Mục lục
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2657: Ánh mắt như phun ra lửa

Tiêu Chính Văn thế mà lại lấy ngón tay thay kiếm toàn lực đánh một đòn về phía mình ư?

Đoạn Đao cười nhạo, Tiêu Chính Văn vẫn còn quá trẻ, trận chiến sinh tử giữa đồng cấp mà cậu ta lại dám sơ suất như thế?

Mặc dù thanh kiếm dài trong tay ông ta không phải là vũ khí thời xa xưa nhưng cũng đi theo ông ta chinh chiến hàng ngàn năm, hơn nữa từng dính máu của tám con rắn.

Có thể nói mặc dù thanh kiếm này không phải là vũ khí thời xa xưa nhưng đã mạnh hơn vũ khí thời xa xưa rất nhiều lần.

Thậm chí đã bắt đầu có linh trí rồi.

Trong mấy chục ngàn năm chinh chiến, ông ta đã giết bao nhiêu người đồng cấp rồi cơ chứ?

Cho dù cơ thể đối phương mạnh thế nào cũng không thể đỡ được một nhát kiếm của ông ta.

Nhưng ngay sau đó khi thanh kiếm trong tay Đoạn Đao chạm vào hai ngón tay của Tiêu Chính Văn lại không phát ra âm thanh trong dự đoán, cũng không có sự va chạm khí tức mãnh liệt.

Thanh kiếm dài của ông ta thế mà lại bị hai ngón tay của Tiêu Chính Văn kẹp chặt lại.

Mặc dù Đoạn Đao cũng thành thục chiêu thức này nhưng ông ta chỉ dùng khi đánh nhau với võ giả sơ cấp, đến cảnh giới của họ, chém kiếm bằng tay không là đang tìm đường chết.

Nhưng hai ngón tay của Tiêu Chính Văn như thể hòa làm một với thanh kiếm đó, cho dù Đoạn Đao có kiếm rút thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay Tiêu Chính Văn.

Thậm chí trên thân kiếm còn phát ra tiếng kêu như thể thanh kiếm từng trải qua chiến trường, dính máu vô số sinh linh này cảm nhận được tia tuyệt vọng.

Thoáng chốc vị thế của Đoạn Đao và Tiêu Chính Văn liên tục thay đổi, nhưng cho dù lên trời hay xuống đất, Đoạn Đao vẫn không thể thoát khỏi Tiêu Chính Văn.

Hai ngón tay Tiêu Chính Văn dùng sức, từng đạo lực vô hình xuyên qua thân kiếm tấn công cổ tay Đoạn Đao.

Mặc dù sức lực này không đủ để giành thanh kiếm này, nhưng sức lực đó đánh vào cổ tay của Đoạn Đao lại khiến ông ta có dự cảm không lành.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Từng lực đạo sau khi xuyên qua cổ tay của Đoạn Đao đều đánh về phía các tòa nhà bên cạnh và mặt đất Sơn Xuyên, từng đạo lực đều có sức phá hoại đáng sợ.

“Ầm!”

Một lực khí lực đánh vào mặt đất cách Abe Seimei mười mét.

Thậm chí Abe Seimei chưa kịp chạy trốn đã bị chấn động đến mức nôn ra máu, văng ra xa.

Lúc này Abe Seimei càng sợ đến cùng cực.

Trước đó vài ngày người đàn ông này vẫn chưa mạnh đến thế, nhưng chỉ qua mấy ngày mà chỉ đánh bừa ra một đòn đã có thể đánh ông ta bị thương nặng như vậy.

Lúc này ông ta đã không chỉ bị thương cơ thể mà tâm thần cũng bị ảnh hưởng.

Ngược lại là Hiên Viên Ngự, lúc trước khi ở cung Sở Giang Vương đã từng nhìn thấy bản lĩnh của Tiêu Chính Văn, thế nên khi anh và Đoạn Đao vừa đánh nhau, ông ta đã trốn cách đó vài trăm mét.

Nhưng các đệ tử điện Hiro không may mắn được như thế, khí lực phân tán ra xung quanh, dù chỉ là một tia nhỏ thôi cũng đủ để đánh trúng vào người.

Vô số khí lực văng ra xa, các đệ tử bao quanh điện Hiro cũng đều biến thành vũng máu.

