiệt cũng là cường giả Bán Bộ Thiên Vương. Tiêu Chính Văn lại có thể giết Viên Thiên Kiệt, rút lui an toàn trong vòng vây của bốn Bán Bộ Thiên Vương… Quả thật khó mà tin được”.



Bành Chấn Quốc cũng gật đầu, gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.



“Dù thế nào, bây giờ chúng ta nhất định phải hết sức để ý đến hành động của bốn gia tộc lớn. Nhất là nhà họ Viên đã mất đi một Bán Bộ Thiên Vương, chắc chắn họ sẽ nghĩ cách trả thù Tiêu Chính Văn, báo thù Bắc Lương. Đặc biệt là bây giờ, Viên Hỗn Thiên – một trong cụ tổ của nhà họ Viên đã xuất quan, đây mới là sự kiện lớn”.



Sắc mặt Giang Vạn Long rất khó coi.



Viên Hỗn Thiên là một trong năm cụ tổ của nhà họ Viên, thực lực đã là Bán Bộ Thiên Vương vào mười năm trước.



Tính đến giờ, cụ ta đã bế quan nhiều năm, rất có thể đã lên đến cảnh giới Thiên Vương thực thụ.



Hơn nữa, Viên Hỗn Thiên là người tàn nhẫn nhất trong năm cụ tổ của nhà họ Viên.



Năm đó cũng được xem là người hô mưa gọi gió, rất có danh tiếng ở Hoa Quốc.



Hiện giờ Viên Hỗn Thiên đã xuất quan, chắc chắn báo hiệu hành động tiếp theo của nhà họ Viên sẽ thay đổi vô cùng khắc nghiệt.



“Đúng thế, chúng ta không thể không đề phòng Viên Hỗn Thiên này. Năm đó một mình ông ta có thể giết chết ba cường giả nước ngoài cảnh giới chủ soái, còn được Tứ Đại Thiên Tử khen thưởng … Người này không chỉ tàn nhẫn mà suy nghĩ cũng rất kín đáo”.



Tần Hán Quốc nói, sắc mặt rất nghiêm trọng.



“Trước tiên chúng ta cứ báo chuyện này với Thiên Tử”.



Giang Vạn Long nói, sau đó vội vàng dẫn ba Các Lão cùng đến Thiên Tử Các.



Trong Thiên Tử Các.



Sau khi nhận được tin, Thiên Tử không có vẻ gì là ngạc nhiên và tức giận, mà chỉ thờ ơ nói với mấy người Giang Vạn Long: “Tôi đã biết rồi, một mình Tiêu Chính Văn đánh với bốn Bán Bộ Thiên Vương, còn giết cả Viên Thiên Kiệt, đúng là không ngờ được. Nếu tôi đoán không sai thì bây giờ hẳn là Tiêu Chính Văn đã đạt đến ngưỡng cửa của cảnh giới Thiên Vương rồi…”



“Cái gì? Cảnh giới Thiên Vương? Thiên Tử, ông nói Tiêu Chính Văn đã tiến đến cảnh giới Thiên Vương sao?”



Nghe thế, mấy người Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc đều kinh ngạc và vui mừng.



Thiên Tử gật đầu nói: “Đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, dù sao có thể sống sót trong vòng vây của bốn Bán Bộ Thiên Vương nổi tiếng đã lâu, hơn nữa còn giết chết một Bán Bộ Thiên Vương, chỉ có cường giả cảnh giới Thiên Vương mới có thể làm được chuyện này. Nhưng nếu Tiêu Chính Văn đã đột phá cảnh giới trở thành cường giả cảnh giới Thiên Vương thật sự thì số người chết hiện giờ hẳn là bốn chứ không phải một, thế nên tôi cũng khó đoán rốt cuộc Tiêu Chính Văn đã đột phá cảnh giới Thiên Vương hay chưa”.



Nghe Thiên Tử nói thế, mọi người đều rơi vào trầm tư, cảm xúc hỗn loạn.



Nếu Tiêu Chính Văn đột phá cảnh giới Thiên Vương, có nghĩa là chiến khu Hoa Quốc có thêm một cường giả tối cao cảnh giới Thiên Vương.



Cường giả như thế đủ để thống lĩnh năm chiến khu lớn, trở thành Đại nguyên soái thế hệ mới.



Cường giả như thế chắc chắn có thể dẫn dắt Hoa Quốc bước vào thời đại huy hoàng.



“Thế Thiên Tử, bây giờ chúng ta phải làm sao? Bốn gia tộc lớn đã có động tĩnh, nhất là cụ tổ Viên Hỗn Thiên của nhà họ Viên đã xuất quan, chúng ta không thể không suy xét đến tình hình sau đó…”



Tần Hán Quốc nói.



Nghe ông ấy nói, Thiên Tử chắp tay ra sau lưng, sắc mặt u ám đáp: “Viên Hỗn Thiên, nếu tôi nhớ không nhầm thì ông ta chắc là người ở thời của Tứ Đại Thiên Tử nhỉ?”



“Đúng vậy, năm đó Viên Hỗn Thiên từng được Tứ Đại Thiên Tử khen thưởng”.



Giang Vạn Long nói.



Thiên Tử gật đầu, trầm tư một lát rồi nói: “Như vậy đi, tôi sẽ đích thân hạ chiếu thư lệnh cho nhà họ Viên không thể ra tay với Tiêu Chính Văn trong vòng ba tháng. Nhưng tôi cũng chỉ có thể giới hạn ba tháng cho nhà họ Viên thôi, sau ba tháng chắc chắn ân oán của Tiêu Chính Văn và nhà họ Viên cần họ tự đi giải quyết”.



“Ba tháng? Thời gian có ngắn quá không?”



Giang Vạn Long nhíu mày.



Thiên Tử lắc đầu nói: “Tôi đã cố gắng hết mức có thể rồi. Nhà họ Viên và ba gia tộc lớn còn lại không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu. Con thú bị nhốt lâu ngày cũng hóa cuồng, huống gì nếu bốn gia tộc lớn liên minh lại với nhau cũng đủ để lật ngược sự phát triển ổn định hiện giờ của Hoa Quốc. Thế nên đôi lúc tôi cũng rất khó quyết định”.



Nghe thế, bốn Các Lão đều lặng im không nói nữa.



Cùng lúc đó.



Sơn trang nhà họ Viên.



Lúc này mấy chục người cốt cán của nhà họ Viên ngồi trong sảnh lớn rộng rãi của nhà họ Viên.



Những người này đều là người đứng đầu mới được của nhà họ Viên chọn ra để phụ trách các công việc.



Mà lúc này vị trí gia chủ vốn dĩ của Viên Thiên Kiệt lại đổi thành một ông lão gương mặt hồng hào, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén.



Người này chính là Viên Hỗn Thiên – một trong năm cụ tổ của nhà họ Viên, cụ tổ Hỗn Thiên.



Lúc này mấy chục người cốt cán của nhà họ Viên ngồi bên dưới đều đứng lên, chắp tay lại nói: “Nghênh đón cụ tổ xuất quan!”



Viên Hỗn Thiên lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Viên bên dưới, sau đó giơ tay lên tỏ ý bảo mọi người ngồi xuống. Cụ ta nghiêm giọng nói: “Các vị, lần này là lần đầu tiên nhà họ Viên gặp nạn trong mấy chục năm nay. Mọi người phải đoàn kết, nhất trí đồng lòng chống lại kẻ thù”.



“Hôm nay chỉ có hai vấn đề cần thảo luận!”



“Thứ nhất, đề cử một gia chủ mới cho nhà họ Viên; thứ hai, bàn bạc biện pháp đối phó với vua Bắc Lương và Bắc Lương”.



Cụ ta vừa dứt lời, những người trong sảnh đều kích động và tức giận nhìn nhau.



“Cụ tổ, tên vua Bắc Lương chết tiệt đó lại dám giết gia chủ nhà họ Viên chúng ta, nhà họ Viên không thể tha cho hắn. Nhân lúc hắn bị thương nặng, chúng ta điều động cao thủ nhà họ Viên và ba mươi nghìn quân hộ vệ bao vây Giang Trung”.



“Đúng vậy, bây giờ Tiêu Chính Văn đang bị thương nặng, cả Giang Trung đang được canh gác nghiêm mật, đây là cơ hội ngàn năm có một của nhà họ Viên. Lần này nhất định phải phanh thây hắn ra để báo thù cho ông năm, cho gia chủ”.



“Thằng ranh Tiêu Chính Văn không đội trời chung với chúng ta!”



Nghe mọi người tức giận nói thế, Viên Hỗn Thiên giơ tay lên bảo mọi người yên lặng, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cần nhấc tay lên là có thể giết được tên Tiêu Chính Văn đó, nhưng giết hắn rồi chắc chắn sẽ khiến ba trăm nghìn quân Phá Long phản ứng mạnh, còn khó giải thích với bên Thiên Tử và Long Các. Thế nên chúng ta phải nghĩ ra biện pháp toàn diện, chưa đến bước đường cùng thì nhà họ Viên không thể quay lưng lại với Long Các và Thiên Tử”.



Nghe thế, mọi người đều im lặng không nói nữa.



Mà lúc này một người cốt cán của nhà họ Viên đứng lên nói: “Cụ tổ, tôi đề nghị đưa ra lời thách đấu với Tiêu Chính Văn, tổ chức một võ đài sinh tử, sau đó livestream cho cả nước xem, như thế danh chính ngôn thuận đánh hắn. Nếu trong lúc thách đấu, cụ tổ đánh chết hắn thì tôi nghĩ đại quân ba trăm nghìn người của Bắc Lương, Long Các và Thiên Tử cũng sẽ không nói được gì. Hơn nữa còn có thể nâng cao uy nghiêm của nhà họ Viên, nói cho người toàn thế giới biết nhà họ Viên mới là bá chủ ở Hoa Quốc”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK