Màn đêm vẫn thế, ánh sao thấp thoáng sau màn mây.
Những cơn gió khẽ lùa qua tán lá cây kêu xào xạc, tiếng ve sầu kêu râm ran làm mất đi vẻ tĩnh lặng vốn có của khu nhà nhà họ Khương.
Khương Văn Kỳ nhìn theo bóng lưng Đàm Lệnh Hồ rời khỏi nhà họ Khương, vẻ kinh sợ trong ánh mắt vẫn thể hiện rõ sự nghi hoặc và chấn động của ông ta lúc này.
Đàm Lệnh Hồ đến nhà họ Khương ngay trong đêm, không vì báo thù mà là xin lỗi.
Thế gia Thượng Hỗ lại đi xin lỗi một gia tộc hạng ba ở Tu Hà.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì Khương Văn Kỳ cũng không tin.
Nhà họ Đàm là gia tộc giàu có hạng nhất ở Thượng Hỗ, sau lưng có nhà họ Cổ của chiến khu chống lưng, vậy mà Đàm Lệnh Hồ lại chịu vứt bỏ danh dự của gia tộc để quỳ xuống xin lỗi.
Khương Văn Kỳ ngồi vào ghế như ngồi trên mũi kim.
Tiêu Chính Văn thật sự đã làm được.
Lúc này, Tiêu Chính Văn lên tiếng: “Nhà họ Đàm đến tận nơi xin lỗi, vị trí gia chủ nhà họ Khương có phải nên đổi chủ rồi không?”
Ánh mắt Tiêu Chính Văn thật sự nghiêm túc liếc nhìn Khương Văn Kỳ.
Khương Văn Kỳ nhìn lại, nỗi sợ hãi trong lòng cứ thế dâng lên.
Khương Học Bác cũng nở nụ cười, ánh mắt nhìn Khương Văn kỳ đầy vẻ thoả mãn và hả hê.
Một giây trước, Khương Văn Kỳ vẫn là gia chủ nhà họ Khương nói một là một, hai là hai, vậy mà một giây sau đã trở thành con cá nằm trên thớt.
Ông ta ngây ra tại chỗ, cúi đầu cau mày, không nói gì cả.
Cùng lúc này, nghe nói gia chủ Đàm Lệnh Hồ của nhà họ Đàm đến nhà họ Khương, Tiết Mai và Khương Mỹ Nghiên cũng vội vàng chạy tới.
Nghe đám người làm bàn tán, Tiết Mai và Khương Mỹ Nghiên biết được chuyện nhà họ Đàm đích thân đến cửa xin lỗi.
Tiết Mai vội vàng cầu xin: “Cháu rể Tiêu Chính Văn à, đây chỉ là người trong nhà hiểu nhầm lẫn nhau, Văn Kỳ nhà chúng tôi ngày trước vẫn luôn khen ngợi cậu, nói cậu nhất định có thể khiến cho nhà họ Đàm đích thân đến trước cửa xin lỗi”.
Khương Học Bác thích thú nhìn Tiết Mai, yên lặng nghe bà ta tự biên tự diễn.
Tiết Mai nói: “Mọi người là người một nhà, đều mong nhà họ Khương có thể ngày càng phát triển hưng thịnh. Nếu như nhà họ Khương chúng ta không bị người ngoài đến gây sự mà tự mình đã lựa chọn tranh cãi nội bộ, vậy thì không hay chút nào”.
Tiết Mai đẩy Khương Văn Kỳ, ý bảo mau cầu xin Tiêu Chính Văn, cố mà giữ lấy vị trí gia chủ nhà họ Khương không dễ gì mới giành được này.
Khương Văn Kỳ không hề nhúc nhích, bảo ông ta đích thân nhận lỗi với Tiêu Chính Văn thì chi bằng đuổi cổ ông ta ra khỏi nhà họ Khương còn hơn.
Khương Mỹ Nghiên cũng cầu xin: “Tiêu Chính Văn, chuyện này bỏ qua đi nhé”.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Bỏ qua, nực cười!”
Khương Văn Kỳ cũng phản ứng lại, khẽ cười nói: “Cháu rể Tiêu Chính Văn, trước đây tôi có lỗi với cậu, chuyện với nhà họ Đàm lần này quả thực là đại nạn của nhà họ Khương chúng ta, lần này biến nguy thành an, cậu là vua Bắc Lương cao xa vời vợi, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi lần này có được không?”
Khương Học Bác nghe vậy thì không vui, cười nói: “Khương Văn Kỳ, câu anh vừa nói đúng là chẳng dễ nghe chút nào. Trước đây mấy người cười nhạo châm biếm con rể tôi, bây giờ nhà họ Đàm đến dập đầu nhận tội, chuyện này đúng sai ra sao cũng đã quá là rõ ràng rồi. Anh vẫn nên dựa theo thoả thuận cá cược mà giao lại vị trí gia chủ nhà họ Khương đi!”
Đối với Khương Học Bác, thay vì giao quyền lực nhà họ Khương cho Khương Văn Kỳ, để ông ta chèn ép mình thì thà giao cho con rể mình còn hơn, có Khương Vy Nhan ở đây, bất luận thế nào thì địa vị của ông ta cũng được cao thêm một phần.
Khương Văn Kỳ nghe vậy thì nổi giận: “Khương Học Bác, chú đừng có mà quá đáng! Tranh giành giữa anh em ta nói toạc ra chính là tranh giành vị trí gia chủ nhà họ Khương! Giờ chú chấp nhận chịu lép vế trước Tiêu Chính Văn, giao cơ nghiệp cả trăm năm nay của nhà họ Khương cho một thằng con rể hay sao?”
Lời này của Khương Văn Kỳ vẫn có ý coi Tiêu Chính Văn như là người ngoài như cũ.
Hoặc có thể nói, từ đầu tới cuối, Tiêu Chính Văn chỉ là một người ngoài trong nhà họ Khương.
Khương Học Bác đương nhiên biết bản thân không thể thừa kế nhà họ Khương, đành nói toạc ra: “Hừ! Chính Văn là con rể của nhà họ Khương tôi, đồng nghĩa với việc cũng là người nhà họ Khương chúng ta, nếu như Chính Văn muốn giữ vị trí gia chủ nhà họ Khương thì Khương Học Bác tôi sẽ là người đầu tiên ủng hộ”.
“Chú…”
Khương Văn Kỳ không ngờ Khương Học Bác lại chẳng buồn quan tâm tới danh tiếng của gia tộc, đi ủng hộ một người ngoài.
Ông ta nổi trận lôi đình, nói: “Chuyện nối nghiệp gia tộc từ trước đến nay đều như vậy. Là thế gia Tu Hà, nhà họ Khương cũng không ngoại lệ. Bố vẫn dưỡng bệnh trong bệnh viện, hiện nay đang nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, có thể sống tiếp qua giai đoạn nguy hiểm hay không vẫn còn chưa rõ, mà quyền lực của nhà họ Khương là do bố tự tay giao lại cho tôi”.
Thế tục Tu Hà đã thành lệ, giống như một ngọn núi lớn, dù có cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển nổi!
Khương Văn Kỳ muốn dùng thành kiến thế tục để khiến Tiêu Chính Văn từ bỏ chuyện kế thừa nhà họ Khương.
“Đủ rồi!”
Tiêu Chính Văn hét lên, cười khẩy nói: “Nhà họ Khương, tôi cho sống thì được sống, tôi bảo chết thì phải chết!”
Khương Văn Kỳ nghe vậy thì sống lưng ớn lạnh, đối với bọn họ mà nói, chủ soái Bắc Lương Tiêu Chính Văn giống như một ngọn núi cao mà bất luận thế nào cũng không vượt qua nổi.
Nếu như Tiêu Chính Văn thật sự muốn làm gia chủ nhà họ Khương thì cho dù Khương Văn Kỳ có phản bác thế nào, cũng không thể lay động được địa vị của Tiêu Chính Văn.
Đối với Khương Văn Kỳ, thậm chí là đối với cả nhà họ Khương, Tiêu Chính Văn là thần linh, lời anh nói chính là ý chỉ của thần.
Tiêu Chính Văn thẳng thừng bỏ lại một câu: “Kể từ ngày hôm nay, tước bỏ tất cả chức vị của Khương Văn Kỳ tại tập đoàn nhà họ Khương, trở về làm một người không phận sự. Kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ kế nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Khương, giao cho Khương Học Bác quản lý tất cả việc quan trọng của tập đoàn nhà họ Khương. Kể từ ngày hôm nay, nhà họ Khương chuyển thành họ Tiêu!”
Tiêu Chính Văn ngẩng cao đầu rời khỏi biệt thự nhà họ Khương, tuyên bố từ giờ trở đi nhà họ Khương sẽ không còn Khương Văn Kỳ nào nữa.
Nếu như toàn bộ Tu Hà đều cho con trai trưởng kế thừa gia nghiệp, vậy thì một mình Tiêu Chính Văn sẽ chống lại cả bầu trời.
Gia sản nhà họ Khương không cho người ngoài động vào.
Vậy thì Tiêu Chính Văn tôi lại càng muốn động vào, thậm chí còn muốn nó thuộc về mình.
Cả đời này Tiêu Chính Văn tôi không đấu với người, chỉ đấu với trời!
Khương Văn Kỳ ngồi thụp xuống mặt đất, cả người đờ đẫn.
Toi rồi, toi thật rồi!
Tiết Mai và Khương Mỹ Nghiên cũng sững sờ, ban nãy còn nói chuyện hòa hoãn, tại sao lại thay đổi trong chốc lát như thế chứ.
Địa vị của Khương Văn Kỳ bị Tiêu Chính Văn thẳng tay chặn đứng rồi cắt đứt, mà Khương Học Bác lại trở thành kẻ nắm quyền điều hành nhà họ Khương.
Tiết Mai nổi điên đánh Khương Văn Kỳ, lớn giọng quát mắng: “Ông xem ông kìa, lời hay thì không nói, cứ muốn mắng người, còn mắng cả Tiêu Chính Văn. Lẽ nào ông không biết tính mạng của cả gia đình ta đều nằm trong tay một mình cậu ta hay sao? Thế này thì biết làm sao đây, chả lẽ tôi với ông phải ra đường ăn xin à?”
Dù Tiết Mai có mắng chửi thế nào thì Khương Văn Kỳ cũng không động đậy.
Khương Mỹ Nghiên quỳ trên mặt đất, nước mắt đầm đìa.
Từ sau khi Khương Vy Nhan bị đuổi khỏi nhà họ Khương, cô ta luôn là viên minh châu quý giá của nhà họ Khương.
Thế nhưng bây giờ, Khương Vy Nhan kiếm được một khoản tiền lớn, thay đổi chỉ trong nháy mắt, trở thành nữ doanh nhân thành đạt nhất Tu Hà. Mà chồng cô lại một tay lật đổ nhà họ Khương, khiến cho Khương Văn Kỳ không thể ngóc đầu dậy nổi.
Tiêu Chính Văn để lại bóng lưng thẳng tắp, rời khỏi đại sảnh nhà họ Khương.
Khương Học Bác đứng dậy tiễn Tiêu Chính Văn, sau đó quay người lại nói với Khương Văn Kỳ: “Khương Văn Kỳ, kể từ ngày hôm nay, nhà họ Khương không phải nơi mà mấy người có thể sinh sống rồi. Nếu như anh khăng khăng không chịu làm theo thì chúng tôi chỉ đành dùng biện pháp mạnh thôi”.
Khương Văn Kỳ ủ rũ thở dài, nói: “Chúng ta đi thôi!”