Thậm chí không ít cao thủ Thiên Cảnh cấp hai và cấp ba cũng bị đánh cho bị thương nặng.

Chỉ trong thoáng chốc, không chỉ quấn chặt lấy Kiếm Đoạn mà còn khiến nguyên khí của điện Hiro bị tổn thương, thậm chí ngay cả điện Hiro đã có lịch sử lâu đời cũng bị Tiêu Chính Văn hủy diệt, chứng tỏ bản lĩnh này đáng sợ thế nào.

Lúc này Đoạn Đao trợn trừng mắt, hai mắt như phun ra lửa nhìn Tiêu Chính Văn.
Chương 2658: Sợ vỡ mật

Điện Hiro là sự tồn tại độc nhất vô nhị trong âm phủ Vy Hào, cũng là niềm hy vọng cuối cùng của âm phủ Vy Hào.

Nhưng ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hy vọng của âm phủ Vy Hào bị hủy trong tay Tiêu Chính Văn.

Cảm giác này còn khó chịu hơn giết ông ta rất nhiều.

“Cậu dám giết hàng ngàn đệ tử của tôi, tôi liều mạng già này cũng phải lôi cậu chết cùng”.

Lúc này cơn giận của Đoạn Đao đã lên đến đỉnh điểm.

Thậm chí gạt cả sống chết của mình sang một bên.

Bây giờ ông ta chỉ có một suy nghĩ, đó là trả thù cho hàng ngàn đệ tử điện Hiro.

“Chỉ dựa vào ông mà cũng có tư cách lôi tôi chết cùng sao? Ông cũng đánh giá cao mình quá rồi đấy”, Tiêu Chính Văn cười nhạo, chế giễu nói.

Từng giây từng phút trôi qua, tần suất và sức lực ra tay của Tiêu Chính Văn lại cao hơn một chút.

Dù là cao thủ Thiên Cảnh cấp một cũng không thể đỡ được khí lực mà Tiêu Chính Văn đánh ra, thoáng chốc đã biến thành vũng máu, tan biến trong thế gian.

Cảnh tượng này khiến sắc mặt Đoạn Đao liên tục thay đổi, lúc này ông ta đã dùng hết sức rồi, mà Tiêu Chính Văn vẫn còn sức lực sao?

Hơn nữa dù là hiện giờ, Tiêu Chính Văn vẫn cực kỳ bình tĩnh như thể vẫn chưa đánh hết sức.

Sức mạnh ngón tay của TIêu Chính Văn cũng ngày càng mạnh, vài giây sau đó thậm chí ngay cả Đoạn Đao cũng hơi không chống đỡ nổi nữa, thấy kiếm võ sĩ trong tay cũng sắp không vững nữa.

Nhưng người ngoài nghĩ từ đầu đến cuối hai người họ chưa từng di chuyển nửa bước, thật ra là do tốc độ của hai người quá nhanh, mắt thường không nhìn thấy được.

Chưa đến mười giây nữa, chỉ thấy Đoạn Đao bỗng nôn ra máu, sau đó cả người văng ra xa.

Nhưng cả người ông ta còn chưa rơi xuống đất đã liên tục run rẩy vài cái, sau đó bản thân Đoạn Đao cũng hóa thành sương máu tản đi trong không trung.

Khi Đoạn Đao chết không toàn thây, không để các đệ tử của điện Hiro hoàn hồn, Tiêu Chính Văn vung tay lên khiến kiếm võ sĩ bay về phía tháp trấn hồn Bát Vũ.

Tháp trấn hồn Bát Vũ là biểu tượng của Vy Hào, cũng là thần vật bất diệt ngàn năm bảo vệ Vy Hào.

Nhưng thanh kiếm võ sĩ đó lại chém tháp trấn hồn Bát Vũ làm đôi.

Tháp trấn hồn Bát Vũ ngã xuống, nhiều đệ tử Vy Hào bỗng chốc hóa thành máu.

Abe Seimei không còn tâm tư tỏ ra sợ hãi hay thương cảm, xoay người chạy trốn về hướng âm phủ Hoa Quốc với tốc độ nhanh nhất.

Từ lúc Tiêu Chính Văn đến điện Hiro đến khi Đoạn Đao bị giết, điện Hiro bị hủy diệt cũng chỉ có hai ba phút.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh đến mức mọi người không thể tin được.

