Tư Mã Minh Húc xuất thân thế gia hoàng tộc, năng lực phán đoán tình hình cũng hơn hẳn so với Khổng Thiên Tường.
Tận mắt chứng kiến trận quyết đấu đỉnh cao của các thiên tài có một không hai đã đủ khiến kinh nghiệm chiến đấu và năng lực khống chế nguy hiểm cao hơn Khổng Thiên Tường.
Từ giây phút Thiên Võng Trận bị phá vỡ, Tư Mã Minh Húc đã từ bỏ suy nghĩ giết Tiêu Chính Văn, không phải là hắn không muốn mà là hoàn toàn không làm được!
Nếu cứ đánh nữa, vậy hắn chỉ có một kết cục, đó chính là chết!
So với việc giết chết Tiêu Chính Văn, Tư Mã Minh Húc càng quan tâm tới sống chết của bản thân hơn, đây chính là cái gọi còn rừng thì không lo hết củi.
Hắn cũng không phải là loại người ngu xuẩn lấy trứng chọi đá!
Chỉ cần có thể trốn quay về nhà họ Tư Mã, sau này còn có cơ hội tìm Tiêu Chính Văn báo thù!
Lúc này, hắn hóa thân thành một tia sáng, dùng tốc độ người thường không thể tưởng tượng nổi phóng về phía cửa vào vùng ngoài lãnh thổ, chạy trốn một cách nhanh nhất có thể!
Bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu được, tại sao những cao thủ vùng ngoài lãnh thổ đều bại dưới tay của Tiêu Chính Văn!
Người này quả thật là sâu không đoán được, cho dù là hiện tại, hắn chắn hẳn rằng Tiêu Chính Văn cũng chưa xuất ra chiêu cuối cùng!
Nhân tài thế tục này đã không còn phải là người hắn có thể so sánh được, nếu không mời các thiên tài lão luyện ra mặt, có thể nói, trong số những người trẻ, Tiêu Chính Văn chính là người vô địch thiên hạ!
Bấy giờ, Tiêu Chính Văn híp hai mắt lại, nhìn theo bóng dáng của Tư Mã Minh Húc, trong lòng thầm cảm thấy không ổn!
E là sau này nhà họ Tư Mã sẽ trở thành kẻ địch mạnh của mình!
Hơn nữa, nhà họ Tư Mã không giống với nhà họ Khổng, nhà họ Khổng cùng lắm cũng chỉ là một con hề thích làm trò.
Nhưng nhà họ Tư Mã lại chính là hoàng tộc hàng thật giá thật, hơn nữa từ sau thời đại Tiên Tần Lưỡng Hãn, đây là hoàng tộc duy nhất thống nhất Hoa Quốc!
Những bí mật và những công pháp được truyền lại từ thời thượng cổ mà họ nắm giữ nhiều không đếm xuể!
Thực lực càng không thể coi thường!
Nếu đòn tấn công ban nãy, đổi lại là một người khác thì sợ là đã không kịp chạy trốn mà đã chết dưới con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn rồi, nhưng Tư Mã Minh Húc lại ngay lập tức trốn khỏi phạm vi tấn công của Tiêu Chính Văn.
Chỉ từ việc này đã cho Tiêu Chính Văn thấy muốn giết người nhà họ Tư Mã còn khó hơn anh nghĩ nhiều!
So với những đối thủ không có chừng mực đó, hoàng tộc thật sự chính là người biết tiến biết lùi, mặt mũi thể diện với họ mà nói chẳng quan trọng chút nào!
Càng những đối thủ thực dụng thế này càng khó đối phó!
Nhưng nếu đã kết thù với nhà họ Tư Mã rồi thì Tiêu Chính Văn càng không thể để cho Tư Mã Minh Húc chạy trốn được!
"Sao nào, tao còn chưa hết vui, mà mày đã muốn chạy rồi sao?"
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời cũng lập tức hóa thành một tia sáng đuổi theo!
Lúc này, những người ở phía dưới quan sát trận đấu đều hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy hai người họ hóa thành tia sáng bay về phía đường ra vào vùng ngoài lãnh thổ.
"Tư Mã Minh Húc thật sự bại trận rồi sao?"
