Trong lúc đối mặt với người mặc áo choàng đen, Tiêu Chính Văn cảm nhận được một loại áp lực chưa từng có đang ập đến.
Vù!
Một giây sau, bóng đen kia xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn và Ticha.
Ticha nhìn thấy người đó thì lập tức quỳ xuống bái lạy.
“Đại nhân Antira!”
Người mặc áo choàng đen gần như không để ý đến Ticha, đôi mắt xám nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn.
Đôi mắt đó vô cùng đáng sợ, dường như chúng có thể xuyên thấu người trong tích tắc!
Tiêu Chính Văn hoàn toàn có thể cảm nhận được thực lực của người này.
Ngay cả Tiêu Chính Văn hôm nay cũng vô cùng nhỏ bé trước mặt cụ ta!
“Cậu có hai trái tim à?”
Cuối cùng Antira cũng lên tiếng.
Hai trái tim?
Tiêu Chính Văn cau mày, lập tức hiểu được ý của cụ ta!
Tim rồng Xích Long và tim rồng Kim Long!
“Có thể coi là vậy, nhưng cũng có thể coi là người không có trái tim!”
Tiêu Chính Văn dửng dưng đáp.
“Cậu muốn vào trong sao?”
Antira ngẩng đầu, cởi chiếc mũ rộng xuống, để lộ khuôn mặt già nua.
Tiêu Chính Văn không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
“Tại sao?”
Antira hỏi ngắn gọn.
“Tìm người! Một thương nhân Hoa Quốc!”
Antira nở nụ cười, trong tay có một ngọn lửa sáng lên, ấn lên người Tiêu Chính Văn.
Lửa?
Một cảm giác nóng bức khắc nghiệt ập đến, nhưng chẳng bao lâu đã biến mất.
Sau khi ngọn lửa biến mất, Tiêu Chính Văn thậm chí còn cảm thấy mát mẻ.
Còn chỗ lúc nãy bị Antira ấn vào, lúc này đột nhiên xuất hiện một ký hiệu!
“Cái... cái này là gì?”
Tiêu Chính Văn đờ đẫn nhìn ngực mình, rồi lại nhìn Antira với vẻ khó hiểu.
“Cường giả nước Lý đều giỏi sử dụng lửa, cậu có biết vì sao không?”
Antira bình tĩnh nói.
Trong lòng Tiêu Chính Văn cũng rất hoang mang.
Dupand trước đây là một ví dụ điển hình.
Ba quả cầu lửa mà cụ ta phóng ra không hề mạnh, chỉ là chói mắt vào ban đêm mà thôi.
Với tư cách là trưởng lão bảo vệ đất nước, sức mạnh không nên chỉ hào nhoáng bên ngoài như vậy.
“Bởi vì, chúng tôi là dân tộc bị nguyền rủa!”
Antira trầm giọng nói.
“Dân tộc bị nguyền rủa ư?”
Tiêu Chính Văn cau mày.
Đã là thời đại nào rồi mà còn tin vào những lời nguyền rủa?
Nhưng lúc Tiêu Chính Văn đang nghi hoặc thì Antira đã vươn bàn tay nhăn nheo ra ấn lên ngực Tiêu Chính Văn.
Lạnh!
Bàn tay nhăn nheo ấy như vừa được lấy ra khỏi thùng băng, áp lên lồng ngực Tiêu Chính Văn, toát ra từng đợt ớn lạnh.
“Từ thời cổ đại ở nước Lý, cảnh giới Thiên Vương chính là một đường ranh giới, có rất nhiều người lúc đạt đến cảnh giới Thiên Vương lại lựa chọn không đột phá cho đến lúc chết!”
“Còn có nhiều người sau khi đột phá cảnh giới Thiên Vương không lâu đã tự sát! Không phải chúng tôi không trân trọng mạng sống của mình, mà là chỉ cần người nước Lý đột phá cảnh giới Thiên Vương thì sẽ phải chịu nỗi khổ của sự rét lạnh!”
“Giống như sinh ra trong địa ngục!”
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn vô thức nhìn Ticha.
Thấy Ticha khẽ gật đầu, Tiêu Chính Văn cũng sững sờ.
Trên đời này thật sự có điều kỳ lạ vậy sao?
Cường giả cảnh giới Thiên Vương đã có thể nhìn thấu trời đất, dung hợp với thiên nhiên và có thể sử dụng được đất, nước, lửa, gió trong tự nhiên.
Nhưng cường giả cảnh giới Thiên Vương ở Hoa Quốc thường chuyển nó thành sức mạnh chiến đấu, vì vậy mới nói các cảnh giới dưới Thiên Vương đều là giun dế.
“Dấu ấn này sẽ biến mất sau hai mươi tư giờ. Đến lúc đó, nếu cậu vẫn chưa ra ngoài thì cậu cũng sẽ bị dính lời nguyền như chúng tôi!”
Ticha và Tiêu Chính Văn đều sững sờ.
Ý của Antira là cho phép anh vào trong sao?
Tiêu Chính Văn nhìn Antira với vẻ khó hiểu, nhưng trong nháy mắt, bóng dáng của Antira đã biến mất!
Cho đến khi hình bóng của Antira biến mất hoàn toàn, Ticha mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy khỏi mặt đất.
Ánh mắt mờ mịt của cụ ta nhìn về phía kim tự tháp lớn: “Đại nhân Antira cho phép chúng ta vào trong, đây đúng là kỳ tích! Ngay cả đám chủ tế chúng tôi cũng không được phép vào kim tự tháp nếu không đạt được một cấp độ nhất định!”
Ồ?
Tiêu Chính Văn nghe vậy, trong lòng càng thêm khó hiểu.
Anh hoàn toàn là người ngoài, vậy mà cụ ta lại cho anh vào nơi thần bí nhất nước Lý, thậm chí có thể nói, đây là vùng đất cấm, che giấu bí mật dân tộc bọn họ!
Trên đời này, không có bữa cơm nào miễn phí, Antira tuyệt đối không phải người dễ mềm lòng.
“Tôi... đột nhiên cảm thấy rất tò mò, không biết trong kim tự tháp này có gì? Hay tại sao ông ta lại cho tôi vào trong?”
Tiêu Chính Văn cau mày tự hỏi.
Ticha cười gượng đáp: “Chỉ có đại nhân Antira mới có thể trả lời câu hỏi của cậu, chúng ta vào thôi”.
Ticha còn thấy tò mò hơn cả Tiêu Chính Văn.
Cụ ta là chủ tế bị dày vò suốt cả cuộc đời, điều ước duy nhất của cụ ta là có thể vào điện Thần Minh trước khi chết.
Tiêu Chính Văn và Ticha lần lượt bước vào kim tự tháp, vừa đi, Tiêu Chính Văn vừa hỏi Ticha: “Antira chính là người ông nói sao?”
“Không, ông ấy không phải là chủ tế lớn, mà là chủ tế bảo hộ kim tự tháp, cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao! Rất mạnh phải không? Nhưng những người như ông ấy không được phép tiến vào thế tục, càng không thể can thiệp vào việc trong thế tục!”
“Nếu không, sẽ bị cường giả cảnh giới Thiên Thần khác hợp tác giết chết! Bằng không, nước Lý sẽ không phải chịu khổ vì không có cao thủ!”
Từ lời của Ticha có thể thấy, nước Lý có rất nhiều người giống Antira.
Chỉ là do quy định cảnh giới Thiên Thần không thể can thiệp vào thế tục cho nên chỉ có thể ở ẩn tại đây.
Tiêu Chính Văn nghi hoặc, bước xuống lối vào của kim tự tháp cùng Ticha.
“Vụt!”
Hai người vừa đến cửa hang, ngọn đuốc bên trong đột nhiên sáng lên.
“Vụt vụt vụt vụt!”
Khi ngọn đuốc đầu tiên sáng lên, hầu như tất cả hàng đuốc phía trên bức tường đá đều đồng loạt được thắp sáng.
Một đường hầm sâu thông thẳng xuống lòng đất!
Toàn bộ đường hầm không thể nhìn thấy điểm cuối, giống như thông thẳng đến Cửu U Minh.
Ticha cũng không nghĩ ngợi nhiều, mà đi dọc xuống theo con đường.
Tiêu Chính Văn vừa đi vừa quan sát bức tường hai bên đường hầm.
Lúc đầu, con đường còn tương đối rộng, đủ cho ba người đi qua.
Nhưng càng đi, hai bên càng hẹp lại, đến cuối cùng chỉ có một người đi qua được.
Bức tường đá hai bên cũng trở thành bức tường sa thạch tinh xảo hơn bức tường đá khổng lồ ban đầu.
Lúc đi qua đường hầm đến căn phòng bằng đá đầu tiên, một ngọn lửa trong không trung đột nhiên chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là lúc ngọn lửa bùng lên đến đỉnh, một cảm giác ớn lạnh bất ngờ ập đến.
Tiêu Chính Văn và Ticha cùng rùng mình.
Cùng lúc đó, một vầng sáng lóe lên bức tường đá, xung quanh xuất hiện bốn bức tranh, thay cho những bức tường trống không.
Những bức tranh này khác với những bức tranh tường được chiếu trên tivi. Chúng không chỉ có hai màu đen trắng, mà là những bức tranh kể truyện sống động đầy màu sắc.
Từ bức tranh đầu tiên, Tiêu Chính Văn nhìn thấy một người đầu sói thân người bước ra khỏi không gian tăm tối.
Sau đó một người biến thành vô số người.
Ai cũng có hình dạng đầu sói thân người.
Ghi chép bên trên có lẽ là nguồn gốc của người nước Lý, hoặc là nguồn gốc của dân tộc này.
Nhưng sau đó, có vẻ như ai đó đã phạm phải sai lầm, đột nhiên bức tranh trở thành màu đen trắng, mặt trời trên bầu trời biến mất, thay vào đó là mặt trăng.
“Cậu Tiêu hiểu được sao?”
Ticha quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ bối rối.
Những bức tranh trong kim tự tháp đều này đều là ngôn ngữ cổ nhất.
Ngay cả chủ tế cũng không thể hiểu nó có nghĩa là gì!
“Ở đây có lẽ nói có người làm sai chuyện gì đó cho nên đã mất đi ánh mặt trời...”
Tiêu Chính Văn chỉ tay vào bức tranh trắng đen trên tường rồi nói.