Thậm chí âm phủ còn chưa kịp tiêu hóa tin tức cung Sở Giang Vương bị tiêu diệt thì điện Hiro đã trở thành một đống gạch vụn.

Chỉ có vài người lớn tuổi có thực lực cực kỳ cao mới nhận ra sự khác thường.

Cũng có không ít người chạy đến cung Sở Giang Vương xem xét tình hình.

“Cậu Tiêu, lẽ nào để ông ta chạy thế sao?”, nói rồi Hiên Viên Ngự quay sang nhìn về hướng Abe Seimei chạy trốn.

Dù sao lúc này tin tức điện Hiro vẫn chưa truyền ra ngoài, hơn nữa ngoài cung Sở Giang Vương, các thế lực khác vẫn chưa cảnh giác được.

Lúc này nếu để Abe Seimei chạy thoát, ngược lại sẽ rất bất lợi với Tiêu Chính Văn.

“Thôi vậy, ông ta đã sợ đến vỡ mật rồi, có cho ông ta mười lá gan cũng không dám nói mọi chuyện xảy ra ở đây đâu”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.

Hiên Viên Ngự thu hồi ánh mắt nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Chương 2659: Ma nữ

Tiêu Chính Văn cười mỉa nói: “Trong thập điện còn một nữ điện chủ, nghe nói người này giết vô số người, càng thích hành hạ thần hồn của người khác, không ngại đi gặp bà ta một chút”.

Nói rồi bóng người Tiêu Chính Văn xoẹt qua, đã bay về hướng Đông Bắc.

Ở một bên khác, Abe Seimei không ngừng nghỉ bay đến một ngọn núi sâu trong lòng âm phủ Hoa Quốc.

Lúc này ông ta đã không còn tâm tư quan tâm đến vết máu cả người nữa, đến khi trốn vào trong hang núi, trái tim luôn treo lơ lửng trong lồng ngực của Abe Seimei mới yên tâm.

Nghỉ ngơi một lúc ông ta mới nhớ lại cảnh tượng đáng sợ vừa xảy ra.

Cả quá trình Tiêu Chính Văn chỉ dùng một ngón tay mà thôi, thoáng chốc đã khiến điện Hiro trở thành đống hỗn độn.

Đối mặt với đối thủ ở cấp bậc này, ông ta không dám nhìn lại, càng đừng nói là chống lại.

Cho đến hiện giờ mỗi khi nhớ lại Tiêu Chính Văn chỉ tùy ý vung tay lên đã có thể chém tháp trấn hồn Bát Vũ làm đôi, ông ta đều toát cả mồ hôi lạnh.

Tận mắt nhìn thấy sư môn và sư huynh, sư đệ của mình đều chết trong tay Tiêu Chính Văn, Abe Seimei không dám có ý nghĩ trả thù.

Ngược lại lúc này trong lòng ông ta lại xuất hiện sự vui mừng sau khi chạy thoát.

Một lúc sau, Abe Seimei mới cười khổ nhìn ra ngoài hang núi, may mắn là Tiêu Chính Văn không đuổi đánh đến.

Sau đó Abe Seimei dứt khoát điểm ngón tay vào không trung làm một hòn đá lớn rơi xuống, chặn luôn cửa hang.

Ở một bên khác, trong điện Ngọc Nữ trên núi Quỷ Khốc, một người phụ nữ xinh đẹp, mặc bộ đồ trắng đang gảy đàn.

Bà ta là Bạch Y, vợ của Dương Giác Thoái, được gọi là ma nữ trong âm phủ.

Bạch Y vốn dĩ là một người phụ nữ nông dân vào thời kỳ Tiên Tần, nhưng trong đêm tân hôn đã bị chồng mình giết chết.

Đến khi chết bà ta vẫn còn ôm hận với đàn ông.

Bà ta không hiểu tại sao chồng lại làm như thế, càng không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì sai.

Mãi đến khi bà ta đến âm phủ, sau khi vào thành Uông Tử hồi tưởng lại cả một đời của mình, oán giận trong lòng cũng càng tăng lên.

Chính là vì lòng oán giận này mới khiến bà ta trở thành oán nữ duy nhất du lượn hàng ngàn năm trong thành Uông Tử.

Đến sau này được Dương Giác Thoái dẫn ra khỏi thành Uông Tử, cuối cùng kết đôi với Dương Giác Thoái, trở thành điện chủ núi Quỷ Khốc cản trở thần hồn quay về thế tục trên đường U Minh.

Nhưng nơi này vừa không thuộc về thập điện Diêm Vương, vừa không thuộc quyền quản lý của Âm Tư, tự nhiên trở thành một vùng đất trời.

Mà bà ta chính là chủ của vùng đất trời này, cho dù là người sống hay thần hồn, chỉ cần đi vào núi Quỷ Khốc đều bị bà ta dằn vặt, cuối cùng thần hồn cũng tiêu biến.

Hàng ngàn năm nay, bà ta dùng cách này để phát tiết oán giận trong lòng.

Tiếng đàn thê lương vang lên, gương mặt Bạch Y hiện lên nụ cười rạng rỡ, đối diện bà ta là một người đàn ông trung niên đang đau đớn rên rỉ.

Nhưng tiếng rên của hắn lại khiến Bạch Y càng phấn khích hơn, tiếng đàn vang lên, người đàn ông trung niên đó thoáng chốc biến thành vũng máu, sau đó thấm vào lòng đất.

Ngay lúc này một luồng sáng ở chân trời lao đến, Bạch Y ngẩng đầu lên, cười nói: “Lại thêm một tên không biết sống chết đến nữa à?”

Ngay sau đó Tiêu Chính Văn xuất hiện trước mặt Bạch Y.

“Người phụ nữ được gọi là ma nữ trong âm phủ. Thậm chí trẫm còn không muốn nhìn bà ta thêm một cái”, Lý Thế Hải cực kỳ căm ghét nói.

Tiếng ác của Bạch Y gần như đã truyền đi khắp âm phủ, nhưng núi Quỷ Khốc lại là địa bàn của bà ta và Dương Giác Thoái, ngay cả thập điện Diêm Vương cũng phải nể mặt bà ta.
Chương 2660: Cơ thể bất tử

“Ồ, lại là một anh đẹp trai à, hôm nay đúng là may mắn”, Bạch Y lấy một tay che mặt, lộ ra nụ cười tà ác.

Tiêu Chính Văn không thèm nhiều lời với bà ta, anh giơ lên tay chỉ vào trong không trung.

Khí tức đáng sợ đánh thẳng về phía ngực Bạch Y.

“Phụt!”

Đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn không có máu văng ra như trong dự đoán, cũng không khiến Bạch Y văng ra xa mà là đâm xuyên qua, Bạch Y còn ngửa mặt lên bật cười.

Tiếng cười cực kỳ chói tai, nghe thấy lại càng khiến người ta tê cả da đầu.

“Hả?”

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, hơi ngạc nhiên nhìn Bạch Y.

Dù là Đoạn Đao cũng không đỡ nổi đòn tấn công vừa rồi, nhưng lại không thể khiến Bạch Y bị thương, chắc chắn có nguyên do gì đó.

“Ầm!”

Tiêu Chính Văn vung một tay lên, một luồng sáng màu vàng đánh ra, sau đó mọi thứ xung quanh đều biến mất.

Ngay sau đó đại điện Sâm La như huyết ngục xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn.

Khắp mặt đất là dòng sông máu màu đỏ đậm chảy dưới chân Tiêu Chính Văn, mà xung quanh đều là hỏa ngục đỏ đen, vô số ngọn lửa bao vây núi Quỷ Khốc này.

“Bà ta là vợ của Dương Giác Thoái, đời trước Dương Giác Thoái chết do bị đói và lạnh, còn bà ta cũng bị chính chồng mình giết trong đêm tân hôn nên núi Ủy Khốc mà hai người làm chủ là nơi không khác gì địa ngục trong âm phủ cả”.

“Người phụ nữ này rất giỏi về thuật ảo giác, tuyệt đối không được sơ suất”.

Giọng Lý Thế Hải vang lên, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.

Lúc này Bạch Y đã xuất hiện cách Tiêu Chính Văn một trăm bước, đang cười tươi hớn hở nhìn Tiêu Chính Văn.

Người mà lúc nãy Tiêu Chính Văn đánh chỉ là một ảo cảnh của bà ta thôi, chưa đánh trúng chân thân của bà ta, thế nên Bạch Y mới có thể không bị thương gì.

“Làm gì mà tức giận thế, lẽ nào ở lại nghe một khúc đứt ruột gan của tôi không được sao?”, giọng Bạch Y tiếng gào khóc thê lương, mặt mày càng trở nên dữ tợn.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đánh một quyền đến.

Thoáng chốc cơ thể Bạch Y đã biến thành vô số mảnh.

Nhưng ngay sau đó vô số mảnh đó lại hợp lại với nhau, Bạch Y cử động chân tay, sau đó che mặt cười nói: “Tiêu Chính Văn, tôi không dễ dàng bị cậu giết thế đâu”.

“Dù là thập điện Diêm Vương cũng không thể làm tôi bị thương”.

Bạch Y không có khả năng tấn công như người khác, nhưng bà ta lại có một kỹ thuật đáng sợ, đó là cho dù chết bao nhiêu lần cũng có thể hồi sinh.

Nói cách khác là trong năm tháng dài đằng đẵng vô tận, oán khí tích lũy lại khiến bà ta có một cơ thể bất tử.

Truyền thuyết nói mèo có chín mạng, còn Bạch Y có bao nhiêu mạng ngay cả bản thân bà ta cũng không đếm được.

Bản thân Bạch Y cũng có cảnh giới Thiên Cảnh cấp bốn, nói cách khác mỗi lần Tiêu Chính Văn giết bà ta có nghĩa là đang giết một Ngụy Tiên Thiên Cảnh cấp bốn.

Mặc dù sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn rất mạnh, mỗi một cú đấm, thậm chí là mỗi một ngón tay đều có thể giết được Bạch Y, nhưng đó cũng chỉ là một mạng trong vô số mạng sống của bà ta thôi.

Nhưng Tiêu Chính Văn có thể giết được bà ta bao nhiêu lần?

Dù sao mỗi lần ra tay Tiêu Chính Văn cũng tiêu hao rất nhiều sức lực, một hai lần có thể vẫn chịu được, nhưng hàng ngàn lần thì sao?

Dù có liều mạng, bà ta cũng có tự tin hạ gục được Tiêu Chính Văn.

Chỉ cần khí tức của Tiêu Chính Văn hơi không ổn định thì là thời cơ tốt nhất để bà ta giết Tiêu Chính Văn rồi.
Chương 2661: Nổ tung

Sở dĩ Bạch Y tự tin như thế là vì năm đó rất nhiều cao thủ cũng bại dưới chiêu này của bà ta.

Hơn một ngàn năm trước, trận chiến với Tam Nguyên Lý Tịnh chính là vì mạng sống vô tận của bà ta, cuối cùng mới khiến Lý Tịnh phải thất bại.

Còn Vương Bí của Đại Tần đáng sợ thế nào?

Kết quả cũng bị ép đến mức tháo chạy.

Mặc dù tuyệt chiêu của Bạch Y không có quả nhiều lực sát thương, nhưng bất kỳ ai cũng không thể chịu được sự tiêu hao không ngừng nghỉ này.

Hơn nữa thân là một trong hai Thành Hoàng lớn, Bạch Y – vợ của Dương Giác Thoái lại có thể là người là những người tầm thường có thể so được chứ?

Dù sao nếu so sánh giữa Dương Giác Thoái và Tả Bạch Đào thì cảnh giới và thực lực của Dương Giác Thoái không chỉ cao hơn Tả Bạch Đào một sao.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại không hề do dự ra tay lần nữa.

Liên tiếp đánh ra mấy trăm đòn, quyền ảnh dày đặc như mưa thoáng chốc đã phủ lên trên cơ thể Bạch Y.

Nhưng một lúc sau, Bạch Y lại đắp nặn lại cơ thể của mình, cười nhạo Tiêu Chính Văn.

Có thần kỹ như thế trong tay, bà ta không sợ Tiêu Chính Văn.

“Sao thế, không còn sức nữa rồi à? Với tôi thì đây chỉ mới bắt đầu thôi”.

“Năm đó Lý Tịnh giết tôi hàng ngàn lần, Vương Bí liên tục giết tôi ba ngày ba đêm, nhưng kết quả hai người kia cũng chỉ thế thôi. Tôi mong cậu có thể mạnh hơn họ một chút”.