Hàn Hương Nhi không dám tin kêu lên.
Mặc dù trong đám người đó Tư Mã Minh Húc là người trẻ nhất, nhưng cũng là người có cảnh giới và thực lực cao nhất!
Trước khi trăm tuổi, đột phá được cảnh giới Nhân Vương cấp sáu, từ trước tới nay người có thể làm được điều này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Thậm chí nói Tư Mã Minh Húc là kỳ tài ngàn năm có một cũng không quá đáng, nhưng cuối cùng hắn vẫn thất bại dưới tay của Tiêu Chính Văn!
Hơn nữa, từ đầu tới cuối nhìn sắc mặt Tiêu Chính Văn dường như còn chưa xuất ra chiêu át chủ bài cuối cùng!
Lúc này, Không Thiên Tường cười gượng nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn: "Sao, có giống như tôi dự đoán không? Cuối cùng Tư Mã Minh Húc cũng bại dưới tay của Tiêu Chính Văn!"
Sự thật đã này ra trước mặt, mọi người không ngừng xì xào bàn tán.
Đặc biệt là Hứa Tinh Nhi càng không thể kinh ngạc hơn!
Tiêu Chính Văn tính toán đâu ra đấy, còn chưa tới ba mươi tuổi, trẻ người non dạ, lại trưởng thành trong giới thế tục, làm sao có thể đánh bại Tư Mã Minh Húc - người đứng đầu thế hệ trẻ ở vùng ngoài lãnh thổ trong vòng một nốt nhạc?
Nếu nói Tiêu Chính Văn cũng xuất thân từ thế gia vùng ngoài lãnh thổ, vậy thử nghĩ xem cái danh xưng người đứng đầu thế hệ trẻ phải đổi chủ rồi!
Không chỉ như vậy, thần thoại Tư Mã Minh Húc bất bại cũng đã bị Tiêu Chính Văn đặt dấu chấm hết.
Nói cách khác, cao thủ hàng đầu thực thụ của thế hệ trẻ phải là Tiêu Chính Văn, chứ không phải là Tư Mã Minh Húc nữa rồi!
Bất luận các thế lực vùng ngoài lãnh thổ có công nhận hay không, đây vẫn là sự thật không thể tranh cãi!
Nếu tin tức này truyền về vùng ngoài lãnh thổ, sợ là sẽ khiến cho các thế lực lớn đều kinh ngạc tới mức rớt cả hàm!
Hơn nữa, từ lúc Tư Mã Minh Húc vào Ngọc Khuyết Cung, Ngọc Khuyết Cung đã bồi dưỡng hắn như bồi dưỡng cung chủ tiếp theo!
Chương 1809: Đuổi cùng giết tận
Những năm gần đây, để bồi dưỡng Tư Mã Minh Húc, Ngọc Khuyết Cung đã bỏ ra không biết bao nhiêu thứ, huy động không biết bao nhiêu nguồn lực!
Còn Tiêu Chính Văn thì sao?
Sau lưng hoàn toàn không có một thế lực lớn nào, thậm chí đến cả năm đại danh sơn ở giới thế tục cũng thề không đội trời chung với Tiêu Chính Văn!
Càng không thể nào cho Tiêu Chính Văn nguồn lực hay sự giúp đỡ nào!
Tiêu Chính Văn hoàn toàn dựa vào một mình bản thân mình để trưởng thành, đánh bại Tư Mã Minh Húc – người được Ngọc Khuyết Cung dốc sức bồi dưỡng!
Việc này không chỉ vả vào mặt Tư Mã Minh Húc mà còn đập nát cảm giác hơn người từ trước tới nay của các thế lực lớn vùng ngoài lãnh thổ!
Nghĩ tới đây, Hứa Tinh Nhi thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã nghe theo lời của tôn sư, không đối địch với Tiêu Chính Văn, nếu không kết cục của bản thân cô ta e là cũng không tốt hơn Tư Mã Minh Húc!
Thật ra trước đây, mặc dù Hứa Tinh Nhi bên ngoài tỏ ra rất cung kính với Tiêu Chính Văn nhưng chẳng qua cũng chỉ là diễn trò mà thôi!
Dù sao cô ta cũng thấy Tiêu Chính Văn có xuất sắc đi chăng nữa thì cũng chỉ nổi danh ở vùng đất thế tục, đến vùng ngoài lãnh thổ Tiêu Chính Văn có lẽ cũng bị chìm nghỉm, trở thành tên vô danh tiểu tốt giữa biết bao nhiêu nhân tài nơi đây!
Thậm chí đến cả trước khi đi, bức thư viết tay của tôn sư đưa cho cô ta cũng bị cô ta giấu đi!
Nội dung của bức thư ấy cô ta cũng đã xem, không chỉ bảo cô ta bày tỏ thành ý với Tiêu Chính Văn mà thậm chí còn có ý lôi kéo nữa!
Nhưng Hứa Tinh Nhi từ đầu tới cuối đều không cho rằng Tiêu Chính Văn lại có tiềm lực lớn tới mức đáng để Thiên Hương Các phải mạo hiểm lôi kéo anh để đắc tội với nhà họ Khổng!
Nhưng giờ đây, cô ta lại vô cùng hối hận, tại sao bản thân không lấy ra bức thư này ngay từ đầu?
Tại sao bản thân lại tin lời Hàn Hương Nhi, không tạo quan hệ tốt với Tiêu Chính Văn?
Hứa Tinh Nhi siết chặt lấy bức thư ấy, hô hấp trở nên dồn dập!
Sợ là sau trận đấu ngày hôm nay, nhất định sẽ có nhiều thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ sẽ tới lôi kéo Tiêu Chính Văn!
Tới lúc đó, có biết bao nhiêu mỹ nữ tuyệt sắc vùng ngoài lãnh thổ tới xun xoe nịnh bợ Tiêu Chính Văn chứ?
Có biết bao thế lực lớn bằng lòng dành hết tất cả, bày ra hết tất cả nguồn lực có thể cung cấp để bồi dưỡng Tiêu Chính Văn chứ?
Tới lúc đó, Thiên Hương Các thì cái thá gì?
Mà ở một nơi khác, Tư Mã Minh Húc dường như không còn đường sống!
Hắn tự hỏi bản thân tư chất hơn người, tất cả thế hệ trẻ dường như đều bị hắn chà đạp dưới chân!
Nhưng hôm nay đấu với Tiêu Chính Văn một trận khiến hắn nhận ra thế nào gọi là núi này cao có núi khác cao hơn!
Hắn đường đường là thiếu cung chủ tương lai của Ngọc Khuyết Cung, lại bị một tên vô danh tiểu tốt giới thế tục đánh bại!
Mà từ thời khắc này tất cả uy danh vẻ vang trước đây của hắn đều bị tan thành mây khói!
E là khi quay về Ngọc Khuyết Cung, vị trí thiếu cung chủ của hắn cũng khó mà giữ nổi!
"Xem ra mày đi cũng vội nhỉ, không phải mày nói muốn tự tay giết tao sao? Đi vội như vậy làm gì?"
Lúc Tư Mã Minh Húc đang suy nghĩ lung tung, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói trêu đùa chế nhạo của Tiêu Chính Văn!
Càng như vậy, tốc độ của Tư Mã Minh Húc càng nhanh, hắn chỉ muốn nhảy một phát quay về Ngọc Khuyết Cung ngay và luôn!
Mắt thấy bóng dáng của Tư Mã Minh Húc chui thẳng vào một vầng sáng sau núi học viện võ thuật, Tiêu Chính Văn khẽ cắn răng cũng lập tức theo sát Tư Mã Minh Húc nhảy vào vầng sáng đó!
Không lâu sau, Tư Mã Minh Húc đã quay về Ngọc Khuyết Cung!
Thấy được cung điện quen thuộc ngay trước mắt, Tư Mã Minh Húc mới thở phào nhẹ nhõm!
Quay về Ngọc Khuyết Cung, cái mạng này của hắn cuối cùng cũng được bảo vệ!
Tư Mã Minh Húc vừa mới thở phào, vô tình quay đầu lại chỉ thấy Tiêu Chính Văn cách mình chừng trăm mét!
Tư Mã Minh Húc bị dọa sợ tái mặt, thất thanh la lên: "Tiêu Chính Văn! Mày dám đuổi giết tao tới tận Ngọc Khuyết Cung sao?"
Ngọc Khuyết Cung đứng sừng sững ngạo nghễ ở vùng ngoài lãnh thổ đã không dưới mười nghìn năm, thậm chí trong mấy trận thanh tẩy quy mô lớn của các thể lực vùng ngoài lãnh thổ, Ngọc Khuyết Cung vẫn đều có thể đặt mình ra ngoài thế cục, cũng chính vì vậy mà được nhiều người gọi với cái tên chốn bồng lai hiếm gặp vùng ngoài lãnh thổ!
Đừng nói tới giới thế tục, cho dù là các thế lực lớn vùng ngoài lãnh thổ cũng không ít người dám đuổi giết người tới cửa Ngọc Khuyết Cung!
"Chưởng giáo... cứu tôi!"
Tư Mã Minh Húc lớn tiếng kêu cứu, chạy thục mạng vào cổng Ngọc Khuyết Cung.
Trước lúc Tiêu Chính Văn chạy vào cổng Ngọc Khuyết Cung, một người đàn ông trung niên mặc quần áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn, chắn đường của anh lại.
"Chàng trai này, mọi chuyện đều có chừng mực, giết người chẳng qua càng khiến bản thân mình đau khổ, vậy tại sao phải đuổi cùng giết tận chứ?"
Người đàn ông trung niên có khí thế hơn người, trong giọng nói mang theo hàm ý chân thật đáng tin!
Chương 1810: Cách làm thông minh
“Giết người rồi dập đầu thì được tha? Không thể nói thế được, bây giờ các ông tự mình giao hắn ra hay tôi đến Ngọc Khuyết Cung bắt người đi?”
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn cửa núi của Ngọc Khuyết Cung, giọng nói lạnh như băng.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chính Văn đi vào ngoài lãnh thổ thật chứ không phải chiến trường ngoài lãnh thổ.
Không gian này quả thật khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy khá ngạc nhiên.
So với thế tục bị ô nhiễm bởi công nghiệp thì nơi này lại vẫn sơn nước hữu tình, trong rừng thi thoảng vang lên từng tiếng chim hót.
Ngay cả không khí cũng có mùi thơm ngọt ngào.
So sánh với thế tục, chỉ riêng về môi trường thôi, ngoài cảnh giới đã có ưu điểm hơn nhiều rồi.
“Cậu nhóc, cậu có biết Ngọc Khuyết Cung là nơi nào không? Sao có thể để cậu khinh thường được?”
Khí thế của người đàn ông trung niên lại tăng thêm một chút, thậm chí trên người còn xuất hiện một tia sáng màu vàng.
Ngay khi hai bên giằng co với nhau, trong Ngọc Khuyết Cung bỗng vang lên tiếng đồng hồ, cả Ngọc Khuyết Cung đều phóng ra luồng sáng thánh khiết.
Sau đó khí tức cực kỳ đáng sợ bỗng dâng lên.
“To gan lắm, dám làm loạn ngay trước cửa núi Ngọc Khuyết Cung”.
Từ trong Ngọc Khuyết Cung vang lên tiếng hừ, giọng nói đó cực kỳ có lực như thể tiếng sấm trên trời, làm chấn động cả một phương trời.
Dường như mỗi một chữ đều chứa ý tứ hàm xúc trời đất, mỗi một âm thanh đều chấn động.
Nghe thấy giọng nói này, cuối cùng Tư Mã Minh Húc cũng thở phào, chỉ cần bảo vệ được mạng này của mình thì sẽ có ngày ông ta tìm đến Tiêu Chính Văn để trả món nợ này.
Mặc dù ông ta không thể làm gì Tiêu Chính Văn, nhưng Tiêu Chính Văn cũng không thể động đậy dù chỉ một tấc khi đối mặt với Ngọc Khuyết Cung, dù sao hàng ngàn năm nay chưa từng có ai dám tự ý xông vào Ngọc Khuyết Cung.
Từ xưa đến nay, biết bao nhiêu người từng đến Ngọc Khuyết Cung, nghe nói ngay cả ông cụ năm đó khi đến Ngọc Khuyết Cung cũng phải đi bộ đến trước sơn môn, đi ba bước lạy chín lạy.
Huống gì là một người không có môn phái, càng không có lai lịch gì như Tiêu Chính Văn?
Chỉ là hình như Tiêu Chính Văn không để tâm lắm, vẫn lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông trung niên đó nói: “Nói cách khác Ngọc Khuyết Cung các ông đã quyết tâm bao che ư?”
“Cậu nhóc, nhún nhường người khác thì bản thân mình cũng có lợi, làm người thì chừa lại một đường để sau này còn gặp lại nhau”.
Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.
Đừng thấy ông ta là người canh giữ Ngọc Khuyết Cung mà lầm, ông ta cũng có sức chiến đấu đáng sợ - Nhân Vương cấp sáu.
Dù là Tiêu Chính Văn cũng phải nghiêm túc đối đãi với đối thủ như thế này.
Không cần nghĩ cũng biết thực lực của Ngọc Khuyết Cung đáng sợ thế nào.
“Sau này? Mãi mãi là quá xa, chỉ nói đến hiện tại đi”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, tay anh đã nắm chặt lấy con dao quân đội năm cạnh trong tay áo.
“Cậu nhóc, lẽ nào cậu muốn đối đầu với Ngọc Khuyết Cung thật sao?”, người đàn ông trung niên nhíu chặt mày, liếc mắt nhìn con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn, trầm giọng hỏi.
“Vốn dĩ chỉ là ân oán giữa tôi và ông ta thôi, nhưng Ngọc Khuyết Cung ông phải muốn che chở, vậy thì chỉ đành đắc tội rồi”.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng không phải loại người hiền lành, chinh chiến cả đời, Tiêu Chính Văn biết rõ đạo lý hơn ai hết rằng nếu hổ về núi thì sẽ gặp nạn.
“Cậu nhóc, nếu cậu ta đã thất bại, cậu hà tất gì nhất định phải lấy mạng của cậu ta? Hôm khác tôi bảo cậu ta đến tìm cậu xin lỗi là được rồi chứ gì?”, người đàn ông trung niên vẫn cật lực khuyên răn.
“Không thể nói như ông chứ? Là hỏi tôi và hắn không có ân oán trong quá khứ, gần đây cũng không có thù, tại sao hắn lại ngàn dặm xa xôi đến thế tục, còn lớn lối muốn xé xác tôi thành trăm mảnh?”
“Nếu đổi lại là ông, thì ông sẽ tha cho hắn sao?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Cậu nhóc, mặc dù nói là thế, nhưng tôi vẫn muốn khuyên cậu một câu, mau chóng rời khỏi đây mới là cách làm thông minh”.
Thấy không thể nói lý với anh, giọng điệu nói chuyện của người đàn trung niên cũng trở nên cứng rắn hơn.
“Vậy nếu tôi không đi thì sao?”, Tiêu Chính Văn lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn người đàn ông trung niên nói.
“Thế thì e là thiệt cho cậu rồi”.
Người đàn ông vừa dứt lời không trung bỗng rung chuyển.
Một luồng sáng chiếu thẳng lên trời, bắn ra từ trong Ngọc Khuyết Cung.
Lúc này không ít các cao thủ quay về từ ngoài lãnh thổ đã lần lượt chạy đến ngoài lãnh thổ, vừa nhìn thấy tình hình, ngay cả Lý Chính Đạo và Chu Chấn Long cũng đi sát theo phía sau Tiêu Chính Văn, đứng cách Ngọc Khuyết Cung khoảng hơn mười mấy mét, đứng ở đằng xa quan sát trận đấu của Tiêu Chính Văn.
“Tiền bối Chu không định ra tay à?”
Chương 1811: Gặp rắc rối
Lý Chính Đạo quay đầu sang nhìn Chu Chấn Long nhỏ giọng hỏi.
Chu Chấn Long khẽ lắc đầu nói: “Ngọc Khuyết Cung không đơn giản như thế, mặc dù mấy đại tài trong truyền thuyết đều bị nhốt ở bên ngoài, nhưng vẫn có ngày họ phải trở về”.
“Nhà họ Chu không so được với nhà họ Lý, càng không thể so sánh với nhà họ Tư Mã, thế nên…”
Nói đến đây Chu Chấn Long bất lực thở dài.
Thật ra Chu Chấn Long không phải không muốn ra tay, mà trong hoàng tộc, nhà họ Chu không phải là gia tộc mạnh nhất, so với mấy hoàng tộc lớn ở thời kỳ thượng cổ đó, căn cơ của nhà họ Chu còn kém xa.
Một lần đắc tội với Ngọc Khuyết Cung và nhà họ Tư Mã đồng nghĩa với việc ép nhà họ Chu vào trong đường cùng.
Thế nên dù Chu Chấn Long có lòng cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn.
“Thảo nào, Ngọc Khuyết Cung và tộc Tư Mã có thế lực quá lớn ở ngoài lãnh thổ, nếu hai nhà đó mà kết hợp với nhau, e là chỉ có gia tộc họ Doanh mới có thể đánh lại họ”.
“Đáng tiếc, danh tiếng của Tiêu Chính Văn vẫn chưa truyền vào ngoài lãnh thổ, gia tộc họ Doanh lại sáng chói như vậy, không thể nào ra tay giúp đỡ”.
Lý Chính Đạo cũng bất lực thở dài.
Dù là nhà họ Lý cũng không dám dễ dàng đắc tội với Ngọc Khuyết Cung.
Dù sao nhà họ Lý của Lý Chính Đạo cũng không phải là hoàng tộc, mà là thế hệ sau của Tam Nguyên Lý Tịnh.
Mặc dù chỉ khác có một chữ, nhưng cách biệt căn cơ giữa hai gia tộc Lý không phải chỉ là một nửa.
Nếu hoàng tộc họ Lý lên tiếng, ít nhất Ngọc Khuyết Cung sẽ nể mặt hoàng thất Lý Đường, dù không giao Tư Mã Minh Húc ra, cũng sẽ không làm hại gì đến Tiêu Chính Văn.
Lúc này đám người Khổng Thiên Tường cũng chạy đến ngoài lãnh thổ, mọi người đều hướng mắt nhìn về phía Ngọc Khuyết Cung và Tiêu Chính Văn.
Dù sao Tiêu Chính Văn vẫn là người đầu tiên ở thế tục đi vào ngoài lãnh thổ bằng cách này.
Hơn nữa người mà anh đang đuổi giết lại là thiếu cung chủ tương lai của Ngọc Khuyết Cung, nhà họ Khổng và các gia tộc khác cũng đều hết mực quan tâm chuyện này sẽ kết thúc thế nào.
Thái độ hiện giờ của Ngọc Khuyết Cung đã rất rõ ràng Tư Mã Minh Húc phải được bảo vệ, còn Tiêu Chính Văn thà chết không lùi được.
Hai bên đã đến mức giương cung bạt kiếm.
Chỉ thấy người đàn ông trung niên giơ tay vào không trung, một thanh kiếm dài ba tấc bay vào lòng bàn tay ông ta.
“Cậu có nhận ra thanh kiếm này không?”
Người đàn ông trung niên cầm chặt thanh kiếm dài trong tay kiêu ngạo nói.
Hiện tượng lạ trong Ngọc Khuyết Cung vừa rồi là do thanh kiếm này phát ra, những người ở đó gần như liếc nhìn một cái đã nhận ra thanh kiếm này – kiếm Tử Hà.
Đây là một trong số ít các bảo vật trấn cung của Ngọc Khuyết Cung.
Kiếm Tử Hà này vừa vung đòn ra thì máu đã văn tung tóe trong năm bước.
Vũ khí cao cấp này có cách biệt cực lớn với đao kiếm bình thường, thậm chí có thể khiến một đệ tử bình thường mạnh hơn gấp mấy lần.
Huống gì cảnh giới và sức chiến đấu của người đàn ông trung niên lại vượt xa Tiêu Chính Văn, có thể nói Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Chính Văn vốn dĩ đã bình tĩnh cũng nổi cơn giận không tên.
“Xem ra ông định lấy thần binh ra để chèn ép tôi?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó giơ tay lên, một luồng sáng xoẹt qua, kiếm Tấn Vương lập tức bay vào trong tay Tiêu Chính Văn.
Thân kiếm Tần Vương hơi động đậy, ý chí chiến đấu bỗng dâng lên.
Thoáng chốc vô số luồng sáng xoẹt qua, ngay cả một phương trời cũng không còn màu sắc.
Kiếm Tử Hà trong tay người đàn ông cũng mất đi ánh sáng, như thể đang sợ kiếm Tần Vương trong tay Tiêu Chính Văn.
“Hả? Đó là… kiếm Tần Vương?”
Gương mặt người đàn ông hiện lên vẻ ngạc nhiên, sợ hãi, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm bảo kiếm trong tay Tiêu Chính Văn, vẻ mặt phức tạp tiến về trước một bước.
Tương truyền rằng kiếm Tần Vương là bảo kiếm đứng đầu trong các loại vũ khí, là ông tổ của tất cả các thanh kiếm, hơn nữa vì có quan hệ mật thiết với Thủy Hoàng Đế nên nó cũng là vũ khí mạnh nhất trong tất cả các loại kiếm nổi tiếng.
Trước đó ngoài lãnh thổ cũng từng có không ít các thế lực lớn đi khắp nơi tìm kiếm thanh kiếm biến mất hàng ngàn năm này, nhưng đều không có kết quả.
Nhưng hôm nay thanh kiếm này lại được Tiêu Chính Văn “cho gặp ánh sáng” lần nữa, sao có thể không khiến người khác kinh ngạc cho được.
Đồng thời trong mắt người đàn ông trung niên cũng lóe sáng một tia phức tạp, rõ ràng đã có lòng thèm muốn kiếm Tần Vương.
“Kiếm Tần Vương xuất hiện, e là Ngọc Khuyết Cung sẽ gặp rắc rối”.
Chu Chấn Long hít sâu một hơi, bất lực lắc đầu.
Chương 1812: Chịu thua
Kiếm Tần Vương có gì đáng sợ?
Nghe nói sở dĩ năm đó Lưu Bang có thể đánh bại được Hạng Vương là vì ông ta dẫn đầu vào cửa chiếm được kiếm Tần Vương.
Cách biệt giữa Lưu Bang và Hạng Vương lớn đến mức nào?
Nhưng ông ta vẫn dựa vào kiếm Tần Vương đánh bại Hạng Vương, cuối cùng còn ép Hạng Vương nhảy vào sông Ô.
Cuối cùng Hạng Vương vì muốn chạy trốn Lưu Bang mà chạy vào ngoài lãnh thổ mới thoát được một nạn.
Dù là Hạng Vương có biệt danh là chiến thần cũng phải cực kỳ kiêng dè thanh kiếm này, huống gì một người gác cửa của Ngọc Khuyết Cung?
Lúc này nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, nói đúng hơn là đang nhìn vào thanh kiếm trong tay anh.
Truyền thuyết về kiếm Tần Vương ở ngoài lãnh thổ quả thật quá nhiều, nhưng mọi người đều không có duyên nhìn thấy.
Hôm nay Tiêu Chính Văn cầm kiếm Tần Vương đuổi đến sơn môn của Ngọc Khuyết Cung, Ngọc Khuyết Cung cũng lấy thần binh kiếm Tử Hà ra.
Nói cách khác, trận chiến này đã không còn là trận quyết đấu của Tiêu Chính Văn và người đàn ông trung niên trước mặt này nữa, mà là trận chiến đỉnh cao của hai thần binh.
Tiêu Chính Văn kiêu ngạo đứng trong không trung, tay cầm kiếm Tần Vương chỉ hơi vung lên.
Một luồng sáng màu bạc gần như muốn chém đứt hư không, thậm chí bầu trời bị chém ra một vết nứt.
Ngọc Khuyết Cung lơ lửng giữa không trung cũng không ngừng rung chuyển.
Dường như cũng không chịu nổi uy lực đáng sợ này.
Một luồng khí Đế Vương từ xa xưa không ngừng tuôn ra vào không khí, sau khi Tiêu Chính Văn vung tay lên thì lập tức tụ lại chỗ kiếm Tần Vương.
“Nhân Hoàng!”
Lý Chính Đạo lẩm bẩm nói.
“Cái gì? Nhân Hoàng?”, nghe thế Khổng Thiên Tường vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Lý Chính Đạo.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn là cảnh giới Nhân Hoàng?
Không thể nào!
Sau đó Khổng Thiên Tường lập tức phủ nhận suy nghĩ không thực tế này, sức mạnh của cảnh giới Nhân Hoàng đáng sợ đến mức nào?
Nếu Tiêu Chính Văn có thực lực đó thật thì sao lại phải phí lời với một người gác cửa trước Ngọc Khuyết Cung chứ?
“Thời kỳ xa xưa, Chuyên Húc, Đế Cốc, Hiên Viên Hoàng Đế đều là Nhân Hoàng. Tất cả mọi người chỉ biết Đế Tân là Nhân Hoàng cuối cùng của Hoa Quốc, nhưng rất ít người biết Doanh Chính Diệc là Nhân Vương, hơn nữa ông ta mới là vị Nhân Hoàng cuối cùng của Hoa Quốc”.
“Nhân Hoàng truyền thừa hơn mấy chục ngàn năm, khí vận của các Đế Hoàng đều dồn hết vào gia tộc họ Doanh, thế nên hoàng đạo của kiếm Tần Vương vượt xa các thần binh khác”.
Lý Chính Đạo nhìn chằm chằm vào kiếm Tần Vương trong tay Tiêu Chính Văn, không khỏi tán tụng.
Đúng lúc này, một kiếm cắt ngang hư không chém thẳng về phía người đàn ông trước cửa Ngọc Khuyết Cung đó.
“Keng!”
Trong lúc hoảng hốt, người đàn ông trung niên vội giơ kiếm lên đỡ đòn, chỉ một đòn tấn công đã khiến mọi người hoa mắt choáng đầu, người đàn ông đó loạng choạng lùi về sau mười mấy bước.
“Cậu… đây…”
Người đàn ông trung niên không dám tin ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn, bởi vì mặc dù đòn tấn công vừa rồi không làm ông ta bị thương, nhưng kiếm Tử Hà trong tay ông ta lại xuất hiện vết nứt.
Đây là thần binh đấy, Tiêu Chính Văn chỉ đánh ra một đòn lại khiến thân kiếm Tử Hà xuất hiện vết nứt?
“Cậu Tiêu, xin hãy giơ cao đánh khẽ”.
Lúc này trong Ngọc Khuyết Cung bỗng vang lên một tiếng thảng thốt.
Có vẻ như uy thế của đòn tấn công vừa rồi đã khiến người trong Ngọc Khuyết Cung hơi kiêng dè.
Lúc trước Tiêu Chính Văn vẫn chưa thể phát huy được hết uy lực của kiếm Tần Vương, chỉ sợ gây ra động tĩnh quá lớn, hơn nữa một khi không kiểm soát tốt thì sẽ khiến thế tục biến thành núi xác biển máu.
Ở ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không lo lắng đến chuyện này, thế nên chỉ một cái vung tay đã kích phát hoàn toàn khí vận Đế Vương trong kiếm Tần Vương.
Cho dù là năm đại danh sơn của thế tục hay Ngọc Khuyết Cung ở ngoài lãnh thổ đều không thể chịu được sự thảo phạt của khí vận Đế Vương.
Nếu Tiêu Chính Văn có thể sử dụng khí vận Đến Vương một cách tự nhiên thì khi trận chiến này kết thúc, e là Ngọc Khuyết Cung đã biến thành một đống nát vụn từ lâu.
Thế nên trưởng lão canh giữ trong Ngọc Khuyết Cung không dám mạo hiểm, chỉ đành cầu xin Tiêu Chính Văn.
“Không ngờ Ngọc Khuyết Cung cũng có lúc phải chịu thua?”
Nói rồi Chu Chấn Long hơi kiêng dè nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn hơi rung kiếm Tần Vương trong tay, cười nhạo nói: “Ồ? Bảo tôi dừng tay? Chẳng phải lúc nãy các ông còn muốn trấn áp tôi bằng thần binh đó sao?”