Bạch Y nở nụ cười đáng sợ, đứng ở xa nhìn Tiêu Chính Văn.

Bất kỳ ai sau khi trải qua một lần tiêu hao như động không đáy, thế tấn công sẽ bị ảnh hưởng.

Hơn nữa đúng như Bạch Y nói, cứ bị tiêu hao như thế, Tiêu Chính Văn không có bất kỳ cơ hội thắng nào.

Chỉ có tốc chiến tốc thắng mới có lợi nhất với Tiêu Chính Văn.

“Có phải cậu đang nghĩ làm sao mới có thể tốc chiến tốc thắng không? Tôi khuyên cậu vẫn nên từ bỏ suy nghĩ đó đi! Nếu đã đến rồi thì cậu không thể đi được trong thời gian ngắn đâu, hay nói cách khác cậu không bao giờ đi ra khỏi núi Quỷ Khốc”.

Bạch Y khẽ cười, thậm chí đứng quay lưng lại với Tiêu Chính Văn, tỏ ra không xem Tiêu Chính Văn ra gì, mục đích là để chọc giận Tiêu Chính Văn, khiến anh nhanh chóng tiêu hao nguyên khí.

Đến lúc đó Tiêu Chính Văn mất hết khả năng phản kháng.

Có thể nói cả âm phủ ngay cả thập điện Diêm Vương cũng không dám đắc tội với người phụ nữ này là vì bà ta rất khó đối phó.

“Bà cách cái chết chỉ trong vài gang tấc”, Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó đi ra bên ngoài núi Quỷ Khốc.

“Gần trong gang tấc? Dù có đánh ba ngày ba đêm, tôi cũng có thể chơi với cậu đến cùng”.

Nói rồi rất nhiều suối máu trào lên từ dưới mặt đất, sau đó đan xen thành một tấm lưới che trời trước mặt Tiêu Chính Văn, ý đồ ngăn Tiêu Chính Văn lại.

“Sao mà nói đi là đi thế, tôi chưa đồng ý không ai có thể tùy tiện rời khỏi núi Quỷ Khốc cả. Cậu cũng không ngoại lệ”, vừa dứt lời, Bạch Y cực kỳ ngạc nhiên.

Tấm lưới máu trước mặt Tiêu Chính Văn lập tức tan nát.

Còn Bạch Y cũng đột nhiên nôn ra máu.

Ngay sau đó cơ thể bà ta bắt đầu xiêu vẹo, tay chân dần co rút lại.

Rắc rắc!

Cơ thể bà ta liên tục co rút vào bên trong với góc độ kỳ lạ, tiếng xương vụn vỡ cũng vang lên.

Máu đầu tiên là chảy ra từ trong miệng bà ta, sau đó là từ mũi, tiếp theo hai tai cũng bắt đầu chảy máu.

“Sao lại thế này?”

Bây giờ Bạch Y đã trở nên hoảng hốt, cơ thể bà ta thế mà bị mất khống chế, hơn nữa còn co rút vào trong với tư thế kỳ lạ.

Nếu cứ tiếp tục như thế, không cần Tiêu Chính Văn ra tay, bà ta cũng sẽ nổ tung mà chết.

Thật ra mấy trăm cú đánh lúc nãy của Tiêu Chính Văn không chỉ là mấy trăm cú đánh mà các cú đánh đó đã tạo thành trận pháp.

Trận pháp này có thể làm uy lực mỗi cú đánh của Tiêu Chính Văn tăng lên gấp đôi, mà mấy trăm cú đánh thì uy lực tăng lên gấp mấy trăm lần.

Sức mạnh đáng sợ này đủ khiến không gian méo mó, thậm chí xuất hiện hiện tượng dòng chảy loạn thời không.

Thế nên trong lúc Bạch Y vẫn còn đắc ý kiêu ngạo, thật ra Tiêu Chính Văn đã nhìn ra được mọi bí mật của bà ta.

Xem ra mỗi lần Tiêu Chính Văn đánh bà ta đều chưa thể tạo ra bất kỳ thương tổn nào với bà ta cả, nhưng thật ra thì không hẳn là thế.

Đây cũng chính là điểm Bạch Y đã đánh giá thấp Tiêu Chính Văn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK